Ai Là Ai Của Ai

Chương 27




Hà Thích nói xong rồi lại trầm tư, Viên Hỷ cũng xuấtthần, nếu nhìn nhận công bằng một chút thì trong ba người, Ella hẳn nhiên làngười vô tội nhất, giống như Hà Thích đã nói, cô ấy chưa từng làm sai điều gì,thấy người mình thích thì dũng cảm theo đuổi, cũng trả giá bằng tình cảm, sauđó lại bị người mình yêu bảo rằng anh ấy không yêu mình, người anh yêu từ đầuđến cuối là bạn gái cũ, vậy bảo cô ấy phải nghĩ thế nào đây? Ella không sai,Viên Hỷ khẽ lắc đầu, lẽ nào Hà Thích sai ư? Nhưng anh chưa bao giờ lừa dối bấtkỳ ai, yêu thì yêu, không yêu thì không yêu, rất nhiều lúc những việc tình cảmkhông thể dùng đúng sai đơn giản thế để phán quyết. Cô cũng không rõ mình hiệngiờ tại sao lại nghĩ vấn đề rắc rối này bằng thái độ bình thản đến thế, là vìcô là người được yêu chăng? Nếu đặt cô vào vị trí của Ella, cô còn có thể thảnnhiên hờ hững được nữa không?

Viên Hỷ bỗng cười, thấy ánh mắt nghi ngại của Hà Thích thì nhướn mày hỏi: “Saoem lại thấy mình như kẻ thứ ba thế nhỉ? Haizzz! Hà Thích à, em và cô Ella kiathật sự rất giống nhau sao? Giống chỗ nào? Sao em không thấy thế nhỉ? Hai ngườichúng em ai đẹp hơn?”

Hà Thích ngẩn ngơ, không ngờ lúc này rồi mà Viên Hỷcòn hỏi được câu này, liếc nhìn cô một cái, thấy nụ cười của cô thì nhẹ nhõmhẳn, nghiêng đầu sang nhìn Viên Hỷ rất chăm chú. Viên Hỷ vội vàng xoay đầu anhlại, kêu lên: “Lái xe nghiêm túc kìa! Nhìn gì mà nhìn!”

Hà Thích cười cười, sau đó nói với vẻ nghiêm túc: “Nóithực, Ella đẹp hơn em một chút.” Chưa đợi tay Viên Hỷ véo lên đùi mình, anh lạivội vàng bổ sung một câu: “Có điều cô ấy không đáng yêu bằng em!”

Viên Hỷ lườm anh một cái, nhưng cũng không làm gì nữa,xem ra có vẻ đã chấp nhận câu nói bổ sung của anh.

Hà Thích tiếp tục cười dỗ dành Viên Hỷ, cô cũng rất dễtính, nói vài câu là không so đo xem ai đẹp hơn ai nữa. Hai người trong xe vuiđùa với nhau, nhìn tình hình thì có thể thấy sự xuất hiện của Ella chỉ là mộtkhúc nhạc nhỏ chen vào trong cuộc sống, qua rồi nên không còn gì nữa. Nhưngtrong lòng Viên Hỷ hiểu, Ella đã đuổi theo về nước thì không thể buông tay dễdàng, quan trọng là bây giờ cô cũng không muốn buông tay, nên lần gặp nhau nàythật sự chỉ là cuộc giao đấu đầu tiên giữa cô và Ella. Hà Thích cũng cười, chỉkhông rõ nụ cười rạng rỡ ấy có phải cũng xuất phát từ đáy lòng không, dù gìViên Hỷ cũng đang cười khổ trong lòng, thầm nghĩ tình yêu của mình đúng là khókhăn vất vả quá, khó khăn lắm mới quyết định tin tưởng Hà Thích hoàn toàn, Ellatừ đầu bên kia của trái đất lại xuất hiện trước mặt cô.

Cô sực nhớ đến câu nói cửa miệng của Bì Hối: Địchkhông động thì ta không động, không thể để mình luống cuống. Nghĩ đến đây thìkhông nhịn được cười, Hà Thích thấy cô bỗng cười phá lên thì hơi nghi hoặc, lêntiếng hỏi: “Sao thế? Cười gì vậy?”

Viên Hỷ vội lắc đầu: “Không có gì, lái xe đi, anhkhông nhìn đường mà nhìn em làm gì?”

Hà Thích cười cười, không truy hỏi nữa.

Chiếc xe vừa rẽ vào tiểu khu, Viên Hỷ bèn nhận đượcđiện thoại của Bì Hối, cô nàng hạ giọng hỏi Viên Hỷ: “Viên Hỷ à, khi nào cậuvề?”

Viên Hỷ nghe thấy tiếng Bì Hối liền mơ hồ cảm thấy mộtlinh cảm không lành, trả lời: “Tớ đang trên đường, Hà Thích đưa về, sắp đếnrồi.”

Quả nhiên, Bì Hối lập tức thấp giọng kêu lên: “Khôngđược để anh ấy vào tiểu khu, cậu bảo anh ta đưa đến cổng là được, tự cậu vàotrong! Nghe chưa? Một mình!!!”

Đã quá muộn, xe Hà Thích đã rẽ vào con đường dẫn đếntrước khu nhà Viên Hỷ, cô chưa kịp hỏi Bì Hối tại sao không để Hà Thích đưa côđến nhà, vì không cần thiết nữa, qua cửa kính, cô nhìn thấy Bộ Hoài Vũ đang đợiphía dưới rất rõ ràng, mà cô chắc chắn một điều rằng, Hà Thích cũng nhìn thấy.

Bộ Hoài Vũ thấy Viên Hỷ xuống khỏi xe Hà Thích thì bấtchấp sự kỳ lạ của cô, càng như không nhìn thấy Hà Thích, chỉ nhìn thẳng vào đôimắt Viên Hỷ, nói rất chậm rãi và rất kiên định: “Chúng ta không giống nhau,Viên Hỷ, anh sẽ không yêu vì yêu, anh thừa nhận trong một góc nào đó ở trái timvẫn nhớ đến cái tên ‘Thắng Lan’, thậm chí cả đời cũng không xóa nhòa, nhưng anhhiểu rõ đó không phải tình yêu, mà có thể là hối hận, là không cam tâm, khôngđành lòng với thời niên thiếu thanh xuân, là một thứ tình cảm rất phức tạp,nhưng không thể là tình yêu. Viên Hỷ, anh nghĩ anh đã rõ rồi, còn em thì vẫnchưa.”

Một đoạn không đầu không đuôi! Hiển nhiên là trong đầuanh đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều nên mới nói trôi chảy đến thế. Bộ Hoài Vũ nóixong, không đợi Viên Hỷ phản ứng gì đã quay người bỏ đi.

Viên Hỷ đờ ra, thẫn thờ nhìn theo hướng xe Bộ Hoài Vũmất hút.

Hà Thích lặng thinh nhìn Viên Hỷ rồi lại nhìn đi nơikhác, hàng lông mày nhíu chặt.

Bì Hối đứng trước cửa sổ trên lầu, dùng tay bịt mắtlại không dám nhìn, miệng lảm nhảm: “Thượng đế ơi, đúng là sao Hỏa đâm trái đấtrồi, Viên Hỷ đáng thương, cậu phải làm sao đây?”

Phải, Viên Hỷ, cậu phải làm sao đây? Từ trước đến nay,cậu luôn cho rằng mình đã nhìn thấu đáo những chuyện trong phương diện tìnhcảm, nhưng đêm nay, anh ấy nói đã rõ tất cả, còn cậu thì vẫn chưa.

Viên Hỷ thẫn thờ một lúc lâu mới quay sang nhìn HàThích, định mở miệng giải thích nhưng há mồm ra lại chẳng biết phải nói gì. HàThích không nén được cười, khẽ đẩy trán cô một cái, cười bảo: “Được rồi, đừng ủrũ nữa, lên trên làm chút gì anh ăn đi, anh còn phải quay lại công ty!”

Viên Hỷ nhếch khóe môi cười gượng, đưa Hà Thích lênlầu, Bì Hối đã đứng đợi ở cửa tự lúc nào, không đợi họ gõ cửa đã mở ra trước,đến khi Hà Thích vào trong rồi cô mới khẽ giật vạt áo Viên Hỷ, thì thào: “Tớ đihay ở lại?”

Viên Hỷ nhìn Bì Hối, thầm nghĩ tất nhiên là ở lại rồicòn hỏi gì? Ít nhất có Bì Hối ở đây, cô không cần phải giải thích những lời BộHoài Vũ nói lúc nãy. Bì Hối và cô là bạn bè lâu năm, hai người chỉ cần một ánhmắt đã nhìn ra tâm tư của đối phương, Bì Hối thấy vẻ mặt cô như vậy thì thởdài, lẩm bẩm: “Được, cứ để tớ diễn vai ác đi!”

Đúng là diễn vai ác, biết rõ người nào đó không hềmuốn cô là bóng đèn điện, thế mà cô vẫn phải phát huy ánh sáng và nhiệt lượngcủa mình. Bì Hối hít hơi, cố trấn tĩnh lại rồi hỏi vu vơ với Hà Thích: “Thếnào? Bữa cơm tình yêu Viên Hỷ đưa đến có hợp khẩu vị không?”

Hà Thích đang định vào nhà bếp, nghe Bì Hối hỏi thìquay lại cười: “Đừng nhắc nữa, bị bọn họ giành hết rồi, anh chưa ăn được baonhiêu, đúng rồi, Viên Hỷ,” Anh lại quay nhìn Viên Hỷ, “Trong nhà bếp còn gìkhông? Anh đói thật ấy!”

Viên Hỷ vừa thay giày và áo ngoài, thấy Hà Thích hỏithì ngẩng lên nhìn Bì Hối: “Còn không? Cậu chưa ăn hết đấy chứ?”

Bì Hối nhướn mày lên với Viên Hỷ: “Còn, tất nhiên!Trong nhà bếp ấy!”

Viên Hỷ vào trong hâm lại thức ăn rồi mang ra cho HàThích, anh ăn rất ngon lành, đến khi sạch sẽ mới lau miệng bảo, “Anh ăn norồi”. Bì Hối nhìn đến trợn tròn mắt, chỉ Hà Thích hỏi Viên Hỷ: “Cậu nuôi anh ấyra nông nỗi đó, mà còn bảo người khác là lợn à?”

Trong lòng Viên Hỷ cứ gặm nhấm ý nghĩ phải giải thíchchuyện Bộ Hoài Vũ thế này, không tâm trí đâu đùa lại với Bì Hối, chỉ nhìn bạnmình một cái rồi im lặng, Hà Thích cười, sau đó bảo phải đi về gấp, lão Từ đãcuống như thể lửa cháy vào tận phòng rồi. Viên Hỷ bất đắc dĩ đưa anh ra ngoài,chỉ nói một câu “Đi đường chậm thôi” rồi không biết nói gì nữa, Hà Thích xuốngmấy bậc thang, bỗng quay đầu lại cười với cô, nói: “Được rồi, đừng cắn môi nữa,anh tin em.”

Viên Hỷ đờ đẫn, rồi sực nhận ra anh đang ám chỉ nhữnglời Bộ Hoài Vũ vừa nói, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, cũng cười theo anh.Trong tình yêu, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau thì còn gì khó khăn nữa?

Vào nhà, Bì Hối đang bò mọp trên salon thở vắn thandài, thấy Viên Hỷ vào thì thở một hơi dài thườn thượt rất khoa trương, kêu lên:“Viên Hỷ à, ta nói cậu phải làm gì đây? Cậu không thấy chứ, dáng vẻ Bộ Hoài Vũdựa vào xe cứ hút thuốc mãi, bóng dáng ấy cô đơn đến nỗi tớ thấy rất đau lòng!Một người đàn ông như thế cậu đành lòng buông ra thật ư?”

Viên Hỷ không nói gì, tiến đến phát một cái thật mạnhvào mông Bì Hối, khiến cô nàng kêu lên thảm thiết, quay người lại chỉ Viên Hỷtrách móc: “Cậu không có lương tâm, tớ vì cậu mà đến…” Nói xong thấy sắc mặtViên Hỷ bèn câm miệng lại, ngừng một lúc mới khẽ khàng an ủi Viên Hỷ: “Viên Hỷ,tớ bắt đầu thấy hơi ghen tỵ với cậu rồi đấy, Bộ Hoài Vũ xuất sắc đến thế, còncả Hà Thích, tuy rằng tớ không vừa mắt với anh ta lắm, nhưng cũng đành phảithừa nhận anh ta là thanh niên có tài, và cả tên trương Hằng kia, tuy khôngphát hiện ra có ý đồ nam nữ gì gì ấy với cậu, nhưng đối xử với cậu cũng tốt khôngchê vào đâu được. Viên Hỷ, cậu bảo xem bên cạnh cậu có bao nhiêu đàn ông tốtthế? Hả? Viên Hỷ, cậu nói xem, chắc cậu phải thấy kiêu ngạo lắm, còn gì đáng đểcậu chau mày khổ sở thế hả?”

Viên Hỷ nghe bạn nói thế thì không nhịn được cười,hỏi: “Lẽ nào chuyện tình cảm lằng nhằng cũng đáng để kiêu ngạo à?”

“Tất nhiên rồi~!” Bì Hối lật người ngồi dậy, nói vớivẻ nghiêm túc: “Chứng tỏ là cậu hấp dẫn, tớ thì chỉ mong có mấy anh trai đẹplẽo đẽo sau đít thôi, vả lại, cậu chưa biết câu này à? Thế ba chân là ổn địnhnhất!”

Viên Hỷ thở dài: “Quan trọng là bây giờ không phải bachân nữa mà là bốn chân rồi, cậu bảo xem còn ổn định được không?”

Bì Hối ngẩn người, chớp chớp mắt, vẻ mặt kỳ lạ: “Cònbên nào nữa? Chẳng lẽ tên Trương Hằng cũng đến tỏ tình với cậu hôm nay rồi?Chắc là không chứ, tên ấy đã nói từ lâu là không tham gì cậu mà!”

Viên Hỷ không tâm trạng đâu để ý đến câu đùa của bạn,chỉ cười khổ rồi đáp: “Ella về nước rồi.”

“Ella? Ella nào?” Bì Hối hỏi, rồi lập tức phản ứng rangay, “Bạn gái cũ của Hà Thích?”

Bạn gái cũ của Hà Thích? Danh xưng này đúng là kỳquặc, Viên Hỷ hơi cau mày, vậy thì mình là gì? “Bạn gái cũ nữa” hay là “bạn gáibây giờ”?