Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 73: Hôn lễ của bọn họ




Từ sau khi Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình gặp mặt, Giang Nhân Đình cũng không quay về công ty làm việc. Mạc Tu Lăng cũng không quá để tâm, chỉ bảo Chương Tâm Dật thông báo tuyển nhân viên. Chương Tâm Dật cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng Diệp Tư Đình còn chưa có gửi đơn xin thôi việc mà Mạc Tu Lăng đã trực tiếp bảo cô tìm người thay thế. Có điều cô cũng không dám hỏi nhiều. Không có Diệp Tư Đình, cô thật sự bận tối mắt.Thời gian này công ty đúng là có rất nhiều việc. Mạc Tu Lăng suy nghĩ một lát rồi bảo Chương Tâm Dật sắp xếp cho anh ba ngày, cô đương nhiên phải chấp hành.

Hôn lễ của thiếu gia Diệp Húc Đình không ai là không biết. Truyền thông cách đây một tháng cũng bắt đầu đưa tin về hôn lễ này, nào là sẽ được tổ chức ở đâu, tổn hao bao nhiêu tiền bạc, cô dâu đeo nhẫn kim cương hiệu nào, gia sản chú rể lớn đến mức nào… thậm chí còn có người bới móc tình sử của Diệp Húc Đình, lúc này mới rõ hóa ra Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao vốn đã hẹn hò từ khi còn học đại học. Điều này thật khiến cho mọi người vô cùng hiếu kỳ về đôi kim đồng ngọc nữ này. Trần Tư Dao dường như trở thành một Bùi Sơ Ảnh thứ hai được giới truyền thông gọi là cô bé lọ lem.

Ở đây vẫn đang trình diễn một câu truyện cổ tích cho thiếu nhi.

Mạc Tu Lăng về đến nhà thấy Giang Nhân Ly đang nói chuyện điện thoại. Cô tắt máy: “Anh nhìn gì em?”

Anh đi lên vài bước: “Không cho nhìn sao?”

“Có nhìn hay không vẫn cứ là cái bộ dạng này, chẳng có gì thay đổi.” Cô không kiên nhẫn đáp lại.

“Gần đây tính khí nóng nảy thật đấy!” Anh day trán.

Cô ôm gối ôm ngồi xuống ghế, không hào hứng mở miệng: “Ngày nào cũng nhìn em như vậy không thấy phiền à?”

“Ngày nào anh cũng ăn cơm cũng không có thấy phiền!”

“Giống nhau sao?”

“Đương nhiên.” Anh cười, ngồi xuống bên cạnh cô, “Ngày kia là hôn lễ của Diệp tổng. Chúng ta cùng đến góp vui đi, nhân tiện đi thăm láng giềng.”

Trong mắt cô lộ rõ vẻ hứng thú: “Được. Có điều là anh đi cùng em, hay là đi dưới danh nghĩa của anh?”

Anh nghi hoặc hỏi: “Có gì khác nhau sao?”

“Đương nhiên. Nếu là anh đi cùng em thì sẽ không phải chuẩn bị quà gì, còn nếu anh đi với danh nghĩa của anh thì đi mà chuẩn bị đại lễ đi.”

Anh vuốt tóc cô: “Vậy thì đi cùng em sẽ được lợi rồi.”

Cô chán ghét nhìn anh: “Keo kiệt!”

“Còn không phải là vì muốn tiết kiệm tiền mua váy cho em sao?”

Cô gần đây rất thích mặc váy. Mỗi lần đi dạo phố đều sẽ mua rất nhiều váy. Vậy mà cũng bị anh phát hiện ra rồi. Cô lắc đầu. Đều do lần trước lúc ước đã lỡ nói ra miệng, hại nguyện vọng đơn giản như vậy mà vẫn chưa linh nghiệm.

Hôn lễ của Diệp Húc Đình đúng là lớn chưa từng thấy, biết là vì muốn phô trương thanh thế hay muốn khoe người đẹp. Nơi tổ chức hôn lễ thật đúng là khiến người ta phải xuýt xoa. Diệp Húc Đình này đúng là chỉ dùng đồ đắt tiền.

Khách mời toàn bộ là giới thượng lưu. Giang Nhân Ly nhìn người đi tới đi lui, không biết nên ngưỡng mộ Trần Tư Dao vì được coi trọng như vậy, hay nên cảm thấy đồng tình với cô vì phải biểu diễn giữa đám người này.

Mạc Tu Lăng đương nhiên không thể đến tay không, Giang Nhân Ly cũng không thèm quan tâm.

Cô không có ý kiến gì về hôn lễ này. Mức độ lớn nhỏ của hôn lễ không thể hiện hạnh phúc của người trong cuộc. So với thế này, cô lại thích chỉ cần đi đến cục hành chính đăng kí kết hôn hơn, đỡ phiền phức.

Giang Nhân Ly đi vào chỗ cô dâu trang điểm. Lúc này Trần Tư Dao đã sớm tran điểm xong nhưng không biết là vì căng thẳng hay vì sao mà vẫn chậm trễ chưa ra ngoài.

Bên cạch Trần Tư Dao là một người phụ nữ. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt Giang Nhân Ly chính là cô ta rất “yểu điệu thục nữ”, vóc người mảnh khảnh, khuôn mặt nhu nhược nhưng thanh lệ. Giang Nhân Ly tinh tế đánh giá cô ta, vừa lúc cô ta quay đầu lại nhìn thấy Giang Nhân Ly, cô ta liền nở nụ cười.

Trần Tư Dao lập tức đứng dậy kéo tay Giang Nhân Ly đến giới thiệu: “Đây là chị gái tôi, Tây Thuần. Đây là cô gái mà em từng nói đến, Giang Nhân Ly.”

Tây Thuần nhìn Giang Nhân Ly, đúng là một cô gái xinh đẹp động lòng người, thảo nào Trần Tư Dao lại tôn sùng như vậy.

Trần Tư Dao đẩy chị gái: “Chị mau ra với anh rể đi, khỏi mất công anh ấy nghĩ em bắt cóc chị.”

Tây Thuần hấp háy mắt, quay sang nhìn Giang Nhân Ly: “Vậy ở đây phiền em lo.”

Giang Nhân Ly gật đầu. Tây Thuần rời đi rồi cô mới quay sang nhìn Trần Tư Dao: “Sao em thấy chị mới giống chị gái của chị ấy vậy?”

“Lần này em không phải đơn độc rồi nha, mọi người ai cũng nói như vậy hết.”

Giang Nhân Ly cười: “Chị mà còn tiếp tục thế này chắc ngày nào Diệp tổng cũng phải bị bắt nạt mất.”

Trần Tư Dao không khách khí mà véo Giang Nhân Ly một cái: “Đừng có nói linh tinh.”

Giang Nhân Ly đau đến hoa dung thất sắc: “Chị thật ác nha!”

“Thấy em vẫn còn vui vẻ như vậy, chị thấy rõ ràng là em đến cười chị!”

“Em không dám.”

Trần Tư Dao có phần sợ sệt: “Lúc kết hôn tâm trạng em thế nào?”

Giang Nhân Ly sắc mặt xấu đi rất nhiều. Năm đó cô kết hôn chính là bằng thái độ thỏa hiệp với cuộc sống, không khác một con rối là bao. Cũng có thể hơn con rối ở chỗ cô phải máy móc cười, máy móc uống rượu.

“Cũng qua lâu rồi, em không nhớ.”

Trần Tư Dao thấy cô không muốn nói nên cũng không hỏi thêm nữa: “Vậy chị nên làm sao đây? Nhiều người như vậy, nhỡ, nhỡ chị phạm phải sai lầm gì thì biết làm sao?”

Giang Nhân Ly khó mà thấy được Trần Tư Dao lại căng thẳng như vậy: “Chẳng phải chị gái chị cũng đã kết hôn rồi sao?”

“Hỏi chị ấy? Chị ấy chỉ biết đi đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận thôi.”

Giang Nhân Ly cũng hiểu được phần nào, cô cũng chưa từng nghe nói đến hôn lẽ của Trình Nghi Bắc, nhưng lại đột nhiên có tin tức anh ta kết hôn hai năm trước, lúc đó cũng chưa phải là sự kiện lớn gì trong giới này. Mọi người đều rất tò mò về bà xã của Trình Nghi Bắc, nhưng anh ta cũng không thèm đưa cô ra ngoài để thỏa lòng hiếu kỳ của mọi người.

Giang Nhân Ly lắc đầu: “Đợi lát nữa chị cứ nhìn ông xã mà lựa việc hành sự là được rồi. Dù sao cũng không có gì lớn, đừng căng thẳng quá.”

“Em như vậy sao biết được người khác căng thẳng thế nào chứ.”

“Đương nhiên biết chứ!” Giang Nhân Ly phớt lờ cô, tự mình đi ra ngoài.

Cô ra ngoài liền đi tìm Mạc Tu Lăng. Anh đang đứng nói chuyện với ai đó, cô đang đ

ịnh đến đo thì bị một người chặn lại: “Mạc phu nhân, đã lâu không gặp.”

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Giang Nhân Ly nhíu mày: “Cố tổng thật đúng là tự do tự tại.” Cô nhìn bên cạnh anh ta không có ai, cảm thấy tò mò: “Bà xã của anh không đến ư?”

Cố Diễn Trạch mất tự nhiên: “Cô ấy đang ở nhà nghỉ nghỉ ngơi. Cô ấy có thai, bác sĩ nói trong vòng ba tháng đầu thai nhi rất yếu.”

“Vậy xin chúc mừng anh.” Giang Nhân Ly cười, cuộc sống thật là… Cô chạm tay lên bụng mình, sao lại không có động tĩnh gì chứ?

Cố Diễn Trạch nhìn về phía Mạc Tu Lăng: “Mạc tổng thật đúng là không từ mọi lúc mọi nơi mà kiếm tiền. Ngay cả anh trai tôi cũng không tha.”

Giang Nhân Ly thở dài: “Hết cách! Chúng tôi nhà nghèo không thể so bì được với Cố tổng, nên đành phải nỗ lực thôi!”

“Cô nói chuyện thật đúng là khiến nhiều người phải tự sát a!” Cố Diễn Trạch cảm thán, “Chúng ta đã quen biết như vậy rồi chi bằng làm một giao ước đi!”

“Giao ước gì?” Giang Nhân Ly tò mò.

“Cô nói chuyện thật đúng là khiến nhiều người phải tự sát a!” Cố Diễn Trạch cảm thán, “Chúng ta đã quen biết như vậy rồi chi bằng làm một giao ước đi!”

“Giao ước gì?” Giang Nhân Ly tò mò.

“Nếu sau này cô sinh con gái thì gả cho con trai tôi!” Cố Diễn Trạch hì hì cười.

Anh ta vừa dứt lời, Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao đã đi ra: “Cố tổng, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua “Nhà gần nước mới gặp được trăng” ư? Anh ở xa như vậy mà đã cầu hôn con gái nhà người ta cho con trai mình, không sợ con gái nhà người ta không phục sao?”

Cố Diễn Trạch còn chưa nghe rõ chuyện gì đã thấy Giang Nhân Ly cười: “Cũng đúng, Cố tổng, không phải vợ anh còn chưa sinh sao? Sao anh đã biết là con trai vậy?”

“Cho nên tôi mới nói nếu như.”

Trần Tư Dao không vui: “Nếu như cũng không được. Con gái của Nhân Ly trước hết phải tính gả cho con tôi.”

Giang Nhân Ly trên mặt càng cười càng khiên cưỡng: “Chuyện này, con trai chị năm nay cũng sáu tuổi rồi đấy. Ba năm khác một thế hệ, thật sự là khác biệt rất lớn đó nha!”

Trần Tư Dao vẻ mặt không hiểu: “Chúng ta là phụ nữ thế kỷ mới, sao còn có thể tin tưởng mấy chuyện này chứ! Em nói xem, con chị tướng mạo không tồi nha!” Nói xong, Trần Tư Dao còn kéo con trai mình đến trước mặt Giang Nhân Ly, “Lại đây, chào mẹ vợ tương lai của con đi.”

Giang Nhân Ly nhìn thấy đứa trẻ đến trước mặt mình thì kiên quyết: “Anh chị không sợ chúng em chỉ thích sống thế giới riêng của hai người không có con cái hay sao?”

Cô vừa dứt lời, Mạc Tu Lăng đi tới mặt liền xám xịt lại.

Giang Nhân Ly nhìn anh cười: “Là em nghĩ, chúng em sau này sao phải sinh con gái cho người khác được lợi chứ. Nếu sinh sẽ sinh con trai.”

Lúc này sắc mặt Mạc Tu Lăng mới tốt hơn một chút.

Vợ chồng Lục Duyên Y và Cố Vân Tu đứng một bên cười. Giang Nhân Ly nhìn thoáng qua thằng bé hai tuổi bên cạnh Lục Duyên Y, đôi mắt tròn to của nó đang nhìn cô. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu như đẻ một đứa con gái rồi gả cho thằng bé này cũng không tồi. (chị Ly háo sắc kìa. Khổ thân con cái mấy nhà này, còn chưa đẻ, chưa hình thành mà đã bị bố mẹ giao bán ^^)

Mạc Tu Lăng kéo cô ngồi vào bàn, toàn là sơn hào hải vị, nhưng cô lại rất thèm ăn món ốc cay kia, thực sự là rất ngon miệng.

Trần Tư Dao ngày hôm nay bị chuốc rượu không ít, không những phải uống mà còn phải chú ý từng hành động lời nói của mình. Không chỉ có thân thể mệt ra rời mà tinh thần cũng mệt theo.

Mạc Tu Lăng gắp thức ăn cho Giang Nhân Ly. Anh biết rõ chỉ cần đĩa thức ăn ở xa một chút là cô sẽ không vươn tay ra gắp.

Cô thì thầm bên tai anh: “Năm đó anh cũng giống như Diệp Húc Đình như thế này sao?” Bị rất nhiều người vây lấy mời rượu, không dám từ chối, bắt buộc phải nhận.

Anh gật đầu.

Cô cảm thấy hổ thẹn. Lúc đó cô không nghĩ tới cảm nhận của anh, chỉ biết mình khó chịu. Cô gắp thức ăn vào bát cho anh, khóe mắt anh tràn ngập ý cười, cũng chẳng xem xem là món gì lập tức ăn hết.

Hôn lễ này thực sự rất long trọng, rất lâu sau đó vẫn còn làm náo loạn giới truyền thông.

Mạc Tu Lăng cũng không ngốc, sau khi ăn liền kéo Giang Nhân Ly ra ngoài. Thời tiết lúc này đã có chút ấm hơn. Nhưng anh không có ý định buông tay cô, cô cũng không giãy giụa: “Chúng ta đi đâu?”

“Ngắm cảnh đêm.”

Đúng rồi a, nơi này là địa điểm nổi tiếng nhất cả nước về cảnh sắc ban đêm.

Cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay dường như truyền tới cả trái tim mình.

Cô từng nghe qua ai đó hỏi, chuyện gì mà những đôi tình nhân đều sẽ làm?

Đáp án rất đơn giản nhưng cô lúc đó lại trả lời sai. Đáp án chính là nắm tay. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng ấm áp, không có bất kỳ cái gì hỗn tạp.

Đèn đêm đã mở, bầu trời đen kịt dày đặc sao. Chỗ hai người bọn họ ngồi có rất nhiều đèn, ngay cả nước sông cũng sáng hơn, dưới nước đèn màu phát ra thập sắc lung linh.

Đẹp như vậy!

Nhưng trong lòng cô chỉ chú ý đến bàn tay anh đang nắm lấy tay cô, không hề buông, một chút cũng chưa từng.