Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 58: Không có ý tốt




Giang Nhân Ly mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, cô đi tìm luật sư của Uông Tố Thu, cô muốn xem di chúc của Uông Tố Thu. Giang Nhân Ly đã sớm biết mẹ mình mỗi năm đều sửa di chúc một lần, đề phòng bất trắc xảy raLuật sư Tần co chút khó xử nhưng vẫn đồng ý cho cô xem. Bởi vì trong di chúc này, người được hưởng quyền lợi chỉ có mình Giang Nhân Ly, không mảy may tồn tại bất cứ cái gì đáng tranh cãi. Tuy rằng luật sư Tần cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao Uông Tố Thu chỉ trao tất cả cho con gái út mà con gái cả lại không hề đề cập tới. Nhưng đây không phải là điều một luật sư như ông ta nên hỏi.

Giang Nhân Ly chỉ là vì lần trước cãi nhau với Mạc Tu Lăng, anh nói ra rất nhiều điều khiến cô nghi. Mạc Tu Lăng nói, tất cả những lý do cô nói đều chỉ là viện cớ để rời đi, cho dù cả chuyện di chúc. Cô nghĩ trong chuyện này nhất định có ẩn dụ điều gì.

Cô không quan tâm tới số tài sản này, nhưng khi thấy cái hiệp nghị kèm theo kia cô mới bừng tỉnh vì sao Mạc Tu Lăng phản ứng như vậy.

Toàn bộ di chúc này không có hiệu lực, cũng không được quyết định bởi chính Uông Tố Thu, mà người quyết định là Giang Nhân Ly.

Bởi vì Uông Tố Thu nói rất rõ ràng, chỉ khi Giang Nhân Ly mang thai và sinh con, di chúc này mới có hiệu lực.

Sau khi cáo từ luật sư Tần, cô suy nghĩ rất nhiều. Nếu như Mạc Tu Lăng là vì số tiền này, anh sẽ chẳng cần làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, sớm khiến cô có con là tốt rồi có phải không? Lúc anh làm phẫu thuật là sau khi kết hôn nửa tháng, mà cô nhớ rõ đó là sau khi anh phát hiện cô uống thuốc tránh thai. Anh không nói nhiều chỉ bảo cô không cần uống nữa. Có một số chuyện, hóa ra nghĩ từ một góc độ khác lại khác biệt lớn như vậy.

Cô tin anh, sau khi tâm tư này bị phát hiện, hóa ra chính là do cô không có quý trọng.

Cô hiểu rõ, năm ấy do hai nhà cưỡng ép mà cô và anh mới kết hôn. Vợ chồng Mạc Chí Hạo tuyệt đối là vì chuyện di chúc này mới ép anh kết hôn với cô. Nhưng Mạc Tu Lăng nhất định không phải vì vậy, cô khẳng định.

Cô cắn môi, xảy ra quá nhiều chuyện, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lúc Tả Dật Phi nói ra câu nói cuối cùng kia, cô cũng đã xao động. Cho dù Tả Dật Phi không nói rõ chân tướng, cô cũng không định ly hôn với Mạc Tu Lăng. Vì sao cô muốn thành toàn cho Giang Nhân Đình? Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì nằm một bên giường mà bên kia lạnh ngắt như băng, hoàn toàn không dễ chịu gì.

Giang Nhân Ly trở về nhà thì đã thấy vẻ lo lắng trên mặt Mạc Tu Lăng. Nhìn thấy cô, sắc mặt anh mới tươi tỉnh lên một chút. (hí hí :X)

Cô ngượng ngùng mở miệng, “Em chỉ đi ra ngoài một chút.”

Anh gật đầu, hình như thở dài một hơi.

Cả buổi chiều, tâm tình của anh dường như tốt lên rất nhiều. Ngay cả Chương Tâm Dật cũng nói đùa với anh là không khí công ty đã bớt căng thẳng hơn rồi.

“Anh ăn cơm chưa?” Cô cảm thấy mình vẫn nên làm một người vợ tự giác thì hơn.

Anh rõ ràng là không ngờ cô lại hỏi câu này, ngây người một chút mới lắc đầu.

“Em đi nấu mì.” Cô mở tủ lạnh tìm đồ ăn, cô luôn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn tươi trong tủ lạnh.

Anh đi theo cô vào trong bếp, nhìn dáng vẻ cô bận rộn, cái gì anh cũng không quan tâm nữa, chỉ cần có phút giây này là tốt rồi. (ôi anh chị đáng iu quá đi à :X)

Tối nay, cô rõ ràng là đã quen với việc thời gian gần đây ngủ một mình, cho nên tay cô lại sờ soạng như mọi khi. Thật không may, tay cô chạm đúng vào mặt anh. Ạnh tỉnh lại: “Em làm gì vậy?”

Bị người khác phá hoại giấc ngủ, tâm tình vẫn luôn không tốt như vậy.

Cô tất nhiên là không thể nói ra đấy là thói quen gần đây của mình: “Chúng ta tâm sự một chút đi!” (ôi chị Ly… đáng iu chết mất ^^)

Anh hiển nhiên tỉnh hẳn lại, xê người ra xa cô: “Ngủ.” (eo!)

Giang Nhân Ly bị đả kích, có điều biết anh thực sự mệt mỏi cho nên cũng không quấy rầy nữa. Nhưng không vẫn không ngủ được.

Cô nhớ lại những điều Tả Dật Phi nói.

Cô nhớ lại những điều Tả Dật Phi nói.

Mẹ của Tả Dật Phi sớm đã bị mua chuộc, bắt anh đi Mỹ. Anh đến sân bay, nhưng lúc ngồi trên máy bay anh đã hối hận. Anh đã quay về tìm cô.

Ngày hôm đó mưa lớn, Tả Dật Phi lái xe nhanh về muốn thấy cô..

Anh nghĩ, chỉ cần anh đưa cô đi cùng, chân trời góc biển nào cũng có thể. Vậy mà, anh không ngờ được rằng, mẹ anh lại uy hiếp anh đến như vậy.

Nhưng lúc ấy Tả Dật Phi đến biệt thự nhà họ Giang, anh lại thấy được một cảnh kia.

Giang Nhân Ly quỳ trên mặt đất, anh chưa bao giờ thấy cô bất lực như vậy, mềm yếu như vậy. Anh muốn tiến lên nhưng một người khác đã nhanh chân hơn anh.

Mạc Tu Lăng ôm chặt lấy Giang Nhân Ly sắp ngã xuống, tay anh gắt gao bị cô nắm lấy.

Tả Dật Phi ngừng lại, phút giây đó, anh phát hiện mình dư thừa. Cùng là đàn ông cho nên anh rất hiểu Mạc Tu Lăng, ánh mắt Mạc Tu Lăng nhìn Giang Nhân Ly rõ ràng đã chứng minh anh là thuộc về cô.

Tả Dật Phi dao động, điều anh lo sợ nhất chính là cô không hạnh phúc. Nhưng giờ khắc ấy, lo lắng của anh đã bị Mạc Tu Lăng làm tan biến rồi.

Anh đi theo sau Mạc Tu Lăng, chăm chú nhìn Mạc Tu Lăng cẩn thẩn bế cô vào xe đưa đến bệnh viện.

Trên giường bệnh, Mạc Tu Lăng vẫn nắm tay Giang Nhân Ly. Anh thổi vào đôi tay lạnh cóng của cô, dường như muốn dùng cách này để khiến cô ấm áp hơn.

Tả Dật Phi đứng ngoài phòng bệnh đột nhiên anh muốn buông tay, anh cảm thấy đây là quyết định chính xác nhất. Anh vốn dĩ chỉ muốn ích kỷ một lần, không để ý tới áp lực của Mạc gia và Uông gia, chỉ muốn mang cô rời đi. Nhưng bây giờ, anh biết, anh ra đi một mình là lựa chọn chính xác nhất.

Cho nên, Tả Dật Phi đã buông tay.

Mạc Tu Lăng ra khỏi phòng bệnh liền nhìn thấy Tả Dật Phi. Tả Dật Phi cũng nhìn anh nói: “Tôi muốn nhìn cô ấy một chút.”

Mạc Tu Lăng không nói cái gì, chỉ xoay người đi.

Tả Dật Phi nhìn theo Mạc Tu Lăng: “Tôi hy vọng cho dù anh làm bất cứ việc gì trước tiên hãy nghĩ đến cô ấy. Bởi vì cô ấy là một người không bao giờ nghe giải thích lý do, cô ấy chỉ nhìn vào kết quả.”

Cũng giống như quyết định năm ấy của anh, cho dù là vì sao, trong mắt Giang Nhân Ly, anh cũng đã lựa chọn rời bỏ cô, tất cả lý do cô đều không quan tâm.

Giang Nhân Ly phục hồi tinh thần, cô nghĩ người hiểu mình nhất là Tả Dật Phi, nhưng như vậy thì có gì tốt? Cô nhìn thân ảnh nằm trên giường. Trong mắt đàn ông, thứ mà phụ nữ muốn luôn rất khó kiếm, nhưng thực ra rất đơn giản. Chỉ cần anh đối tốt với cô, lúc nào cũng ở bên cạnh cô, thì tất cả mọi thứ đều không quan trọng.

Cô nằm sát vào anh, đưa tay ra ôm lấy anh.

Anh giật tay cô lại: “Ngủ đi!”

“Không.”

Anh có chút ảo não, “Này, em ôm vậy anh không ngủ được.”

Cô không để ý: “Không như vậy kết hôn làm gì?”

“Em kết hôn để có người ngủ cùng à?”

Giang Nhân Ly suy nghĩ một chút, “Lẽ nào anh không cảm thấy kết hôn cũng chỉ để ngủ?”

Mạc Tu Lăng bị cô làm cho phiền nao, “Nằm xa ra một chút.”

Cô ngồi dậy, đáng ghét!

”Không tình nguyện như vậy thì anh đi ra chỗ khác mà ngủ.”

Mạc Tu Lăng giống như được đại xá, anh cầm lấy gối đi ra ngoài phòng khách.

Cô ngồi ở trên giường, thật đáng ghét, đi thật! Anh từ lúc nào lại biết nghe lời như thế?

Cô phiền muộn. (hự. Tưởng có màn hot