Ái Hỉ

Chương 7




"Lão gia, người xem, để cho Dĩnh Nhi như vậy cũng không tốt, nữ nhi còn nhỏ. Sau này trưởng thành mà tính tình như vậy, thì biết phải làm sao"

Sau cuộc hoan ái trầm luân, Quốc công phu nhân nép vào ngực chồng mình nũng nịu, sụt sùi như thể bà ta đang quan tâm đến nữ nhi thân sinh ruột thịt của mình. Bà ta biết lợi thế trên người mình chính là thân hình mê người, và giọng nói trời phú, nên luôn nũng nịu nhỏ nhẹ trước mặt Quốc Công gia. Có hiệu quả không? Nhìn vị thế của bà ta bây giờ trong nhà là sẽ rõ

"Sao tự dưng lại nhắc đến. Ta cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Ta nhớ hồi nhỏ nó là đứa vô cùng hiểu chuyện. Phu nhân nàng xem..."

Bàn tay mềm mại vẽ vòng tròn trên khuôn ngực cường tráng

"Lão gia, chắc do đứa nhỏ chịu đả kịch sau khi tỷ tỷ mất. Thiếp cũng đau lòng lắm, nhưng đứa nhỏ này tính tình cổ quái, không muốn thiếp quan tâm. Hay chúng ta đưa Dĩnh Nhi lên miếu Vương Mẫu nương nương một vài năm để tĩnh tâm cũng như cầu phúc cho tỷ tỷ...."

"Không được, đường đường là đích tiểu thư lại còn nhỏ như vậy, định cho nó làm ni cô? Hơn nữa A Hy cũng sắp thành hôn. Ta không muốn có bất kì sự náo loạn nào. Chuyện này tính sau đi. Giờ chúng ta làm chuyện chính"

Ánh nến chớp động, bóng hai người dập dềnh sau rèm che.

Hai ngày nay, Giai Dĩnh sống vô cùng thoải mái, cô không phải đối phó hay chịu sự náo loạn từ ai. Cơm nước được đưa đến hằng ngày, tuy càng ngày càng ít đi nhưng không sao, cô cũng sắp rời khỏi đây rồi.

Cô dậy từ sớm vệ sinh cá nhân cẩn thận. Gọi A Hồng tiến vào. Cô sẽ tiếp tục làm kẻ không có đầu óc trước mặt mấy người này. Hiện tại cô chỉ bị giam lỏng trong phủ, vẫn được đi tới đi lui trong hoa viên, mất công ngồi một chỗ buồn tay, buồn chân.

"A Hồng, ngươi đến mời Đại tỷ tới hoa viên, ta muốn đi dạo cùng người"

"Dạ"

Cô thong thả tới chiếc đình nhỏ giữa hồ chờ đợi. Có lẽ sau hôm nay, cô sẽ không nhìn thấy hoa viên này trong thời gian dài. Cũng không phải nhớ nhung gì, cô tới đây chưa được nửa tháng, cô chỉ cảm thán sự xoay vần.

"A muội, muội thiếu thốn gì sao? Để ta cho người đi lấy"

Cô chỉ im lặng tới bên hồ.



"A tỷ, tỷ nói xem, hồ này sâu như vậy mà ta lại chưa chết. Phải chăng ông trời vẫn muốn ta sống để tra tấn ta"

Nàng ta vội vã tới bên cô, cầm lấy tay ân cần

"Muội nói gì vậy, tự dưng nhắc sống nhắc chết. Người xưa nói, đại họa không chết tất có hậu phúc. Muội cứ hảo hảo nghỉ ngơi"

Cô rút tay ra, cười nhạt

"Vậy sao, xem ra ta phải khiến kẻ suýt hại chết ta nếm mùi đau khổ"

"Muội..." Nàng ta chưa kịp hoảng hốt đã bị một bàn tay đẩy ngã xuống hồ.

"Cứu... cứu....."

Thật là đáng chết nàng ta lại sai A Nhàn đi mua chút điểm tâm, con nhỏ này lại lên cơn ngu xuẩn gì vậy. Tại sao nó biết nàng ta làm nó té hồ. Chẳng lẽ ông trời muốn diệt nàng ta, nước hồ lạnh buốt chui vào miệng và mũi nàng ta khiến nàng ta hít thở không thông. Loáng thoáng thấy bóng người bên hồ, nàng ta yên tâm ngất đi.

Trong lúc hôn mệ, toàn thân nàng ta khó chịu, lúc nóng, lúc lạnh, loáng thoáng còn có tiếng khóc của nương. Nàng ta chết rồi? Nàng ta mà chết nàng ta cũng phải kéo kẻ kia đi cùng.

Nàng ta tỉnh lại cũng là 3 ngày sau. Bên giường là khuôn mặt tái nhợt đẫm nước mắt của nương

"Nương....."

"Vi Nhi tỉnh lại rồi, người đâu mau gọi đại phu"

"Tiểu thư không còn gì đáng ngại, cũng may được vớt lên kịp thời, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm 1 tuần là sẽ khỏi hẳn. Giờ ta sẽ đi kê thuốc"

"Cảm ơn đại phu, người đâu thưởng"

Trong phòng không còn ai, nàng ta cầm tay nương, nước mắt chảy dài



"Nương, suýt nữa con đã không được gặp người rồi...."

"Vi Nhi ngoan, con không làm gì sai không lí gì con lại phải chịu trừng phạt"

"Nương, kẻ kia đâu rồi"

"Con còn nhắc tới, bị phụ thân con quát mắng một trận rồi tống khứ lên miếu rồi"

"Nương, nàng ta suýt hại chết con....."

"Nương biết, nhưng nó mới ốm dậy, vả lại huynh trưởng con cũng sắp thành hôn, Lão gia không muốn to chuyện. Dù sao cũng không còn ai cản đường chúng ta, những khế ước cửa hàng còn nằm trong tay chúng ta..."

Nàng ta không thể yên tâm, nó đã biết được người hại nó là nàng ta, không biết còn biết gì hơn nữa. Nàng ta không dám đánh cược. Rốt cuộc người chết mới có thể không cả đường nàng ta.

"Nó đi từ bao giờ vậy nương?"

"Hôm qua, sao vậy Vi Nhi"

"Không, nương, con muốn nghỉ ngơi"

Đợi nương đi, nàng ta cho gọi A Lâm, cánh tay đắc lực của nàng ta, là sư huynh của A Nhàn, lại yêu thích nàng ta nên vô cùng trung thành

"Lâm ca ca, ta nhờ huynh một việc được không?"

A Lâm hắn ta vô cùng yêu thích vị tiểu thư này dẫu biết hắn không xứng nhưng được ở cạnh nàng, giúp đỡ nàng hắn đã mãn nguyện rồi. Nàng vô cùng tốt với hắn. Nếu không có nàng hắn và muội muội đã chết ở xó xỉnh nào đó.

Năm đó nạn đói, cha mẹ mất hết còn hai huynh mọi bọn họ, lưu lạc đầu đường xó chợ không có miếng ăn, bị đánh đập dã man. Chính tiểu thư đến chìa tay ra giúp đỡ họ có cuộc sống bây giờ, nên huynh muội hắn thề nhất mực trung thành.