Rất nhanh, cô đã thấy hai người họ. A Lục đã cao hơn một chút, sư phụ vẫn như vậy, không khác gì so với hai tháng trước. Ngay khi thấy cô, A Lục nước mắt lưng tròng, ôm chặt lấy cô, dụi dụi vào ngực cô, rồi xoa mặt cô nhìn một lúc
"Tiểu thư, người đẹp hơn rồi. Da trong suốt, lại có chút tỏa ra ánh sáng, thật đẹp"
Cô cười bất đắc dĩ. Nếu ngâm độc dược xong cô không tốt lên vậy có phải tay nghề của Mộc sư phụ có vấn đề. Nếu A Lục nhìn thấy cô vào ngày đầu tiên chắc chắn sẽ khóc chết ngất mất, thê thảm như vậy. Cũng may A Lục không đi theo cô, nếu không cô không thể tốt nhanh như vậy, còn dành thời gian dỗ đứa nhỏ này.
"Tiểu thư, ta nói người nghe, võ công của ta đã tốt hơn một bậc rồi. Người thấy ta giỏi không....Á"
Ngụy lão cốc một cái vào đầu A Lục, sau đó bật chế độ phun mưa
"Ngươi đó. Hai tháng mới có một bậc,không biết xấu hổ còn khoe, thật là mất mặt. Uổng cho một người như ta lại dạy ra một đồ đệ không có chí cầu tiến lại chậm hiểu"
Hai người này ở chung có vẻ rất hòa hợp, người chửi kẻ nghe
"Đồ nhi, ngươi về là tốt rồi. Tên đáng ghét kia không làm gì con chứ. Con cứ nói ta sẽ đánh hắn. Đánh, đánh, đánh hắn què luôn"
Cô chỉ cười cười, lắc đầu, ông ấy rất tốt với cô. Nghe xong những gì cô kể, sư phụ chỉ nhăn mày, A Lục không lên tiếng, mới bị đánh, không muốn bị cốc nữa. Mấy tháng này sắp bị đánh đến hỏng đầu rồi.
"Không sao là tốt, tốt rồi..."
Cô cũng không nói sư phụ mình là Ngụy lão, không phải cô muốn lừa gạt. Cô nhìn ra sự mâu thuẫn trong mắt sư phụ, cô không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết. Thời gian quý giá, sau này cô sẽ giải thích sau vậy.
Sau một ngày ở lại trấn nghỉ ngơi, cô tiếp tục cùng sư phụ và A Lục lên đường đi tiếp hành trình của mình. Chặng đường này còn rất dài. Cô cần tìm người cho riêng mình. Không thể không có thế lực, làm gì cũng vô cùng khó khăn cực khổ. Muốn tìm hiểu lại cần sư phụ ra tay. Cô không muốn sư phụ đi làm những việc này. Vì vậy mà quyết tâm tìm người
Bốn năm sau.....
Giai Dĩnh đã mười tám tuổi, A Lục cũng đã mười bảy, chỉ kém cô một tuổi. Cô gái bé nhỏ ngày nào giờ đã trưởng thành. Ngũ quan sắc nét, kiều mị, lại thêm vài phần trưởng thành. Làn da trắng sáng, mịn như tơ lụa. Thân hình tuyệt đối là bế nguyệt tu hoa, băng cơ, ngọc cốt.
Hiện tại, cô không còn là một tiểu cô nương đơn độc, phiêu bạt bốn bể, cũng không còn là người mới tới đây hôm nào. Hiện tại, cô đã xây dưng cho chính mình một thế lực. Hiện tại, trên giang hồ có năm môn phái lớn là trụ cột, còn lại là những thế lực nhỏ hơn đang phát triển. Việc này phần lớn cũng nhờ sư phụ cô. Nếu không phải người phá lệ đứng lên thu thập đệ tử, cô cũng không có được ngày hôm nay. Sư phụ cô và cô là sư tổ, người sáng lập nên môn phái Kiến Tinh, đặc biệt thu nhận những đứa trẻ không nhà, hoặc không cha không mẹ thành đệ tử. Ngoài mặt sư phụ cô vẫn là sư tổ, còn cô để xử lí mọi việc thuận lợi hơn đã lấy thân phận là Hàn Giai cô cô. Bình thường sẽ do sư phụ cô phụ trách việc gặp gỡ giao lưu giữa các môn phái, cô sẽ không xuất hiện, nói với mọi người cô cô là người kì quái không thích tiếp xúc với người khác. Mọi người cũng chẳng ai dị nghị gì, họ cho rằng người tài nên họ khác người cũng không phải hiếm lạ. Tôn chỉ của môn phái chính là: Lấy đạo nghĩa làm trọng, bất kể chính phái hay tà môn, không gây hại cho ai, cô và sư phụ tuyệt đối ủng hộ. Chính phái cùng tà môn luôn luôn đánh qua đánh lại, nhiều lúc là chính phái ức hiếp người quá đáng. Cô cũng chẳng bênh ai hay làm Bồ Tát ra tay cứu giúp, nhưng tuyệt đối sẽ không nhúng tay. Nếu cần giúp đỡ, lí lẽ chính đáng, đến gặp, mặt, mọi người cũng không nề hà. Vì vậy bất kể chính phái hay tà môn họ đều không biết phải tỏ thái độ thế nào với Kiến Tinh. Nói họ thế nào cũng không đúng, chỉ có thể bất lực nhìn Kiến Tinh lớn mạnh, cố gắng có quan hệ tốt với Kiến Tinh. Biết đâu có ngayyf rơi vào đường cùng có nơi nương tựa (Chỗ cô cũng không phải là cái nơi từ thiện). Trong bốn năm nay, võ công của cô tuyệt đối đuổi kịp sư phụ. Tuy nhiên thay vì sử dụng chiêu thức dùng độc mộc của người, cô quyết tâm đổi sang lụa, vừa mềm mại lại cứng rắn. Căn bản do cô thấy cầm độc mộc thật vướng lại không đẹp. Trong khi lụa có thể liền cùng váy lại dẻo dai hơn rất nhiều. A Lục tuy kém cô nhưng thủ pháp dùng kiếm của nàng nhanh nhẹn, chính xác, nhẹ nhàng mà cứng rắn. Mấy năm qua tuyệt đối chăm chỉ, khác hẳn với bộ dáng yếu đuối dễ bị ức hiếp
Có lẽ, thành quả lớn nhất của cô không phải là tạo nên một môn phái mà chính là tìm được những người chỉ trung thành với bản thân. Tiêu chí lớn nhất chính là lang thang, không người thân, phụ mẫu. Cô không muốn mình ngày ngày phải giải quyết những chuyện rong gia đình họ, vả lại hoàn cảnh họ như vậy nên tuyệt đối trung thành, không có điều gì có thể đe dọa đến họ.
Yên Dương là một cô gái nhẹ nhàng, xinh xắn, phúc hậu, đôi mắt hạnh, môi mọng đỏ hồng, mũi nhỏ, ngũ quan thanh tú. Lại vô cùng tỉ mị và cẩn thận, lớn tuổi nhất trong bốn người bên cạnh cô (thực ra cũng mười tám). Cô gặp Yên Dương ở Vân Quốc. Ngày ấy cô thấy cô gái nhỏ đen nhẻm chăm sóc những tiểu khất cái sau này cùng Yên Dương là thuộc hạ bên cạnh cô không cùng huyết thống trong một miếu nhỏ, cô đã coi người ta như Đại tỷ, đưa theo những đứa trẻ kia đi cùng. Khi đó dụng mạo đen đúa lại xấu xí, sau khi ở cùng cô, lại ngâm dược, giờ tuyệt đối là mỹ nhân. Yên Dương có giác quan nhạy bén, có sự tinh tường, bình thường cô hay dùng kiếm giống A Lục, nhưng mảnh và dài hơn.
Yên Chi, Yên Bạch và Yên Ngọc cũng là những tiểu khất cái năm đó
Yên Chi tính tình mạnh mẽ, dám yêu dám hận, phóng khoáng. Yên Chi có làn da rám khỏe mạnh, thân hình mảnh mai, ngũ quan sắc nét, vốn là người cao nguyên, nhưng lưu lạc tới Vân Quốc, phụ mẫu thất lạc, không thể tìm lại. Chính nàng chọn cho mình một thanh đoản đao. Tưởng chừng là khó coi, nhưng ở trên người nàng lại chính vô cùng dễ nhìn
Yên Bạch lại là một cô gái có vẻ ngoài phong tình da trắng môi đỏ, mắt nhãn đen láy, nhưng tính cách lại đanh đá, chua ngoa, ghét bỏ những kẻ phong lưu, đa tình, âu cũng do trước đây nương nàng gả cho một kẻ như vậy rồi chết không toàn thây, nàng bị bán đi làm nô bộc, nhưng chưa được bao lâu lại bị coi như họa mà bị đuổi đi. Ừm...sau khi biết cô nghiên cứu độc dược và y dược, vị này quyết tâm theo đuổi, nhưng lại chỉ nghiên cứu độc dược, vũ khí lại chọn một cái roi có gai nhọn, trên gai là độc tố khiến cơn đau tăng gấp bội, chính là Thống cơ tật thủ, có một cái túi bảo bối bên hông, toàn độc chết người
Yên Ngọc, người cũng như tên, thanh cao, lãnh đạm, tuy nhiên lại có gương mặt phúng phính đáng yêu. Nếu không phải Yên Ngọc vô cùng thật thà lại bên cạnh cô lâu như vậy, cô cũng nghĩ nàng giả bộ. Nàng lại tự tạo cho mình một sợi cước, tuy mỏng manh nhưng sức công phá bức người, cây cổ thụ cũng chẳng phải vấn đề quá lớn