Ái Hỉ

Chương 18




Sau Lễ phong, Giai Dĩnh cũng không còn gặp được vị vương gia đó nữa. Tất cả dường như chỉ là một giấc mộng nhưng mùi hương Long Tiên hương khiến cô không thể nào quên được, cả chuyện ngày hôm đó nữa. Cuộc sống quay trở lại. Ngày ngày cô tiếp tục nghiên cứu những quyển sách Na thị để lại, cũng trông đợi thêm tin tức về câu chuyện năm xưa.

Ngày nào bên tai cô cũng là âm thanh lải nhải của Vân Thu

"Quận chúa, người tuyệt đối đừng để ý quá nhiều chuyện. Người hãy tập trung điều dưỡng thân thể. Những dược thiện ta làm cho người tuyệt đối không gây hại cho người"

Nàng ấy bất cứ lúc nào nghiên cứu ra thêm một loại dược thiện nào đó sẽ lập tực chạy đến chỗ cô bắt cô ăn cho bằng được. Cũng không thể phủ nhận những công dụng của chúng, làn da của cô ngày càng mềm mại, gượng mặt trắng hồng rặng rỡ, cơ thể cũng bắt đầu phát dục đúng với lứa tuổi chứ không còn mảnh mai yếu đuối như trước đây. Cô cũng ngỏ ý với Vân Đào rằng mình muốn học thêm một chút quyền cước phòng thân Dù sao phòng vẫn hơn chữa mặc dù có thị vệ và Vân Đào kề bên. Điển hình là hôm yến tiệc. Cô đã cứ nghĩ thị vệ luôn đi cạnh bên mình, nhưng cô sai rồi. Chính cô ngẩn ngơ tách khỏi mọi người lúc nào không ai biết làm náo loạn một hồi. Thực ra cũng do thị vệ đồng loạt bị tiêu chảy, họ cũng chưa có ăn gì chỉ uống một chén nước vậy mà...(spoil chút là do a nam chính nhúng tay thôi). Cũng may quận chúa không xảy ra chuyện nếu không có mười cái đầu cũng không đền nổi.

Từ ngày đó, thị vệ bên cạnh và Vân Đào, Vân Cúc càng siết chặt hơn công việc bảo vệ vị chủ tử quá đỗi khiến người ta muốn làm chuyện xấu

"A Lục, ngươi nói xem, rung động là gì"

A Lục trợn tròn mắt

"Chẳng phải chính là rung động sao"



Cô lắc đầu, dù sao cô bé này cũng quá ngây thơ rồi. Cô không dám nói chuyện này với mấy người Vân Đào Vân Cúc hay thị vệ. Cô không muốn làm to chuyện rồi lại gây tới phiền phức không cần thiết. Dù sao tối hôm ấy cũng là nghe thấy thứ không đáng nghe. Cô vẫn tiếc cái mạng nhỏ.

Hôm ấy Thái tử cữu cữu mang theo gương mặt lo lắng tới Trữ Vân Phủ

"Mai nhi, việc mẫu thân con năm đó đã có chút manh mối. Có một nha hoàn nhị đẳng bên cạnh Lạp Đa thoát thân được nói rằng. Năm đó, mẫu thân con kì thực là trúng độc, nàng ta cũng là tình cờ nghe được lại sợ bị diệt khẩu liền trốn đi trong đêm tới vùng xa xôi ở. Cũng là nàng ta may mắn, ngay sau đó tất cả nha hoàn trong viện đều từ từ vì nhiều nguyên nhân khác nhau chết trong một khoảng thời gian ngắn, cũng không ai nghi ngờ đó. Điều đáng ngờ là, không lý nào Lạp Đa bị trúng độc mà lại không biết. Chỉ có thể đây là loại độc không có đặc điểm quá rõ ràng, lại thẩm thấu trong thời gian dài. Rất có thể nó được kết hợp từ những thứ không độc nhưng kết hợp lại vô cùng độc. Nghe nàng ta nói khoảng 1 năm trở lại đó, Lạp Đa rất thích dùng một loại hương, lại trồng một loại cây với số lượng lớn, rất có thể xuất phát từ chúng. Đây là loại cây nàng ta miêu tả lại, còn hương nàng ta không rõ chỉ nghe nói là xuất phát từ cống phẩm từ Vân Quốc, ta đã tra nhưng chưa rõ đây là hương gì".

"Đa tạ cữu cữu, con sẽ xem lại trong số sách mà mẫu thân để lại có nhắc tới, rồi báo lại cho người"

"Cữu cữu, chỉ giúp con được như vậy, đây cũng là chuộc lại lỗi lầm của ta....Nếu thật sự không tìm được....có lẽ chúng ta sẽ tới tìm Mộc thần độc"

Cô không hề có ý kiến gì về việc này, nhưng thực sự như vậy, đây lai là một chuyện khó. Mộc thần độc đã bế quan từ lâu, không màng thế sự bên ngoài. Tính tình lại quái gở. Nghe nói năm đó vị Giang Y Phàm, cũng là đệ nhất ám khí và Mộc Thần độc là một đôi nhưng trúng một loại độc hôn mê không tỉnh. Mộc thần độc đã từ bỏ tất cả về nới thâm sơn cùng cốc để tìm cách giải, đến khi tìm ra mới cùng Giang Y Phàm quay trở lại. Nhưng 15 năm rồi không có tin tức, cũng không ai biết học còn sống không. Không một ai dám tới đó thăm dò, nghe nói nơi đó độc dược trùng trùng, ám khí muôn dặm. Cũng chỉ là nghe nói, chưa một ai thực sự bước chân tới đó.

Thái tử cữu cữu trở về phủ, cô cũng quay trở lại thư phòng lật dở những quyển sách còn lưu lại. Cô đã xem hết nhiều lần. Nếu có gì đó đã sớm tìm ra. Cũng có thể nó bí ẩn như cái rương chứa những đồ vật này. Nếu không phải nguyên chủ trí nhớ tốt thì có lẽ số sách này sẽ trở thành đồ mục nát, đồ bỏ đi mất. Có lẽ những người ông ngoại hoàng đế ban cho cô rất tốt nhưng cô cũng cần thế lực của riêng mình. Sau này đưa họ đi trả lại những người kia, không phải là ý tưởng sáng suốt, dù sao họ cũng là người của hoàng đế. Làm vậy khác nào đi khiêu chiến Đại Quốc. Cô vẫn chưa ngu ngốc đến mức ấy.