Ái Hỉ

Chương 10




Thời gian trôi qua từng chút một, thái tử bừng tỉnh lại với thực tại, Lạp Đa đã đi rồi, y không thể bảo vệ được muội muội mà y yêu thương nhất, y nhất định sẽ cho Mai nhi một cuộc sống tốt nhất. Một vị thế mà không ai có được kể cả con gái của y.

"Mai nhi, cữu cữu hứa với con, cữu cữu sẽ cho con những gì tốt nhất. Mai nhi đừng khóc. Mai nhi muốn gì cữu cữu cũng chiều theo con"

Cô đã ngưng khóc từ lâu, cô sững sờ. Vị Thái tử này cũng quá chấp niệm.

"Cữu cữu, Mai nhi cũng không có nhiều ước mơ, Mai nhi chỉ muốn có một cuộc sống hơn trước"

"Đúng rồi, Mai nhi kể cho cữu cữu nghe, chuyện gì đã xảy ra"

Cô ở vị thế một người ngoài nhưng cũng là người từng trải kể hết lại câu chuyện và hơn hết là đưa những góc khuất ra ngoài ánh sáng. Đây là bản năng của một đại luật sư không thể mờ nhạt đi theo năm tháng.

Thái tử lâm vào trầm ngâm. Y không hề hay biết những gì mà Lạp Đa và Mai nhi phải trải qua trong suốt những năm tháng phải sống ở đó. Cũng do y năm đó, y mới là kẻ đáng giận, là kẻ đáng chết. Lạp Đa và Mai nhi không làm gì cả

"Cữu cữu, về chuyện bức thư mẫu thân gửi tới Tây Vực, Mai Nhi muốn cữu cữu điều tra. Chuyện này hẳn phải dính dáng tới nhiều người bao gồm cả vị phụ thân ở Đại Quốc"

"Mai nhi, cữu cữu không muốn giấu con. Nghe xong, ta cũng không hi vọng con tha thứ, ta chỉ không muốn lừa dối con điều gì. Năm đó..."

Quả là một câu chuyện cẩu huyết và éo le.

Năm đó, Khi Na thị còn trẻ, thái tử còn là vương gia. Hai người họ cùng thế tử của Nhạc Hầu phủ là thanh mai trúc mã.

Thế tử và Vương gia đều được mệnh danh là tài mạo song toàn không khuyết thiếu điều gì, là trụ cột tương lai của Tây Vực, Na Thị cũng là đệ nhất mỹ nhân, tài độc dược thì không phải nói, chỉ kém hơn Mộc thần độc 3 phần, là phượng hoàng trong thiên hạ. Thế tử và Na Thị vốn là một đôi trời định. Nhân duyên tưởng chừng rất tốt đẹp. Đến một ngày nọ trong cuộc đi săn, thế tử cứ thế mà rơi xuống vách núi không rõ nguyên do, cũng không tìm thấy tung tích. Lúc ấy Na thị đã mang trong mình cốt nhục của thế tử-chính là nguyên chủ. Dù cho Tây Vực có phóng khoáng bao nhiêu, có mang trước khi lấy chồng cũng là truyện khiến người đời phỉ nhổ

Na thị nhất định không lấy ai, dù có phải làm ni cô, nàng cũng quyết tâm đợi thế tử về. Vương gia không thể làm gì hơn. Đến một ngày Hàn thế tử của Quốc công phủ cũng là phụ thân của nguyên chủ tới Tây Vực làm sứ giả bàn việc giao thương. Hắn đã phải lòng Na Thị và bày tỏ tấm lòng mình muốn lấy Na Thị cho bằng được. Ngoài mặt vương gia không có ý kiến, nhưng thực chất lại ngầm vừa ý và đồng ý cho hắn theo đuổi Na Thị. Mãi đến hôm ấy, tin tức Na thị và Hàn thế tử qua đêm cùng nhau truyền ra ngoài. Vương gia quyết định xin phụ hoàng tứ hôn cho muội muội của mình. Thật không ngờ quyết định ngày ấy lại đem đến bi kịch như hiện tại.

Gia Dĩnh khá bất ngờ, không nghĩ tới có một đoạn truyện xưa như vậy.



Trước đây, cô luôn thắc mắc tại sao dung mạo của nguyên chủ lại chỉ có một phần giống Na Thị, phần còn lại không hề giống vị phụ thân kia. Cô chỉ nghĩ đơn giản, có lẽ là giống nhà ngoại. Nguyên lai lại như vậy...Không một người đàn ông nào lại chịu nuôi con của một người đàn ông khác mà không nhận lại được điều gì. Cô hiểu tại sao Hàn Quốc Công lại lạnh lùng vô cảm như vậy với cô.

"Mai nhi, ngày mai ta dẫn con tiến cung gặp ông ngoại hoàng đế, giờ con nghỉ ngơi đi, có gì cần sắp xếp cứ tìm mợ thái tử phi. Ta đã dặn dò nàng rồi. giờ ta phải tiến cung."

Cô kéo góc áo của thái tử rồi long lanh nước mắt, mím môi

"Cữu cữu, liệu mọi người có ghét bỏ Mai Nhi"

Thái tử đau lòng xoa đầu cô

"Mai nhi ngoan, mọi người ai cũng yêu thương con."

"cữu cữu về sớm"

Y đau lòng. Đứa bé như vậy lại phải chịu sự ghẻ lạnh tột cùng trong khi đáng lẽ phải được nâng nhiu như hoa. Y tự hứa sẽ chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt.

"Phụ hoàng, mọi chuyện là như vậy."

Trên khuôn mặt hoàng đế như già thêm vài chục tuổi, đừng nếp nhăn xô lại chèn ép nhau. Hắn lại không bảo vệ tốt Lạp Đa. Trước khi mất, hoàng hậu đã giao hai đứa con lại cho hắn chăm sóc. Vậy mà một đứa phải li biệt xứ người, chịu muôn vàn nỗi đau. Một đứa nhỏ gánh trên mình cả dân tộc lại phải mang nỗi hối hận đến tột cùng. Là hắn vô dụng rồi

"Mai mang đứa bé vào cung. Còn nữa, tra rõ cái chết của Lạp Đa. Bất luận là kẻ nào cũng không tha. Chuyện trả lại những gì mà hai người đã phải chịu đựng, hỏi ý kiến Mai nhi. Để đứa bé quyết định. Lui đi, ta muốn nghỉ ngơi"

Ngay khi thái tử rời đi, một bóng đen xuất hiện

"Tra cho ta. Chuyện năm đó. Hết thảy một lượt. Tra không ra đừng có xuất hiện"

Hắn quyết định sẽ làm cho mọi chuyện về đúng quỹ đạo của nó. Động đến mấu chốt của Mã Đế này, đừng mong có đường lui.