Yêu nhau nhưng không thể đến, đó là điều khổ sở biết nhường nào. Nỗi đau đớn ấy, ai có thể thấu? Một lòng một dạ dành trái tim để yêu chân thành một người, một lòng một dạ đau lòng tha thiết vì một người. Có lẽ, đặt dấu chấm hết cho tất cả là một sự lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng con người vẫn cứ thế mà mù quáng trao trọn con tim với một mối tình tưởng chừng như tươi đẹp. Yêu, chẳng ai xa lạ với từ yêu, nhưng cảm xúc lại xa lạ khiến lòng con người ta rạo rực. Có chút gì đó gọi là bồn chồn, gọi là nhung nhớ, nhưng lại không dám thổ lộ, chỉ biết khép chặt nó vào trong tim, lưu lại bóng hình một thời thương nhớ vào trong trang kí ức.
Thời gian trôi đi, con người ta nhận ra, họ không thể thiếu đi tình yêu. Vì khi thiếu tình yêu, đồng nghĩa với việc trong tim bị khoét đi một chỗ trống, đau đớn vô cùng. Rõ ràng thân xác ở rất gần nhau, nhưng con tim lại cách xa vạn dặm. Dường như có một bức tường vô hình nào đó ngăn lại tiếng yêu thương, con người chỉ có thể cảm nhận được nó, nhưng lại không cách nào có thể chạm tay tới. Phải chăng, yêu là mù quáng? Họ muốn yêu, và họ khao khát được yêu.