Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 7: Ngày Khai Giảng




Ngày khai giảng, tất cả học sinh mới và cũ của Nhất trung đều hội tụ về đây, hôm nay cũng là ngày đặc biệt trên cả nước, khắp đường phố ai ai cũng có thể thấy được những bộ đồng phục chỉnh tề, gọn gàng và thấy được hình ảnh trong sáng của lứa tuổi học sinh.

- Tiểu Tuyết cậu ấy tính không tham dự lễ khai giảng à, sao giờ này vẫn không thấy đâu hết, mà quan trọng hơn là cậu ấy đã về nước chưa nhỉ?

Tử Hoài cũng là một trong số những học sinh mới ưu tú nhất của trường Nhất Trung. Cậu hiện tại rất muốn gặp được Lâm Tuyết.

- A, Tử Hoài! Mình tới rồi nè!

Thật may, cô vẫn giữ đúng lời hứa năm đó mà học chung với cậu, lễ khai giảng lại là ngày quan trọng đối với học sinh toàn quốc nên cô cũng không muốn bỏ lỡ ngày này. Chính vì thế cô đã cố gắng hết sức để sắp xếp thời gian mà quay về kịp khai giảng.

- Khi nào bắt đầu vậy?

- Chắc khoảng 15 phút nữa.

- May quá, mình không đến trễ.

- Mình chưa nói với cậu, mình và cậu học chung lớp, 10A3.

- Không phải chứ, đáng lẽ với trình độ học vấn của cậu thì nên xếp vào 10A1 mới đúng chứ?



- Còn cậu thì sao hả Tiểu Tuyết?

- Mình không thi cử gì cả, xếp lớp như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

- Chậc, cậu thật sự đăng kí vào trường này mà không tìm hiểu gì hết à?

- Hả? Là sao cơ?

- Haizz, Nhất Trung có 3 lớp chọn, tất cả học sinh giỏi sẽ được chia ngẫu nhiên vào ba lớp chứ không theo số điểm thi xét tuyển, hiểu không?

- À, ra vậy.

- Mà có xét theo điểm số đi chăng nữa thì mình cũng sẽ bị phân và 10A3 thôi, vì mình chỉ có 558/600 điểm thôi.

- Cậu á? Sao có thể?

Lâm Tuyết thậy sự rất ngạc nhiên vì cô không nghĩ cậu lạ có mức điểm thấp đến vậy, thật sự không hiểu nổi.

- Thì lúc thi mình có tâm trạng không tốt thôi, sao phải ngạc nhiên chứ.

- Còn cậu? Bên đó học hành sao rồi?



- Ổn cả thôi!

- Không có sự kiện gì đặc biệt à?

- Không có.

Cậu nhận ra cô đang che dấu chuyện gì dó nhưng lại không dám hỏi vì nếu là chuyện bình thường thì cô chắc chắn sẽ sẵn lòng nói cho cậu biết nhưng nếu cô đã muốn giấu rồi thì cậu cũng không gượng ép làm gì.

- Ừm, vậy thôi. Cậu có muốn làm quen kết thêm bạn mới không?

- Đương nhiên rồi.

Sau đó, hai người họ đi làm quen với một số bạn cùng lớp và nới chuyện vui vẻ với nhau. Tới giờ làm lễ khai giảng, tất cả học sinh trong tường đều tập trung ở hội trường. Một hội trường thật hoàng tráng, có thể nói Nhất trung và Nhị trung là hai trường có quy mô lớn nhất trong thành phố này. Hiệu trưởng, hiệu phó, một số thầy cô lần lượt lên đọc diễn văn, nêu ý kiến phát biểu của mình và sau đó là học sinh top đầu của ba khối lớp. Lần lượt là lớp 12, lớp 11 và cuối cùng là đại diện học sinh mới khối lớp 10. Người đứng top đầu của khối 10 là học sinh lớp 10A3, Tần Sở Hàn:

- Xin kính chào quý thầy cô, các đàn anh, đàn chị và chào tất cả các bạn học sinh. Mình là Tần Sở Hàn - đại diện phát biểu cho học sinh khối 10, được đứng ở đây là niềm vinh dự của mình. Điều đầu tiên, mình muốn chúc các bạn học sinh khối 10 chúng ta có thể hòa nhập với một môi trường học tập mới...(Đã lượt bớt n từ)

Lúc Sở Hàn vừa bước xuống, ánh mắt của cô và anh vô tình chạm nhau trong một khoảng khắc. Không hiểu sao, lúc này đây cô lại có cảm giác rất kỳ lạ từ đôi mắt ấy, như thể anh không phải là một thiếu niên 15 16 tuổi nữa mà là một người đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, một người hiểu nhìn thấy rõ thế giới này ra sao. Hay là, cô nhầm lẫn với chính mình, không, cô chắc rằng như thế vì cô cũng có thể rất giống anh, trưởng thành quá sớm, hiểu chuyện quá sớm. Đó lại không phải chuyện vui gì mấy cả.

Nghĩ xong, cô chỉnh đốn lại chính mình, ngồi thẳng lưng, tập trung lắng nghe các phần trình bày sau đó. Để không phải nghĩ ngợi gì thêm nữa.