Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 53: Nói ra lòng mình




Nhận lại sự tuyệt tình từ cô, anh đứng như trời trồng, cứ nhìn theo bóng dáng cô đang dần đi xa khuất. Anh tự hỏi phải làm thế nào để cô đồng ý quay về bên anh, anh càng không tin suốt thời gian qua ở bên nhau, cô lại không có bất cứ cảm giác nào đối với anh như lời cô đã nói.

Sau khi bắt được Mạc Bá Thành, qua quá trình lấy lời khai, hắn đã thừa nhận những kẻ cấu kết cùng hắn thực hiện phi vụ phạm pháp. Thực chất đứng sai vụ việc chấn động lần này không chỉ có Mạc Bá Thành, bởi lẽ một mình hắn chẳng thể tác oai tác quái đến vậy. Ngay từ đầu cảnh sát đã đoán được tội phạm trong vụ án lần này chắc chắn không chỉ có một.

Quản lý dự án chế tạo robot của Overate cùng hai nhân viên đảm nhận nhiệm vụ kiểm hàng và theo chuyến tàu sang nước ngoài để giao cho khách hàng đã bị bắt trước cả khi cảnh sát tóm được Mạc Bá Thành. Bốn người bọn chúng đã cấu kết với nhau.

Tên quản lý là kẻ bày mưu và bao che cho cấp dưới. Mạc Bá Thành đã lén lút bỏ các túi chất cấm nhỏ vào bên trong các máy móc công nghệ khi thực hiện quy trình lắp ráp thủ công. Đến khi các máy móc được giao sang nước ngoài trót lọt, tên nhân viên đảm nhận nhiệm vụ kiểm hàng sẽ cùng nhau phối hợp để lấy số chất cấm đã được Mạc Bá Thành cất giấu bên trong máy móc ra ngoài rồi lén lút giao cho khách hàng. Cũng may lần này là phi vụ giao hàng cấm đầu tiên của bọn chúng và đã bị cảnh sát ngăn chặn kịp thời. Nếu không Overate sẽ càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Dự tính sau khi xong việc, bọn chúng sẽ theo chuyến tàu trở về nước mà chẳng để lại bất kỳ dấu tích gì. Xui thay kế hoạch của chúng đã tan tành vì cảnh sát bất ngờ kiểm tra chuyến hàng và phát hiện được vật chứng không thể chối cãi. Kẻ xấu giờ đây đã bị bắt giam, chờ ngày lãnh án phạt thích đáng.



Nhân dịp nghỉ lễ vài ngày, đại úy Cố trở về nhà thăm ba và chị gái. Bốn năm trước, để thuận lợi cho công việc nên cô đã dọn ra ở riêng, thuê một căn trọ gần sở cảnh sát. Dù nhà cô vẫn cùng thành phố với nơi làm việc nhưng vẫn mất hơn ba mươi phút lái xe mới đến nơi.

Ba của cô là một đại tá cảnh sát đã về hưu được hai năm. Chị hai của cô là biên tập viên của truyền hình quốc gia, tên Cố Nam Uyên, cũng làm việc trong thành phố, đài truyền hình lại không quá xa nhà nên chị hai vẫn sống cùng với ba. Tuy nhiên do công việc bận rộn nên chị của cô thường xuyên ở đài truyền hình và đi công tác còn nhiều hơn ở nhà.

Ngày lễ cả nhà đoàn tụ, cô và chị hai cùng vào bếp nấu nướng. Nhận thấy tâm trạng của em gái cứ mãi đăm chiêu và u sầu từ lúc vừa gặp nhau, Nam Uyên liền quan tâm hỏi han:

- Mộc Giao, em đang gặp chuyện gì không vui à?

Nghe chị hai hỏi, cô không tránh khỏi ngạc nhiên vì nào nghĩ tâm tư của bản thân lại dễ bị đoán trúng đến thế.

- Em biểu hiện rõ như vậy sao?

Nam Uyên liền gật đầu:

- Rõ mồn một luôn đấy. Em nhìn xem, cà rốt bị em cắt thành ra thế này rồi. Từ lúc vào bếp đến giờ, em chẳng tập trung gì cả, vừa nhìn là biết em có nhiều tâm sự rồi. Sao hả? Là chuyện tình cảm à?

Cô thở dài một hơi rồi từ tốn nói:

- Em vừa hoàn thành một nhiệm vụ khó nhằn. Vụ án buôn bán hàng cấm xuyên quốc gia mà đội của em theo mấy năm qua cuối cùng cũng đã phá được. Nhưng mà… em lại không thể vui nổi khi trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến người đó…

Lạc Xuyên kể với chị hai về quá trình phá án khiến cô bất đắc dĩ phải ở bên cạnh anh để rồi cả hai nảy sinh tình cảm nhưng cô lại không thể buông bỏ ý nghĩ tiêu cực trong lòng để đến với anh.

Thay vì giấu giếm, cô chọn cách chia sẻ cởi mở vì cô và chị hai đã quá thân thiết, mỗi khi tâm sự với chị ấy, cô đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nghe cô giải bày bức bối trong lòng, Nam Uyên ân cần hỏi:

- Điều khiến em lo lắng và nhất quyết không chấp nhận anh ta là vì nghĩ anh ta chỉ xem em như người thay thế đúng không?

Cô gật đầu thừa nhận:

- Đúng vậy, người anh ấy yêu là cô bạn gái thời cấp ba kia. Nếu không phải vì em trông rất giống cô ấy thì La Cung Bách có một mực muốn ở bên cạnh em không? Trước đây đã nhiều lần em nhắc đến cô ấy nhưng La Cung Bách luôn cố tình phớt lờ. Chị nói xem, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Từ đầu đến cuối, người La Cung Bách yêu đều không phải là em.

Chuyện tình cảm của cô thật nan giải, Nam Uyên nghe xong cũng chẳng biết phải khuyên nhủ cô thế nào. Cô ấy im lặng vài giây rồi nói:

- Vậy từ lúc gặp lại nhau sau khi phá sau vụ án của Nhất Quý Trình, em có từng thẳng thắn hỏi La Cung Bách về tình cảm mà anh ta dành cho em không?

Lạc Xuyên lắc đầu, cô thẳng thắn bày tỏ quan điểm cứng rắn:

- Em không hỏi, vì nếu muốn thì anh ấy đã tự nói rồi. Dù sao cũng là người trưởng thành cả, La Cung Bách cũng thừa biết em vẫn còn khúc mắc chuyện người yêu cũ của anh ấy nhưng lại không chịu chủ động giải thích. Chuyện tình này, nghĩ thế nào cũng thấy không có tương lai.

Nam Uyên hiểu được phần nào nỗi khổ trong lòng cô, cô ấy nhẹ giọng:

- Mộc Giao à, dù trưởng thành thế nào thì đàn ông vẫn là những đứa trẻ to xác thôi. Theo như em kể thì anh ta đã chủ động tìm em nhưng bị em khướt từ. Em có từng nghĩ, có thể sự lạnh lùng của em đã tạo nên một rào cản vô hình, vô tình kiềm hãm cảm xúc và những lời trong lòng mà La Cung Bách vẫn chưa kịp nói với em. Nếu yêu nhau, thì sao lại không lắng nghe nhau, từ đó mới có thể thấu hiểu nhau được.