Dù anh trả lời ngắn gọn nhưng cũng khiến cô cảm thấy xao động. Bề ngoài Lạc Xuyên là nữ cảnh sát kiên cường, mạnh mẽ nhưng khi đứng trước người mình thích, nội tâm cô cũng mong manh, mềm yếu như bao phụ nữ khác.
Ấy vậy mà khi đáp lời, cô vẫn tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt:
- Tôi và anh không còn liên quan đến nhau, anh tìm tôi làm gì?
Chỉ một thời gian ngắn không gặp, anh không nghĩ khoảng cách của cả hai lại xa đến mức này. Cô vạch rõ giới hạn với anh, như thể muốn chấm dứt mối quan hệ trước đây.
- Sao lại không liên quan? Tôi… tôi lo cho em nên đến đây, muốn nhìn thấy em vẫn ổn mới có thể yên tâm.
Dẫu cô có tình cảm với anh nhưng Lạc Xuyên lại nghĩ tình cảm này rồi cũng chẳng đi đến đâu, cuối cùng cũng chỉ toàn nhận lại đau khổ. Hơn nữa, cô vẫn không thể nguôi ngoai khi nghĩ đến chuyện anh bám lấy cô chỉ vì nghĩ cô là Cố Mãn Đình. Cô không muốn mình trở thành thế thân của ai cả.
- Vậy bây giờ anh thấy cũng đã thấy, anh có thể về được rồi.
Cô nhất mực muốn đẩy anh ra xa, từng câu từng chữ trong lời nói đều hờ hững, phũ phàng. Tâm trí Cung Bách đang rất rối bời, anh chẳng rõ cô đang giận anh vì những chuyện đã qua hay cô thật sự muốn cắt đứt mọi liên quan với anh.
- Em có cần lạnh nhạt đến vậy không?
Nhìn vào mắt anh, cô lại càng thấy rối bời lẫn khó xử. Lạc Xuyên cảm thấy hoàn cảnh lẫn môi trường sống và quan điểm của cả hai có quá nhiều điểm khác biệt, nếu cố chấp ở cạnh nhau cũng chẳng được hạnh phúc.
- Không phải tôi lạnh lùng, chỉ là chúng ta không thân thiết đến mức phải niềm nở khi gặp nhau.
Nói rồi cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số gọi:
- Cho tôi một chiếc taxi đến trước sở cảnh sát thành phố.
Lạc Xuyên vừa cúp máy, anh liền cất lời, mặc cho thái độ và hành động của cô rất hờ hững.
- Để anh đưa em về.
Thật ra khi thấy anh đến tận đây, trong lòng cô đã xao động vì biết anh vẫn còn quan tâm đến cô. Lạc Xuyên rõ ràng hạnh phúc vì sự xuất hiện của Cung Bách nhưng lại tỏ ra vô tâm.
- Tôi gọi taxi rồi.
Cung Bách không muốn cưỡng ép cô như trước đây. Anh nghĩ nếu làm như vậy, cô sẽ càng chán ghét anh.
Trong lúc anh đang khó mở lời để tiếp tục nói chuyện với cô thì Lạc Xuyên lại chủ động cất tiếng:
- Chuyện Nhất Quý Trình đánh cắp bản chế tạo robot của Overate, cảnh sát sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự đối với hắn. Kẻ xấu chắc chắn phải đều tội. Về việc bằng chứng, tôi đã thu thập đủ, bây giờ anh có thể nộp đơn kiện hắn ta. Đến lúc ra tòa, tôi nhất định sẽ có mặt để làm nhân chứng tố cáo hắn.
Lạc Xuyên cũng gần như khẳng định anh đã biết chuyện cô theo lệnh Nhất Quý Trình mà đánh cắp bản chế tạo robot của Overate. Tuy nhiên cô vẫn muốn thẳng thắn thừa nhận:
- Thật ra tôi là người giúp Nhất Quý Trình sao chép bản chế tạo robot, nhưng anh yên tâm, tôi đã chỉnh sửa một vài chi tiết và thông số kỹ thuật trong bảng số liệu.
Cho dù cô giao bản chế tạo chưa qua chỉnh sửa cho Nhất Quý Trình, anh cũng sẽ không trách cô. Cung Bách cũng nói cô biết một bí mật:
- Thật ra bản chế tạo mà em sao chép không phải là bản gốc. Thực chất các thông số kỹ thuật trong đó không đúng tiêu chuẩn.
Lúc này cô mới hiểu ra, ngay từ đầu anh đã có sự thận trọng và tính toán trong âm thầm.
- Ý của anh là… cho dù tôi không chỉnh sửa số liệu thì Nhất Quý Trình cũng chẳng thể đạt được mục đích khi có trong tay bản chế tạo đó?
Anh gật đầu, nhỏ nhẹ đáp:
- Đúng vậy.
Những dữ liệu quan trọng, anh đều cất giữ rất kỹ càng nên người khác chẳng thể dễ dàng có được. Huống hồ sau nhiều lần cho người điều tra về lai lịch của cô nhưng không thu được kết quả, Cung Bác càng đề cao cảnh giác với người con gái bên cạnh, tuy yêu nhưng vẫn phải dùng lý trí để suy nghĩ.
Cô cũng chẳng còn gì để nói với anh nữa, Lạc Xuyên lạnh nhạt, muốn dứt khoát chấm dứt dù trong lòng cũng rất đau khổ:
- Tôi hiểu rồi. Nếu không còn gì nữa thì anh mau về đi. Gặp lại anh ở tòa án.
Cung Bách vội đáp:
- Tất nhiên là còn… còn chuyện của chúng ta. Anh không muốn chúng ta kết thúc như vậy.
Lời anh nói khiến cô bâng khuâng, nhưng hiện tại kỳ thực lại rất phũ phàng. Cô đã hoàn toàn nhiệm vụ được giao, đã đến lúc cô rời xa anh, trở về sở cảnh sát và tiếp nhận những nhiệm vụ mới trong thời gian sắp tới. Giữa cô và anh, cứ như hai người xa lạ từng quen biết và đi lướt qua đời nhau.
- Chúng ta đã từng bắt đầu đâu mà gọi là kết thúc?
Câu hỏi của cô vốn dĩ không dùng để hỏi. Cung Bách im lặng vài giây vì lời cô vừa nói không sai nhưng lại quá chua chát.
- Lạc Xuyên, em thật sự không còn gì muốn nói với anh sao?