Sau một lúc trò chuyện, Tô Thẩm Dương cảm thấy anh ta và cô nói chuyện rất ăn ý. Lạc Xuyên rất biết cách nắm bắt tâm lý của người khác. Cô tỏ ra ân cần hỏi han, nhiệt tình tâm sự với vị thiếu gia họ Tô. Dù cởi mở và dễ dàng bắt chuyện vốn dĩ không phải phong cách của cô.
- Diệp tiểu thư, có thể cho tôi số điện thoại của cô được chứ, tôi muốn mời cô cùng dùng bữa. Tôi cảm thấy chúng ta chuyện trò rất hợp ý.
Vì nhiệm vụ nên Lạc Xuyên cũng không thể từ chối, cô nở nụ cười, tinh tế gật đầu:
- Vậy cũng được.
Thẩm Dương vui mừng, nhanh nhẹn đưa điện thoại của anh ta cho cô. Lạc Xuyên liền gõ vào một dãy số, xem ra công cuộc tiếp cận Tô Thẩm Dương đơn giản hơn cô nghĩ nhiều, bởi lẽ ngay từ đầu anh ta đã có ý với Lạc Xuyên.
Thành công trao đổi số điện thoại, cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn một giờ sáng, cũng đến lúc phải kết thúc cuộc nói chuyện, tạo cho Tô Thẩm Dương cảm giác luyến tiếc, bắt đầu cho một kế hoạch quyến rũ.
- Cũng đã trễ rồi, giờ tôi phải về đây. Hẹn khi khác gặp lại Tô thiếu gia.
Cô cầm lấy túi xách rồi nhanh chóng đứng dậy, Tô Thẩm Dương nhìn cô đầy luyến tiếc, anh ta vẫn muốn ở bên cạnh trò chuyện với cô thật lâu.
- Diệp tiểu thư, để tôi đưa cô về.
Trước sự nhiệt tình của Tô Thẩm Dương, cô vội khéo léo từ chối:
- Không cần đâu, tôi sẽ về bằng taxi. Hơn nữa, thiếu gia đưa tôi về, lỡ như để người khác nhìn thấy e rằng sẽ không hay.
Tô Thẩm Dương cũng hiểu dù sao bây giờ cô vẫn đang là người hầu của Cung Bách. Thẩm Dương sợ nếu để cậu ba biết chuyện anh ta thích một hầu gái, anh sẽ mách lại chuyện này với mẹ của anh ta. Tô gia là một dòng tộc giàu sang nhiều đời nên rất khó để chấp nhận một người con dâu xuất thân không xứng tầm.
- Vậy để tôi tiễn cô ra xe.
Bạn bè của Tô Thẩm Dương nhìn thấy hắn đang say sưa nói chuyện với cô thì không ngừng bàn tán:
- Thẩm Dương lại thể hiện khả năng sát gái rồi đây.
- Mà công nhận cô gái đó đẹp thật, nếu không phải cậu ta dành phần trước thì tôi đã đến xin số của cô ấy rồi.
- Ôi giời, đẹp đến mấy cũng không thể cặp kề với Tô thiếu gia quá sáu tháng đâu.
- Đúng đấy, cậu ta nổi tiếng là thay bồ như thay áo mà.
...
Ra khỏi cửa quán bar, cô gọi điện cho taxi đến đón. Trong lúc đứng chờ, một gã đàn ông đang đi trên vỉa hè có vẻ loạng choạng rồi va vào Tô Thẩm Dương.
Hắn lập tức cúi nhẹ đầu:
- Xin lỗi, xin lỗi, do tôi uống hơi nhiều.
Thấy hắn đang say, trên người còn có hơi men nên Tô Thẩm Dương cũng không gây khó dễ. Vả lại đang có mặt người đẹp ở đây nên anh ta càng muốn thể hiện sự rộng lượng, ôn nhu.
Khi tên kia vừa đi lướt qua, Lạc Xuyên nhạy bén liền nói với Tô Thẩm Dương:
- Tô thiếu gia, anh mau kiểm tra lại xem trên người có mất gì không?
Nghe cô nói, theo phản xạ, Thẩm Dương vội đưa tay sờ lên túi quần, anh ta thốt lên:
- Ví của tôi...
Cô vội nhìn sang gã đang ông vừa đụng trúng Thẩm Dương khi nãy, hắn ta đang cong chân bỏ chạy. Lạc Xuyên liền hét lớn:
- Có cướp, có kẻ cướp.
Cô không chần chừ liền đuổi theo hắn trong sự ngỡ ngàng của Tô Thẩm Dương.
Lạc Xuyên vừa chạy vừa cởi giày cao gót,, hắn thấy cô bám theo sau liền cố tăng tốc chạy thật nhanh. Nhưng cô cũng nào dễ dàng từ bỏ. Cô cầm lấy chiếc giày trên tay, vừa chạy vừa nhắm thật chuẩn rồi ném mạnh về phía tên cướp.
Chiếc giày băng băng bay về phía hắn, một phát đã trúng vào gáy của kẻ xấu. Cú va chạm mạnh khiến hắn giật mình rồi té nhào ra đất. Gáy của hắn rất đau, trong khi hắn vẫn chưa kịp định thần thì một người bảo vệ ở trước quán bar đã lao đến tóm lấy hai tay của hắn rồi giữ chặt phía sau lưng.
Nhờ cô la toáng lên nên bảo vệ đã nghe thấy và kịp thời đuổi theo. Lúc này Tô Thẩm Dương cũng chạy đến đứng cạnh cô. Lạc Xuyên chẳng ngần ngại lục soát người của tên cướp và lấy ra được một chiếc ví nam màu đen, cô đưa ví ra trước mắt Thẩm Dương rồi nói:
- Tô thiếu gia, đây có phải là ví của anh không?
Thẩm Dương liền đáp:
- Đúng vậy, là ví của tôi.
Anh ta nhận lại ví từ tay cô, ánh mắt của thiếu gia họ Tô cứ nhìn cô say đắm. Tô Thẩm Dương đã thích cô đến mê mụi, lần đầu tiên anh ta thấy một cô gái tinh ý, mạnh mẽ, quyết đoán lại gan dạ đến thế. Khác hẳn sự ủy mị, nịnh bợ của những người bạn gái Thẩm Dương từng quen. Họ chỉ biết tỏ ra mềm yếu để vòi vĩnh tiền bạc, vật chất từ anh ta.
Tên cướp sợ xanh cả mặt, hắn buông lời van xin:
- Tôi lỡ dại lần đầu, xin hãy tha cho tôi.
Người bảo vệ chẳng chút nhân nhượng, anh ta đưa tên cướp đến đồn cảnh sát gần đó. Tô Thẩm Dương ga lăng liền bước đến nhặt lấy một chiếc giày đang nằm lăn lóc trên đất mà cô dùng để ném tên cướp.
Sau khi nhặt chiếc giày, anh ta khụy chân xuống trước mặt cô, chu đáo nhấc nhẹ bàn chân cô lên, giúp Lạc Xuyên mang giày vào.
- Tô thiếu gia...
Cô hơi bất ngờ và có chút bối rối, Thẩm Dương cầm lấy chiếc giày còn lại đang được cô cầm trên tay, giúp cô mang hoàn chỉnh vào chân cả đôi.
- Cám ơn cô, Diệp tiểu thư.
Lạc Xuyên vội đáp:
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, Tô thiếu gia không cần cám ơn tôi. Mà thiếu gia cũng đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, tôi chỉ là một người hầu thôi.
Dáng vẻ xinh đẹp cùng cá tính mạnh mẽ qua màn thể hiện vừa rồi của cô đã khiến Tô Thẩm Dương vô cùng xiêu lòng.
- Cô là tiểu thư trong lòng tôi.
Cô còn chưa kịp ngạc nhiên trước lời nói ngôn tình của Thẩm Dương thì điện thoại đã đổ chuông. Lạc Xuyên lấy ra điện thoại từ trong túi xách, cô lo lắng khi nhìn thấy người gọi đến là Cung Bách. Anh chưa bao giờ gọi cô vào lúc trễ như vậy.
- Tôi nghe đây thiếu gia.
Ở đầu dây bên kia, một giọng nói lạnh lùng thấu tâm can cất lên, vừa nghe cô đã thấy sắp có chuyện chẳng lành.
- Lên phòng tôi gấp.
Lạc Xuyên nào hay trong chiếc xe ôtô đỗ cách quán bar không xa, một ánh mắt nảy lửa đang nhìn về phía cô và Tô Thẩm Dương. Tay anh siết chặt vô lăng, cơn thịnh nộ như đang tăng dần sức nóng thiêu đốt cả chiếc xe.