Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chương 94




Chuyển ngữ: An Hiên

Beta: Mạc Y Phi

Trọng lượng của lời nói này rất nặng, mạnh mẽ đánh trúng tim đen của Vũ Minh, anh há miệng nhưng giọng nói lại bị nghẹn trong cổ họng.

Cô đã nhìn thấu anh rồi.

Trước mặt cô, anh không thể che giấu được nữa.

Khoảng thời gian mà mẹ qua đời, ngoại trừ nhớ bà, anh còn căm hận cả bố mình. Hai loại tâm trạng đan xen vào nhau lấp đầy sinh hoạt mỗi ngày của anh.

Dù người nhà họ Cố có an ủi và ở bên anh thì không thể nào làm tan biến loại giày vò như địa ngục này. Mỗi lần nhớ đến dáng vẻ mẹ mình trước khi lâm chung, trái tim anh đau như bị xé rách vậy.

Vì để thực hiện lời hứa với mẹ cũng như để phân tán sự chú ý, anh bắt đầu lập mục tiêu cho mình. Mỗi lần hoàn thành một mục tiêu thì anh sẽ đề ra mục tiêu tiếp theo ngay lập tức.

Cuộc sống của anh trở nên cực kỳ phong phú, nỗi đau được giảm bớt nhờ cách làm này.

Vũ Minh bắt đầu chìm vào trạng thái không biết mệt mỏi ngày qua ngày, không rảnh chú ý bất cứ thứ gì bên cạnh. Anh như một người đi đường chạy trốn, chưa từng nghĩ đâu sẽ là đích đến.

Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa rồi, Thư Tần bước vào cuộc sống của anh, trong vận mệnh hai người bắt đầu xuất hiện những mối ràng buộc ngày càng sâu nặng. Cô không hỏi thì thôi, nhưng vừa hỏi liền đâm trúng điểm yếu của anh.

Vũ Minh lặp lại hai chữ “tha thứ”, vị cay đắng cứ lởn vởn trong lồng ngực. Thư Tần không động đậy nhìn anh, hiển nhiên là đang chờ mong gì đó. Nhưng bây giờ không giống lần ở huyện Thanh Bình, lúc này cô càng muốn làm thật nhiều cho anh.

Vũ Minh nghe được ngoài cửa sổ có tiếng động nhẹ rung, giống như tiếng khi bông tuyết đập vào cửa kính. Sáng sớm đã bắt đầu có tuyết, càng về tối tuyết rơi càng nhiều.

Đi đường suốt một ngày, anh đội tuyết trở về trong đêm đông, nhưng khác với năm trước, đêm nay ở nhà có người chờ anh. Tình yêu và sự thương tiếc trong mắt Thư Tần đủ để hòa tan từng bông hoa tuyết trên vai anh. Mấy tháng nay anh đã biết được muôn kiểu khuôn mặt trong tình yêu, nhưng ánh mắt Thư Tần nhìn anh giờ phút này là dáng vẻ đẹp nhất trong tình yêu mà anh từng thấy.

Vũ Minh nhắm mắt, không còn một mực chống cự nữa, anh thu tay lại rồi ôm Thư Tần vào lòng.

Nước mắt đọng lại trên mi mắt Thư Tần, nhớ đến những lời nói của người nhà họ Cố, cô lại cảm thấy chua xót.

“Bệnh của dì Lư không phải do anh gây nên, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi. Đồng ý với em, đừng tiếp tục làm khó bản thân nữa được không?” Cô hôn lên cằm anh, lông mi khẽ rung rung, giọt nước mắt rơi xuống vai Vũ Minh.

Yết hầu của Vũ Minh chuyển động, bên ngoài có tiếng tuyết rơi, da thịt của cô và anh dán vào nhau, nhiệt độ cao như muốn tan ra.

Nhắm mắt cảm nhận trong chốc lát, chẳng biết từ lúc nào, tảng băng cứng sừng sững nhiều năm ở một góc ẩn sâu trong trái tim anh bắt đầu có dấu hiệu tan ra.

Thư Tần chờ đợi câu trả lời chắc chắn của anh, cực kỳ kiên nhẫn. Cô biết rằng chuyện này chẳng hề dễ dàng, nhưng bất kể thế nào cô cũng vẫn phải đi một bước này.

Không biết qua bao lâu, anh khẽ tì lên trán cô, cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Được, anh sẽ thử xem.”

Anh giả vờ nhẹ nhõm nhưng giọng nói lại nghèn nghẹn, có người đau lòng thay anh, hơn nữa còn đau lòng hơn chính bản thân anh.

Sống mũi Thư Tần cay sè, mấy thứ đó nên biến mất từ sớm mới phải. Gánh nặng đè trên vai anh lâu như vậy, bây giờ buông bỏ cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng cuối cùng cũng coi như anh bằng lòng thử buông bỏ rồi.

Hai người yên lặng ôm nhau, qua một hồi lâu mới hồi phục tâm trạng. Vũ Minh cảm nhận được lông mi ẩm ướt của cô khẽ xẹt qua gò má mình, mang theo hơi lạnh và nỗi xúc động nhỏ bé. Tim Vũ Minh như muốn tan chảy, đợi Thư Tần chôn mặt vào cổ anh không nhúc nhích nữa anh mới hỏi: “Em còn muốn khóc nữa à?”

Thư Tần nín khóc, cô phì cười, có muốn khóc đi nữa thì cũng bị câu nói này của anh làm cho nín luôn.

“Anh không biết dỗ tí nào cả.”

Thế nghĩa là không muốn khóc nữa hả? Vũ Minh cười: “Anh đi lấy khăn lau nước mũi cho em.”

Thư Tần sờ mặt mình, nước mắt tèm lem: “Có lẽ lau không có tác dụng gì đâu, em phải đi rửa mặt mới được.”

Vũ Minh đánh giá cô, khóc đến nỗi mí mắt sưng hết cả lên rồi: “Em đi bôi kem dưỡng mắt của em đi.”

Thư Tần bật cười: “Anh cũng biết kem dưỡng mắt à?”

“Đương nhiên là anh biết rồi.” Thư Tần để một đống chai chai lọ lọ trên bồn rửa tay, vừa nãy anh còn suýt nữa ném xuống đất, xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên anh đã nghiên cứu qua về mấy chai lọ nhỏ này.

Anh nói xong thì buông vai Thư Tần ra rồi đứng dậy khỏi giường.
Loading...


“Anh đi đâu đấy?”

Vạt áo bị kéo lại, Vũ Minh chỉ đành ngồi xuống, tối nay Thư Tần có chỗ nào đó không đúng, anh nhìn cô một lúc rồi chỉ áo ngủ của mình: “Em xem em khóc đến nỗi quần áo của anh thành cái dạng gì rồi hả? Khóc xong một bên không đủ còn muốn khóc ướt bên khác nữa, anh phải đi thay đồ ngủ.”

Thư Tần cúi đầu nhìn, quả nhiên là trước ngực và vai áo của anh bị ướt một mảng lớn, cô vội vàng choàng áo lên, ngồi xuống đi dép lê: “Ngày hôm qua lúc dọn tủ quần áo em có để mấy bộ xuống dưới đáy tủ, có lẽ anh không tìm được đâu, để em đi lấy cho anh.”

Vũ Minh ngồi bên giường nhìn bóng lưng Thư Tần, không nói gì.

Đợi Thư Tần rửa mặt đi ra, anh cởi khuy áo, nhận lấy quần áo cô đưa rồi kéo cô lên giường.

Thư Tần dựa vào ngực anh, trong lòng đấu tranh rất dữ dội. Có thể mấy ngày nữa bố của Vũ Minh sẽ cho người đến tìm anh. Cô không biết phải làm thế nào mới có thể giảm bớt sự ảnh hưởng của tin tức này đối vói anh xuống mức thấp nhất, cô rất lo là vết thương vất vả lắm mới bình phục của anh lại bị rạch ra lần nữa.

Cô muốn để cho Vũ Minh có một bước chuẩn bị tâm lý nhưng khổ nỗi không tìm được thời điểm hợp lí.

Vũ Minh càng chắc chắn là tâm trạng Thư Tần không đúng lắm, đang định cúi đầu nhìn cô thì Thư Tần đột nhiên leo ra khỏi lồng ngực anh, nằm nhoài ra giường kéo ngăn kéo ra.

Sau đó cô lấy một quyển album, đặt xuống trước mặt Vũ Minh: “Hôm nay lúc em quét dọn có nhìn thấy quyển album này.”

Mắt Vũ Minh lóe lên một cái, trong nhà có mấy quyển album, quyển này được để ở trong tủ đầu giường, vốn dĩ anh cũng không có ý định tránh Thư Tần.

Cô mở trang đầu tiên ra ngay trước mặt anh, anh nhìn người phụ nữ trong hình.

Thư Tần nghiêng người sang phía khuỷu tay anh, chỉ vào bức ảnh: “Đây là đang ở trong công viên giải trí cho trẻ em ạ? Lúc đó anh mấy tuổi thế?”

“Sáu tuổi.”

Thư Tần xem lại ngày trên bức ảnh: “Được chụp vào tháng 5 à? Nhà em cũng có bức ảnh như vậy, lúc đó bố mẹ em dẫn em đến công viên giải trí chơi, khi ấy em mới hai tuổi thôi.”

Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Anh nói xem, có thể lúc đó chúng ta đã từng gặp nhau không nhỉ?”

Vũ Minh suy nghĩ một chút, quả thật có khả năng này. Tuy nhiên lúc sáu tuổi anh còn rất hứng thú với các loại súng nước đồ chơi. Cho dù có bé gái hai tuổi đi về phía anh thì anh cũng sẽ cảm thấy chán chết mà chạy đi thôi.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng anh vẫn làm như lòng hiếu kỳ được gợi lên: “Đúng là có khả năng đó, nếu không em về nhà xác nhận lại ngày chụp ảnh xem?”

Thư Tần cười híp mắt gật đầu: “Đúng lúc ngày mai em có thể về nhà lấy album.”

Cô lật sang trang tiếp theo: “Ồ, hình như tấm này không được chụp ở trong nước đúng không ạ?”

“Anh tham gia trại hè, đúng lúc mẹ anh có cuộc họp ở đó nên tiện đưa anh đi luôn.”

“Dì Lư lúc đó thật xinh đẹp.”

Thư Tần lật tiếp trang sau, nhưng mới lật được một nửa thì Vũ Minh đột nhiên nói: “Ngày mai còn phải đi làm nữa, ngủ sớm chút đi.”

Thư Tần cực kỳ hứng thú nghiên cứu một tấm hình nào đó: “Anh đang chơi bóng rổ ở đâu đấy ạ?”

“Cung thiếu niên.”

Không biết đã lật đến trang cuối từ bao giờ, chính là bức ảnh chụp chung bị thiếu mất một người, vết cắt sắc bén như vậy, nhìn qua mà thấy giật mình.

Hai người đồng thời rơi vào im lặng, Thư Tần sắp xếp lại câu chữ trong đầu, ngửa cổ nhìn anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Đây là ai thế anh?”

Trong mắt Vũ Minh hiện lên vẻ mờ mịt: “Không nhớ rõ nữa.”

Thư Tần thử hỏi: “Có phải là bố anh không?”

Lời này vừa nói ra, vai Vũ Minh lập tức cứng lại, Thư Tần cũng trở nên căng thẳng, cô ôm lấy vai anh theo bản năng.

Giọng nói của Vũ Minh vừa lạnh vừa cứng ngắc: “Anh làm gì có bố, bố anh đã chết lâu rồi.”

Anh ném quyển album lên đầu giường: “Anh buồn ngủ, em có ngủ không đây?”

“Ngủ chứ.”

Vũ Minh xoay người xuống giường: “Anh đi rót cốc nước.”

Cô chua xót nhìn theo bóng lưng Vũ Minh, anh vừa nghe đến hai chữ này đã nảy sinh sự thù hận mãnh liệt như thế. Đợi đến lúc thật sự gặp bố mình thì không biết còn phản ứng đến mức nào nữa?

Đây là một bế tắc.

Vũ Học Quân hiểu rất rõ điểm này, cho nên ông ta không trực tiếp đến tìm Vũ Minh.

Cô lập tức thay đổi ý định, mặc kệ có bao nhiêu người chuẩn bị tâm lý cho Vũ Minh trước, với vết rách trong quan hệ của bố con anh, chỉ cần gặp mặt thì chắc chắn sẽ không tránh được xung đột. Vũ Minh mệt mỏi một khoảng thời gian rồi, tối nay mới về đến nhà, cô không muốn anh bị quấy nhiễu thêm nữa. Huống hồ ngày mai anh còn phải tham gia giải thưởng Khoa học kỹ thuật tiến bộ. Điều kiện ở huyện Thanh Bình gian khổ như vậy, hạng mục của anh so với Lâm Cảnh Dương được chuẩn bị kỹ lưỡng vốn dĩ đã không nắm chắc được mười phần thắng. Nếu tạm thời bọn họ vẫn chưa tới thì không bằng để anh yên tĩnh mấy ngày trước đi.

Trong lòng Thư Tần có tâm sự, trên người Vũ Minh thì lại quá nóng, hại cô mấy lần tỉnh dậy giữa đêm.

Vũ Minh cũng không ngủ sâu lắm, mỗi lần Thư Tần đá chăn ra rồi lăn qua bên giường là anh lại phải bế cô về. Qua mấy lần, anh bật đèn giường lên, mơ màng hỏi, “Em nóng à?”

“Nóng.” Mặt cô nóng đến nỗi đỏ hết cả lên.

Vũ Mình tìm một lúc vẫn không thấy điều khiển từ xa nên đành xuống giường bật điều hòa. Nhiệt độ hạ xuống, lúc này hai người mới chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngủ một mạch đến bình minh mới cảm thấy lạnh, Thư Tần lại rúc vào lồng ngực Vũ Minh, anh không tỉnh lại nhưng vẫn đưa tay ôm chặt cô theo bản năng.

Thư Tần lo lắng suốt hai ngày nhưng tất cả đều gió êm sóng lặng. Vũ Minh trở về khoa Lâm sàng nhận công việc, trong khoa còn đặc biệt tổ chức tiệc hoan nghênh anh.

Thứ bảy, giải thưởng Khoa học tiến bộ kỹ thuật được tổ chức ở hội trường lớn theo thường lệ.

Hai người đến sân trường, Thư Tần xuống xe, Vũ Minh tự đi đỗ xe.

Vì là chủ nhật nên lượng công chức và giáo sư đến đây xem nhiều chưa từng có. Thư Tần nhìn từ xa đã thấy có rất nhiều thầy giáo và bạn học đứng trước cửa.

Nửa năm qua, Thư Tần đã tới hội trường lớn tổng cộng ba lần.

Lần đầu tiên là Vũ Minh tham gia thi đấu Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị.

Lần thứ hai là chủ nhiệm La tham gia tuyển chọn cán bộ bậc trung.

Lần thứ ba là Vũ Minh đi tham dự giải thưởng Khoa học kỹ thuật tiến bộ với hạng mục Những cơn đau trong ung thư.

Đối với cô mà nói, mỗi lần đều có một ý nghĩa khác nhau.

Vũ Minh vội vàng chuẩn bị cho cuộc thi, vừa đến đã đi tìm nhân viên công tác của nhà trường. Thư Tần đi đến trước cửa hội trường tìm sư huynh sư tỷ khoa Lâm sàng trong đám người, mọi người nói chuyện một lúc thì cùng đi vào tìm chỗ ngồi.

Thư Tần ngồi phía ngoài, bên trái là đám người Ngô Mặc, đằng sau vang lên giọng của Thịnh Nhất Nam. Cô ta đã chủ động đi tìm Thư Tần nhiều lần nhưng thấy Thư Tần không có phản ứng thì cũng yên tĩnh hơn nhiều. Nhưng dù sao bình thường ở khoa Lâm sàng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp, hai người từ lạnh mặt không qua lại trở thành tương kính như tân (1), có gặp thì cũng sẽ gật đầu chào.

(1) Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách.

Nhân lúc lễ trao giải còn chưa bắt đầu, Thư Tần đứng dậy đi rửa tay, lúc đi ra cô đã nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm trong hội trường, người dẫn chương trình lên sân khấu rồi.

Thư Tần bước nhanh ra ngoài, hành lang có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều so với hội trường lớn náo nhiệt. Đi được một nửa cô mới phát hiện ở phía cuối đường có mấy người còn chưa vào hội trường, hình như đang đặc biệt đợi ai đó. Lúc nhìn thấy Thư Tần, bọn họ thay đổi phương hướng, đi dọc theo hành lang về phía cô.

Phía trước có một người ngồi xe lăn, Thư Tần nhìn thoáng từ xa, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này khá sắc bén nhưng sắc mặt lại vàng như nghệ, có vẻ bị bệnh rất nặng.

Người đẩy xe lăn là một người phụ nữ trung niên, bà ta mặc chiếc áo khoác dài màu ngó sen.

Người phụ nữ này đi ngược sáng, khuyên tai loáng thoáng lúc sáng lúc tối.

Thư Tần đi tới, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy đoán không thể tin được, người đó đi thẳng tới trước mặt cô rồi dừng lại, “Cô Thư, xin chào.”

Một người đàn ông trung niên với mái tóc chải chuốt lên tiếng.

Thư Tần kinh ngạc nhìn đối phương, người này đứng phía sau xe lăn, dáng người hơi mập, mặc một bộ comple dày.

Người phụ nữ có mái tóc dài màu đen, dáng người yểu điệu. Nếu chỉ nhìn từ phía sau thì sẽ tưởng bà ta mới 20 - 30 tuổi, nhưng nhìn chính diện mới thấy được tuy rằng đã cẩn thận chăm sóc nhưng trên khóe mắt và khóe miệng đã sớm có dấu vết của năm tháng, nhìn ít nhất cũng phải 45 - 46 tuổi.

Người đàn ông ngồi xe lăn khoảng từ 50 - 60 tuổi, thân hình cao lớn, mặt mũi cũng khá anh tuấn. Bị bệnh nặng khiến cho khuôn mặt người này cực kỳ tiều tụy nhưng đường nét lại có một sự quen thuộc ngờ ngợ.

Thư Tần lần lượt đánh giá mấy người này, tuy rằng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã cuồn cuộn sóng trào từ lâu.

Chợt nghe người đàn ông trung niên vừa nãy nói: “Vì một số lý do đặc biệt nên chúng tôi chưa chào hỏi trước đã đến gặp cô Thư, mong cô Thư đừng trách.”

Ông ta vừa nói vừa lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Thư Tần: “Tôi họ Trần, hai người này là ông Vũ và bà Vũ.”

Đầu Thư Tần ong ong, cô vô thức nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp kia vài giây, hơi do dự một lúc rồi nhận lấy danh thiếp trong tay đối phương.

Con chữ nhảy múa trước mắt cô, chức vụ trên đó là luật sư của một công ty luật đa quốc gia nào đó.

Thư Tần không biết sắc mặt mình đã trở nên trắng bệch, chỉ biết là trong lòng bắt đầu xuất hiện cảm giác hơi khó chịu. Cuối cùng cũng tìm đến rồi, lại còn đến mà không báo trước như thế này, ngay cả cô còn bất ngờ, khó có thể tưởng tượng được Vũ Minh sẽ phản ứng thế nào.

Người đàn ông trên xe lăn dựa vào thành ghế lẳng lặng nhìn Thư Tần vài giây rồi lên tiếng: “Chú là bố của Vũ Minh, Vũ Học Quân.”

Ông ta hơi mệt mỏi, vì lí do sức khỏe nên không thể nào chủ động bắt tay với Thư Tần như phương thức xã giao bình thường, chỉ có thể thoáng cúi thấp người. Đã bị bệnh thành như vậy rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra phong độ khôn ngoan tài cán trước kia.

Lúc ông ta tự giới thiệu bản thân, người phụ nữ kia yên lặng đứng một bên chờ, rất biết điều không lên tiếng.

Thư Tần cố tránh để mình không chăm chú nhìn người phụ nữ kia nhưng cô không thể nào không quan sát bố của Vũ Minh. Bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện hai bố con chỉ có đường nét giống nhau thôi, nhưng nói về ngũ quan thì Vũ Minh giống giáo sư Lư nhiều hơn.

Tâm trạng cô trở nên phức tạp, qua một lúc lâu vẫn không lên tiếng, Vũ Học Quân cũng không ngại, giơ tay ra.

Ông Trần lấy ra một hộp quà rồi cười nói: “Ông Vũ nghe nói cô Thư là bạn gái Vũ Minh nên đã đặc biệt chuẩn bị cho cô Thư một món quà gặp mặt, chút tấm lòng của người lớn thôi, mong cô Thư nhận cho.”

Nói xong ông ta liền đưa hộp quà tới trước mặt Thư Tần.

Lúc này Thư Tần mới tỉnh táo lại, cô không nhận mà chỉ nói: “Cảm ơn chú Vũ, tuy nhiên cháu không cần đâu ạ, không biết chú đến tìm cháu là có chuyện gì?”

Vũ Học Quân quan sát Thư Tần, dù sao ông ta cũng nhiều tuổi hơn, lễ phép thì lễ phép, nhưng đứa trẻ này vẫn không thể che giấu được tâm trạng mâu thuẫn trong mắt. Ông ta không ép buộc Thư Tần nhận món quà này, khẽ gật đầu: “Chú có thể gọi cháu là Thư Tần không?”

Thư Tần mím môi.

Vũ Học Quân hơi nhếch khóe miệng: “Chú Vũ một lần nữa xin lỗi cháu vì đã đến gặp mặt đường đột như vậy.”

Trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay liên tục như thủy triều, sự chú ý của Vũ Học Quân bị âm thanh này thu hút, ông ta quên nói tiếp.

Dựa theo quy trình, có thể là một nhân vật quan trọng chuẩn bị lên đọc diễn văn. Giải thưởng Khoa học kỹ thuật tiến bộ không chỉ là thi đấu trong nội bộ Tế Nhân, lãnh đạo thành phố và lãnh đạo hệ thống y tế cũng sẽ tham dự bình chọn.

Vũ Học Quân nghiêng đầu lắng nghe một chút, có vẻ hơi ngẩn người: “Tuy rằng những năm qua chú ở Mỹ nhưng không giây phút nào chú không để ý đến Vũ Minh. Bây giờ thấy thằng bé trở nên xuất sắc như vậy, người làm bố là chú đây cũng cảm thấy vui mừng.”

Có tiếng giày cao gót “cộc cộc” vang đến, Thư Tần nhìn sang, người phụ nữ kia vuốt tay bước nhanh sang một bên, không biết có phải bà ta nhớ tới người con trai gặp nạn của mình không. Bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm đau khổ.

Trong đầu Thư Tần hiện lên dáng vẻ của giáo sư Lư, so với kiểu phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn này, giáo sư Lư cao gầy càng có khí chất hơn.

Vũ Học Quân lên tiếng: “Chú biết tối nay Vũ Minh sẽ tham gia thi đấu, vì muốn nói với cháu mấy câu nên mới cố ý đến tìm cháu lúc này.”

Thư Tần kinh ngạc, chẳng trách lại trùng hợp như vậy, xem ra bọn họ đã điều tra từ trước rồi, biết mấy hôm nay cô ở cùng Vũ Minh.

“Chú không hiểu rõ lắm chuyện trường học các cháu.” Vũ Họ Quân tinh tế đánh giá vẻ mặt của cô, “Có phải kiểu thi đấu này rất có sức ảnh hưởng đúng không?”

Thư Tần không thể không thừa nhận bố của Vũ Minh rất hiểu cách trở nên gần gũi hơn, cô gật đầu: “Đúng ạ.”

“Vũ Minh làm hạng mục gì vậy?”

“Liên quan đến Những cơn đau trong ung thư.”

Vũ Học Quân đột nhiên ho khan, sau khi ho thì tinh thần có vẻ càng tệ hơn. Người phụ nữ kia lắp bắp kinh hãi, vội vàng đi tới cúi người xuống, kéo chăn cao lên cho ông ta, động tác vừa nhẹ nhàng lại cực kỳ kiên nhẫn.

Vũ Học Quân phẩy tay, nghiêng người tựa lưng vào thành xe lăn, nhắm mắt lại thở dốc.

Lúc này Thư Tần mới chú ý trên tay Vũ Học Quân còn đang truyền dịch chuyên dụng, bệnh tình của ông ta rất nguy kịch, mới nói vài câu lại phải nghỉ hồi lâu.

Đúng lúc đó luật sư Trần nói chen vào: “Cô Thư, nói vậy cô cũng thấy được tình trạng sức khỏe hiện tại của ông Vũ rất kém. Lần này chúng tôi tới đây chính là vì lí do này, năm đó do nhiều nguyên nhân mà ông Vũ không thể đưa Vũ Minh theo để nuôi nấng. Thế nhưng những năm qua ông Vũ chưa bao giờ từ bỏ việc hàn gắn quan hệ bố con với Vũ Minh. Mới ra nước ngoài mấy năm, ông ấy đã làm thủ tục để đưa Vũ Minh đến Mỹ, đáng tiếc là hiểu lầm của Vũ Minh đối với bố mình quá lớn, bất kể ai khuyên cũng không chịu chấp nhận lời đề nghị này."

“Ông Vũ cân nhắc đến việc Vũ Minh còn nhỏ, bầu không khí trong gia đình quá căng thẳng có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt đến quá trình trưởng thành của Vũ Minh. Cho nên ông ấy suy nghĩ mãi mới đành tạm thời từ bỏ ý định này, nhưng ông Vũ không ngày nào là không chú ý đến tình trạng của Vũ Minh.”

Ông ta nói xong thì lấy một cặp tài liệu trong suốt từ túi da ra: “Cô Thư xem đi, đây là bảng kết quả học tập cấp ba của Vũ Minh. Vì nhớ con trai mà ông Vũ đã dốc lòng giữ những bảng kết quả học tập này suốt mấy năm nay.”

Thư Tần nhìn tài liệu trong cặp, trên đầu đúng là bảng kết quả học tập của một trường cấp ba nào đó.

Để cho Thư Tần được nhìn rõ hơn, luật sư Trần đặc biệt cầm những vật này đi tới trước mặt cô, xuất phát từ sự lễ phép, Thư Tần chỉ đành nhận lấy. Cô vô tình nhìn thấy kim cương lóng lánh trên áo khoác của người phụ nữ kia, tim đau đớn như bị đâm vậy. Gìn giữ kỹ thì làm được gì, bố Vũ Minh không về nước tìm anh nhiều năm như vậy cũng là sự thật. Vào lúc gia đình bọn họ đang quây quần bên nhau thân thiết thì có thể Vũ Minh đang bị cảm giác cô đơn cùng cực nuốt chửng.

Nếu không phải do sự thù hận với bố mình quá mãnh liệt, Vũ Minh cũng sẽ không ép bản thân đến bước này.

“Tuy rằng ông Vũ không ở trong nước nhưng lúc nào ông ấy cũng chuẩn bị trợ cấp cho con trai mình với tư cách một người bố. Từng hành động của Vũ Minh trong nước những năm qua, bao gồm cả nguyện vọng điền khi thi đại học của Vũ Minh, các loại bằng tốt nghiệp, thậm chí là quá trình phát triển của Vũ Minh ở Nhất Viện, ông Vũ đều biết tường tận. Quan hệ thân thiết nhất trên thế giới này chính là quan hệ bố mẹ và con cái, quan hệ khó hàn gắn nhất cũng là quan hệ đó. Nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, tuy cách xa thế nào thì người làm bố mẹ sao có thể không lo lắng cho con mình chứ?” Luật sư Trần thở dài, “Cô Thư, tuy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhưng tôi nhìn ra được cô là một cô gái lương thiện. Thời gian có thể hòa tan rất nhiều thứ, nút thắt có khó gỡ đến mấy cũng sẽ có ngày được mở ra. Bây giờ Vũ Minh là bác sĩ tài năng xuất chúng của Tế Nhân, mỗi ngày cậu ấy khám cho nhiều bệnh nhân ở khoa Lâm sàng như vậy, tôi nghĩ cậu ấy cũng đã sớm nghĩ thông suốt mọi chuyện. Cho nên lần này chúng tôi tới là muốn nhờ cô Thư thuyết phục Vũ Minh hãy gặp ông Vũ một lần. Vũ Minh hiểu lầm bố cậu ấy lâu như vậy, bất kể là cân nhắc từ phương diện nào thì bây giờ cũng là lúc nên buông bỏ thành kiến rồi. Thời gian và địa điểm có thể do Vũ Minh quyết định, tốt nhất là có thể hoàn toàn hòa giải được quan hệ bố con trong lần đó.”

Vũ Học Quân nghỉ ngơi gần đủ rồi, ông ta không nói lời nào, chỉ nhìn Thư Tần, tuy suy yếu nhưng rất kiên cường.

Trong lời nói vừa rồi không hề có một chữ nào nhắc đến giáo sư Lư.

Thư Tần cắn môi, trả lại cặp tài liệu cho luật sư Trần, cúi đầu chào Vũ Học Quân: “Chú Vũ, cháu hiểu tình trạng sức khỏe bây giờ của chú, nhưng cháu không thể nào làm người hòa giải quan hệ của hai bố con chú được, chỉ có thể truyền đạt yêu cầu của chú cho Vũ Minh thôi.”

Cô không nhìn người phụ nữ kia, lặng lẽ nhìn sang Vũ Học Quân: “Chú là bệnh nhân, theo lý thuyết cháu nên thấu hiểu cho cảm xúc của chú, nhưng cháu muốn nói thế này. Những năm qua Vũ Minh trải qua rất khó khăn, cháu rất yêu Vũ Minh, cũng muốn bảo vệ anh ấy thật tốt, mong chú hãy hiểu cho cảm nhận của anh ấy.”

Vũ Học Quân không nhúc nhích, người phụ nữ kia ho nhẹ một tiếng.

Lúc này trong hội trường lại truyền đến tiếng vỗ tay, Thư Tần khẽ cười: “Chú Vũ, lần tranh tài này cực kỳ quan trọng đối với Vũ Minh, nếu như chú không có chuyện gì khác thì cháu xin phép vào trong.”

Nói xong cô cũng để bọn họ đứng lại tại chỗ còn mình thì vội vàng trở lại hội trường. Tìm chỗ rồi ngồi xuống, huyệt thái dương của cô còn đang giật giật, tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nổ tung. Cô nhìn lên bục giảng nhưng vẫn không thể nào tập trung được.

Đám Ngô Mặc thấp giọng hỏi cô: “Thư Tần, cậu có muốn uống không?”

Thư Tần không tập trung, gật đầu nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Đừng nói chuyện, đến lượt khoa chúng ta rồi.”

Trên màn hình hiện lên các số liệu, lần này khoa Gây mê của Nhất Viện có tổng cộng ba hạng mục được đề cử.

Hạng mục liên quan đến giảm đau trong sinh nở mà giáo sư Phan hợp tác với phòng sinh: Gây mê.

Hạng mục bảo vệ tim trong phẫu thuật của Lâm Cảnh Dương: Gây mê.

Hạng mục Những cơn đau trong ung thư của Vũ Minh: Điều trị đau.

Lúc này Vũ Minh bước lên sân khấu, không cần phải nói nhiều, anh vừa bước lên lập tức có ánh hào quang chói lọi, cả hội trường xôn xao, có tiếng vỗ tay mà cũng có lời chê trách.

Thư Tần sốt ruột điều chỉnh tư thế ngồi, cô nghe thấy phía sau có người nói: “Tôi thấy Lâm Cảnh Dương vẫn đáng tin hơn một chút, nếu như hạng mục của Vũ Minh không móc nối với cơ sở thì còn được, nhưng vừa mới móc nối một cái thì không thực tế lắm. Anh với tôi đều đi đến cơ sở rồi, có bệnh viện cơ sở nào mà có thể làm nên trò trống gì trong vẻn vẹn ba tháng chứ, càng đừng nói đến đây là loại hình phòng điều trị đau không có nhiều hiệu quả, đến cả khoa sản hay khoa ngoại lồng ngực còn không làm được.”

“Đúng đấy, danh tiếng của Vũ Minh mấy năm qua ở Tế Nhân đang tốt đẹp, tuyệt đối đừng vì giải Khoa học kỹ thuật tiến bộ mà làm giả ca bệnh nhé, không đáng đâu.”

“Trên dưới bệnh viện đều đã thảo luận rất nhiều lần rồi, ai cũng cảm thấy để hạng mục này tham gia thi đấu đúng là khó mà tin được.”

Thư Tần họ nhẹ một cái cắt ngang những lời bàn tán này, Vũ Minh ở trên sân khấu đang bình tĩnh sửa lại micro rồi gật đầu với người dẫn chương trình.

Người dẫn chương trình đột nhiên nói: “Mấy ngày nay ban giám khảo đã thảo luận, hạng mục này có thể đồng thời tăng thêm một người báo cáo nữa.”

Đám Ngô Mặc nhìn nhau, ngạc nhiên nói: “Tăng thêm người báo cáo sao? Không phải quy định hàng năm là mỗi người chỉ có 15 phút để báo cáo thôi sao, là ai nhỉ?”

Thư Tần cũng cảm thấy kỳ lạ, ở hàng trước có một người nào đó đứng lên, người này bước đi như bay rồi đi lên sân khấu trong ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người.

Người này nhìn rất quen mắt, chờ người đó lên trên sân khấu Thư Tần mới nhận ra, cô hơi ngạc nhiên một chút, đó chính là chủ nhiệm Lưu của huyện Thanh Bình.