Ai Động Hũ Tro Cốt Của Ta

Chương 6




Trần Mạn ngồi bên cạnh Khương Hi Sơ tiếp tục xem tivi một lúc. Nhưng vì câu mà Khương Hi Sơ đã nói, bây giờ Trần Mạn cũng không xem được, người em gái trong sáng đáng yêu trong lòng cô ngay lập tức biến thành một nhân vật phản diện lớn với hai cái sừng ác ma trên đầu. Đây vốn là một bộ phim huyền bí, bây giờ đã biết người xấu nhất là ai, dĩ nhiên là cô không xem được nữa.

Tắt tivi đi, Trần Mạn bắt đầu nghĩ, là lấy một cái chăn đến cho Khương Hi Sơ, hay là chuyển nàng lên giường, chỉ suy nghĩ ba giây, Trần Mạn đã đưa ra quyết định, vẫn nên lấy chăn, tuy Khương Hi Sơ rất gầy, nhưng cô cũng không chuyển nổi nàng.

Trần Mạn rời đi, qua năm phút cô mới ra khỏi phòng ngủ của mình, cầm một cái chăn, tuy rằng chăn bông rất nhẹ, nhưng rất xõa tung. Khi Trần Mạn mang chăn đến, tầm nhìn bị che bởi tấm chăn, cơ bản không thấy được hoàn cảnh trước mắt, đến khi cô đi đến cạnh Khương Hi Sơ, mới phát hiện nàng đã dậy, đang ngồi uống nước.

Trần Mạn không nói gì, đầu tiên cô cẩn thận nhìn vẻ mặt của Khương Hi Sơ, sau đó thử hỏi: "Khương Hi Sơ, cậu cảm thấy thế nào?"

Khương Hi Sơ ung dung ngước mắt nhìn, "Hỏi mình câu này là có ý gì, chẳng lẽ cậu nghĩ mình phải thế nào?"

Trần Mạn: "..." Rất tốt, vẫn là thư kí Khương tỉnh táo ấy.

Trần Mạn ném chăn lên người nàng, "Dậy thì về phòng ngủ, nhớ chỉnh nhiệt độ trước khi ngủ, bây giờ trời đêm vẫn rất lạnh."

Nhiệt độ trong nhà Trần Mạn được kiểm soát theo từng khu vực, nhiệt độ từng phòng đều khác nhau. Nói những điều này xong, Trần Mạn quay đầu bước đi, "Thôi, mình đi chỉnh cho cậu, đôi tay đôi chân vụng về này của cậu, không chừng có thể làm mình nóng rồi dậy luôn."

Khương Hi Sơ gọi cô lại, "Quay lại đây."

Bước chân Trần Mạn ngừng lại, cô quay qua hỏi, "Làm gì?"

Khương Hi Sơ đặt ly nước xuống, không có biểu cảm gì vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Ngồi ở đây, hai mình nói chuyện."

Trần Mạn: "..."

Tại sao trông Khương Hi Sơ kinh khủng như vậy, còn muốn nói chuyện, nói chuyện gì?!

Lúc còn bé mỗi khi Trần Mạn bị cha dạy dỗ, cha cô thích dùng từ nói chuyện này, nó khiến cô bị hai chữ nói chuyện này ám ảnh, Trần Mạn sợ hãi khó hiểu đi tới, cô căng thẳng ngồi xuống, "Nói... nói chuyện gì?"

Khương Hi Sơ cảm thấy đầu óc hơi choáng sau khi uống bia, rất mệt, nàng chống đầu, từ từ nói: "Có một số vấn đề, gần đây mình rất bối rối, mình muốn hỏi cậu thử."

Do cuộc sống sinh hoạt gặp khó khăn, cho nên phải tìm đến lãnh đạo để giải quyết?

Nghĩ như vậy, Trần Mạn vẫn rất vui vẻ, cô vắt chân lên, không còn lo lắng nữa, sảng khoái nói: "Ừ, cậu hỏi đi, vấn đề gì?"

Khương Hi Sơ nhìn vào mắt cô, "Là... cậu có thích ai không?"

Lưng Trần Mạn có một khoảnh khắc cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường, nói với nàng bằng một khuôn mặt tự nhiên: "Không có đâu, không phải cậu cũng biết sao, trọng tâm cuộc sống hiện tại của mình là sự nghiệp, không nghĩ đến vấn đề cá nhân."

Đối với câu trả lời này, Khương Hi Sơ hoàn toàn không bất ngờ, nàng không phải là một người đần độn với chuyện tình cảm, nhưng chết sống gì nàng cũng không nhìn ra Trần Mạn có ý nghĩ khác với nàng, chỉ có thể nói là con nhóc này giấu quá kín.

Điều mà Khương Hi Sơ càng không hiểu là, tại sao Trần Mạn lại giấu kín như vậy, giống như một kẻ trộm, sợ bị nàng biết, có cần thiết không?

Ban đầu Khương Hi Sơ dựa vào sô pha, bây giờ nàng ngồi dậy, gần với Trần Mạn hơn, nàng làm ra vẻ chia sẻ tin tức, "Mình nói với cậu chuyện này, cậu đừng nói ra ngoài."

Trần Mạn ngẩn ngơ, gật đầu, "Cậu nói đi, mình sẽ không nói ra ngoài."

Khương Hi Sơ cảm kích cười, "Mình phát hiện, có người thích mình, hình như còn thích từ lâu lắm rồi, mình không có nói cho cô ấy biết mình biết rồi, vì mình không hiểu, cậu nói thử, nếu cô ấy thích mình, tại sao lại không nói cho mình biết chứ?"

Khi vừa nghe điều này, Trần Mạn còn cho là chuyện mình thầm mến đã bị phát hiện, ngay cả hơi thở cũng cứng ngắc, sau cả buổi, cô mới nghe được giọng nói của mình, "Người đó là ai?"

Khương Hi Sơ nhẹ nhàng cười, "Người cậu không biết, cậu phân tích giúp mình, rốt cuộc tâm lý của cô ấy là gì."

Mối lo ngại được xóa tan, nhưng Trần Mạn càng cảm thấy khó xử hơn. Có người thích Khương Hi Sơ mà cô không biết, cô không biết cũng thôi đi, nhưng Khương Hi Sơ có vẻ rất hứng thú với người đó.

Sau một lúc im lặng, Trần Mạn không hứng thú lắm nói với nàng: "Có rất nhiều lý do, có lẽ do anh ta* rất xấu."

*Anh ta, cô ấy: Trong tiếng Trung, anh - cô có cùng cách phát âm nên người khác sẽ không biết mình đang nói đến nữ hay nam.

Khương Hi Sơ quả quyết lắc đầu, "Không thể nào, cô ấy rất đẹp, rất rất đẹp, chắc chắn không phải lý do này."

...

Chua xót bắt đầu dâng lên trong lòng Trần Mạn.

"Vậy, nói không chừng anh ta không thích cậu như thế, chỉ do cậu nghĩ anh ta thích cậu thôi, hay là anh ta chỉ có hảo cảm với cậu thôi."

Điều này thậm chí còn không thể hơn. Khương Hi Sơ lại lắc đầu, "Không, mình rất chắc chắn, cô ấy thích mình."

Trần Mạn càng mất hứng, cô bĩu môi, "Chỉ còn một lý do, anh ta là một người nhu nhược, quá nhát gan, không dám tỏ tình với cậu, sợ mất mặt, hoặc là sợ không thể tiếp xúc với cậu được nữa."

Lúc nói lời này, Trần Mạn cúi mắt xuống, che đi sự mất mát trong đôi mắt, Khương Hi Sơ nhìn cô như có điều suy nghĩ, "Đúng không, hóa ra là lý do này."

Trần Mạn nghe thấy giọng nói của nàng, chợt ngẩng đầu lên lại, dốc hết sức để bôi đen vị tình địch tiềm ẩn này, "Khương Hi Sơ, mình đã nói với cậu, nếu như một người thích một người khác, chắc chắn sẽ không nhịn được, chắc chắn sẽ để lộ manh mối. Người đó thích cậu nhưng vẫn không nói cho cậu, khẳng định là không thích cậu như thế, hoặc là mắc một căn bệnh gì đó, không dám theo đuổi cậu."

Khương Hi Sơ "à" một tiếng, không bày tỏ ý kiến gì thêm.

Nàng còn đang suy tư, Trần Mạn nhích về phía nàng, bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng đang thấp thỏm muốn chết, cô giả vờ ra vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh, "Ôi, cô Khương, cô không thích người đó đâu nhỉ?"

Khương Hi Sơ chớp mắt, không nói gì.

Trần Mạn như rơi vào hầm băng, cô ngẩn ngơ, cổ họng thắt lại, "Cậu thực sự thích người khác?"

Câu nói này là một câu nói bốc đồng không trải qua suy nghĩ của não, nếu Khương Hi Sơ không biết tâm tư của Trần Mạn đối với mình, vậy nghe xong câu này cũng phải nghi ngờ.

Khương Hi Sơ mỉm cười với một tâm trạng vui vẻ, "Không biết, nhưng mình muốn thử một lần. Mặc dù trước đây chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện này, nhưng mà, nếu là với cô ấy, mình nghĩ... có vẻ khá tốt."

Nói xong, nụ cười trên môi Khương Hi Sơ càng rõ hơn, "Với tư cách là cấp trên kiêm bạn tốt, cậu có lời khuyên nào về mặt tình cảm cho mình không?"

Có.

Cách xa người đó ra!

Trái tim Trần Mạn đang vặn thắt, cô thực sự không thể nói được lời khuyên hay chúc phúc. Đầu óc cô bây giờ như một mớ hỗn độn, cơ bản không biết mình nên phản ứng thế nào. Khương Hi Sơ đã thấy đủ vẻ chật vật của cô, rốt cuộc bỏ qua cho cô, nói một chuyện khác, chuyển sự chú ý của cô, "Mình chuẩn bị dọn nhà."

Sau một lúc phản ứng, Trần Mạn mới ngây ngốc nhìn về phía nàng, "Dọn nhà, không phải cậu vừa mới thuê cái nhà kia sao, muốn dời đi đâu?"

Khương Hi Sơ xoa xoa trán, sau khi uống bia, huyệt thái dương bắt đầu căng lên, "Vẫn chưa nghĩ ra, dù sao thì mình cũng không muốn ở chỗ đó nữa, trước khi mình tìm được nhà, mình sẽ ở chỗ của cậu, đến khi tìm được nhà thích hợp mình sẽ dọn sau."

Đây không phải là hỏi hay bàn bạc, mà là thông báo, nếu không thì thư kí Dương và thư kí Lý đã không nói địa vị của thư kí Khương cao hơn Trần Mạn, bởi vì đây là sự thật.

Trần Mạn không có ý kiến gì, "Vậy ngày mai mình đi giúp cậu dọn đồ đạc?"

"Ừ, cậu đến giúp mình dọn nhà đi, không gian xe của mình nhỏ quá, không bỏ nhiều đồ vào được, cậu lái chiếc SUV kia qua đi, tranh thủ dọn xong một lần."

Trần Mạn đồng ý, Khương Hi Sơ đứng lên, chuẩn bị về phòng đi ngủ, khi Khương Hi Sơ sắp rời khỏi phòng khách, Trần Mạn mới nhớ đến một vấn đề rất quan trọng, "Không, cậu còn chưa nói tại sao cậu lại muốn dọn nhà, nhà không được sao?"

Đương nhiên là nhà rất tốt, ban đầu nàng và chủ nhà đã kí hợp đồng hai năm. Bây giờ mới ở hai tháng đã đi, cũng rất xấu hổ. Khương Hi Sơ cũng không có cách nào, tục ngữ nói rất hay, gần quan được ban lộc, nàng dọn qua, vừa có thể chăm sóc Trần Mạn, vừa có thể lợi dụng khoảng cách để sớm hành động, luôn tốt hơn so với sống ở một khoảng cách xa như vậy. Để bồi thường cho chủ nhà, nàng sẽ không lấy lại tiền đặt cọc.

Nghe vấn đề của Trần Mạn, Khương Hi Sơ mơ hồ ứng phó nói: "Ừ, nhà đó không sạch sẽ."

Trần Mạn chớp chớp mắt, sau đó lập tức trợn to hai mắt, "Có gián sao?!"

Khương Hi Sơ: "..."

Nàng im lặng nhìn Trần Mạn, hai người đối diện cả buổi, Trần Mạn mới hiểu được ý nghĩa thực sự của không sạch sẽ, Trần Mạn bất đắc dĩ, "Mình xin cậu đấy, đó là mê tín dị đoan, chỉ vì điều này... Hay có ai nói gì với cậu?"

Khương Hi Sơ chưa từng thảo luận các vấn đề tương quan với Trần Mạn, nghe vậy, nàng nhướng mày, "Thế nào, cậu không tin trên thế giới này có ma quỷ?"

Trần Mạn cười giễu cợt, sau đó kiêu ngạo ngửa đầu, "Không tin, mình là một người theo chủ nghĩa vô thần, chỉ tin vào khoa học."

Khương Hi Sơ nhìn cô, đột nhiên, nàng bật cười.

Tiếng cười này có hơi phức tạp, dường như thấy thú vị, và dường như đang cười nhạo Trần Mạn nói lung tung.

Trần Mạn không phục, cô đã được giáo dục rất nhiều năm về chủ nghĩa xã hội, điều không thích nhất là thuyết về quỷ thần, cô vén tay áo đi tới, chuẩn bị thao thao bất tuyệt giáo dục về khoa học, nhưng trước khi cô mở miệng, Khương Hi Sơ hỏi trước một câu, "Vậy, nếu không mình nghe lời cậu, không dọn nhà, ngày mai cậu cũng khỏi phải dọn đồ của mình đến nữa, mình sẽ ở tiếp một thời gian, học cách tin vào khoa học."

Hành động vén tay áo của Trần Mạn dừng trong nửa giây, sau đó, cô xả tay áo xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc nhìn Khương Hi Sơ, "Lời xưa nói rất hay, ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô*, ngày mai cho cậu nghỉ nửa ngày, hai đứa mình đi dọn nhà cho cậu trước, sau đó sẽ đến công ty."

*Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô: Thà rằng tin nó có mà chuẩn bị trước để đề phòng tai họa, đừng nên tin là nó không có mà hoàn toàn không để ý.