Ai Đó Cứu Tui Với

Chương 89





Tứ sư đệ không hổ tuổi trẻ tài cao, tuổi nhỏ nhất Huyền phong mà lại là người đầu tiên kết hôn.

Lúc Sóc Túc Hề hay tin hiển nhiên cũng thử tìm hiểu xem đạo lữ tương lai của sư đệ mình là loại người gì, lại phát hiện đối phương là một tên đệ tử ngoại môn phế vật tu luyện không ra đâu vào đâu cả.

Hắn cảm thấy người này không xứng với sư đệ, chí ít thì hiện tại không xứng đáng, bèn đi tìm cậu nói chuyện.

Ai ngờ tứ sư đệ cứ như vào thời kỳ phản nghịch, mạnh mẽ phản bác: "Sư phụ đã đồng ý chuyện này, sư huynh đừng ngăn cản ta."
Sóc Túc Hề cảm thấy bực bội, nhưng đồng thời lại trào dâng mỗi cỗ buồn bã thất vọng không miêu tả được thành lời.

Khi nhìn lại thời gian tứ sư đệ lên Huyền phong, hắn đích xác là người ít có lý do để lên tiếng nhất.

Hắn không muốn sư đệ của mình chịu khổ, lại bị sư đệ cự tuyệt không chừa chút mặt mũi nào.

Lý Gia Hoà tìm tới Sóc Túc Hề an ủi: "Ây, thanh niên mới lớn đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt là thế, ngươi đừng để bụng."
"Ai thèm để ý chứ." Sóc Túc Hề không muốn công nhận rằng hắn thật sự để ý, "Nếu hắn đã cứng đầu cứng cổ muốn kết hôn cùng tên Mộ Quang Dao kia thì cứ việc, đợi tới lúc chịu khổ cũng đừng chạy về tìm sư huynh than khóc."
Hồ Huyên được nhị sư huynh và đại sư huynh cưng chiều, lại còn là học trò cưng của Lãn Nhàn chân nhân, thành thử cứ hễ gặp chuyện chỉ cần chạy về mách sẽ có người giải quyết thay.

Trong mắt Sóc Túc Hề thì mọi người chiều cậu quá nên mới sinh hư, xem hôn nhân như trò đùa, dù thất bại cũng có thể quay về Huyền phong cầu cứu.
Về sau Mộ Quang Dao thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần, được nhận làm đệ tử chân truyền của Tôn Quân chân nhân bên Kiếm phong, bấy giờ người khác mới không nghị luận về việc hắn trèo cao nữa.

Trái lại bọn họ lại bảo Hồ Huyên thật may mắn, nhanh chóng kết khế đạo lữ từ sớm giữ chân được Mộ Quang Dao.

Thậm chí quá quắt hơn có người còn bảo Hồ Huyên sớm biết chuyện này nên mới đòi kết hôn cùng Mộ Quang Dao, rồi thì sớm hay muộn Mộ Quang Dao cũng sẽ rời bỏ cậu tìm người khác tốt hơn.

Những kẻ nói nhảm đều bị Sóc Túc Hề vả cho sưng miệng.

Trong hắn có phân nửa huyết thống yêu thú, bản tính cuồng dã khó thuần như con ngựa hoang, lại ỷ có thân phận đệ tử chân truyền của Lãn Nhàn chân nhân nên không cần phải nhún nhường ai.

Tên Mộ Quang Dao kia được sư đệ của hắn ưu ái là phúc phần của y, không có y thì trên đời này cũng chẳng thiếu tu sĩ đẹp trai tài giỏi khác.

Chuyện tình cảm của sư đệ hắn, tới hắn là sư huynh còn chưa được lên tiếng thì làm gì tới phiên đám ruồi nhặng này?
Chỉ là hắn không ngờ tên Mộ Quang Dao kia thật sự lòng lang dạ thú, sau khi lên Nguyên Anh kỳ lại đem sư đệ của hắn giam cầm.

Y bảo bởi vì bản thân quá yêu Hồ Huyên nên không thể chịu được việc để người khác tiếp cận cậu, từ đó sinh ra tâm ma.

Hồ Huyên cũng đồng ý giúp đỡ y qua cơn kiếp nạn này, cho nên mọi người không cần lo lắng.


Đa số đều tin, hoặc là làm bộ như tin, vì Mộ Quang Dao sau khi thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần đã trở thành nhân vật nóng bỏng tay, ai lại chẳng muốn bám đùi y nịnh nọt.

Hơn nữa xưa nay Mộ Quang Dao nổi tiếng yêu chiều Hồ Huyên, bọn họ đều không nghĩ tới việc y sẽ làm ra chuyện tàn độc gì với cậu.

Nhưng Sóc Túc Hề thì không.

Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt háo sắc của Mộ Quang Dao nhìn về mình, cũng như khi hắn gặp các nữ tu môn phái khác.

Con người thay lòng đổi dạ là chuyện thường tình, song bất ngờ lật mặt nhanh như thế thì trước kia phải mang mặt nạ sẵn rồi.

Ngay cả những bút ký Hồ Huyên gửi về hắn cũng không tin, cho rằng cậu bị ép buộc, nếu không vì sao Mộ Quang Dao lại nhất quyết giam cầm cậu chứ.

Hoặc không thì cũng do sư đệ hắn bị kẻ đồi bại lừa gạt nên mới một lòng tin tưởng y.

Càng nghĩ hắn càng tức, cảm thấy sư đệ vì sao cứng đầu cứng cổ không nghe lời, lại đi kết hôn với tên chó má này.

Đánh thì hắn đánh không lại Mộ Quang Dao.

Muốn đem lên chưởng phái giải quyết thì phải có nhân chứng vật chứng, mà hai thứ này hắn không có nốt.

Còn thử dùng miệng nói lý lẽ thì Mộ Quang Dao luôn chặn trước bằng câu "đây là chuyện riêng giữa ta và Hồ Huyên, ngươi không cần xen vào".

Không biết Mộ Quang Dao có phải vì vậy mà trở nên cảnh giác hay không, về sau không lộ sự háo sắc khi nhìn mặt hắn nữa.

Thế nhưng y lại lập mưu để Sóc Túc Hề nảy sinh mâu thuẫn cùng đệ tử trong phái.

Tính cách Sóc Túc Hề vốn xấu, lại bị người tính kế, đem lên chưởng phái nói từ góc nào thì người sai cũng là hắn.

Hắn bị phạt cấm túc hết mười năm, đến khi hết hạn cấm túc thì Thanh Sơn phái này đã bị Mộ Quang Dao thao túng gần như toàn bộ rồi.
Các sư huynh đệ trên Thanh Sơn phái cũng lấy làm lo lắng cho Hồ Huyên, bọn họ nói thư từ mấy năm qua của cậu ngày càng ít, Mộ Quang Dao lại thường xuyên tránh né vấn đề này.

Sóc Túc Hề tức điên, nhưng hắn không ngu ngốc như trước chạy đi tìm Mộ Quang Dao hỏi cho ra lẽ nữa.

Thay vào đó hắn lấy lý do chán chường giận hờn, xin sư phụ cho nhận nhiệm vụ một mình xuống núi để giải khuây.

Xưa nay Sóc Túc Hề chưa bao giờ là người dùng lý lẽ để thắng cả.


Chuyện gì có thể dùng vũ lực thì hắn tuyệt đối sẽ không dùng đến đầu óc.

Mục đích của lần rời núi này vô cùng đơn giản, hắn muốn tìm ra nơi Mộ Quang Dao giam cầm Hồ Huyên, thả tự do cho cậu.

Cho dù có là do sư đệ hắn tự nguyện đi chăng nữa thì hắn cũng muốn được gặp mặt người trực tiếp để hỏi cho ra lẽ.

Huyết thống bán yêu đem lại lợi thế cho Sóc Túc Hề về mặt tình báo.

Hắn có thể giao tiếp cùng động vật, thăm dò hướng đi của Mộ Quang Dao, từ đó lần mò xem y nhốt sư đệ ở đâu.

Việc này nói thì dễ mà làm thì khó.

Mộ Quang Dao đã là Nguyên Anh sắp sửa tấn chức Đại Thừa kỳ, đi đâu chỉ việc thuấn di là xong.

Huống hồ y không phải loại ngồi im một chỗ, lúc nào cũng xông xáo ra vào đủ chốn bí cảnh tu luyện, muốn sàng lọc ra toàn bộ những nơi y đã đi chẳng dễ chút nào.
Sóc Túc Hề không thích dùng đầu để nghĩ chứ không phải không nghĩ được, bằng không hắn đã chẳng lĩnh ngộ được nhiều huyền cơ trong trận pháp như vậy.

Khi ghi chép về các nơi Mộ Quang Dao đi lại thông qua tình báo của động vật, hắn phát hiện có một lần Mộ Quang Dao bỗng dưng đi đến một ngôi làng hẻo lánh ở tận phía Tây vào mấy năm trước, thỉnh thoảng lại ghé ngang.
Nơi đây không có bí cảnh, không có môn phái, cũng không có bảo vật gì cả.

Sóc Túc Hề đã theo dõi y được một thời gian, phát hiện ra rằng mỗi lần y đi đâu đều có mục đích tìm kiếm bảo vật và kỳ ngộ, không bao giờ tay không trở về.

Vì thế không lý nào y lại lặn lội đường xa đến một ngôi làng bình thường chẳng mang lại lợi ích gì cho bản thân.

Sóc Túc Hề không dám chậm trễ, ngay lập tức lên đường.

Hắn tìm tới ngôi làng, thăm hỏi người dân, thế nhưng không một ai từng gặp qua sư đệ.

Ngay cả đám động vật cũng không phát hiện chuyện gì khác biệt.

Khi lòng Sóc Túc Hề đã buồn bực đến tột cùng, cho rằng mình đoán sai, bỗng dưng một con lừa thoát khỏi dây trói của chủ chạy tới bên cạnh hắn.
Con lừa nói: "Sư huynh, ta chính là Hồ Huyên đây."
Trong nháy mắt Sóc Túc Hề như bị sét đánh, lồ ng ngực siết chặt không tài nào thở nổi.

Hắn đã từng nghĩ đến vô số thảm cảnh Mộ Quang Dao gây ra cho sư đệ, lại chưa từng nghĩ y có thể khốn nạn đến nhường này, đoạ sư đệ vào kiếp súc sinh!
Thà rằng tiến vào luân hồi trở thành súc sinh, chí ít không hiểu không biết nhiều, cho nên không quá khổ sở.


Đằng này ép người phải làm lừa, chịu tra tấn như súc vật nhưng vẫn giữ nguyên lý trí, loại khổ hình này cho dù là kẻ thù không đội trời chung cũng chưa chắc đã dám áp dụng!
Cho dù Hồ Huyên bảo Mộ Quang Dao đã bị đoạt xá nên mới làm ra những chuyện như vậy thì Sóc Túc Hề vẫn không thể tha thứ được.

Thù hận thiêu đốt trái tim của hắn khiến hắn chỉ muốn gi3t chết y bằng tất cả phương thức tàn độc nhất trên thế gian này, để y nếm trải gấp trăm ngàn lần nỗi đau mà sư đệ hắn đã gánh chịu.

Hắn muốn mang sư đệ đi, nhưng Hồ Huyên lại từ chối.

Cậu bất đắc dĩ nói với hắn: "Mộ Quang Dao ký khế ước đạo lữ với ta, có thể cảm ứng được ta đang ở đâu.

Nếu rời đi quá xa sẽ đánh động đến gã.

Sư huynh mau quay về Thanh Sơn phái thông báo cho sư phụ việc này, để ngài báo lên chưởng phái.

Gã muốn phát động chiến tranh Chính Ma, tuyệt đối không được để gã thành công!"
Sóc Túc Hề đếch quan tâm chiến tranh Chính Ma.

Từ bé hắn đã kiêu ngạo, ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Nhưng sư đệ hắn nói không sai, nếu hiện tại mang cậu đi chỉ khiến Mộ Quang Dao chú ý, chỉ có cách quay về Thanh Sơn phái bầm báo lên để bắt giữ xử lý gã, sau đó mới cứu cậu được.

Hắn dùng ngọc ký âm ghi lại ký ức trong đầu Hồ Huyên làm bằng chứng, sau đó vội vã mang về Thanh Sơn phái trình báo lên sư phụ.
Lãn Nhàn chân nhân bề mặt hiền từ nhưng vẫn là một vị cường giả Hoá Thần kỳ, biết rõ cơ sự đương nhiên không tha cho Mộ Quang Dao.

Có nhân chứng vật chứng đầy đủ, việc Mộ Quang Dao bị đoạt xá đã công khai, mà cho dù không đoạt xá đi chăng nữa thì y cũng chẳng thoát được những tội danh này.

Sau khi xem hết ngọc ký âm, Sóc Túc Hề đã nôn rất nhiều, đầu óc quay cuồng vì thù hận.

Chuyện mà Mộ Quang Dao gây ra cho sư đệ hắn, cho dù có đày y xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh cũng chẳng đủ.

Lòng hắn rạo rực chỉ còn nỗi hận.

Hắn mặc kệ sự ngăn cản của các sư huynh đệ, tìm đến Mộ Quang Dao để trả thù.

Có lẽ Mộ Quang Dao biết tội danh của mình không thoát được nên chẳng kiêng nể gì nữa, ra tay không chút lưu tình biến Sóc Túc Hề thành phế nhân, sau đó bỏ trốn khỏi Thanh Sơn phái.

Trước khi đi y còn nắm cổ Sóc Túc Hề, chế nhạo: "Ngươi đánh không lại ta, cũng không cứu nổi sư đệ ngươi, mà những gì ngươi làm với ta sẽ được trả lại toàn bộ trên người hắn.

Hận sao? Nhưng một phế nhân như ngươi thì còn có thể làm gì?"
Toàn thân Sóc Túc Hề run rẩy, điên cuồng vì hận.

Nếu các sư huynh không đến cứu kịp thời, e rằng hắn đã tự bạo để đồng quy vu tận.
Mộ Quang Dao là kẻ tàn nhẫn, nói phế liền thật sự phế hắn không còn tu vi, đan điền vỡ vụn.


Sóc Túc Hề hôn mê bất tỉnh, khi mở mắt ra đã là mười năm sau.

Hắn nhìn Lý Gia Hoà bên giường mình, khàn giọng hỏi: "Tứ sư đệ...!đã tìm được chưa?"
Lý Gia Hoà trầm mặc: "Vẫn chưa."
Nghe được đáp án này, Sóc Túc Hề nhắm mắt, không nói thêm lời nào.

Tối hôm đó hắn lợi dụng nguyên hình nhỏ bé của mình, bỏ trốn khỏi Thanh Sơn phái, nhắm hướng Tây đi thẳng không ngừng.

Hắn là tam sư huynh của Hồ Huyên, lẽ ra phải là người trực tiếp chỉ dạy cậu, vì biếng nhác chểnh mảng mà mặc kệ không quan tâm.

Hồ Huyên qua lại cùng Mộ Quang Dao lâu như vậy, hắn lại là sư huynh cuối cùng trên Thanh Sơn phái hay tin, lúc biết được thì bọn họ đã chuẩn bị kết hôn rồi.

Tứ sư đệ đã trông cậy vào hắn đến thế, ấy vậy mà hắn không cứu được cậu, hơn nữa chỉ khiến cho Mộ Quang Dao càng có thêm lý do để hành hạ cậu.

Nhìn từ góc độ nào, Sóc Túc Hề đều cảm thấy mình là một sư huynh thất bại.

Cơ thể hiện tại của hắn đã là nỏ mạnh hết đà, còn sống được âu cũng nhờ vào huyết mạch yêu thú và ý chí mạnh mẽ.

Hắn tự nhủ với bản thân không thể bỏ cuộc, sư đệ còn đang chờ hắn đến cứu, khi băng qua sa mạc thì rơi vào lốc xoáy thời không ngã xuống Ma Uyên.

Trước kia Lý Gia Hoà từng nói đùa rằng tính cách của Sóc Túc Hề phù hợp tu ma hơn chính đạo.

Hợp hơn hay chăng, hắn không biết.

Hiện tại hắn chỉ cần sức mạnh, càng nhiều càng tốt, càng mạnh mẽ càng tốt.

Cho dù có phải đánh đổi tất cả, hắn đều cam lòng.

Hắn nhập ma, quên đi tất cả, quên cả chính bản thân mình, trong lòng lại luôn sục sôi hận ý không bao giờ xoa dịu nổi.

Chỉ có chém giết mới làm hắn thoải mái hơn.

Thế nhưng bao nhiêu cũng không đủ.

Hắn muốn nhiều hơn nữa.

Ngay cả ma tu cũng sợ hắn.

Bọn họ gọi hắn là Độc Cuồng Ma, bởi vì hắn luôn cô độc một mình, khi chiến đấu lại điên cuồng vô cùng.

Độc Cuồng Ma có được sức mạnh hắn mong muốn, nhưng lại chẳng thể nào nhớ được lý do tồn tại của bản thân nữa..