Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 10: Đại sư




Trương Úc Giai bừng tỉnh bởi tiếng gào thét của Dương Vân và Dương Duẫn Trạch, trái tim cậu liên tục bị lôi ra kéo vào, chờ cậu tỉnh lại thì tim cũng sắp rụng mất rồi.

“Người anh em a, cậu thiếu chút nữa bị quỷ đè chết a, nếu không phải tôi và tiểu Vân tới kịp thời, đoán chừng hồn cậu cũng có thể bị câu mất. ” Dương Duẫn Trạch vừa nói vừa thu lại lá bùa trên đầu cậu.

“Anh lại làm mấy thứ linh tinh vớ vẩn rồi, đã nói đây là bạn của em, anh có thể ngừng lại không hả. ” Dương Vân vừa nói vừa cướp lấy lá bùa trong tay Dương Duẫn Trạch, sau đó vò thành một cục ném vào trong giỏ rác.

Trương Úc Giai khó hiểu nhìn gã và Dương Vân, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Sao hai người biết tôi ở đây?”

Dương Vân cướp lấy chén trà trước mặt cậu, uống một ngụm nói: “Ai biết anh xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại không nhận, chính anh gọi tới lại không nói lời nào, nếu không phải em nghe thấy bên trong hát thần khúc, cũng không tìm được anh.”

Trương Úc Giai kinh ngạc nói: “Là anh gọi điện thoại cho em không được, em không nói gì cả.”

“Sao có thể. ” Dương Vân tức giận nói: “Em vốn định đến nhà dì em, là anh em không muốn em ở cùng anh ấy, liền ở nhà chờ điện thoại của anh.”

“Hai người không cần tranh luận nữa. ” Dương Duẫn Trạch ngắt lời nói: “Người anh em, cậu chọc tới thứ dám ban ngày ban mặt công khai dụ dỗ anh, có thể thấy được không phải quỷ bình thường, nói một chút, lúc trước anh nhìn thấy cái gì?”

Dương Duẫn Trạch dứt lời liền bảo người phục vụ lgần đó lấy thêm mấy cái chén tới , Trương Úc Giai gắt gao nhìn chằm chằm cái chén trong tay Dương Vân, lại tìm kiếm một vòng quanh bàn, cậu nhớ được trước khi ngủ là ba cái chén, sao hiện tại chỉ còn lại một cái? Mà lúc đợi người phục vụ cầm thêm hai cái chén và dụng cụ, cậu liền nhân cơ hội hỏi: “Hai người có lấy chén của tôi không?”

Người phục vụ ngờ vực nhìn cậu một cái, sau cười lắc lắc đầu nói: “Không được khách cho phép, chúng tôi sẽ không chủ động làm chủ.”

Trương Úc Giai sau khi nghe xong khẽ nhăn trán, chẳng lẽ giấc mộng của cậu chân thực như vậy?

Lúc này, Dương Vân hỏi: “Có gì không đúng sao? Anh còn chưa tỉnh hả? Em thật là phục anh, nơi ầm ĩ như vậy anh cũng có thể ngủ được. ” chủ quán trà tịch mịch đến mức nào, chỉ cần người tới đều biết.

Trương Úc Giai ngượng ngùng cười nói: “Đâu phải,vừa rồi rõ ràng để lại một bài nhạc nhẹ.”

“Nhạc nhẹ gì? ” Dương Duẫn Trạch đột nhiên hỏi.

“Dù sao không giống tiêu cũng không giống sáo, cái loại kia nghe là có thể ngủ, rất êm tai. ” Trương Úc Giai nhíu nhíu mày, tỏ vẻ rất khó trả lời, sau lại hỏi người phục vụ đang ở bên cạnh thêm trà, nói: “ca khúc vừa rồi của các anh tên là gì vậy?”

Người phục vụ cũng có nghe bọn họ nói chuyện với nhau, chẳng qua là gã không chủ động chen mồm vào thôi, nếu khách người ta đã hỏi như vậy, gã liền thành thật trả lời: “thật ngại, trong quán chúng tôi chỉ có một cái CD-ROM, CD-ROM chỉ có một ca khúc, là mở đi mở lại, ông chủ không cho phép tùy tiện đổi, cho nên căn bản không có nhạc nhẹ gì cả.”

“Đó là mê hồn khúc. ” Dương Vũ Trạch thấp giọng nói Trương Úc Giai: “Bình thường chỉ có người tâm trí yếu ớt mới nghe lọt, là tiếng thổi ngọc tiêu, bởi vì tiếng tiêu vốn có thể mê hồn, cho nên ngọc tiêu của quỷ hồn có thể mê hoặc tâm trí người thường.”

“Trong tình hình chung người bị mê hoặc sẽ xảy ra chuyện gì? ” Trương Úc Giai liền vội vàng hỏi.

Dương Duẫn Trạch xác định người phục vụ đi rồi mới cẩn thận nói: “Vậy phải xem tình huống, quỷ kia muốn anh giết người phóng hỏa hay đẩy hồn anh, đoạt thân thể của anh cũng không phải không được”

Trương ÚC Giai sau khi nghe lời này có chút sợ, trong bụng đã định hỏi gã vừa rồi nhìn rõ ba chén trà là chuyện gì , nhưng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trên đường thế nhưng một người cũng không có, lác đác nghe thấy rất nhiều tiếng ve kêu, như thế cậu không khỏi hoảng sợ nói: Hai người nhìn xem trên đường có ai không?”

Dương Vân thở dài nói: “Anh Giai a, anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hiện tại là buổi trưa bốn mươi độ trời rất nóng, ai không có việc chạy ra đường làm gì, cũng chỉ có tôi kẻ ngu này sợ anh một mình cô đơn mà thôi.”

“Nhưng lúc trước tôi nhìn thấy người đi đầy đường, còn có sương mù nữa, lái xe cũng chật không di chuyển, tôi tưởng là hôm nay ngày nghỉ nên nhiều người chứ.”

“Trời ạ. ” Dương Duẫn Trạch giật giật khóe mắt nói: ” Anh có lẽ chọc tới là Quỷ Vương? Có một tiểu quỷ đường phố đi theo làm cảnh?”

“Anh nhất định còn chưa tỉnh. ” Dương Vân ấm ức cười nói.

“Tôi thật sự nhìn thấy, lúc đang gọi điện thoại cho hai người, lúc ấy trên đường chật kín người xe, ngay cả trên hàng rào cũng có người ngồi… ” Trương Úc Giai càng nói thanh âm phát ra càng nhỏ, trong lòng cũng hoảng sợ theo, nghĩ đến trời rất nóng không thể nào có chuyện như vậy, huống chi người mà cậu nhìn thấy đều là vẻ mặt dại ra…

“Nói một chút đi. ” Dương Duẫn Trạch vô cùng nghiêm túc, giống như đang xử lý một trọng án giết người, mà sự thật chỉ có trong lòng gã rõ nhất chuyện này hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào.

Thông qua sự kiện liên tiếp này, Trương Úc Giai trong lòng nghĩ vẫn còn sợ hãi, cho nên cậu liền không giấu diếm nữa, đem mỗi một việc từ tối ngày hôm qua đến hiện tại , bao gồm cảm nhận của mình đều nói tương đối kỹ càng, nhưng trong lúc này vẫn như cũ bỏ qua phần con quỷ kia thượng cậu, bởi vì đây là chút tự ái cuối cùng của cậu.

Dương Duẫn Trạch nghe xong rất lâu không nói gì, Trương Úc Giai liên tục hỏi mấy lần, gã sầu mi nhăn trán nhìn cậu, vẻ mặt kia phức tạp đến cực điểm, giống như gã bị đoán hồn, cuối cùng lấy di động ra, bấm một dãy số dài, không đợi đối phương nhận nghe, gã đã bệnh tâm thần kêu lên: “Lão bất tử, lão chính là mệnh hẩm hiu, chờ ta thu được Quỷ Vương, lão đợi mất chén cơm đi, ai bảo lão suốt ngày không có chuyện gì làm liền đi gạt ta…”

Lúc này, chỉ nghe ‘Tút ——’ một tiếng, đối phương nhận nghe điện thoại, mà thái độ Dương Duẫn Trạch nhất thời quay ngoắt 180°, thanh âm ôn hòa lễ phép, mặc dù không nhìn thấy đối phương, gã vẫn nặn ra vẻ mặt tươi cười nịnh bợ nói, “Sư phụ vạn tuế a, xin hỏi ngài hiện đang ở đâu dưỡng rượu?”

Trương Úc Giai thấy khẩu hình của Dương Duẫn Trạch, cho rằng đối phương là một người đọc sách hủ lậu tỉa tót câu chữ, không nghĩ tới từ bên trong truyền ra từ mắng chửi còn thô lỗ hơn Dương Duẫn Trạch: “Thằng nhóc chảy dãi không biết xấu hổ, ngươi cho rằng lão tử không biết ngươi mắng lão tử? Nói cho ngươi biết, ngươi muốn đoạt chén cơm của lão tử , ngươi còn non lắm, đợi ngày nào đó rùa đen mọc lông dài, ngươi mới có thể miễn cưỡng với tới trình độ rửa chân cho lão tử.”

“Sư phụ vạn tuế a, ngài xem ngài đang nói gì vậy, cho dù con có một vạn cái mật cũng không dám mắng ngài a, đây không phải là muốn thiên lôi đánh xuống sao, con chỉ muốn hỏi sư phụ vạn tuế, ngài hiện tại có rảnh không? . ” Dương Duẫn Trạch vừa nói vừa tiếp tục nịnh bợ, nhưng gã hình như chỉ có cách nịnh nọt, người đầu bên kia điện thoại dường như cũng không quá cảm kích, thế cho nên gã vừa nói vừa chau mày vẻ mặt khó xử.

Trương Úc Giai không giải thích được, là dạng cao nhân gì mà khiến cho Dương Duẫn Trạch nịnh nọt như vậy?

Dương Vân không hứng thú, nói: “Chính là một lão ngoan đồng rảnh rỗi không có việc gì đem râu ria giữ lại thành roi, suốt ngày cằn nhằn lải nhải gặp ai cũng nói bác hai ấn đường biến đen.”

Dương Vân vừa kết thúc bình luận, Dương Duẫn Trạch liền quay trở lại, sau đó vẻ mặt khẩn trương nói: “Sư phụ tôi ở gần đây, nếu có thể được lão trợ giúp, đừng nói là một ác quỷ, chính là Diêm vương tới cũng không thành vấn đề.”

“Lợi hại như vậy? ” Trương Úc Giai trong bụng nói thầm, nhưng vẫn đi theo phía sau gã điên loạn.

Dương Duẫn Trạch nói ông lão này tên Diêu Mạnh Đạt, là người nổi danh nhất trong đám bọn gã, lúc gã bị quỷ nhập vào người chính là tìm lão, nhưng bởi vì ông lão này chẳng những tính tình cổ quái còn hoạnh họe đủ điều, đến mức rất nhiều người muốn phát tài phá tai đều bể đầu mẻ trán vì tranh giành lão, Dương Duẫn Trạch cũng là ba lần bảy lượt mới mời được lão, chẳng những tốn tiền mất sức mà còn hao tổn tinh thần , cuối cùng cũng đuổi được quỷ, sau đó lại mặt dày mày dạn muốn làm đồ đệ và con nuôi của người ta, mà một đại sư nổi tiếng như người ta làm sao để ý gã, nhưng người đầu óc linh hoạt miệng lưỡi trơn tru như Dương Duẫn Trạch, dựa vào da dầy khí thô lá gan mập cuối cùng thu được sự ưu ái của ông lão, về phần ông lão này là làm sao gật đầu, sợ rằng chỉ có trong lòng hai người bọn họ hiểu rõ.

Hôm nay Diêu Mạnh Đạt được một thương nhân bất động sản mời tới lập đàn, nói là đàn tràng chủ đã đã làm rồi, chỉ còn lại mấy địa phương nhỏ, hôm nay căn bản cũng có thể hoàn thành.

Mới đầu Trương Úc Giai cho là chỗ của thương nhân bất động sản hẳn là ở toà nhà lớn nào đó trong khu náo nhiệt, sau đó vô luận đứng ở phương vị nào cũng có thể nhìn thấy một dấu hiệu kiến trúc.

Nhưng Dương Duẫn Trạch dừng xe phía trước một tòa văn phòng tương đối vắng vẻ, hơn nữa tòa nhà này cảm giác giống như sắp sập, trên tường vôi vữa đã lâu ngày tróc ra, thậm chí ngay cả trong bóng râm cũng có vũng nước rêu xanh.

Trương Úc Giai đi bảy, tám tầng lầu mới nhìn thấy Diệp Mạnh Đạt ở chỗ rẽ, không phải dạng đạo sư mặc áo bào khuôn phép như trong tưởng tượng, hôm nay Diêu Mạnh Đạt chỉ mặc cái áo sơ mi trắng và cái quần cộc rộng màu xám tro, có hai con mắt lớn như vậy, lông mày hoa râm gần như sắp liền với nhau, chỉ nghe thấy tiếng cười sang sảng của lão, cũng bớt đi một phần cảm giác gò bó.

Giờ phút này này trong phòng trừ Diệp Mạnh Đạt ra còn có một người đàn ông trung niên, tên này đi giày Tây, lông mày cong như loan đao, ở giữa chân mày có một viên nốt ruồi, phía trên còn có hai cọng lông, làm nổi bật bộ dạng khinh người của gã, tên này thấy bọn Trương Úc Giai tới , liền thức thời nói mấy câu với Diêu Mạnh Đạt sau đó đi ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Trương Úc Giai, ánh mắt kia quái dị nói không ra lời, làm cậu cả người không được tự nhiên.

Nhưng Trương Úc Gia cũng không có thời gian so đo những thứ này, chỉ muốn làm quen đại sư.

Nhưng Dương Duẫn Trạch nhìn thấy Diêu Mạnh Đạt liền sư phụ dài sư phụ ngắn , hoàn toàn giống như một con cún điên điên đi theo xung quanh lão, hai người nói nhảm những câu không liên quan, ném Trương Úc Giai và Dương Vân sang một bên, ngay cả nửa câu giới thiệu cũng không có.

Dương Vân vốn xem thường hai người kẻ điên này nói chuyện với nhau, ở lại một thời gian dài tự nhiên là ngồi không yên, định lôi kéo Trương Úc Giai đi ra ngoài hóng mát một chút, thuận tiện nói với cậu một chút những hành động hoang đường phi khoa học này không tin cậy đến cỡ nào.

Nhưng lúc này ông lão kia đột nhiên cười nói: “Cậu không cần giao tiếp với ta sao, người trẻ tuổi tự có suy nghĩ của người trẻ tuổi, những lão già chúng ta không quản được, ta lại không phải cao tăng thay trời hành đạo gì hết, mọi chuyện đều quản còn không mệt chết lão già lọm khọm ta đây.”

Lời này vừa nói ra, Trương Úc Giai ý thức được Dương Duẫn Trạch đang nói với lão chuyện của mình, cho nên lập tức đi qua nói: “Đại sư, ngài hãy giúp tôi một chút đi, con quỷ kia thiếu chút nữa nuốt mất tôi rồi, tiền tôi sẽ làm theo lẽ thường, chỉ mong ngài đáp ứng là được a!”

“Không hẳn như vậy đi? ! ” Diêu Mạnh Đạt vừa nói vừa nhíu mày nhìn Trương Úc Giai, tiện đà cời giày ra, vừa gẩy chân vừa nói: “Tên quỷ kia tạm thời còn không gây tổn thương đến cậu, huống chi, cấp bậc kia, thu tiền của cậu chính là ba xe cũng không đủ, cậu trả nổi không?”

Trương Úc Giai sửng sốt, nhìn đôi con ngươi màu nâu gợn sóng không sợ hãi, liền giống như bị lão quét qua, toàn bộ tâm tư đều bị nhìn thấu, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Vậy, vậy thì không thể bắt hắn đi sao? Hắn đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của tôi!”

“Vậy cậu cũng phải cảm tạ hắn, cậu là mệnh thập tam sát trời sinh, đời này chẳng những khắc người khác còn khắc chính mình, cha mẹ của cậu lúc ấy vứt bỏ cậu nói không chừng cũng bởi vì thế, nếu không phải hắn vẫn luôn nuốt sát khí của cậu, đoán chừng cậu đã chết. ” Diêu Mạnh Đạt nói xong những lời thấm thía sâu xa đã đem một ngụm nước bọt ngậm trong miệng súc súc sau đó nuốt xuống.

Như thế làm Trương Úc Giai và Dương Vân cũng thiếu chút nữa phun ra, cũng chỉ có Dương Duẫn Trạch giống như đã thành quen, vẫn như cũ mang theo nụ cười thiếu đánh hỏi: “Nói như vậy tên quỷ kia vẫn là vì tốt cho anh ta?”

Ông lão Diêu cười mỉa nhìn Dương Duẫn Trạch, cuối cùng cúi xuống nói bên tai gã: “tình huống của hai ngươi không khác nhau là mấy.”

“Lão, lão già xấu xa, lão cũng không nên nói mò a! ” nghĩ Dương Duẫn Trạch, ngay cả khi ông lão mắng tổ tông hắn, hắn vẫn cười khanh khách, một câu nói nhẹ nhàng như thế lại có thể khiến hắn lập tức trở mặt, có thể thấy được chút vấn đề.

Nhưng Trương Úc Giai cũng không có tâm tư tìm hiểu cái này, chỉ đang nhớ lại câu ‘Cha mẹ của cậu lúc ấy vứt bỏ cậu nói không chừng cũng bởi vì như thế’ kia, một hồi lâu mới đi theo hỏi: “Vậy, tôi đây dọn nhà có được hay không? !”

Diêu Mạnh Đạt cười nhạo nói: “Hắn là theo người của cậui, không phải là đi theo phòng ốc của cậui, ngươi có phần quá ngây thơ rồi.”

Những lời này vừa nói ra, Trương Úc Giai cảm thấy phía sau lạnh lẽo, lập tức quay đầu lại nhìn một hồi lâu, cái gì cũng không thấy, lúc này Diêu Mạnh Đạt tiếp tục nói: “Như vậy đi người trẻ tuổi, cậu giữ số điện điện thoại của ta, có chuyện ệ trọng gì thì gọi điện thoại cho ta, cũng không thể cứ như vậy để cho bọn họ làm xằng làm bậy.”

” A! ” Trương Úc Giai nghe lời này mới hơi thả lỏng tâm tư, nhưng các vấn đề lại nối đuôi nhau tới nữa , bởi vì thế có nghĩa là tối nay cậu trở về vẫn phải thấy con quỷ kia, nói không chừng còn có thể bị hắn…

Nghĩ tới đây, Trương Úc Giai lạnh cả người.

Sau đó đợi mấy người lạnh thở ra hơi, sắc trời cũng dần tối, Diêu Mạnh Đạt đưa bọn họ tới cửa sau liền chuẩn bị trở về, sau lão hình như lại nhớ tới cái gì, liền kêu Trương Úc Giai đã ngồi trên xe đi ra ngoài, hai người nhìn nhau, lão cũng ấp úng, một hồi lâu mới nói: “Gần đây phát sinh một chuyện lớn, lúc cần thiết ta hy vọng cậu có thể trợ giúp ta.”

“Nhưng tôi sẽ không biết mấy thứ đạo pháp gì đó. ” Trương Úc Giai thành thật nói.

Diêu Mạnh Đạt cười nói: “Cậu chỉ cần tới là được.”

“Vậy được, chỉ cần đại sư mở miệng, tôi hễ gọi là đến.”

Diêu Mạnh Đạt gật đầu, sau đó lại tiễn cậu lên xe.

Suốt đoạn đường này Trương Úc Giai trầm tư rất lâu, ngay cả con đường đời sau này của mình cũng tính rồi, cuối cùng phát giác tương lai là một mảnh đen tối, cho nên cậu không khỏi thở dài một hơi.

Lúc này, Dương Vân luôn không lên tiếng, đột nhiên lại gần nói: “anh Giai, nếu không tối nay em đến nhà anh ở nhé, xem một chút tên quỷ kia rốt cuộc trông như thế nào .”

“Chủ ý này tốt, tôi cũng đi. ” Dương Duẫn Trạch chen miệng nói: “Nhiều người thì dương khí đầy đủ, tên quỷ kia cũng không dám đối với anh như vậy, lúc cần thiết tôi còn có thể giúp anh dạy dỗ hắn.”

“Thật? ” Trương Úc Giai đột nhiên lại cảm thấy phía trước có một tia sáng.

“Đó là đương nhiên, lần trước tôi chính là đuổi quỷ như vậy, tôi hiện tại không rất tốt sao. ” Dương Duẫn Trạch khẳng định.

Trương Úc Gia rốt cục lộ ra nụ cười đã lâu không thấy nói: “Vậy được, chỉ cần hai người không ghét bỏ hoàn cảnh nhà tôi là được.”

Cho nên cứ như vậy, xe của ba người xe chạy về phía tiểu khu của Trương Úc Giai.