Cuộc sống làm sinh viên Kiến Trúc của tôi khá thuận lợi, đại học năng động và tự do hơn rất nhiều. Giống như cấp 3, tôi lại tiếp tục xây đắp bản thân mình trong môi trường mới.
Thời gian đầu, mẹ Diệp sẽ chuẩn bị đồ ăn từ dưới Hải Phòng rồi mang lên chung cư để lấp đầy tủ lạnh của tôi. Tuy nhiên, việc làm này chỉ kéo dài được khoảng hơn 2 tháng, mẹ đã từ bỏ đam mê nấu nướng của mình và tham gia vào những chuyến du lịch mới, điều mà tôi sớm dự đoán từ trước.
Bên cạnh thời gian học tập trên lớp, tôi còn gia nhập vào CLB Tình Nguyện Viên trong trường đại học, vòng quan hệ bạn bè xung quanh tôi ngày càng được nới rộng. Trước khi chính thức lên Hà Nội học tập, tôi có lên đây để học vẽ và cũng làm quen dần với các con đường tại thành phố này, vậy nên khi thật sự sống ở đây, mọi thứ xung quanh nhanh chóng trở nên quen thuộc. Ngôn Tình Ngược
Điều tôi không thích ở Hà Nội chính là sự ô nhiễm và đông đúc mà thành phố mang lại. Vào những tầm giờ cao điểm, xe cộ nối đuôi nhau để nhích từng chút một trên con đường Nguyễn Trãi. Chà! Sự vội vã của Hà Nội khiến thời gian dường như cũng trôi rất nhanh.
Một sự thay đổi mà có lẽ các bạn đang rất muốn tôi đề cập đến. Chính là bạn gái xinh xắn cute ngọt ngào dễ thương đến mức không thể chịu được, Vũ Hoàng Ngọc Anh - của tôi.
Dâu đang học lớp 12 nên em cần thời gian để tập trung cho cuộc thi quan trọng sắp tới (Dù em bận đến mức tuần trước tôi về Hải Phòng chỉ gặp em được một ngày), tôi hiểu cho em mà (dẫu hơi buồn một chút). Đương nhiên là Dâu của tôi ở trường cũng được rất nhiều người để ý nhưng em đã nói tôi là một người bạn trai rộng lượng (nên tôi chỉ âm thầm dằn mặt mấy đứa đó thôi).
Nghĩ ngợi một lát, tôi quyết định thu dọn những bản thảo lộn xộn trên bàn học sau đó mệt mỏi ra ngoài phòng khách uống hớp nước. Bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần rung lên.
Dâu gọi đến.
Tôi ngay lập tức bật video call.
Khuôn mặt của em hiện lên trong khung hình điện thoại. Thấy em, tôi bất giác mỉm cười, mọi thứ trở nên nhẹ nhõm hơn.
"Anh đang bận à?" - Dâu e dè hỏi, ánh mắt em thoáng qua tia lo lắng.
Tôi lắc đầu.
Hôm nay Dâu búi tóc, vài lọn tóc rơi xuống phần cổ trắng nõn của em làm tôi nhớ về buổi tối ngày gặp em tuần trước, Dâu cũng buộc tóc như vậy. Tôi ngồi cạnh em trên ghế đá trong công viên, Dâu kể cho tôi rất nhiều về lớp 12, nhóm Súng Hoa Cải và những phân vân của em trong tương lai. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều cho đến lúc rời đi.
Khi những ngón tay đan vào nhau trên con đường về, ánh đèn hắt nhè nhẹ xuống gương mặt thẹn thùng của Dâu, tôi càng siết chặt bàn tay bé nhỏ của em. Trước lúc tạm biệt, Dâu chủ động ôm tôi, cằm em tựa vào vai tôi, cả người em nằm gọn trong vòng tay này. Tôi vui đến mức bật cười khúc khích, chúng tôi cứ đứng như vậy một lúc lâu...
...
Để chúc mừng cho chương trình Hiến máu đã tổ chức thành công, CLB của tôi quyết định tổ chức một buổi liên hoan từ 7 giờ tối và bây giờ đã là 8 giờ 45 phút. Tôi vừa ngồi ăn vừa nhìn đồng hồ, tối nay Dâu hẹn tôi video call lúc 9 giờ. Tôi đang định đứng dậy xin phép về trước vì quán ăn khá gần nơi tôi ở, thì Tuấn - một thành viên bằng tuổi tôi trong CLB chợt gọi tôi lại và hỏi:
"Huy! Cuối tuần có một buổi liên hoan nữa, mày đi không?"
"Cuối tuần tao về Hải Phòng rồi" - Tôi chẳng hề do dự mà lập tức trả lời
"Thấy Gia Huy cứ cuối tuần là lại về quê nhỉ? Sao không ở lại tận hưởng thú vui đời sinh viên trên Hà Nội?" - Tuấn thắc mắc, ngay sau đó nó tiếp tục rủ rê - "Nhưng mà buổi liên hoan cuối tuần có mấy em xinh gái lắm! Tao bảo có mày đi nên mấy em ấy mới đến đấy!"
"Gia Huy đẹp trai như thế này! Làm gì thiếu người theo đuổi?" - Mấy đứa khác cũng lập tức ùa vào.
"Tao có bạn gái rồi!" - Tôi thông báo.
Một khoảng không im lặng ngưng lại. Tuấn cười cười:
"Hoá ra là thế nên tuần nào cùng về! Bạn gái mày quản cũng chặt phết nhỉ?"
Ước gì Dâu quản chặt như thế thật.
Tôi nhún vai, thản nhiên phản đối:
"Không phải! Là tao bám người, không thể xa cô ấy lâu quá được!"
Đúng lúc này điện thoại cũng đã đổ chuông, màn hình hiện lên ảnh đại diện của Dâu.
Tôi nhìn nhóm độc thân đối diện, tay giơ điện thoại và nở nụ cười của kẻ chiến thắng:
"Bạn gái tao gọi điện rồi! Tao đi trước nhé!"
"..."
...
"Anh đây" - Tôi chấp nhận cuộc gọi ngay khi bước ra khỏi cửa quán ăn.
Dâu mỉm cười vui vẻ, khoe với tôi về điểm kỳ khảo sát lớp 12 vừa qua. Tôi ngồi xuống ghế chờ ngoài quán, lắng nghe em nói. Đúng lúc này, tôi gặp Nhi - bạn học cùng lớp cũng đến quán ăn tối. Nó vui vẻ chạy lại chào:
"Gia Huy! Ăn chưa? Vào ăn với tao luôn?"
Tôi ra dấu hiệu bằng tay rằng mình đã ăn và chỉ vào điện thoại. Nhi cũng hiểu ý nên tạm biệt và kéo bạn trai nó vào quán luôn. Tuy nhiên vào lúc này, đầu dây bên kia chợt trở nên im lặng. Tôi lo lắng hỏi:
"Sao thế?"
Mất vài giây để Dâu cất lời:
"Anh...bao giờ anh về Hải Phòng?"
"Anh định cuối tuần" - Tôi đáp.
"Ồ"
"Có chuyện gì à Dâu?" - Tôi gặng hỏi em lần nữa.
"Chỉ là... - Giọng em nhỏ dần.
Dưới bầu trời Hà Nội, dòng xe cộ vẫn đi lại tấp nấp, ánh đèn lập loè muôn nơi hoà với tiếng huyên náo của người ra vào quán. Nhưng tất cả chợt trở nên tĩnh lặng khi lời nói của em rõ rằng hơn bao giờ hết.
"Em nhớ anh. Mong anh về."