Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?

Chương 51




Nguyễn Vũ vừa nói hết câu. Trang lập tức thủ sẵn thế tấn, nó nhìn quanh như đề phòng, sẵn sàng đạp bất cứ một thằng nào dám tiến gần hơn nữa.

Trang thì thầm với tôi:

"Chuẩn bị nhé, bao giờ tao bảo thì tao và mày lập tức chạy khỏi đây!"

Tôi gật đầu, quan sát mấy tên con trai xung quanh.

Tuy nhiên, tôi và Trang vừa còn chưa kịp lấy đà thì một giọng nói từ đằng sau vang lên:

"Mày đang định làm cái đếch gì đây? ĐỖ MINH QUÂN"

Sau đó không nói nhiều lời, Nguyễn Gia Huy lập tức xông vào túm lấy cổ áo Quân Đỗ và cho hắn một cú đấm thật mạnh. Đặng Quang Lâm, Phạm Trung Kiên và còn cả anh Đình Nam cũng nhanh chóng xuất hiện để chặn ba tên con trai còn lại.

"Ha" - Hắn đột nhiên lên tiếng - "Nguyễn Gia Huy! Mày đừng bày cái vẻ cao thượng, tuyệt vời như anh hùng ra với tao!"

Quân Đỗ hổn hển nói:

"Chắc mày vẫn nhớ Vũ Kiệt đúng không?"

Tôi thấy cả người Nguyễn Gia Huy chợt đơ cứng. Quân Đỗ từ từ ngồi dậy, vẻ mặt đau đớn của hắn cố vặn ra nụ cười hiểm ác:

"Đương nhiên rồi! Mày phải nhớ cái tên này suốt đời! Vì chính mày đã hại nó mà!"

Vũ Kiệt là ai? Cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Dường như trong kí ức của tôi, "Vũ Kiệt" đã từng được ai đó nhắc đến.

Khi tôi đang cố gắng tìm kiếm trong kí ức của mình thì Quân Đỗ nhân lúc Gia Huy không chú ý bèn chớp lấy thời cơ, lập tức vùng dậy đấm anh một cái khiến Gia Huy gục xuống. Sau đó hắn vội vàng cùng đám đàn em chạy mất. Tôi sải bước dài để có thể nhanh chóng tới bên cạnh anh, thấy khoé miệng Gia Huy rỉ máu một bên má tím bầm.

"Đến phòng y tế với em!" - Tôi sốt ruột đỡ anh đứng dậy.



Nhưng Nguyễn Gia Huy như người mất hồn, anh nhẹ nhàng gạt tay tôi xuống rồi nói:

"Anh không sao, lần sau đừng có đi theo đám Quân Đỗ!"- Gia Huy cau mày nhắc nhở tôi - "Anh phải quay về lớp đây"

Sau đó, Nguyễn Gia Huy và Đình Nam cũng rời khỏi.

Đặng Quang Lâm mang vẻ mặt tức giận đã chính thức bùng nổ, lập tức mắng bọn tôi một tràng dài:

"Bọn mày có bị ngu không? Biết Đỗ Minh Quân không phải dạng tốt lành gì còn đi theo nó! Nếu hôm nay bọn tao không đến kịp thì sao? Không biết sợ à?"

Trang im lặng, vẻ mặt vô cùng tội lỗi hướng về phía chúng tôi:

"Tao thật sự xin lỗi, tao..."

Đúng lúc này, thầy trực bạn đi qua dãy A4, thầy lập tức giơ chiếc gậy gỗ trong tay lên khi thấy cả đám chúng tôi:

"Đã vào giờ học, các anh chị đang làm gì ở đây? Lập tức về lớp học cho tôi!"

...

Mặc dù đã quay trở lại lớp, tôi vẫn không thể xoá bỏ câu nói của Quân Đỗ với Nguyễn Gia Huy ngày hôm nay ra khỏi đầu cùng vô vàn thắc mắc về cái tên "Vũ Kiệt", rốt cuộc tôi đã nghe thấy cái tên này vào lúc nào nhỉ?

Đúng lúc này, Kiên lén lút ném cho tôi một tờ giấy nhỏ: "Hôm nay, Bình là người đã báo với bọn tao, mày và Trang đang gặp nguy hiểm"

Chà, có vẻ như có rất nhiều vấn đề bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của tôi rồi đây. Đột nhiên, một suy nghĩ nào đó loé lên trong đầu tôi. Cuối giờ học ngày hôm đó, tôi kéo thằng Lâm lại, thẳng thắn hỏi nó:

"Lâm này, tao vẫn luôn có cảm giác mày và anh Huy biết nhau trước khi vào cấp 3, đúng không?"

Đặng Quang Lâm đeo cặp sách lên, hờ hững nói:



"Bây giờ mày mới nhận ra à?"

Tôi từng thấy kì lạ, tại sao một đứa lạnh lùng với người ngoài như Đặng Quang Lâm lại nói chuyện vui vẻ và thân thiết chỉ từ một lần chơi bóng rổ như thế với Nguyễn Gia Huy. Tuy nhiên, sau đó tôi cũng quên mất dự định dò hỏi ban đầu vì có nhiều chuyện khác xảy ra.

"Nếu vậy, mày có biết người tên là Vũ Kiệt kia không?"

Đặng Quang Lâm chợt trở nên nghiêm túc hơn:

"Tao biết là mày sẽ hỏi. Chiều nay tao cũng rảnh, ra quán nước ở gần trường nhé?"

Thấy vậy, Trang và Kiên cũng biểu thị muốn đi cùng, Trang ấp úng bổ sung:

"Tao cũng có chuyện muốn nói với mọi người"

Kể từ lúc trở về lớp, Đặng Quang Lâm luôn giữ thái độ bực tức trong im lặng, nó không thèm để tâm đến bất kỳ lời nói nào của Trang. Tôi nghĩ rằng, cuối cùng Trang cũng đã quyết định kể với mọi người về dự định của nó.

"Tuỳ" - Lâm lạnh lùng đáp lại Trang rồi rời đi trước.

...

Có lẽ vụ việc của Vũ Kiệt có liên quan đến thời điểm Nguyễn Gia Huy học lớp 10.

Một thời gian, bỗng nhiên Gia Huy trở nên rất kỳ lạ, anh trằm lắng hơn, ít ra ngoài hơn, cũng không gặp gỡ với bất cứ ai, ngày ngày anh chỉ nhốt mình trong phòng. Cô Diệp dù bận rộn đến đâu, vẫn luôn ở nhà để chăm sóc cho Nguyễn Gia Huy. Thỉnh thoảng mẹ có bảo tôi cầm đồ sang thăm anh nhưng tôi chẳng bao giờ gặp được Gia Huy mà chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc rất nhiều của cô Diệp.

Ngày tôi gặp lại Gia Huy sau quãng thời gian anh nhốt mình trong phòng là vào buổi tối nọ, khi tôi từ trung tâm luyện thi trở về nhà, có đi qua một con cầu.

Nguyễn Gia Huy đứng trên đoạn đường dành cho người đi bộ, anh nhìn chằm chằm vào làn nước đen như mực phía dưới cầu đang lăn tăn những gặn sóng đưa đẩy. Trời hôm đó lộng gió và lạnh lẽo, tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đã đến gần anh, vội níu lấy tay Nguyễn Gia Huy. Lúc này, tôi mới thấy rõ gương mặt hốc hác của anh, đôi mắt thâm quầng và mất hết sức sống, vô hồn nhìn về phía tôi.

Đó là hình ảnh mà tôi không bao giờ muốn thấy lại ở Nguyễn Gia Huy...