Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?

Chương 47: Đỗ Minh Trang ver




Tôi trở về nhà cũng là lúc ánh đèn đường đã bật khắp nơi. Cả cơ thể lúc này cần được tắm rửa sạch sẽ sau buổi đi chơi không biết mệt mỏi ngày hôm nay.

"Con về rồi!"

Vừa cất giầy vào hộc tủ, tôi vừa thông báo. Không biết giờ này bố mẹ đã đi làm về chưa nhỉ?

"Trang à cháu?"

Chất giọng nhẹ nhàng của bác cả vang lên khiến sự vui vẻ trong lòng tôi trầm xuống. Tôi ép bản thân bước vào phòng khách, nơi có rất nhiều người đang ngồi. Bác cả nở nụ cười dịu dàng:

"Về muộn thế? Ăn gì chưa?"

Tôi lắc đầu nhẹ, một lần nữa cất lời chào như robot:

"Cháu chào bà nội, cháu chào bác cả!"

Lần thứ hai trong tháng họ đến nhà tôi rồi.

Bà nội vẫn như cũ, giữ dáng vẻ lạnh lùng của mình, coi tôi như không khí, từ từ uống một ngụm trà.

Lúc này, mẹ mới rụt rè lên tiếng:

"Trang, con về phòng thay đồ tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Bố con hôm nay bận rộn ở bên xưởng nên về muộn!"

Tôi gật đầu, nhanh chóng trở về phòng. Hạ cặp sách trên vai xuống, tôi thả người vào chiếc giường êm ái của mình, chẳng rõ từ bao giờ sự mệt mỏi đã xuất hiện.

Khi tôi xuống nhà lần nữa, Đỗ Minh Quân - anh họ tôi đã tới. Hắn liếc nhìn tôi, nở một nụ cười đắc ý rồi ngồi vào bàn ăn. Bà nội thấy cháu đích tôn tới thì vội vàng kéo tay anh ta, hỏi han đủ điều. Mẹ tôi đang mang khay thịt heo sữa quay bày xuống bàn, bác cả thì tất bật chuẩn bị bát đũa. Thấy vậy, tôi vội chạy lại sắp xếp đồ ăn.



Lại là một bàn ăn khó nuốt trôi. Miếng cơm đầu tiên tôi vừa cho vào miệng đã bị bà nội làm cho nghẹn:

"Kỳ thi Học Sinh Giỏi ngày mai..." - Lần đầu tiên bà nội đưa ánh nhìn về tôi từ lúc gặp mặt - "...tự biết lượng sức mình, đừng làm bẽ mặt bố mẹ cháu!"

"..."

Ha, sao tôi lại phải ngồi yên chịu đựng như thế này nhỉ?

"Cô Minh, lấy hộ cháu cái thìa với!" - Đỗ Minh Quân đắc ý, hướng về mẹ tôi, nói như ra lệnh.

"Chân bị tật à? Hay anh không biết đi?" - Lửa giận trong tôi bùng lên, sao anh ta dám dùng cái giọng đấy để nói chuyện với mẹ tôi?

"Mày..."- Quân hậm hực nhìn tôi, môi mím chặt.

"Sao? Không dùng đũa được thì bốc đi!" - Tôi chẳng sợ hãi, tiếp tục kháy đểu tên anh họ vô dụng trước mặt.

"Đỗ Minh Trang! Có chừng mực thôi! Con gái con đứa mà nói năng như thế à?"- Khuôn mặt bà nội nhăn lại, ánh mắt vằn đỏ, đầy vẻ chán ghét mà mắng tôi - "Đúng là con hư tại mẹ!"

Tôi buông đũa.

Không thể ăn nổi mà!

"Bà nội! Bà đừng xúc phạm mẹ cháu như thế!"

Tôi thấy bàn tay mẹ bấu nhẹ lấy đùi tôi dưới gầm bàn. Tại sao phải nhẫn nhịn? Tại sao phải khúm núm? Tại sao từ khi tôi sinh ra bà nội không có bất cứ một sự thay đổi nào như vậy???

Bà nội tôi, là một người "trọng nam khinh nữ". Định kiến này mặc dù không còn xuất hiện phổ biến ở thời đại bây giờ nhưng nó vẫn âm ỉ chảy trong một số gia đình. Ngày còn nhỏ, tôi chỉ đơn giản là thắc mắc, vì sao mỗi lần Tết đến, anh họ luôn có một phong bao lì xì đỏ chót từ bà, còn tôi chẳng có gì? Vì sao chẳng bao giờ bà tặng tôi bộ quần áo hay món đồ chơi nào? Bà cũng chẳng ôm ấp, nói những lời cưng nựng với tôi như nói với Đỗ Minh Quân?

Sự thiên vị càng rõ ràng hơn khi tôi học lớp 6, bố mẹ bận rộn với công ty mới mở, ngày nào cũng đi đi lại lại, chỉ còn cách gửi tôi ở nhà bà nội trông nom vì ông bà ngoại của tôi đều đã qua đời từ sớm.



Thời gian đó, có lần Quân Đỗ vừa đi cắt tóc về, bà nội đã lập tức khen tóc của anh họ đẹp rồi âu yếm bế vào lòng. Tôi ngây thơ cho rằng, chỉ cần tôi cắt tóc giống như vậy, bà cũng sẽ yêu thương tôi. Thế nên, sau giờ học, tôi cả gan đến một tiệm cắt tóc, nhờ họ cắt đi mái tóc dài đen nhánh hàng ngày thành bộ tóc tém như con trai, háo hức chạy về nhà bà nội. Nhưng chẳng có cái ôm nào chờ đợi tôi cả, chỉ có ánh mắt kinh tởm, chán ghét của bà nội hòa cùng tiếng chế giễu không ngừng của anh họ.

Đó là lúc tôi hiểu ra, sự thiên vị của bà sẽ không bao giờ dành cho tôi...

....

Ting! Ting! Ting

Tiếng chuông báo thức vang lên, tôi tỉnh giấc khỏi giấc mơ thuở nhỏ.

6 giờ sáng.

Ngày thi Học Sinh Giỏi đến rồi!

Tôi đã nạp đầy kiến thức cho ngày hôm nay! Tin nhắn từ nhóm Súng Hoa Cải reo lên, mọi người không ngừng chúc nhau thi tốt, tôi giữ một tâm trạng vui vẻ và thoải mái nhất, gửi vào nhóm lời chúc tương tự, còn hẹn hò một buổi liên hoan sau hôm nay.

Soạn đồ đạc cẩn thận, bước xuống tầng 1. Mọi thứ yên ắng một cách lạ thường. Phòng bếp chỉ có mỗi bác cả đang đun cháo. Thấy tôi, bác bảo:

"Bà nội đang nghỉ trong phòng, bố mẹ cháu đi từ sớm rồi, Quân nó cũng hẹn bạn đi trước, cháu ăn nốt bát cháo rồi hẵng đi!"

Nói xong, bác đổ cháo từ trong nồi ra, bê đến cạnh tôi, giục tôi mau ăn. Tôi vốn định từ chối nhưng bác cả nài nỉ mãi. Cuối cùng, tôi đành ngồi xuống, ăn vội vàng được nửa bát rồi rời đi. Trước khi ra khỏi cửa nhà, bác cả gọi với theo:

"Trang thi tốt nhé!"

...

Điều tôi không ngờ nhất là, giờ làm bài thi vừa điểm được vài phút, bụng tôi chợt quặn đau...