Cuối cùng, tôi cũng giải quyết xong tờ đề Hoá dưới ánh mắt "giám sát" của Nguyễn Gia Huy. Lúc này, Phạm Trung Kiên tung tăng chạy vào lớp, trên cổ nó quấn một cái khăn len màu xanh ghi. Tôi tò mò:
"Ủa sáng nay sao tao không thấy mày quàng khăn?"
Kiên nhìn tôi với ảnh mắt ngây thơ, miệng nó vẫn đang nở nụ cười vô tri:
"Vừa có một bạn nữ cho tao! Chắc thấy tao mặc mỗi cái áo đồng phục đứng ngoài cửa!"
"Bạn nữ nào cơ?"
"Bạn nữ sáng nay đến lớp mình vào giờ ra chơi mà tao nhầm là mày quen ấy!"-Kiên hồn nhiên đáp.
Dòng suy nghĩ đưa tôi nhớ lại, à thì ra là cô bạn rụt rè đó. Tôi ấn tượng nhất là đôi mắt ngập ngừng khi bạn ấy ngước nhìn Kiên, siêu long lanh. Có vẻ như, bạn nữ này đang để ý tới tên ngốc trong nhóm tôi.
Nhìn cái vẻ mặt hớn hở vì vừa được quà của thằng Kiên thì tôi phải chắc chắn đến 100% là nó đếch biết ý định của bạn nữ kia là gì rồi! Ai đời con gái người ta tìm đến cửa lớp thì lại tưởng là chủ nợ đến tìm mình? Người ta tặng khăn thì lại tưởng là vì yếu tố thời tiết?
Nguyễn Gia Huy giúp tôi cất đồ vào cặp sách, thích thú dò hỏi thằng Kiên:
"Thế bạn nữ đó đâu rồi?"
Kiên đeo cặp sách lên, suy nghĩ gì đó rồi đáp
"Tặng khăn xong bạn ý lại chạy đi mất. Hừm, em thấy bạn nữ này tốt bụng mà hơi kỳ lạ, hình như khá giỏi thế thao, tốc độ chạy đặc biệt nhanh!"
"..."
Cạn lời! Tôi chỉ còn cách thầm chúc bạn nữ kia may mắn vì đã ngắm đúng vào tên ngố "mù tình yêu" Phạm Trung Kiên.
Người ta vẫn hay nói, mấy đứa thích làm quân sư tình yêu nhưng chưa yêu ai bao giờ rất không đáng tin. Giờ tôi đã hiểu rồi! Thành viên xây thuyền couple Lâm-Trang cùng tôi nên đọc thêm vài cuốn truyện ngôn tình để bổ sung kiến thức thôi! Không thì làm sao có thể nhanh nhạy nắm bắt được chi tiết của couple đây???
...
Tôi tạm biệt Kiên và hẹn gặp lại nó vào buổi tối. Bữa tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức ở nhà tôi cùng với Súng Hoa Cải. Bố mẹ hôm nay có việc ở bên ông bà nội không về nên cả nhà tôi đã tổ chức một bữa sinh nhật trước đó. Buổi sáng lúc tôi sắp đi học, mẹ còn dặn dò về đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh.
Tôi tắm xong thì bắt đầu vào bếp xem xét thức ăn. Đúng lúc này, tiếng chuông ngoài cửa vang lên, tôi ngước nhìn đồng hồ treo tường.
6 giờ 30 phút.
Tôi hẹn 8 giờ cơ mà, ai đến sớm vậy? Khi cửa mở, Nguyễn Gia Huy vui vẻ vẫy tay với tôi.
"Sao anh sang sớm thế? Còn 1 tiếng rưỡi nữa cơ mà?"
"Sang để giúp ai đó, anh đây còn lạ gì cái tật nấu nướng bừa bộn của mày!"
Tôi khẽ bĩu môi. Chẳng cần tôi cho phép, Nguyễn Gia Huy đã lách người qua khoảng trống từ cánh cửa rồi luồn vào trong nhà, đi thẳng xuống phòng bếp. Tôi nhìn anh ta thuần thục lấy phần đồ ăn mẹ chuẩn bị từ trước. Từ đun nước xương, cho gia vị lẩu Thái đến rửa rau, nấm kim châm, mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn gàng vào đĩa.
"Dâu, rửa hoa quả đi"
Nguyễn Gia Huy gọi tôi lại, hất cằm chỉ vào khay hoa quả cạnh đó. Tôi ngoan ngoãn xả nước, cẩn thận kì cọ từng quả táo, quả dưa. Nhưng cái tên đang rửa rau bên cạnh lại chẳng hề yên phận tí gì, thỉnh thoảng lại "trượt tay" làm nước bắn tung toé về phía tôi hay lại giả vờ kiểm tra xem tôi rửa sạch chưa, tay hắn ta cứ quệt qua quệt vào tay tôi. Thề là ngứa cả mắt! Bắt bẻ nó vừa thôi chứ, đếch gì một quả táo bắt rửa đến 6 lần? Tôi thấy nó sạch bóng loáng luôn rồi!
Rửa táo với dưa xong, lại đến rửa dâu tây. Nguyễn Gia Huy lúc này đang cắt đậu bên cạnh, thấy tôi vớt lượt dâu cuối lên thì lập tức đặt dao xuống, xích lại gần, hương bạc hà đặc trưng càng gần càng nồng đậm. Dường như anh ta đang cúi đầu xuống, vài giây sau tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm vang lên sát bên tai:
"Cho anh xin miếng!"
Tôi lung túng vẩy một quả dâu đỏ cho khô, không thèm quay sang mà đưa cho hắn. Mãi chẳng thấy anh ta cầm lấy, tôi cau mày bực dọc:
"Em đang đưa anh đấy! Không cầm à?"
Bỗng dưng, Nguyễn Gia Huy nắm lấy cánh tay tôi, nâng lên cao rồi từ từ cắn quả dâu nhỏ. Cái cảnh này cứ như tôi đang đút cho anh ta ăn ấy! Hắn cắn một miếng, vài giọt từ quả dâu mọng nước hơi ứa ra, đọng lại trên môi Gia Huy. Tôi ngỡ ngàng, trong vô thức nuốt "ực" một cái. Khi tên đáng ghét kia cắn đến miếng còn lại của quả dâu, làn môi lạnh sượt nhẹ qua ngón tay đang cầm dâu tây của tôi. Giật mình, tôi vội thu tay mình lại, cuống quả dâu rơi xuống đất.
Khuôn mặt Nguyễn Gia Huy nhìn thích thú vô cùng, làn môi đỏ hơi bóng do vừa cắn dâu tây nở nụ cười tươi rói. Anh ta cúi xuống nhặt cuống dâu tây tôi vừa đánh rơi, bỏ vào thùng rác. Trước khi trở về vị trí còn búng nhẹ vào trán tôi một cái...
Vũ Hoàng Ngọc Anh cảm thấy sợ hãi vì ở cùng một tên cáo già như thế này!
"King koong"
Hồi chuông vang lên đã đánh thức suy nghĩ và lý trí của tôi quay trở lại sau cú tấn công đột ngột từ Nguyễn Gia Huy. Có lẽ Trang đến rồi, đúng vậy, tôi cần một nhân vật có thể giúp đỡ tôi né khỏi mấy cái bẫy thính đáng sợ của Nguyễn Gia Huy.
"Để em mở cửa!"
Tôi chạy "ù" ra phía cửa thêm một lần nữa mà không thèm nhìn lại Gia Huy. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tôi, người đứng sau cánh cửa nhà lại không phải Đỗ Minh Trang... mà là Trần Đức Hải.