Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?

Chương 32




"Mẹ ơi! Chú Lộc làm tổng giám đốc của Thời Trang VOV ạ?"- Tôi vừa ngồi nhai snack vừa hỏi vọng vào bếp.

Mẹ tôi đang nếm thử một muôi canh, ngó đầu ra nhìn tôi với ánh mắt cau có:

"Con không nhìn số quần áo trong tủ con chiếm gần nửa là của hãng đấy à? Cô Diệp mỗi lần công tác về chả cầm sang mấy bộ liền cho con đấy thây"

"Nhưng mà con không ngờ là nhà ông Huy giàu đến mức làm chủ cả một công ty"

Tôi chạy vào nhà bếp, bắt đầu giúp mẹ dọn cơm lên bàn. Mẹ cốc đầu tôi một cái:

"Con ít ngủ, ít chơi đi một tí là sẽ biết ngay, cô Diệp kể từ lâu lắm rồi.

"Nói chung, công ty này cô Diệp kể với mẹ là chú Lộc lập ra cùng một người bạn nữa, mấy năm vừa rồi phát triển ngày càng mạnh, làm ăn cũng khấm khá"

Tôi "ồ" nhẹ một tiếng, ngồi xuống bàn ăn. Hôm nay mẹ làm món sườn xào chua ngọt thơm ngon khó cưỡng, hương vị đã ôm trọn lấy căn bếp này từ lúc tôi mới đi học về rồi. Tạm thời gác lại câu chuyện này sang một bên đã.

...

Theo lịch thì ngày đăng ký môn thi HSG đã sắp hết hạn. Cái Trang cắn một miếng xoài chấm muối ớt, nhìn tôi đang vẽ vời linh tinh trên mặt tờ giấy nháp:

"Mày vẫn chưa nghĩ ra à?"

Tôi thở dài, tay cầm bút vẽ thành các vòng tròn đè lên nhau, tay còn lại thì chống cằm suy nghĩ:

"Tao không biết nữa"

Phạm Trung Kiên thấy tôi u sầu thì ngóc đầu dậy. Nó thay đổi vị trí thành dáng ngồi thoải mái nhất rồi nhận xét:

"Dạo này tao thấy mày cứ bất ổn sao ấy Ngọc Anh ạ, thế vụ hôm qua là như thế nào?"

Vừa nói nó vừa ngó trái ngó phải tìm kiếm xem Trần Đức Hải có trong lớp không. Sau vụ việc vừa rồi, cô Chi đã chuyển Hải qua tổ khác để ổn định lại lớp học. Đặng Quang Lâm cũng mau chóng tham gia vào cuộc trò chuyện từ bao giờ:



"Còn phải nói, nghe đến đoạn Nguyễn Gia Huy công bố gia thế, phụ huynh Nguyễn Lệ Hà đương nhiên là mất tiếng tạm thời!"

Thằng Kiên bật cười, ra hiệu một dấu "like" rồi huých vai tôi:

"Này, tính ra anh Huy ngầu vl! Cứ phải gọi là uy tín ấy nhở. Nhưng mà tao thấy hơi khổ thằng Hải, nó có làm gì sai đếch đâu?"

Lâm cong mày, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Nó không nói cho mẹ thì mẹ nó tự dưng tìm đến trường à?"

"Nhưng thằng Hải hiền vl..." - Kiên phản bác gì đó nữa, sự tập trung của tôi trên tờ giấy đăng ký học sinh giỏi đang dần phân tán.

Não tôi chia ra làm hai bên, một bên suy nghĩ về vụ chọn môn HSG, một môn thì nghe Súng Hoa Cải bàn luận. Hai luồng suy nghĩ cứ vậy mà đấm thẳng vào nhau. Tôi nghe loáng tháng tiếng Trang bên cạnh:

"Môn Văn dạo này cô đang khó tính lắm, bọn mày làm bài về nhà chưa?"

"Ôi thôi, tao dốt lắm"- Giọng Lâm Đặng lười biếng cất lên.

Kiên cằn nhằn vài câu trở nên xa xăm. Tay tôi vô thức điền vào tờ đăng ký HSG. Con Trang bên cạnh chợt sững lại, ngó qua nhìn tôi:

"Vãi chưởng, mày đăng ký thi HSG môn Văn à Ngọc Anh?"

"..."

Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mù mịt. Giấy trắng mực xanh, không gì có thể tẩy xoá. Cả đám trố mắt nhìn tờ đơn đăng ký môn thi HSG của Vũ Hoàng Ngọc Anh.

Kiên là đứa phá vỡ bầu không khí, cái chất giọng triết lý đáng ghét:

"Âu cũng là cái duyên, thôi thi Ngữ Văn đi Ngọc Anh, cô Văn cũng quý mày lắm mà"

"..."



Và thế là, Ngọc Anh-học sinh lớp Tự Nhiên mang trong mình sự "tự ti"n mạnh mẽ, quyết chiến với Ngữ Văn.

...

Giờ ra về, tôi đợi Nguyễn Gia Huy chơi bóng rổ cùng đám bạn, đứng trên hành lang tầng 2 ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Màu trời đang thay áo tối. Chiếc khăn quàng cổ ấm áp bao bọc lên cổ và khuôn mặt của tôi.

Bóng hình Gia Huy đang linh hoạt chạy từ phía bên này sân qua bên kia sân bóng rổ. Có lẽ do anh vận động nhiều cảm thấy nóng nên đã cởi bỏ áo khoác đồng phục, để ra chiếc ghế đá gần đó. Mái tóc ngắn tung bay mỗi lần Gia Huy bật nhảy, ánh mắt kiên định lấp lánh như chứa muôn vàn vì sao, khoé miệng anh nhếch lên khi ghi bàn, kiêu ngạo nhưng lại đọng vẻ hồn nhiên. Tôi cứ vậy chìm đắm trong khung cảnh đó đến khi mắt anh hướng về tôi.

Má tôi nóng ran dưới lớp khăn choàng, tôi vô thức vùi mặt vào khăn thêm một chút, đôi mắt vội cụp xuống để che giấu sự ngượng ngùng. Trái tim cũng vì lí do nào đó mà đập dồn dập. Hình ảnh Nguyễn Gia Huy đứng chắn trước tôi khi ở phòng giáo viên, rồi cả lúc đi trải nghiệm ở Bách Khoa cứ ùa về không ngừng:

"Ngọc Anh!... Vũ Hoàng Ngọc Anh!"

Giọng Nguyễn Gia Huy từ từ truyền tới tai tôi. Tôi ngước mắt lên lần nữa, anh đã chạy lại gần từ bao giờ. Đứng dưới sân cười vui vẻ, vẫy tay:

"Về nhà thôi!"

Tôi "dạ" một tiếng bé như muỗi kêu rồi đi xuống.

Tuy nhiên, không ngờ việc ở lại muộn vài phút sau giờ học lại giúp tôi vô tình nghe được một câu chuyện thú vị. Khi Nguyễn Gia Huy và tôi bắt đầu bước vào nhà để xe thì thoáng thấy Trịnh Hải Vy cùng Trần Đức Hải đang đứng đối diện ở con đường nhỏ sau toà A3. Gia Huy kéo tôi đứng gọn vào một góc gần đó.

"Là cậu đúng không?"- Lần đầu tiên tôi chứng kiến sự tức giận thể hiện rõ rệt như thế từ Hải.

Trịnh Hải Vy hất cằm lên, không chút sợ hãi nói:

"Ừ đấy, là tôi! Chính tôi đã kể với cô Hà về Vũ Hoàng Ngọc Anh! Rằng nó đã thả thính và mập mờ cả với cậu và anh Huy!"

Vãi cả chưởng? Hoá ra là Trịnh Hải Vy! Tôi cứ ngỡ sau vụ Bách Khoa nó đã dừng lại những trò mèo này rồi! Không ngờ! Hải Vy cũng lắm trò thật đấy!

"Cậu đừng tưởng mẹ tôi quý cậu mà được nước làm tới!"- Hải gằn giọng.

"Gì đây?"- Tôi nghe thấy tiếng Hải Vy cười khúc khích-"Tôi tưởng cậu phải thế nào cơ? Vụ cá cược với Quân Đỗ đã biến cậu từ badboy thành goodboy rồi à? Hài vãi!"