Những ngày cuối năm tấp nập và bận rộn. Chúng tôi sống trong đống bài tập cùng các giờ học thêm không có điểm dừng. Anh trai hàng xóm thì khỏi nói rồi, tần suất sang ăn trực ở nhà tôi giảm đi rõ rệt. Đợt này bố mẹ Gia Huy không ở nhà, mẹ Linh thấy vậy thì cũng lo lắng, cứ vài ba hôm lại bắt tôi sang đưa đồ ăn nhẹ lót dạ, để bồi bổ cho học sinh lớp 12 nhà bên.
Một buổi tối, Nguyễn Gia Huy qua nhà tôi rủ đi ăn sủi dìn. Mùa đông ở Hải Phòng thì có sủi dìn mới là đúng chuẩn bài. Những chiếc bánh trôi nhân đậu xanh hoặc vừng đen bơi trong nước vừng nóng hổi, ngọt ngào, có thể sưởi ấm con tim băng giá của bạn giữa trời đông giá.
Tôi hí hửng khoác áo, quàng khăn thật ấm áp rồi lon ton trèo lên xe của Nguyễn Gia Huy. Xe máy băng qua những con đường lấp lánh ánh đèn, Giáng Sinh sắp đến nên đủ loại đồ trang trí được bày khắp nơi, tín hiệu sinh nhật tôi chuẩn bị ghé thăm.
Đúng vậy tôi sinh nhật đúng vào 24/12 tức là lễ Noel. Hàng năm vào ngày này, Nguyễn Gia Huy sẽ cùng gia đình tôi đi ăn một bữa chúc mừng tôi.
Cách tặng quà sinh nhật của anh vừa bí ẩn lại vừa thú vị. Mỗi sáng ngày 25, khi thức dậy tôi sẽ thấy hai hộp quà được đặt ngay ngắn trên mặt bàn học. Tại sao lại có đến hai hộp quà ư? Nguyễn Gia Huy bảo bởi vì ngày lễ nên tôi được nhân đôi đó!
Nghĩ thôi đã vui rồi, có lẽ thấy tôi ngồi sau mãi không nói gì nên Nguyễn Gia Huy ở phía trên hỏi xuống:
"Sao nay ít nói thế?"
Tôi hơi rướn người về trước, giả vờ hỏi:
"Anh có biết sắp tới là ngày gì không?"
Gia Huy chợt bật cười, ngẫm nghĩ một lúc lâu. Tôi sốt ruột lắng tai nghe:
"Chắc là... Giáng Sinh hả?"
Tôi khẽ cau mày:
"Còn gì nữa?"
"Hết rồi"
Hắn trả lời cụt lủn còn tôi thì lặng thinh luôn. Dù biết là ổng trêu nhưng tôi vẫn cay vl!
...
Hàng sủi dìn nằm gần Nhà Hát Lớn ở ngay ngã tư Đinh Tiên Hoàng trên vỉa hè. Nồi nước gừng nóng được đun lửa nhỏ trên bếp, bên cạnh là hai mâm bánh trôi đã nặn sẵn. Tôi và Nguyễn Gia Huy ngồi xuống bàn nhựa, đối diện với cô chủ hàng sủi dìn bận rộn đang thoăn thoắt rót nước đường vào bát.
Gia Huy gọi một bát sủi dìn, một bát chè vừng mà rất nhanh đã được bê ra ngay sau đó. Tôi vừa cắn miếng bánh trôi thì có tiếng còi xe mới đến cùng giọng nói quen quen vang lên:
"Cô ơi cho con hai sủi dìn ạ!"
Tôi vô thức cắn phập vào lớp bánh trôi nóng hổi dai dai, nhiệt độ cao lập tức lan toả trong khoang miệng.
"Sao đấy? Nóng à?"
Nguyễn Gia Huy lo lắng quan sát tôi, hình như ổng còn cằn nhằn cái gì đó nữa nhưng tôi không nghe rõ lắm, vì lúc này tôi đã thấy được điều bất ngờ khác.
Ái chà!
Đếch thể ngờ là tôi lại gặp Đỗ Minh Trang và Đặng Quang Lâm đi ăn sủi dìn với nhau!
Nhưng tôi chưa kịp phát ra tiếng động gì thì cái Trang đã thấy tôi, nó tròn mắt mất mấy giây rồi thốt lên:
"Vãi cả chưởng"
Đặng Quang Lâm đã ngồi yên vị tại chỗ cũng ngó đầu ra, lập tức hoá đá. Nguyễn Gia Huy đưa cho tôi một cốc nước lọc để nguội sau đó nhướng mày dò xét nhìn bọn nó.
Cảnh này giống mấy cảnh bắt gian trong phim thế nhỉ?
"Ờm, ờ tao với thằng Lâm vừa đi học thêm về nên tiện đường qua đây làm một bát sủi dìn nóng"- Trang Đỗ vuốt tóc giải thích còn Lâm Đặng ngồi cạnh thì gật đầu liên hồi nhưng tôi thấy vành tai nó đang đỏ ửng.
"Ồ, thế mà anh còn suýt tưởng hai đứa hẹn hò cơ đấy"- Nguyễn Gia Huy thẳng thắn đặt tình huống.
Lập tức cả hai cùng đứng bật dậy khỏi ghế nhựa, đồng thanh nói:
"Không có"
"..."
Trang cau mày liếc thằng Lâm một cái:
"Em mà hẹn hò với nó á? Trong mơ"
Lâm Đặng cũng không kém cạnh mà kháy lại:
"Ha! Em thích con gái dịu dàng nhẹ nhàng cơ, chứ cái Trang hung dữ như này ai dám động vào"
"Mày nói gì cơ?"- Trang vặn lại.
Tôi cười thầm trong lòng, chắc chắn ngày mai phải làm một buổi tâm sự tuổi hồng với bạn Đỗ Minh Trang thôi!
Cuối cùng, chúng tôi quyết định ghép bàn để tiện nói chuyện. Khi ngồi ăn được gần hết, Lâm Đặng chợt giật mình:
"Ơ còn thiếu thằng Kiên nữa"
"..."
Ủa bạn? Là thân dữ chưa?
Lúc về, cả đám cùng quyết định mua thêm cốc chè sủi dìn nữa rồi cùng kéo nhau đến nhà Phạm Trung Kiên.
Thấy chúng tôi, Kiên xúc động đến rơi nước mắt. Vừa khóc nó vừa khiển trách vì tiếng chuông gọi cửa của chúng tôi mà bị bắn thê thảm trong PUBG...
...
Tuy nhiên, ngày hôm sau tôi chưa kịp tâm sự tuổi hồng với Đỗ Minh Trang đã bị giáo viên gọi đi mất.
Dạo này hình như tôi thu hút mạnh mẽ với các drama thì phải? Trong phòng giáo viên, tôi đứng cạnh cô Chi, đối diện là người phụ nữ khoảng tầm gần 40 tuổi, mặc bộ váy đuôi cá màu đen, cầm túi xách Dior, cả người toát lên vẻ sang trọng, quý phái. Cô Chi giới thiệu đây là Trưởng Ban Chi Hội Phụ Huynh của lớp tôi - Bà Nguyễn Lệ Hà, mẹ của Trần Đức Hải.
Từ khi tôi bước vào căn phòng này, cô Hà vẫn luôn dán chặt ánh mắt vào tôi, quan sát từ trên xuống dưới khiến tôi có chút căng thẳng. Mãi lâu sau tôi mới thấy chất giọng lành lạnh vang lên:
"Cháu là Vũ Hoàng Ngọc Anh?"
Tôi "dạ" một tiếng.
"Cô nghe nói, cháu đang trong mối quan hệ yêu đương với con trai cô à?"