"Đồ đáng ghét"
Ủa alo?
Câu này hình như sai người nói thì phải. Má phải của tôi nhói và nóng dần lên, chắc có lẽ nó đã hằn một vệt đỏ nhờ mấy ngón tay của Nguyễn Gia Huy cho coi, da mặt tôi vốn mỏng mà. Thấy tôi đang ôm má, khuôn mặt đầy đau khổ, chả biết anh ta lôi từ đâu ra một chai nước lạnh, áp vào má tôi. Đây là vừa đấm vừa xoa à?
Chỗ vừa bị nhéo cảm thấy thoải mái hơn hẳn, tôi đỡ lấy chai nước mà anh đang áp vào má mình, ngón tay vô tình sượt qua ngón tay Nguyễn Gia Huy. Tự dưng, anh ta giật bắn người. Tôi còn chưa kịp đỡ lấy chai nước, nó đã lăn xuống đất. Lúc này, tôi càng khó hiểu hơn, cau mày nhìn anh ta chờ đợi một lời giải thích về hành động vừa rồi. Tên này đi chơi bên Anh về xong bị ngáo à? Nhưng Nguyễn Gia Huy quay mặt đi, bỏ lại một câu:
"Anh đi mua chai nước mới"
Nhưng đang trong lúc thầy hiệu trưởng phát biểu ngày khai giảng mà? Sao lại tự ý rời hàng vậy?
Đúng như tôi nghĩ, khi tiếng trống trường được thầy hiệu trưởng đánh giòn giã vang lên thì cũng là lúc Nguyễn Gia Huy bị giám thị bắt lại tra hỏi.
Giây phút đó, tôi thật sự muốn chạy ra trước mặt ổng, cười ha ha cho đã
Cái Trang nhìn theo hướng tôi, khuôn mặt muốn nói gì đó lại thôi, nhưng tôi thấy ánh mắt nó hiện rõ ba phần bất lực và bảy phần như ba, đó là ánh nhìn dành cho một tên ngốc.
...
Sau ngày khai giảng, tôi cũng ít gặp Nguyễn Gia Huy hơn hẳn. Một phần là vì thời gian này cô chú ở nhà nên anh ta không cần phải sang nhà tôi ăn trực nữa. Một phần là vì tôi thấy cuộc sống cấp 3 bắt đầu khá bận rộn.
Hồi cấp 2, tôi là một đứa năng nổ, thường tham gia các hoạt động của lớp. Thế nên, rất nhanh tôi đã ghi tên mình vào hai câu lạc bộ của trường: Tình nguyện và Tổ chức sự kiện. Tôi thích làm cho bản thân trở nên bận rộn để thời gian trôi qua không uổng phí. Nói văn vở như thế chứ thật ra tôi đã quá ngán cảnh không có gì làm trong suốt những tháng nghỉ hè vừa rồi. Tham gia câu lạc bộ ở cấp 3 có cái hay mà cũng có cái dở. Và tôi lại là một con dở dở ương ương.
Hài hước vãi, mặc dù tôi học giỏi Văn nhưng ngày nhập học tôi lại đăng ký học ban Tự Nhiên chỉ vì lo sợ Xã Hội có nhiều drama, thề là tôi thấy cái lý do này xàm xí vô cùng nhưng mà tôi của lúc đấy lại không nghĩ vậy.
Khi biết được lựa chọn ngu ngốc của tôi, Nguyễn Gia Huy đã phóng vọt qua nhà tôi và cho tôi một cái cốc đầu đau điếng, không ngừng chửi tôi ngu. Và hình như đây là quyết định sai lầm của tôi thật, kiến thức ban Tự Nhiên vừa nặng vừa khó, tôi học ở trên lớp thôi đã đủ bận rộn rồi còn chưa kể phải tham gia đến 2 câu lạc bộ.
Bước đi này tôi sai, xin phép cho tôi đi lại...
Nhưng khóc than lúc này cũng chẳng kịp nữa rồi, phóng lao phải theo lao. Tôi đánh vật với Toán, Lý, Hoá, Sinh từ ngày này qua ngày khác. Tôi cố gắng bày tỏ tình yêu của mình với các anh nhưng các anh đếch muốn yêu tôi. Ngang ngược!
...
Cuối tháng 10, khí lạnh tràn về, điểm số của tôi thoi thóp nằm gần cuối bảng điểm với môn cao nhất là Văn, vớt vát được tí Toán, còn Lý, Hoá, Sinh đúng là không thể thuộc về tôi được. Cứ cái đà này đến khi thi đại học chắc tôi chỉ có thể chọn ban D (Toán, Văn, Anh) là an toàn nhất.
Cái Trang kèm cặp tôi môn Lý, nó giỏi Lý lắm, cô chủ nhiệm cũng ưng nó, tương lai có khi nó tham gia đội tuyển học sinh giỏi. May có người giúp đỡ, tôi mới thấy Lý dễ thở hơn một tí, nhưng kẻ thù không đội trời chung với tôi lại là Hoá.
Hồi cấp 2, khi các bạn cùng lớp xách cặp đến lớp học thêm của cô dạy Hoá thì tôi thản nhiên nằm nhà xem ti vi vui vẻ, để rồi sau đó bàng hoàng với đống kiến thức mới lạ mà Hoá mang lại, phải chăng trong một giây phút nào đó tôi đã bỏ lỡ lời giảng của cô trên bục nên đã nhanh chóng được đứng vào hàng: mất gốc Hoá.
Thầy Hoá của chúng tôi lúc không dạy học là một người vui tính, tuy nhiên vì đây là môi trường sư phạm, thầy phải đến để dạy học nên thầy không vui tính được mà thấy thành khó tính luôn. Tuần đầu tiên, thầy phổ cập lại hết các gốc rễ của Hoá như lo ngại trong lớp có những đứa giống tôi. Và có thật, thằng Kiên ngồi trước tôi đồng cảnh ngộ, thế là chúng tôi nhanh chóng trở thành đồng chí.
Nghe có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng mà nhìn kĩ thì chỉ thấy hèn và phèn.
Tiếp xúc lâu dần với thằng Kiên, tôi thấy chơi với nó cũng khá vui, nó hay đùa và nói những câu mà người ta chỉ muốn nó đừng nói nữa. Thằng Kiên là tổ trưởng tổ tôi, mỗi tổ gồm hai bàn dài cộng lại, một bàn ngồi được tối đa 4 người. Bàn tôi lần lượt ngồi từ ngoài vào trong có Đặng Quang Lâm, Đỗ Long, tôi và Trang. Phía trên thì có Trần Đức Hải, Bảo Linh và Phạm Trung Kiên.
Mới đầu, điểm Hoá của tôi sau khi được phổ cập kiến thức nền tảng cũng coi là tạm ổn, có thể chống đỡ được qua ngày, dù hơi vật vã một chút nhưng ít ra tôi cũng tránh được ánh mắt dò xét của thầy Hoá khi nhìn điểm thi của những đứa dưới 7 điểm. Tôi vừa xinh qua kiếp nạn với 7,5 điểm.
Tuy nhiên, chống đỡ mãi cũng đến ngày không chống đỡ được, kiến thức Hoá ngày này qua ngày khác đè nặng xuống vai tôi. Thế là, kỳ thi cuối kỳ 2, con 9 lộn ngược của môn Hoá khiến tôi không dám thò đầu ra khỏi nhà.
Tiết Hoá đầu tiên sau ngày biết điểm, cả tổ tôi nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm, thằng Kiên đợt này thi được 7 nên nó quay xuống nghĩ gì đó trong vài giây, nói:
"Chúc mày được điểm cao như tao"
Tôi không nhịn được và thốt lên:
"Biến"
Giây phút thầy cầm trên tay tờ giấy điểm, như một tục lệ bắt đầu đọc tên những người dưới 7 điểm cũng là lúc tôi biết tôi đã được cho vào nhóm những học sinh cần thường xuyên được gọi lên bảng làm bài.
Kết thúc buổi học, tôi uể oải cất từng bước nặng nề, Nguyễn Gia Huy đang đứng cạnh chiếc xe máy, đợi tôi ở cổng trường.
Chuyện là chiếc xe tay ga của tôi được bố tôi mua cũ nên thỉnh thoảng ắc quy của nó lại không nổ ga được, đợt này bố đang đưa em nó đi chữa nên tôi đành nhờ Nguyễn Gia Huy chở đi học.
Như đoán trước được điều gì đó, anh ta nhe nhởn cười, giọng giả bộ hỏi thăm:
"Hôm nay lớp mày có tiết Hoá à?"
"..."
Tôi đay nghiến nhìn về phía Nguyễn Gia Huy, anh ta lại tiếp tục cợt nhả
"Anh đã bảo cưng rồi, đừng cố chấp mà học Tự Nhiên, đến lúc khổ sở thì lại trưng ra bộ mặt hằm hằm này là tại mày chứ ai?"
Ô hay?
Cái tên ngáo đá này, thấy em gái hàng xóm buồn đã không an ủi được câu nào thì nên khoá luôn lại mõm đi chứ, sao chứ chà sát vào nỗi đau của nó thế?
"Ông không nói được câu nào hay thì đừng nói nữa không tôi đấm ông ngay trước cổng trường đấy!"
"Thế cưng tự đi bộ về"- Anh ta thản nhiên nhún vai.
"..."
Đúng lúc này, chả biết cái Vy lớp tôi từ đâu nhảy ra, đẩy tôi sang một bên, làm ra vẻ e thẹn hiếm thấy rồi nhìn Nguyễn Gia Huy chớp chớp:
"Anh Huy, anh nhớ không, em là Hải Vy hôm trước có đi chơi cùng nhóm anh ở quán bi-a"
Nguyễn Gia Huy làm bộ suy nghĩ một lát, sau đó nở một nụ cười mà tôi cho là có thể hút hồn cái Vy sạch sẽ, nói:
"A, anh nhớ mà, em chơi bi-a rất khá, bao giờ lại đi cùng nhóm anh tiếp nhé"
Tôi tròn mắt nhìn tên nhà bên.
Quào!
Đúng là redflag ngày càng đậm.
Đến đối tượng cùng lớp với tôi mà cũng săn!