Tâm tình lúc này củaNam Cung Nguyên cũng không tồi , chạy 100m trước đấy không tệ lắm ,nhưng mà đương nhiên nguyên nhân không phải vì điều này . Quan trọngnhất là cậu nhìn thấy Tả Ngôn Mặc đứng ở khán đài đang xem trận đấu củacậu . Mặc dù cô chỉ đứng sau cùng , dáng vẻ thoáng nhìn rất lạnh nhạt ,nhưng như thế thôi cũng đủ cho cậu khôi phục một chút lòng tin , ít nhất là cô không phải hoàn toàn không chú ý đến cậu . Cậu chạy bán mạng nhưvậy cũng có hồi đáp.
"Này , vừa rồi cậu không tồi đấy"
"Cũng tạm"
Nam Cung Nguyên cười nhạt trả lời.
Người nói chuyện với cậu là Tần Xương lớp 1-1 , ở trong đội tuyển của trường , cũng là đối thủ ngang sức với cậu nhất lần này . Chỉ có điều , Nam Cung Nguyên tự tin mình có thể hơn cậu ta . Thật ra quan hệ của hai ngườicũng không tệ lắm .
Lúc trước Nam Cung Nguyên không chịu vào đội tuyển , Tần Xuyên cũng từng tới khuyên cậu .
"Aizz , quả nhiên sức mạnh của ái tính không ai có thể địch nổi . Đã phát huy ngay ở trận đấu loại rồi"
Nam Cung Nguyên hơi lúng túng , chẳng lẽ biểu hiện của mình rõ ràng như vậy , ai cũng biết mình có người yêu thích sao?
"Ha ha , cũng tạm cũng tạm" Đánh đánh hai tay vào nhau , Nguyên không biếtnên trả lời thế nào , chỉ dùng thái độ như thừa nhận .
"Xem ra đúng là thật rồi ? Tiểu tử cậu quả nhiên đang yêu đương"
Vẻ mặt Tần Xương xấu xa cười nhìn Nam Cung Nguyên .
Điều này , đúng là nhức đầu , trước mắt mà nói , chắc chưa thể xem là yêu đương được .
"Giờ còn chưa biết sẽ thế nào đâu" Dù sao thì chuyện này sớm hay muộn cũngcó người biết , Nguyên cũng không muốn giấu diếm quá nhiều , đây cũng là lần đầu cậu bày tỏ tình hình trước mắt của mình với người khác.
"Cậu đừng giả ngủ nữa , đã hẹn hò rồi , sao còn nói thế , hơn nữa chuyện DuChi Âm thích cậu là chuyện người trong thiên hạ đều biết , cậu còn lolắng cái gì chứ?"
Khuôn mặt nửa cười của Nguyên đột ngột cứnglại , thần kinh trong đầu thắt loạn lại , nói nửa ngày hóa ra hai ngườikhông phải nói cùng một chuyện . Nhưng mà tại sao lại liên quan đến DuChi Âm , cô ta thì liền quan gì đến chuyện này chứ?
"Hẹn hò cái gì?" Sắc mặt Nam Cung Nguyên đen lại.
"Không phải cậu hẹn hò với cậu ấy lúc nghỉ động sao ? Chuyện này rất nhiềungười cũng biết mà . Cậu còn tính giả bộ gì nữa?" Tần Xương có chút kinh ngạc nhìn cậu , vừa rồi không phải đã thừa nhận sao?
Nghỉ đông ? Hẹn hò!
Đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch .
Nhưng mà ngày hôm đó cậu không thấy có người nào trong trường học mà.
"Cậu nghe ai nói bậy?"
Trong lòng Nam Cung Nguyên vô cùng gấp gáp , ngộ nhỡ chuyện này rơi vào taiNgôn Mặc , như vậy cả đời này cậu đừng mong có ngày trở mình trước mặtcô , hiện giờ đánh giá của cô đối với cậu đã đủ tồi tệ rồi.
TầnXuyên kỳ quái nhìn khuôn mặt hết trắng lại đỏ của Nam Cung Nguyên , đang định mở miệng , lại nghe có tiếng giáo viên gọi : "Kế tiếp , Nam CungNguyên."
"Đến phiên cậu kia , đi nhảy trước đi."
"Cậumau nói cho mình biết" Hiện giờ Nam Cung Nguyên không thể nghe lọt điềugì nữa. "Chính là ... chính là người ở lớp cậu nói đấy . Mấy người khácnói hình như là một bạn nào đó họ Tả nhìn thấy"
Họ Tả , đầu Nam Cung Nguyên lập tức nổ tung.
Tả Ngôn Mặc , Tả Ngôn Mặc , không ngờ lại là cô . Đúng rồi , cô làm công ở cửa tiệm đó . Tại sao mình lại không nghĩ đến chưa . Sao cô có thể nghĩ cậu và Du Chi Âm đang qua lại được ? Ý nghĩ này khiến tim Nam CungNguyên chợt co rút lại.
Cô gái mình thích , lại đi nghĩ mình thích người khác.
Cậu nghĩ một nữ sinh thông minh như Tả Ngôn Mặc chắc sẽ không đi tin nhữnglời đồn đại , cậu lười đi quan tâm đến những lời đồn đại này cũng chỉ vì sợ mình càng mở miệng lại càng tô đen thêm chuyện , đến lúc đó ngườinghe nhầm đi đồn bậy lại càng hỏng bét . Thế nhưng , vạn lần không ngờtới lại có kết quả này.
Nam Cung Nguyên đột nhiên xoay người cất bước bỏ chạy , không để ý đến tiếng thầy cô giáo đang quát to ở phía sau."
Hiện tại trong đầu cậu chỉ có một ý niệm , chính là tìm được Tả Ngôn Mặc nói rõ ràng với cô . Lo lắng sợ hãi liên tục quấy nhiễu cậu ban nãy đãkhông còn sót lại chút nào.
Con người , luôn cần chịu một đả kích nào đó mới có khả năng bùng nổ mà mở miệng .
Ôn Lĩnh nói đúng , cậu quá mức tự tin , vẫn nghĩ rằng mình có thể nắm tốtmọi thứ trong tay , nhưng kết quả lại là mang đá tự đập vào chân mình .Đáng lý cậu nên giải thích trước mới đúng , nên nói rõ cho Ngôn Mặcchuyện xảy ra giữa cậu và Du Chi Âm .
Nam Cung Nguyên thần tốc chạy về phía khán đại , tốc độ lúc chạy nước rút 100m không thể so với tốc độ lúc này của cậu .
Thế nhưng lúc chạy về chỗ ngồi cậu đã không thấy bóng người đâu. Nam Cung Nguyên thở dốc không ngừng , tìm kiếm xung quanh .
"Nguyên , ổn chứ?"
Ôn Lĩnh khó hiểu nhìn thấy Nam Cung Nguyên thở hồng hộc chạy , vẻ mặt còn bối rối nữa.
"Ngôn Mặc đâu , cô ấy ở đâu?"
"Cô ấy vừa rời đi rồi , có thể là đã nhà vệ sinh"
Nghe nói vậy , Nam Cung Nguyên lập tức xoay người chạy xuống sân .
Ôn Lĩnh giữ chặt cậu lại "Cậu làm gì thế , đã xảy ra chuyện gì ?"
"Không có thời gian giải thích , tóm lại , mình có phiền phức"
Ôn Lĩnh lắc đầu nhìn bóng lưng vội vàng của Nam Cung Nguyên , tiểu tử này đừng quá xúc động là tốt rồi.
Ngôn Mặc nhìn vào gương chỉnh sửa lại lớp trang điểm , thời tiết ngày càngnóng , cô chỉ cần vừa ra mồ hồ thì phấn lót cô đặc biệt làm cho mình đãbị trôi .
Đi ra khỏi toilet , Ngôn Mặc không có ý định quay lạingay lập tức , nếu không có việc gì thì đi dạo quanh nơi được gọi là sân vận động lớn nhất thành phố này một chút vậy . Có điều vừa mới đi chưađược mấy bước đã thấy có người chạy tới trước mặt cô . Ngôn Mặc dùng sức chớp mắt mấy cái , tưởng rằng mình hoa mắt . Thế nhưng người kia thậtsự là Nam Cung Nguyên , hơn nữa rõ ràng là cậu ta đang chạy về phía cô .
Ngôn Mặc đứng yên bất động , nhìn thấy Nam Cung Nguyên chạy đến trước mặt mình , dừng chân lại , điều chỉnh hơi thở , từ từ đến gầnmình.
Tóc tai trên đầu cậu rối bời , mồ hôi từ trán chảy thẳngxuống tận cổ , cảm giác có chút khêu gợi . Tuy rằng cậu đã cố gắng điềuchỉnh nhịp thở của mình ổn định lại , nhưng nhịp thở dốc vẫn phập phồngrõ ràng trước ngực cậu . Đôi con ngươi màu hổ phách hiện tại nhìn khôngyên bình giống như trước nữa , có chút hỗn độn , nhưng ánh sáng bêntrong vẫn chói mắt như cũ . Hơi thở nóng ấm từ miệng cậu phả ra khiếnNgôn Mặc cảm thấy nhiệt độ xung quanh cô tăng thêm vài phần. Ngôn Mặctheo bản năng dật lùi về phía sau một bước.
Cậu thở dốc hai lần , cố gắng để tiếng nói của mình không quá hấp tấp : "Tôi có việc muốn nói với cậu , chuyện này rất quan trọng , xin cậu bất kể thế nào cũng hãynghe mình nói . Tôi xin cậu ."
"Không có lời nào để nói"
Ngôn Mặc không rõ cậu tại sao lại phiền phức đến tìm mình.
"Chờ một chút , chỉ một lát thôi!" Dưới tình thế cấp bách , Nam Cung Nguyênvươn tay định kéo Ngôn Mặc lại , nhưng đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó , cậu giống như bị điện giật thu tay lại " Chỉ một lát thôi"
Vẻ mặt của cậu rất trịnh trọng , nhưng không thể che hết vẻ lo lắng trong mắt , còn cả một tia khẩn thiếu trong giọng nói.
Ngôn Mặc nhíu mày , nhưng không lập tức biểu lộ từ chối , chỉ đứng đấy . Qua một lúc , cô gật đầu rất khẽ.
Ánh mắt Nam Cung Nguyên sáng rực lên : "Chúng ta tìm môt chỗ..."
"Ở đây đi"
Ngôn Mặc không chút do dự nói , ai biết đến chỗ khác cậu sẽ làm cái gì.
Nam Cung Nguyên gật đầu , hiện tại cậu cũng không hi vọng ra giá cùng Ngôn Mặc , cô có thể nghe cậu nói đã là may mắn lắm rồi.
Ngập ngừng một lúc , Nguyên mở miệng thử thăm dò : "Có phải cậu nói vớingười khác , tôi và Du Chi Âm qua lại với nhau ?" Ngôn Mặc sửng sốt ,trong lòng lập tức nghĩ đến nha đầu Yên Nhiên kia không thể giữ mồm giữmiệng .
"Nói hay không nói có gì quan trọng , dù sao cũng là sự thật mà"
Ngôn Mặc phản ứng lạnh nhạt .
"Ai nói là sự thật chứ?" Cảm xúc của Nam Cung Nguyên dần trở nên kích động , xua tay giải thích với Ngôn Mặc , "Từ trước đến giờ tôi chưa từng hẹnhò với ai ."
Ngôn Mặc cười lạnh , con trai sao , sau khi làm gì xong cũng đều rất thích trốn tránh trách nhiệm , kháng cự đến cùng.
"Tôi nói thật."
Biểu tình của Ngôn Mặc rõ ràng là không tin , hiện tại Nam Cung Nguyên lạikhông biết nên giải thích từ đầu như thế nào với cô , mồm miệng chưatừng vụng về như vậy .
Đôi mắt đen không chút kinh động của Ngôn Mặc nhìn thẳng vào con ngươi màu hổ khách rối loạn của Nam Cung Nguyên , nhạt giọng nói : "Có phải thật hay không , tôi không biết , tôi chỉ nói ra những gì tôi nhìn thấy . Nếu cậu trách tôi lắm miệng , tôi đây chỉmuốn nói , là đàn ông con trai dám làm thì dám nhận."
Nam Cung Nguyên bị Tả Ngôn Mặc nói hai câu thành ra dở khóc dở cười , cô quả nhiên tin tưởng cậu và Du Chi Âm có cái gì đó.
"Tôi hoàn toàn không thích Du Chi Âm , làm sao có thể qua lại với cậu ta?"
Ngôn Mặc cảm thấy phiền phức , cậu tìm cô chỉ để xác nhận việc này sao ? Nét bình tĩnh trên mặt cô bắt đầu rạn nứt , hiện tại mỗi lần gặp Nam CungNguyên cô đều không thể bảo trì bình tĩnh trọn vẹn : "Cậu nói với tôiđiều này để làm gì , chuyện cậu có thích cậu ta hay không không liênquan đến tôi" "Tại sao không liên quan đến cậu ? Người tôi thích là cậu , tại sao lại không liên quan đến cậu ?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng , giống như một quả bom , khiến hai người đều bị nổ đến sững sờ.
Cậu ta nói gì vậy?
Mình nói gì vậy ?
Trong lúc nhất thời , đầu óc hai người đều trống rỗng.
Xung quanh không ít người qua lại , đã có người chú ý sang bên này , lúc đi qua còn nhỏ giọng chỉ trỏ.
Gió xuân hiu hiu , nhưng cảm giác thổi lên mặt lại không thấy dịu dàng chút nào.
Cảm giác hơi nóng làm cho người ta không thể thích ứng ngay lập tức.
Ngôn Mặc dù sao cũng là con gái , cho dù tính cách của cô không giống vớingười khác , đối với mọi việc đều rất bình tĩnh , nhưng suy cho cùng vẫn là một cô gái trẻ . lần đầu tiên được nam sinh tỏ tình ,đối tượng cònlà người trước giờ cô đều khinh thường là mắc "bệnh hoàng tử" nghiêmtrọng . Hơn nữa ngay một giây trước đó cô còn tin chắc rằng cậu chỉ đếnlàm rõ chuyện kết duyên .
Lần này Ngôn Mặc hoàn toàn trầm mặc ,không phải cô không muốn nói gì , mà là tình thế xoay chuyển quá nhanh , hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô , khiến cô không chuẩn bị kịp . Saukhi được điện hạ tỏ tình , ngoài mặt cô vẫn có thể duy trì bình tĩnh đãđủ để nói Ngôn Mặc đích thực là rất siêu nhân rồi.
Cậu cứ như vậy nói ra rồi.
Nam Cung Nguyên cũng bị chính mình dọa sợ . Ngàn tính vạn chọn , nhiều lầnđắn đo , nhưng cuối cùng lúc thốt ra lời này lại là ở địa điểm và thờiđiểm không có chút không khí thế này , sau khi nói xong chính bản thâncòn sợ hãi , làm đối phương kinh ngạc . Việc tỏ tình của "cỏ thảo" đệnhất thật sự rất tệ hại .
Hai người đều không biết nên nói gì .Ngôn Mặc cúi đầu , dường như trên mặt đất có thứ gì đó đang hấp dẫn cô , khiến ánh mắt của cô khóa chặt ở đấy . Còn Nam Cung Nguyên lại đứng yên nhìn cô gái trước mắt , trên mặt của cô không có vẻ vui sướng cũngkhông có vẻ chán ghét , ngay cả giật mình cũng chỉ là chuyện trong chớpmắt . Sau đó , biểu tình của cô lại như lúc bình thường .
Chính là , cô không hề nhìn vào ánh mắt của cậu .
"Cậu..."
"Tôi..."
Trầm Mặc qua đi , chờ đến khi tìm lại được tiếng nói , hai người lại động thời mở miệng , vì vậy cả hai lại ngẩn người .
"Cậu nói trước đi" Nam Cung Nguyên tiếp lời nói.
Hiện tại Ngôn Mặc cũng rất hỗn loạn , mở miệng nói : "Cậu có biết cậu đang nói gì không?"
"Đương nhiên"
"Tôi không thích người hay thay đổi thất thường"
"Tôi không có !" Nói nửa ngày cô vẫn không rõ sao ? Nam Cung Nguyên khôngnghĩ rằng năng lực diễn tả của mình kém đến nước này "Tôi và Du Chi Âmkhông có một chút quan hệ nào cả . Được , cậu nói hai người chúng tôihẹn hò ở quán cafe , thật ra ngày hôm đó chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở trên đường thôi . Sau đó cậu ta nói muốn giải thích chuyện diễn ra hômhội diễn văn nghệ , tiếp đó , cậu cũng biết rồi đấy." "Tin đồn cậu vàcậu ấy kết giao đã lan truyền lâu như vậy , nhưng kiểu người như cậu vẫn mập mờ không tỏ thái độ gì ?"
"Mập mờ không rõ ? Mình đã nóitrước với cậu ta rồi , sở dĩ mình không tỏ thái độ trước mặt mọi ngườibởi vì mình cảm thấy chuyện như thế này nên để lại chút mặt mũi cho nữsinh , không thể đả thương lòng tự trọng của người khác , như vậy cũngsai sao ?"
Ngôn Măc nghẹn lời , cô không ngờ Nam Cung Nguyên làngười có tâm tư tinh tế như vậu , trước kia cô một mực cho là cậu cóchút kiêu ngạo , ở trước mặt người khác còn ra vẻ kín đáo , thật ratrong lòng lại tự cho mình là thanh cao.
Ngôn Mặc hơi ngẩng đầulên một chút , ánh mắt nhìn qua trái qua phải , nhưng trước sau đềukhông nhìn Nam Cung Nguyên , là không dám nhìn hay không muốn , chínhbản thân Ngôn Mặc cũng không biết .
"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõràng rồi , tôi cũng biết cậu không thích tôi" Nam Cung Nguyên có phầngian nan nói ra mấy chữ này , trong tiếng nói dần dần cay đắng hơn"Nhưng nếu tôi không nói sợ rằng cậu sẽ càng hiểu lầm tôi hơn."
"Xem ra chính bản thân cậu cũng hiểu rất rõ , tôi sẽ không đồng ý với cậu"
Cậu trả lời rõ ràng của Ngôn Mặc đối với Nam Cung Nguyên mà nói chẳng khácnào sấm sét giữa trời quang , vừa rồi cậu chỉ hạ một bậc thang cho cảhai , không ngờ Ngôn Mặc lại thẳng thắn như vậy , cũng may sức chịu đựng của cậu đủ mạnh , thở ra hai ngụm khí , lập tức ổn định lại tâm tình ,mặc dù Ngôn Mặc không nhìn mình , nhưng vẫn cố nở một nụ cười : "Cậukhông cần phải trả lời tôi gấp vậy đâu , tôi chỉ muốn để cậu hiểu rõ cảm giác của tôi đối với cậu thôi , chuyện không phải như cậu nghĩ đâu .Xúc phạm trước kia , tôi rất xin lỗi , cho nên , tôi hi vọng cậu có thểchấp nhận tôi một lần nữa" Mồ hôi của Nam Cung Nguyên vừa mới dừng lạiđã chảy ròng ròng , sự im lặng của Tả Ngôn Mặc đối với cậu mà nói chínhlà dày vò vô cùng lớn . Cậu không thể đoán ra cô đang nghĩ gì , cô cùiđầu giấu đi khuôn mặt mình , thứ cậu có thể nhìn chỉ có mái tóc thật dài của Ngôn Mặc .
Lúc Ngôn Mặc đang không biết nên nói gì thì từđằng xa có mấy người rất giống bạn học cùng lớp mình đi tới , Ngôn Mặctrở nên cảnh giác , nếu như bị người nhìn thấy cô và Nam Cung Nguyên ởchung một chỗ , sẽ lại có phiền phức.
"Không có chuyện gì , tôi đi trước" Thần sắc của Ngôn Mặc có phần kích động , vội vội vàng vàng chạy khỏi chỗ Nam Cung Nguyên .
"Chờ một chút" Nam Cung Nguyên bị động tác đột ngột của Ngôn Mặc làm cho hồđồ , đuổi theo hai bước , cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt in nghiêng củaNgôn Mặc , nói , "Nghỉ đông ngày đó , tôi muốn nói tiếng xin lỗi , tôikhông phải cố ý , chỉ là , có chút tức giận . Ngày hôm đó là sinh nhậtcủa tôi , tôi , vốn muốn mời cậu cùng đến sinh nhật , nhưng lại khôngngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy ."
Sinh nhật ?
Ngôn Mặc kinh ngạc , ngẩng đầu nhìn Nam Cung Nguyên , phát hiện cậu đangnhìn mình chằm chằm liền vội vàng dời tầm mắt , mơ hồ ừ một tiếng liềnchạy vút đi .
Tả Ngôn Mặc đi rồi.
Nam Cung Nguyên chậmrãi bước đi phía sau cô , cậu không đuổi theo cô , chỉ nhìn theo bóngdáng cô càng lúc càng nhỏ , mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa .
Hiện tại cậu biết càng đuổi theo , sẽ chỉ càng làm cô chạy trốn xa hơn mà thôi.
Kết quả , vẫn là bị từ chối . Có điều , tâm tình không tệ như trong tưởngtượng . Có thể là bởi vì cuối cùng cô cũng nghe hết lời cậu nói . NhưngNam Cung Nguyên cũng ý thức được , con đường trước mắt mình đang phủ đầy chông gai.