Edit + Beta: Bánh Crepe Sầu RiêngBên cạnh Lan Dịch Trăn là hai người đàn ông trung niên, một người là Hoành An Đạo, người còn lại là Cốc Huy, gần đây mới gia nhập dưới trướng Lan Dịch Trăn.
Hoành An Đạo là đạo sĩ, tinh thông đạo pháp cùng luyện đan, bởi vì quá mức xuất chúng nên đã nhiều lần bị chèn ép trong đạo quán. Cốc Huy là một người đọc sách, nhiều lần thi trượt. Cả hai người đều tràn ngập khát vọng lại không có chỗ dùng, cuối cùng tìm cách để có được sự chú ý của Lan Dịch Trăn.
Hai bên trải qua bước đầu tiếp xúc, đều cố ý thêm bước tiếp cận, tuy nhiên Lan Dịch Trăn cũng đang cân nhắc mà quan sát thêm, bởi vậy vẫn chưa an bài hai người vào triều.
Đây là lần đầu Hoành An Đạo cùng Cốc Huy có thể theo Thái tử chính thức nghị sự ở Đông Cung, cũng có thể xem là khởi đầu cho con đường làm quan của hai người, nội tâm cả hai không khỏi có phần kích động.
Lo lắng thấp thỏm đi theo sau, lại thấy Lan Dịch Trăn mang theo họ đi đường tắt qua hành lang, lén lút theo cửa hông vào chủ điện.
"..."
Nếu không phải đây là Hoàng cung hàng thật giá thật, cùng bộ dáng của đám tuỳ tùng Thái tử, hai người còn tưởng gặp phải lừa đảo.
Nhưng mà cái này vẫn chưa tính, tới cửa nội điện, Lan Dịch Trăn đột nhiên quay đầu, nghiêm túc hỏi họ: "Hai vị tiên sinh có biết trèo tường không?"
"..."
Đây cũng là khảo nghiệm của Thái tử sao?
Sau hồi trầm mặc ngắn ngủi, Cốc Huy nói: "Điện hạ, thảo dân sẽ không."
Hoành An Đạo do dự một chút, trong lòng âm thầm đánh giá Thái tử muốn nghe đáp án thế nào: "Tiểu nhân có thể, chỉ là tài nghệ không tinh, nếu tường quá cao thì không trèo nổi."
Lan Dịch Trăn nói: "Chính là chỗ kia."
Hai người quay đầu nhìn, phát hiện thứ mà Thái tử đang nói là tường viện Đông Cung: "..."
Lan Dịch Trăn nói: "Cô hôm nay có một số sắp xếp, đợi lát nữa nếu thời gian chậm trễ, cửa cung lại đóng, hoặc yêu cầu hai vị tiên sinh trèo tường ra ngoài, Cô cũng sẽ phái thị vệ hỗ trợ."
Y đưa tay hướng vào phía trong cửa: "Có chỗ không chu toàn, mong hai vị thứ lỗi, mời vào."
Lan Dịch Trăn quen với việc ít nói với người khác, nói xong gật đầu với hai người gật đầu sau đó đi vào Đông Cung.
Hoành An Đạo cùng Cốc Huy không đoán ra được hành động này của y có ý gì, lòng đầy thấp thỏm, lặng lẽ nghị luận:
"Hoành huynh, huynh nói xem Thái tử Điện hạ rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ đang ám chỉ chúng ta không nên trèo tường?"
"Đoán không ra, đoán không ra, hay là Điện hạ đang thử biện pháp khảo nghiệm nào đó với chúng ta?"
Cốc Huy nói: "Ta thấy Thái tử tài học mưu trí đều đứng đầu, tâm tư khó đoán, khiến người ta cảm thấy có chút...Không yên tâm..."
Ba chữ cuối cùng nói vô cùng nhẹ, Hoành An Đạo vẫy vẫy tay, nói: "Tai vách mạch rừng, đừng nói nữa. Chúng ta vất vả lắm mới có chút ưu ái của Thái tử, còn lựa chọn nào khác sao? Cứ đi được bước nào lại tính bước ấy."
*
Bỏ qua việc này, sau khi vào Đông Cung, ngồi xuống uống trà, ba người trò chuyện nhưng lòng đầy suy đoán.
Bọn họ đều biết thời gian có hạn, cũng không bàn chuyện cơ mật gì, phần lớn đều là đàm luận đạo trị quốc, Lan Dịch Trăn thỉnh thoảng bình luận vài câu.
Thanh âm đứt quãng không ngừng truyền đến, cũng không ai chú ý, một rương quần áo trong nội điện lặng lẽ mở ra chút khe hở, bên trong lộ ra cái đầu nhỏ, cẩn thận nhìn ra ngoài.
Quan sát một lát, Lan Dịch Hoan vô ngữ hỏi trời xanh.
Hắn không nghĩ sự tình sẽ thành ra thế này.
Thái tử sao có thể làm như vậy?
Rõ ràng y đã nói y sẽ không trở về, cư nhiên đột nhiên tập kích, hơn nữa còn mang theo hai người, Lan Dịch Hoan đang cao hứng ăn đồ nướng, nghe được động tĩnh ngoài cửa, thiếu chút nữa bị hù chết.
May mắn hắn phản ứng nhanh, cầm tay nải trên mặt đất lên, nhanh chóng tìm chỗ giấu, nhưng đồ ăn trong đỉnh lại không kịp lấy đi.
Khói trong đỉnh lượn lờ bay ra, đồ ăn bị nướng càng ngày càng kĩ, Lan Dịch Hoan nửa ngồi xổm trong rương, lặng lẽ mở rương ra xem tình huống bên ngoài, cũng không biết do tác dụng tâm lý hay không, hắn cảm thấy cỗ hương thịt kia càng ngày càng nồng, toả ra mọi ngóc ngách trong Đông Cung.
"..."
Ánh mắt Lan Dịch Hoan nhìn thẳng, cảm thấy thập phần đau khổ.
Hắn chỉ mong có thể ăn no mà thôi, thế nhưng lại gian nan như vậy, có thể thấy được tạo hoá trêu ngươi, ông trời cứ thích đùa cợt hắn.
Trong phạm vi tầm mắt Lan Dịch Hoan, có thể thấy được ánh mắt hai người Hoành An Đạo và Cốc Huy dần trở nên mê man, thậm chí thời điểm Hoành An Đạo nói chuyện, Cốc Huy còn lén lút dùng ánh mắt quét một vòng, như là muốn tìm xem tại nơi của Thái tử sao lại nồng đậm vị thịt như vậy.
Chẳng lẽ là bọn họ chưa hiểu hết việc đời, này chỉ là... Một loại hương liệu đặc biệt?
Nhưng này cũng quá mức đặc biệt đi...
Ở góc nhìn của Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn ngồi trên ghế đưa lưng về phía hắn, từ cái bóng dáng thon dài đoan trang kia, Lan Dịch Hoan không tài nào đoán được biểu tình của y.
Nhưng hắn thấy Lan Dịch Trăn cầm lấy chén trà, chậm rãi uống một ngụm, thời điểm để chén trà xuống, có vài giọt bị rơi ra ngoài.
Lan Dịch Hoan yên lặng vỗ trán.
Quá mất mặt.
Hắn nghĩ.
Không phải hắn mất mặt, hắn thế mà cảm thấy Lan Dịch Trăn đang có cảm xúc như vậy.
Tuy rằng lúc này Lan Dịch Hoan chỉ là một người đứng xem, nhưng trơ mắt mà nhìn đường đường là Thái tử, lần đầu đem mưu sĩ thu phục mang về, tiếp đến chắc hẳn muốn tạo ra hình tượng anh minh thần võ làm hai người hoàn toàn khuất phục, trong lúc nghị sự, lại truyền ra từng đợt mùi thịt quỷ dị...
Này cùng với thời điểm gấp gáp vào triều bị đứt dây quần có gì khác nhau!
Đổi thành chính mình, nhất định cũng sẽ muốn đào một lỗ chui xuống.
Huống chi việc này do hắn mà ra, giờ lại tận mắt chứng kiến hết thảy, cảm giác toàn thân chìm xuống ngày càng mạnh.
Tuy việc này hắn không cố ý, nhưng làm người phải có đạo đức, lương tâm Lan Dịch Hoan cũng đang tự mình khiển trách.
Nhị ca, thực xin lỗi...
Trải qua một chuyện này, không riêng việc có được tiếp tục ăn cơm hay không, hắn còn có khả năng bị đóng gói ném ra khỏi Đông Cung.
Hương thịt ngày càng nồng, thậm chí còn mang mùi cháy, đã hoàn toàn không có cách nào khiến người bỏ qua.
Lan Dịch Hoan vẫn luôn đặt sự chú ý lên hương đỉnh, cơ hồ nghe được tiếp lộp bộp bên trong.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng một hồi rồi cứng đờ, thong thả, yên lặng buông nắp rương xuống, nhốt mình bên trong, an tường mà bò vào nằm giữa đống quần áo bừa bãi.
Huỷ đi tất cả.
Hoành An Đạo đang nói về ái dân chi đạo, Cốc Huy bên cạnh uống hết chén trà này đến chén trà khác, cuối cùng vẫn không áp xuống được, bụng phát ra tiếng đói cồn cào.
Trong bốn người ở đây bào gồm Lan Dịch Hoan, chỉ có Lan Dịch Trăn vẫn giữ được bộ dáng bình tĩnh——Ít nhất mặt ngoài là vậy.
Y nâng mắt lên nhìn, cái gì cũng chưa nói, Cốc Huy đỏ mặt tía tai, đứng dậy hành lễ với Lan Dịch Trăn: "Điện hạ, là thảo dân vô lễ!"
Lan Dịch Trăn nói: "Không sao."
Cốc Huy cắn chặt răng, lại nói: "Nhưng thảo dân hôm nay cũng cả gan muốn hỏi Điện hạ, ta cùng Hoành huynh thật lòng đầu nhập dưới trướng ngài, muốn phụ tá Điện hạ, ngài lại nhiều lần khảo nghiệm, đầu tiên là không cho bước vào đại môn, lại làm ra...hương khí như vậy, chính là không tin hai người bọn ta sao?"
Rốt cuộc nơi này là Đông Cung, không ai dám cãi lại mệnh lệnh của Lan Dịch Trăn, làm ra sự việc quá mức như vậy, Cốc Huy khẳng định đây là mưu kế Thái tử bày ra.
Cốc Huy bản tính thanh cao, tính tình thẳng thắn, lúc này không thể nhịn được nữa, rốt cuộc nói ra chuyện này, làm cho sắc mặt Hoành An Đạo thêm căng thẳng, thấp thỏm chờ Lan Dịch Trăn tức giận.
Đúng lúc này, chưa đợi được Lan Dịch Trăn mở miệng, cửa điện nhẹ nhàng bị đẩy ra, Hoàng công công bên ngoài thấp giọng: "Điện hạ."
Lan Dịch Trăn: "Có gì nói thẳng."
Hoàng công công: "Không tìm thấy...Thất Điện hạ."
Lan Dịch Trăn:"..."
Hoàng công công bước vào, bẩm báo: "...Người hầu đều đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Thất Điện hạ, nhưng có thị vệ nói lúc chiều Thất Điện hạ ở trong hoa viên chơi trốn tìm, không biết hắn chơi với ai..."
"Được rồi, đã biết."
Lan Dịch Trăn ngắt lời, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
Hoàng công công từ nhỏ hầu hạ y lớn lên, từ cái động tác nhỏ như vậy, liền biết Lan Dịch Trăn đang bực bội cùng buồn cười.
Y dừng lại, đứng lên giải thích ngắn gọn với Hoành An Đạo cùng Cốc Huy: "Hai vị tiên sinh không cần buồn bực, Cô không phải không tín nhiệm hai người, mà là..."
Y dừng lại một chút: "Trong cung của Cô có nuôi vật nhỏ."
Cốc Huy cùng Hoành An Đạo vẻ mặt ngơ ngác, chỉ thấy Lan Dịch Trăn đứng dậy, ở trong điện đi dạo một lát, sau đó gõ gõ góc đỉnh, nói: "Mở ra."
Hạ nhận lập tức tiến lên, cẩn thận đem nắp đỉnh mở ra.
Tức khắc, mùi hương còn nồng hơn ban nãy gấp mười lần xộc vào mũi, mùi thịt cùng hương liệu hoà lẫn với nhau, thập phần khó tả.
Lan Dịch Trăn luôn giữ thái độ bình tĩnh, lúc này trên mặt cũng không kìm được toát lên biểu tình phức tạp, im lặng một lát, nói: "Móc đồ vật bên trong ra."
Lạp xưởng cùng đùi gà bị cháy đen cẩn thận bày ở khay để trước mặt Thái tử, còn có một đống bột phấn màu đen, sau khi giám định, là điểm tâm bị nướng cháy.
Hết thảy sự việc đều bại lộ!
Các thị vệ, cung nữ hầu hạ ở Đông Cung đều quỳ xuống, nhìn đống đồ trước mặt này, cả người run như cầy sấy.
Chủ yếu là chuyện này vô cùng quá mức, cho dù bọn họ muốn xin tha biện giải cũng không biết phải nói thế nào.
Là ai to gan dám nướng gà trong hương đỉnh của Thái tử thế!!!
Lúc này, Cốc Huy cùng Hoành An Đạo mới ý thức được Thái tử cũng không biết chuyện này.
Bọn họ vừa rồi tức giận, nhưng xem ra Thái tử mới là người bị hại, hơn nữa nghe ý tứ này, y dường như có nuôi gì đó.
Chẳng lẽ là nuôi mèo con chó con? Nhưng chúng cũng đâu thể thông minh như vậy?
Chung quanh một mảnh an tĩnh, tất cả đều chờ cơn tức giận của Thái tử.
Đợi một lúc sau, Lan Dịch Trăn cười.
Cười...
Những thị vệ được gọi đến để bắt thích khách sợ tới mức suýt té ngã, thiếu chút nữa bị doạ chết ở cửa.
Xong rồi, xong rồi, Thái tử có phải muốn phát điên rồi không?
Lan Dịch Trăn cũng không có điên.
Y cũng cho rằng mình sẽ tức giận, hôm nay phát sinh sự kiện thế này, tuy trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng đang lúc nói chuyện cùng cấp dưới lại bỗng nhiên toát ra mùi thịt dị thường, thử hỏi ai mà không tức giận.
Nhưng, trải qua một đêm hôm qua, tâm thái của Lan Dịch Trăn đã được rèn luyện vững vàng.
Từ lúc động tâm đem tiểu phá phách về Đông Cung, đến giữ luôn chức danh dỗ ngủ bồi ngủ, lại đầy lòng tin dùng kế tránh việc bồi ngủ, lại đối mặt với căn phòng tràn đầy mùi thịt cùng hỗn độn đầy đất, nội tâm Lan Dịch Trăn ngược lại sinh ra một loại bình tĩnh quỷ dị chết lặng.
Nói đơn giản chính là chấp nhận.
Lan Dịch Trăn nhắm mắt lại, sau một lúc, y xoay người, đi vào nội điện, nhạy bén tìm được tiếng hít thở trong một chiếc rương chứa đồ.
Những người khác vẫn còn mờ mịt, liền thấy Thái tử xốc một cái rương lên, một tay khác đào đào, từ trong đống quần áo xách ra một đứa trẻ ủ rũ cụp đuôi.
Không khí khẩn trương biến thành kinh ngạc.
Những người khác trong Đông Cung vừa thấy liền biết vị này là ai, Cốc Huy cùng Hoành An Đạo đối với tính huống trước mắt cũng không ngờ được, cả hai đồng thời mở to hai mắt.
Bọn họ chưa bao giờ thấy hài tử nào xinh đẹp đáng yêu như vậy, hai mắt chốc choáng sáng ngời, phảng phất như thấy tiên đồng trên trời, trái tim cả hai nhất thời rung lên.
Một đứa trẻ như vậy xuất hiện trong bầu không khí uy nghiêm của Đông Cung càng thêm lạc lõng, tựa như một chú bạch cẩu mới sinh trong rừng sâu thâm trầm.
——Lan Dịch Trăn mới từng này tuổi, này không phải con y đâu ha.
"Lan Dịch Hoan."
Lan Dịch Trăn nói: "Đệ ở đây làm gì?"
Y mở miệng nói một câu, Cốc Huy cùng Hoành An Đạo mới biết, vị này chính là Thất Hoàng tử Lan Dịch Hoan, con trai nhỏ của Tề Quý phi, huynh đệ cùng cha khác mẹ của Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan bị Lan Dịch Trăn xách lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Lan Dịch Trăn nhướng mày: "Hửm?"
Lan Dịch Hoan uể oải: "Ta nói bụng, muốn ăn đồ nướng."
Lan Dịch Trăn bị hắn chọc cười: "Ta bỏ đói đệ sao?"
Lan Dịch Hoan lại nói: "...Xin lỗi."
Một tay Lan Dịch Trăn xách Lan Dịch Hoan, giống như không dùng chút sức nào, cong lưng nhặt bao thịt nướng từ dưới đất lên, dùng nó vỗ vỗ bụng nhỏ của Lan Dịch Hoan: "Vậy hiện tại đệ còn muốn ăn không?"
Lan Dịch Hoan theo bản năng ôm lấy, thịt nướng nóng hừng hực chạm vào bụng có chút nóng, nhưng Lan Dịch Hoan sợ không cẩn thận khiến đồ bên trong đổ ra hết, hắn phí công nướng lâu như vậy, vẫn là không bỏ được.
Đuôi lông mày Lan Dịch Trăn nhướng lên, nhìn chằm chằm hắn một lát, vẻ mặt lạnh lùng, như muốn uy hiếp đứa trẻ gây hoạ này một chút. Chỉ là khi ánh mắt y đảo qua bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của Lan Dịch Hoan, trong mắt Lan Dịch Trăn bất giác hiện lên ý cười mỏng manh.
Ngay sau đó, y liền đem ý cười giấu đi, thả Lan Dịch Hoan xuống, nhàn nhạt nói: "Ta thấy đệ là đang thiếu đánh, vào bên trong suy ngẫm đi."
Lan Dịch Hoan xoay người hướng vào trong, lại không nhịn được, quay đầu lại hỏi: "Không phải huynh nói đêm nay huynh không về sao?"
"..."
Lan Dịch Trăn bỗng nhiên cảm thấy ý niệm ban đầu của mình để phòng ngừa Lan Dịch Hoan thật ngu ngốc.
Y nói: "Nhất thời có sự thay đổi."
Được lắm, coi như y thật sự xui xẻo đi.
Lan Dịch Hoan thở dài một hơi, ôm theo tay nải, ngoan ngoãn bước vào nội điện.