Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 62




Lan Dịch Hoan che trán của mình ngẩn ra một lát, cảm thấy mình ở đây ngẩn người trước mặt ca ca cứ như bị trúng tà.

Vì thế hắn cũng dùng bả vai thúc Lan Dịch Trăn một cái, nói: "Ngươi mới ngốc đó! Hiện tại ta còn chưa đủ tùy ý sao? Muốn cái gì có cái đó, muốn làm gì làm cái đó."

Trong lòng Lan Dịch Trăn liền cảm thấy có chút ngọt ngào, cũng có vài phần buồn bã.

Vừa rồi trong y xuất hiện một ý niệm điên cuồng, y muốn lấy thân phận tình nhân mà gắt gao ôm lấy Lan Dịch Hoan vào ngực, hôn môi âu yếm, nói với hắn rằng sẽ không còn bất cứ hoài nghi hay băn khoăn vào nữa.

Nhưng y sợ ý niệm này sẽ doạ Lan Dịch Hoan sợ hãi, chỉ mỉm cười nói: "Ta chỉ cảm thấy ngươi suy xét cho người khác quá nhiều mà lại không chịu suy xét cho bản thân mình. Tiểu Thất, ngươi không cần câu thúc chính mình, Thái tử ta không có tác dụng gì khác, còn muốn chờ ngươi thay ta diễu võ dương oai đó."

Lan Dịch Hoan cười cười, duỗi người nói: "Được."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đôi tay của hắn giao nhau ôm sau đầu, vừa đi vừa nhìn những ngôi sao ở phương xa.

Tùy ý làm bậy sao?

Quả thật hắn đã từng là người như vậy, nhưng thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, Lan Dịch Hoan đã quên mất cảm giác này.

Ban đầu mới ngồi trên ngôi vị Hoàng đế kia, hắn luôn cảm thấy khắp nơi đều là sự trói buộc, ăn uống cái gì cũng sẽ có người muốn xen vào, không được tự nhiên một chút nào, trong lòng luôn hướng tới là có thể không phải chịu sự câu thúc, muốn làm gì thì làm.

Nhưng hắn thật sự ngồi vững ở vị trí kia, không có kẻ nào có thể khống chế hắn, đối kháng hắn. Lúc đó Lan Dịch Hoan lại cảm thấy không có gì thú vị.

Những chuyện muốn làm trước kia, đến khi làm được lại không cảm thấy vui sướng.

Tâm hắn giống như đã chết lặng.

"Nhị ca."

Lan Dịch Hoan đột nhiên gọi Lan Dịch Trăn.

"Hửm?"

Lan Dịch Hoan làm như tự hỏi: "Ngươi nói xem, lúc mẫu hậu sinh ngươi đã ăn những gì mà ngươi lại tốt như vậy?"

Lan Dịch Trăn chăm chú nhìn hắn, sau đó nở nụ cười: "Ai khiến ngươi cả ngày nghi thần nghi quỷ, lo lắng về việc không cùng huyết thống với ta như vậy, ta sẽ chỉnh cho. Thay vì nói ta hàm oan mạc bạch* thì không bằng chạy tới biểu hiện trước mặt Thất Điện hạ của chúng ta."

*hàm oan mạc bạch (含冤莫白): thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là oán hận không có chỗ để chuộc, oán không có cách nào giải quyết.

Lan Dịch Hoan vỗ vai y, huynh đệ hai người cùng nhau cười to, lúc này cũng đã tới doanh trướng.

*

Hai người không ở chung mà trở về các lều trại.

Lan Dịch Trăn vốn đang muốn đưa Lan Dịch Hoan về nhưng Lan Dịch Hoan cười quay người đẩy y về phía sau, đẩy y về chỗ ở của mình vài bước, không chịu để Lan Dịch Trăn tiễn hắn, vẫy tay nói: "Đi đi!"

Trong bóng đêm, Lan Dịch Hoan đi ra ngoài một đoạn, ma xui quỷ khiến mà quay đầu nhìn thoáng qua, thấy lều lớn của Lan Dịch Trăn chìm trong bóng đêm, có vẻ rất yên tĩnh, có thái giám cúi đầu đi vào.

Rèm cửa buông xuống hơi đong đưa, Lan Dịch Hoan liền xoay người rời đi.

Sau khi Lan Dịch Trăn trở về, đang định phê sổ con theo thói quen. Nhưng lúc nhấc bút lên, chữ viết ở trên tấu chương, y lại không tài nào xem vào được, trong đầu chỉ quay đi quay lại những chuyện có liên quan đến Lan Dịch Hoan trong hôm nay.

Nhìn đệ đệ này lớn lên, Lan Dịch Trăn đối với Lan Dịch Hoan không chỉ có tâm tình quyến luyến của người ái mộ, mà còn có sự lo lắng cùng mong muốn bảo hộ của người huynh trưởng.

Biết rõ từ nhỏ Lan Dịch Hoan đã được người yêu thích, hành sự cực kỳ có chuẩn mực, hắn sống rất thực tế.

Y không cần phải lo lắng cho hắn, nhưng Lan Dịch Trăn vẫn không nhịn được mà muốn quan tâm hết mọi chuyện.

Đã muốn nghe theo ý của hắn, lại lo lắng hắn đã phải chịu tổn thương, tự bản thân y còn thấy mình quản quá nhiều.

Có lần Lan Dịch Hoan vô ý nghe được cuộc nghị luận của mấy con cháu quý tộc, nói phụ mẫu trong nhà quản quá chặt, vô cùng làm người thấy phiền, cho nên không khỏi nghĩ lại mình, lúc nào cũng nói xong hết lời rồi hối hận, sợ Lan Dịch Hoan nghe mà không vui.

Rốt cuộc bọn họ cách kém nhau tám tuổi, mà y.... Trước nay y vẫn luôn là một người không thú vị.

Trong đêm thâu, Lan Dịch Trăn biết hôm nay mình không tài nào phê nổi sổ con, ngày mai còn có hoạt động săn bắn, cũng không thể nghỉ ngơi quá muộn.

Y đơn giản đứng dậy ra khỏi lều, ra lệnh người chuẩn bị các đồ vật để tắm, định sẽ tắm rửa xong sẽ đi ngủ.

Không khí nơi này ấm áp, có nhiều suối nước nóng tự nhiên, trong đó có một chỗ là nơi dành riêng cho Lan Dịch Trăn sử dụng, chung quanh cố ý dựng lều trại, vây kín suối nước nóng ở bên trong.

Hạ nhân để quần áo sạch, khăn tắm, cùng với đậu tắm* ở một bên, sau đó thì lui ra ngoài. Lan Dịch Trăn cởi áo ngoài ra, đang muốn cởi dây lưng trung y thì bỗng nhiên bức màn động, một cung nữ đi vào.

*đậu tắm: xà phòng tắm phiên bản cổ đại

Lan Dịch Trăn nhíu mày: "Ai cho ngươi vào đây? Đi ra ngoài."

Cung nữ kia ngẩn ra, nói: "Điện hạ, nô tỳ tới hầu hạ người tắm gội."

Lúc nói chuyện nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc nhìn Lan Dịch Trăn, tướng mạo của nàng đẹp kinh người, dưới ánh đèn tối tăm càng thêm phần nhu nhược đáng thương.

Lúc Lan Dịch Trăn tắm gội chưa bao giờ có người, đối mặt với vẻ đẹp này của nàng biểu tình cũng không biến đổi chút nào, lạnh lùng nói: "Ngươi còn cần Cô lặp lại lần hai?"

Trên mặt cung nữ hiện lên một chút kinh ngạc ngắn ngủi, ngay sau đó lộ ra thần sắc sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.

Nàng quỳ gối tiến lên hai bước, run giọng nói: "Xin Điện hạ thứ tội, Điện hạ thứ tội, là Hoàng hậu nương nương phái nô tỳ tới đây. Nếu hôm nay Điện hạ đuổi nô tỳ ra ngoài, nương nương nhất định sẽ cảm thấy nô tỳ hầu hạ không tốt, mong Điện hạ khai ân!"

Lúc nói đến mấy chữ "Khai ân", nàng hướng thân mình về phía trước, tựa hồ muốn quỳ sát đất dập đầu với Lan Dịch Hoan.

Ánh mắt Lan Dịch Trăn tĩnh lặng nhìn nàng, tựa như bị cuốn vào.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy trán cung nữ này sắp chạm đất, tay nàng bỗng nhiên duỗi ra về phía suối nước nóng, vóc nước hất lên mặt Lan Dịch Trăn.

Đồng thời, nàng cũng phi thân lên, trong tay nhiều thêm một chiếc chuỷ thủ chói lọi, đâm về phía ngực Lan Dịch Trăn!

Chiêu thức liên tiếp này quả thực làm người không kịp phòng ngừa, dùng cách xin tha mê hoặc nhân tâm, lấy nước ngăn cản tầm mắt, ngay sau đó rút đao hạ chiêu tất sát, chính là muốn đưa Lan Dịch Trăn vào chỗ chết!

Nhưng mũi dao chưa tới nơi thì cánh tay kia đã bị y tay không bắt lấy.

Cung nữ kinh ngạc trợn tròn mắt, thấy khuôn mặt Lan Dịch Trăn vẫn lạnh lùng không đổi.

Từng giọt nước chảy xuống dọc theo thân hình tuấn mỹ, ngay sau đó năm ngón tay của Lan Dịch Trăn dùng sức thu lại, một tiếng "Răng rắc" vang lên, y thế mà bẻ gãy tay của cung nữ kia.

Dưới cơn đau nhức, cung nữ đang muốn kêu gào lên, Lan Dịch Trăn đã quỳ một gối xuống, xách sau cổ áo nàng, dùng động tác lưu loát cúi người ép cung nữ kia vào một bên suối nước nóng, không cho nàng phát ra tiếng nào.

Cả người đối phương run rẩy, kêu không ra tiếng, Lan Dịch Trăn đem đầu nàng xách tới, bình tĩnh hỏi: "Là ai phái ngươi tới?"

Cung nữ không hề che đậy hận ý trong mắt, một tay khác duỗi tay hướng về yết hầu Lan Dịch Trăn, đầu ngón tay lấp lánh lục quang, thế mà bắn ra một loạt châm độc!

Lan Dịch Trăn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, bẻ gãy tay còn lại của nàng, trầm giọng nói: "Ngươi là người của hội Thánh tâm."

Hội Thánh tâm là một tà giáo đã có ở tiền triều, thường xuyên làm việc ác. Mấy năm trước ngang ngược hung hăng, khiến Thái tử tức giận vô cùng, vì thế Lan Dịch Trăn dùng hết mọi cách trừng trị.

Với những thủ đoạn sấm rền gió cuốn của y, nguồn tiền tài bị hao tổn cũng gây nên những hậu quả vĩnh viễn. Lúc ấy, Đắc Tiên Lâu cũng thiếu chút nữa là không duy trì nổi, bị Lan Dịch Hoan mua lại.

Cũng may là hiệu quả đạt được rất tốt, những địa điểm trọng yếu của Hội Thánh tâm bị diệt sạch, hoàn toàn không thể đứng dậy. Có thể nghĩ được giáo chúng trông hội nhất định hận Lan Dịch Trăn thấu xương.

Cũng không phải lần đầu Lan Dịch Trăn bị người trong hội ám sát, chỉ là đây là lần đầu tiên y tự động thủ bắt thích khách, vừa nhìn thấy đối phương dùng châm độc là y đã nhận ra lai lịch của đối phương.

Hai tay cung nữ kia đều đã bị Lan Dịch Trăn bẻ gãy, tự biết mình không phải là đối thủ, khớp hàm lập tức căng thẳng cắn chặt, đang muốn cắn túi độc trong miệng để tự sát thì Lan Dịch Trăn đã nhanh chóng nhận ra, y nâng một tay lên mở khớp hàm của nàng ra.

Sau đó "Leng keng" một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống từ người cung nữ đó.

Lan Dịch Trăn căn bản không để ý tới, việc đầu tiên làm là điểm huyệt đạo của đối phương. Sau khi đảm bảo nàng không thể động đậy, lúc này y mới nhặt đồ lên, phát hiện là một ngọc truỵ hình giọt nước.

Ngọc truỵ này trong suốt, mang màu xanh lam hiếm thấy, vô cùng mỹ lệ, mà chỗ trân quý nhất của nó không phải bề ngoài mà là giọt nước này được hình thành trong tự nhiên, thấy được mà không cầu được.

Lan Dịch Trăn biết nhiều như vậy là bởi vì thứ này là một quan viên hiến lên cho y. Y nói mình nhận thứ trân quý thế này là bất kính, lệnh tên quan viên kia dâng lên Hoàng thượng, Hoàng thượng lại tặng lại cho một vị tài tử mà ông mới tấn phong.

Lan Dịch Trăn cuối cùng cũng biết được thân phận của nữ tử này.

"Ngươi là Nghiêm tài nhân."

Xác nhận thân phận đối phương, ý nghĩ của Lan Dịch Trăn vừa động, lập tức ý thức được tiền căn hậu quả của việc này.

Những năm gần đây Hoàng đế trầm mê tu đạo, không gần nữ sắc, cơ hồ đã không còn tới hậu cung, càng không cần đến tuyển tú.

Nhưng trước đó có người dâng lên một nữ tử, nói là trời sinh thông linh, có thể trợ giúp Hoàng thượng tu tiên vấn đạo, điều này lập tức đả động đến Hoàng thượng, vì thế phong nàng làm tài tử, thường xuyên để nàng bên cạnh bầu bạn.

Những chuyện hoang đường của Hoàng thượng, Lan Dịch Trăn xưa này đều lười quản. Bởi vậy mà y thậm chí chưa từng gặp qua nữ tử này, hiện tại xem ra chính là người này.

Không biết người đứng sau kế hoạch ám sát này rốt cuộc là ai, phái nàng tới ám sát Lan Dịch Trăn, tâm tư quả thực kín đáo ác độc.

Nếu lần này ám sát thành công, tự nhiên sẽ không có chút vấn đề nào. Còn nếu thất bại thì nàng có thể lật lọng bôi nhọ Thái tử có ý đồ cưỡng bách phi tử Hoàng đế.

Nếu lúc nãy không phải tốc độ phản ứng của Lan Dịch Trăn nhanh thì nàng thật sự có thể tự sát thành công, lại có người "Vô tình" tiến vào, "Đúng lúc" nhìn thấy thì này chính là chết không đối chứng.

Cho nên——Nơi này không thể ở lâu!

Sau khi ý thức được chuyện này, Lan Dịch Trăn biết mình nên lập tức rời đi, nếu không chỉ sợ trong chốc lát nữa sẽ có người tới "bắt gian".

Không chỉ vậy, lúc này y còn cảm nhận được một cỗ khô nóng từ đan điền không ngừng dâng lên, theo máu lưu động đến toàn thân, mang đến từng đợt dục vọng khó nhịn.

Sau khi Lan Dịch Trăn tách khỏi Lan Dịch Hoan trơ về doanh trướng, không có ăn uống qua thứ gì....

Ánh mắt y chuyển qua suối nước nóng đang tỏa nhiệt.

——Chính là nước này.

Nếu vừa rồi không phải y cảnh giác, đối mặt với nữ sắc lại có định lực cực mạnh, thật sự xuống nước tắm gội thì những trạng thái sau đó sẽ còn kém hơn bây giờ.

Lan Dịch Trăn nhanh chóng mặc lại áo ngoài chỉnh tề, kéo cung nữ kia lên, dùng ám đạo rời khỏi doanh trướng. Đầu tiên phải tìm một nơi giấu cung nữ đang hôn mê bất tỉnh trước, sau đó mình phải rời đi theo hướng ngược lại.

Lan Dịch Trăn không muốn ra mặt ngay lúc này, bởi vì đối phương ra tay trước, nói không chừng còn có hậu chiêu, biện pháp ổn thoả nhất là y cứ giấu mình trong chỗ tối, không để ai đoán ra hướng đi.

Như vậy, càng cách xa nơi phát sinh chuyện thì nghi vấn càng rõ ràng.

Dược tính được hạ trong suối nước nóng kia vô cùng bá đạo, Lan Dịch Trăn chỉ ngửi một chút mùi do hơi nước bốc lên, lúc này y vận nội lực nhưng trận khô nóng trên người không giảm chút nào, ngược lại còn tăng thêm.

Phải rồi, đi tới bờ sông phía trước.

Lúc Lan Dịch Trăn đang bước nhanh tới, bỗng nhiên y nghe thấy có tiếng nói chuyện. Bước chân của y dừng lại, sau đó liền nhận ra người đang nói là Lan Dịch Hoan.

Bên cạnh hắn còn có một nữ tử, lúc này Lan Dịch Trăn không tiện qua chào hỏi và cũng không muốn liên luỵ Lan Dịch Hoan, sau một hồi do dự thì y nghiêng người trốn sau một cái cây, không kinh động đến hai người họ.

Chỉ nghe nữ tử kia nói: "Ngươi thật sự chưa từng đi qua thảo nguyên Khách Thập sao?"

Giọng nói của nàng êm tai, chỉ là cách phát âm vẫn hơi cứng, Lan Dịch Trăn cảm thấy có chút quen thuộc, nghĩ một hồi mới ý thức được người này hẳn là Công chúa Toa Đạt Lệ đã gặp hôm nay.

Rõ ràng đã tách ra nhưng không hiểu vì sao mới qua hai canh giờ mà nàng đã đuổi theo Lan Dịch Hoan tới khu săn bắn.

Chỉ nghe Lan Dịch Hoan cười nói: "Chưa từng đi qua."

Toa Đạt Lệ nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của hắn, do dự một chút lại hỏi: "Trước kia ta đã gặp ngươi rồi sao?"

Trên người người này có một sự quen thuộc khó hiểu, nàng không thể phán đoán được rốt cuộc hắn có quan hệ với người mà nàng muốn tìm hay không. Tóm lại nghĩ tới nghĩ lui, Toa Đạt Lệ vẫn truy tới đây——Nàng không thích để lại nghi vấn trong lòng qua đêm.

Nhưng nghe nàng hỏi, Lan Dịch Hoan cười nói: "Công chúa, vừa rồi ta đã nói, trước kia ngươi chưa từng tới Đại Ung mà ta cũng chưa từng đi qua thảo nguyên, chúng ta làm sao có thể gặp nhau được?"

Toa Đạt Lệ bị hỏi đến nghẹn.

Chuyện này nghe đến thì có chút kỳ quái, nàng từ lúc sinh ra chưa từng đến Đại Ung, lại luôn cảm thấy ở Đại Ung có người đang chờ nàng.

Mỗi khi nói đến việc này, những người bên cạnh nàng đều nói nàng kỳ lạ, hiện giờ Lan Dịch Hoan cũng không tin.

Toa Đạt Lệ không cam lòng, chỉ có thể mạnh miệng: "Nói vậy không chuẩn, không chừng là ở kiếp trước hoặc trong mộng cũng nên."

Lan Dịch Hoan vẫn cười.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của y lộ ra ý cười trong tối, như những bông hoa tường vi màu trắng bỗng nhiên nở trong đêm, sáng lạn tuyệt đẹp, khiến người ta khó có thể sinh ra nửa phần tức giận.

Lan Dịch Hoan cũng không muốn cùng Toa Đạt Lệ tương nhận.

Mặc kệ vì sao Toa Đạt Lệ thấy hắn quen thuộc, Lan Dịch Hoan muốn cáo biệt thân phận Hoàng tử, rời khỏi nơi này, đến lúc đó bọn họ không có cách nào để thường xuyên gặp mặt.

Cuộc sống hiện tại của Toa Đạt Lệ vô cùng hạnh phúc, phụ thân cùng Đại bá của nàng vừa nhìn đã biết rất yêu thương nàng, không cần có bất cứ liên hệ gì với Đại Ung. Lan Dịch Hoan chỉ muốn biết rõ đời trước vì sao nàng lại lưu lạc bên ngoài, chỉ cần Toa Đạt Lệ không lặp lại vận mệnh như vậy thì hắn cũng có thể yên tâm.

Lan Dịch Hoan như đang cảm khái, lại như đang tự hỏi, nói: "Ngươi sẽ nhớ rõ những chuyện ở đời trước sao?"

——Sau thân cây, Lan Dịch Trăn bỗng thấy chấn động.

Vừa rồi nghe hai người nói chuyện, trong lòng y thấy có chút kỳ quái, bởi vì Lan Dịch Trăn biết Lan Dịch Hoan trong nóng ngoài lạnh, tuy rằng ngày thường thấy ai cũng lộ ra bộ dáng trầm ngâm cười, nhưng thật ra thái độ đối đãi của hắn với người khác lại xa cách rõ ràng.

Chỉ là rõ ràng hắn mới chỉ quen biết Toa Đạt Lệ vào hôm nay, ngữ khí nói chuyện lại vô cùng thân cận.

Cho đến khi hai người nhắc đến kiếp trước, Lan Dịch Trăn mới có chút cảm thấy bản thân đã chạm tới đáp án.

Toa Đạt Lệ này.... Toa Đạt Lệ này....

Y muốn thấy đối phương rõ hơn một chút, thân mình khẽ nhúc nhích, cây cỏ chung quanh đã phát ra tiếng cọ xát nhỏ.

Ánh mắt Lan Dịch Hoan thoáng liếc qua hướng Lan Dịch Trăn đang đứng, ngay sau đó thu hồi lại, nói với Toa Đạt Lệ: "Công chúa, ta nghĩ rằng ngươi nhận sai người rồi. Hiện tại đã khuya, một thân Công chúa ở ngoài không an toàn, vẫn nên nhanh chóng trở về đi."

Lúc hắn nói chuyện, chân bất động thanh sắc mà di chuyển vài bước, ngón tay khẽ vuốt cây hoa chi ở bên cạnh, như là đang thưởng thức đoá hoa mỹ lệ, thực tế là chắn trước người Toa Đạt Lệ để tránh nàng gặp nguy hiểm.

Bởi vì Toa Đạt Lệ nói chuyện với Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan vừa đổi vị trí thì nàng cũng xoay người theo, ánh trăng vừa hay chiếu rõ khuôn mặt nàng.

Lan Dịch Trăn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cảm thấy chấn động.

Y thầm nghĩ: "Thế mà là nàng!"

Y cuối cùng đã nhớ, Toa Đạt Lệ chính là cô nương ngốc mà Lan Dịch Hoan nhặt về từ bên ngoài ở kiếp trước!

Lúc ấy Lan Dịch Hoan tưởng Toa Đạt Lệ cứu mạng hắn, nên mới dốc lòng chiếu cố cùng bảo vệ nữ tử này, nhưng thực ra, người đưa Lan Dịch Hoan vào sơn động chính là Lan Dịch Trăn.

Lần đầu tiên Lan Dịch Hoan xuất chinh sau khi đăng cơ, y hoàn toàn không yên tâm nên âm thầm đi theo. Thấy Lan Dịch Hoan bị thương rồi bị lạc, Lan Dịch Trăn liền mang hắn tới một sơn động. Sau khi xác nhận thương thế của hắn không có gì đáng ngại, y lập tức cưỡi ngựa của Lan Dịch Hoan dẫn dắt quân địch tới chỗ khác.

Lúc ấy y không có thấy Toa Đạt Lệ.

Lan Dịch Trăn cũng không biết nữ tử này xuất hiện lúc nào sau khi y rời đi. Tóm lại, nàng cứ như vậy được Lan Dịch Hoan mang về giữ trong cung.

Từ đầu đến cuối Lan Dịch Trăn không nói cho Lan Dịch Hoan biết người cứu hắn không phải Toa Đạt Lệ, mà là y.

Bởi vì y là Tiền Thái tử, vốn nên phụng mệnh ở lại phòng thủ trong kinh thành, nếu để lộ ra tin y tự ý rời kinh đến chiến trường thì khó tránh khỏi lại sinh ra một trận phong ba. Vì vậy cho nên, những người khác bao gồm cả Lan Dịch Hoan đều không biết chuyện này.

Làm chuyện này, Lan Dịch Trăn không hối hận.

Từ thời khắc Lan Dịch Hoan đăng cơ, Lan Dịch Trăn cũng đã hạ quyết tâm yên lặng mà bảo vệ hắn.

Chỉ là y không phải thánh nhân.

Y cũng sẽ thấy ghen ghét.

Cũng sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, nếu Lan Dịch Hoan biết là mình cứu hắn, thì hắn có sinh ra vài phần hảo cảm với mình không? Tình cảm của bọn họ có thể càng thêm thân mật hơn không?

Y thấy Lan Dịch Hoan đối tốt với Toa Đạt Lệ như vậy, nghe người trong cung sôi nổi suy đoán rằng Hoàng thượng sau này có cưới nữ tử này hay không, cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị dao cắt.

Nhưng cho dù Lan Dịch Hoan không cưới Toa Đạt Lệ, chẳng lẽ hắn sẽ không cưới thê tử khác sao? Chẳng lẽ hai người bọn họ có khả năng sao?

Không, vĩnh viễn sẽ không, Lan Dịch Hoan không thích y, y cũng không thể để tình yêu của mình trở thành vật cản ngăn Lan Dịch Hoan thực hiện mộng tưởng.

Y vĩnh viễn chỉ có thể cất giấu tình cảm ở sâu bên trong, nói một đằng nghĩ một nẻo.

Cho đến sau này Toa Đạt Lệ biến mất, không thể không nói từ đầu trong lòng Lan Dịch Trăn có chút mừng thầm, chỉ là khi nhìn thấy Lan Dịch Hoan lo lắng cho người đi tìm khắp nơi, y cũng bối rối theo.

Vì thế Lan Dịch Trăn tự mình mang theo người đi tìm Toa Đạt Lệ, hận không thể lập tức mang nàng về để Lan Dịch Hoan yên tâm.

Chỉ là, nữ tử này lại vô tung vô tích.

Y không nghĩ tới đời này Toa Đạt Lệ sẽ còn xuất hiện, cũng không nghĩ tới, nàng chính là Công chúa Đạt Lạt.

Hiện tại Toa Đạt Lệ chủ động tới tìm Lan Dịch Hoan, chẳng lẽ cũng là vì nhớ rõ chuyện quá khứ?

Tình cảm của bọn họ, chẳng lẽ lại kéo dài đến kiếp này sao?

Lan Dịch Trăn cảm nhận được cỗ ghen ghét quen thuộc kia.

Từng trận khô nóng trong cơ thể một lúc một tăng thêm, y muốn xông đến kéo Lan Dịch Hoan đến bên người mình, lấy hành động tuyên thệ chủ quyền.

Y yêu lâu như vậy, đợi lâu như vậy, bọn họ bầu bạn với nhau biết bao nhiêu năm tháng.... Vì sao y không thể chiếm người này làm của riêng?!

Bởi vì yêu?

Bởi vì yêu!

Cho nên mỗi lần đều là người mềm yếu chịu thua.

Lan Dịch Trăn cố khắc chế, y biết vì tác dụng của dược vật nên mình mới khó dằn nổi như vậy. Y không thể ở trong tình trạng không thanh tỉnh làm ra bất cứ việc gì với Lan Dịch Hoan, đây là không tôn trọng hắn.

Lúc mà y đang thất thần, Toa Đạt Lệ cũng đang do dự với phán đoán của mình. Lúc này, Lan Dịch Hoan đột nhiên tiến lên một bước, nói: "Đừng nhúc nhích."

Toa Đạt Lệ ngẩn ra.

Lại thấy Lan Dịch Hoan vươn tay tới, lấy chiếc lá khô trên tóc nàng xuống.

Nàng nâng mắt nhìn Lan Dịch Hoan, chung quanh một mảnh yên tĩnh sâu thẳm, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa cỏ, cách đó không xa hồ nước nhẹ nhàng gợn sóng, gió nhẹ lay động những tán cây, hết thảy ký ức như hơi nước từ trong thâm cốc bốc lên.

"Ngươi nhanh trở về đi, trên đường cẩn thận một chút."

Lan Dịch Hoan cười nói: "Ta sẽ ở đây nhìn cho đến khi ngươi tới được chỗ có ánh sáng, đi đi."

Hắn mở tay ra, lá khô từ từ rơi xuống đất.

Toa Đạt Lệ đột nhiên sinh ra loại xúc động muốn rơi lệ, nàng không biết mình lúc này là làm sao. Tính tình bình thường của nàng ngay thẳng, hôm nay lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy.

Toa Đạt Lệ thấp giọng nói: "Được."

Trước đó nàng chưa từng nghe lời một người như vậy, ngay cả có là bá phụ cùng phụ thân cũng không, lúc này Toa Đạt Lệ lại hoàn toàn không có suy nghĩ phản bác Lan Dịch Hoan, xoay người rời đi.

Lan Dịch Hoan đứng tại chỗ, vẫn luôn nhìn Toa Đạt Lệ đến khi nàng đi đến chỗ an toàn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn nhận thấy được phía sau bụi cây có người, chỉ là không đoán được đó là ai.

Nếu đối phương không có vấn đề thì đã không lén lút trốn như vậy.

Điều Lan Dịch Hoan lo nhất là nếu người kia công kích Toa Đạt Lệ thì nàng không thể tự bảo vệ mình được, hiện tại Toa Đạt Lệ đã đi, hắn cũng thả lỏng hơn.

Lan Dịch Hoan cũng xoay người, giả bộ đang đi dạo.

Hắn một bước đi qua bụi cỏ, bỗng nhiên nhanh chóng rút kiếm, kiếm phong sáng như tuyết, tức khắc chém mất một mảng lá xanh, để lộ người sau đó.

Ngay sau đó Lan Dịch Hoan ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Nhị ca, sao ngươi lại ở đây?"

Sau đó hắn phát hiện sắc mặt Lan Dịch Trăn không đúng, lại hỏi: "Bị thương sao? Hay là có chuyện gì?"

Lan Dịch Hoan một bên nói, một bên tới đỡ lấy Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Trăn cũng không bị thương, nhưng trúng loại dược này, y tình nguyện để mình bị chém tám đao mười đao.

Y không muốn ra chào hỏi Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan lại cứ phát hiện ra y.

Tâm như nổi trống, tình sóng triều động, Lan Dịch Hoan đưa tay qua, lại bị Lan Dịch Trăn nắm lấy như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Mu bàn tay y nổi gân xanh, sau một lát lại chậm rãi buông ra, nói: "Gặp chút phiền toái, chút nữa sẽ nói cho ngươi biết. Ta muốn đi xử lý trước một chút, ngươi đi trước đi."

Lan Dịch Hoan cả giận: "Ngươi đừng nhiều lời với ta, tình huống này rồi còn muốn ta để ngươi lại rồi đi trước sao? Đi cùng nhau! Nhanh lên."

Hắn rất ít khi nói chuyện như vậy với huynh trưởng, nhưng nếu thật sự cường thế lên thì Lan Dịch Trăn nửa điểm cũng không thể không nghe, chỉ có thể cười khổ: "Được rồi, vậy vừa đi vừa nói."

Hai người cùng nhau đi dọc bờ sông, Lan Dịch Trăn kể lại ngắn gọn mọi chuyện đã diễn ra.

Lan Dịch Hoan nói: "Này hẳn là do lúc trước ngươi ở trong cung, mà ở đó thì thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội ra tay, chờ đến khi ngươi tới bãi săn, lợi dụng sơ hở mà hành động. Trong lòng ngươi nghĩ ra ai không?"

Phản ứng của Lan Dịch Trăn giống như chậm hơn bình thường một chút, sau một lát mới nói: "Người có khả năng rất nhiều, còn cần phải điều tra."

Lan Dịch Hoan lắc đầu, nói: "Ta nghĩ ngươi nên mang Nghiêm tài nhân khỏi nơi này trước, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện. Sau đó chúng ta tìm một nơi an toàn để quan sát. Thấy ngươi không có việc gì, người nào thiếu kiên nhẫn thì cũng chính là——"

Hắn nói tới đây thì dừng lại.

Lan Dịch Trăn nhìn hắn một cái, chỉ thấy đôi mắt thu thủy của Lan Dịch Hoan đang nhìn mình, trong vắt chiếu bóng y, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu: "Thật sự không có việc gì sao?"

Hắn nói: "Nếu có việc gì thì phải nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi."

Lan Dịch Trăn trầm mặc một lát, cười nhạo nói: "Ngươi còn có thể có cách gì."

"Điều ta đã nói là ta không có cách gì." Lan Dịch Hoan nói giỡn: "Nhưng không có gì mà Thất gia gia đây không làm được hết."

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ xa truyền đến một tiếng huýt gió bén nhọn!