Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 35




Lòng Tề Quý phi rối loạn, đột nhiên nói một bàn tay ấm đặt trên vai bà, có giọng nói truyền đến:"Nhân Nhân."

Tề Nhân là khuê danh của bà, trong cung này chỉ có một người gọi bà như vậy.

Tề Quý phi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng.

Cũng chính là trượng phu của bà.

Bà không nhịn được rưng rưng nước mắt, nói:"Bệ hạ, thần thiếp có tội, thần thiếp——-"

Hoàng thượng nhìn chăm chú bà một lát, trong mắt mang theo vài phần thương tiếc, nói:"Không cần nói, Trẫm tin nàng cùng Thắng Nhi không biết...."

Cảm xúc khiếp sợ cùng tức giận của Hoàng thượng tựa hồ lúc nãy đã hao hết, Chính Bình Đế thở dài một tiếng, nói:"Tính tình của ngươi, không đến mức ác độc như thế, sẽ không cố ý đẩy nhi tử vào hố lửa."

Tề Quý phi quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng thượng, trong mắt chứa cảm xúc phức tạp.

Bà nhẹ giọng nói:"Bệ hạ, Nhị ca của thần thiếp...."

Chính Bình Đế nhẹ nhàng làm thủ thế "Ngưng", nói:"Đừng để hắn liên luỵ ngươi, nếu tha cho hắn, Hoan Nhi lớn lên hiểu mọi chuyện, sẽ rất thương tâm."

Tề Quý phi nói:"Thần thiếp về sau sẽ chăm sóc Hoan Nhi thật đối, đền bù cho thiếu sót hôm nay."

Chính Bình Đế khẽ lắc đầu:"Nếu ngươi có chút tâm ý này, thì hôm nay đã không xảy ra chuyện thế này. Trẫm lần trước đã hỏi qua Hoan Nhi, hắn không muốn trở lại chỗ ngươi. Huống hồ...."

Ông cúi người xuống, tới sát tai Tề Quý phi mà nói:"Có Hoàng hậu ở đây, Trẫm không thể hoàn toàn làm chủ. Ngươi là người hiểu chuyện, hẳn là biết Trẫm khó xử."

Nói xong Chính Bình Đế liền đứng thẳng dậy, nói:"Thắng Nhi đâu?"

Ánh mắt Chính Bình Đế xoay chuyển, lại không thấy Ngũ Hoàng tử, cũng lười tìm, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, phảng phất như hao hết tinh thần.

Chính Bình Đế nói:"Ai, thôi, Trẫm hôm nay thật sự mệt rồi. Thái tử, nơi này giao cho ngươi, Trẫm về đây."

Lan Dịch Trăn nói:"Nhi thần tuân chỉ."

Theo lời phụ tử hai người, mọi chuyện coi như hạ màn, còn lại chính là công tác điều tra phía sau.

Vừa rồi Hoàng thượng đã biểu hiện rõ, ông cự tuyệt thỉnh cầu để Lan Dịch Hoan trở về của Tề Quý phi, nhưng ngoài trừ việc đó lại không nói thêm gì khác mà đi rồi.

Có người thầm nghĩ, Bệ hạ thật sự sơ sẩy, thế mà chưa an bài nơi ở cho Thất Hoàng tử.

Trải qua chuyện này, Thái tử sao có thể để hắn ở lại Đông Cung?

Dù Thái tử nguyện ý, nhưng Thích Hoàng hậu tính tình cường thế như vậy, cũng không có khả năng đồng ý đi.

Như vậy xem ra, không chừng Lan Dịch Hoan vẫn phải trở về chỗ Tề Quý phi.

Dù sao cũng là mẹ ruột, sự tình lần này bà cũng không can dự vào, dù bất công, nhưng vẫn tốt hơn để Lan Dịch Hoan ăn nhờ ở đậu ở chỗ khác.

Mọi người đang suy đoán như vậy, liền thấy Thích Hoàng hậu từ nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên đứng dậy, đi về hướng Thất Hoàng tử.

Người chung quanh Lan Dịch Hoan sôi nổi hành lễ nhường đường, Lan Dịch Trăn cũng đi qua, một tay ấn trên vai Lan Dịch Hoan, nói với Thích Hoàng hậu:"Mẫu hậu."

Thích Hoàng hậu gật gật đầu, ánh mắt lại không nhìn y, mà vươn tay tới, nhéo nhéo mặt Lan Dịch Hoan, nói:"Muốn trò chuyện cùng nương và ca ca ngươi không? Bổn cung cảm thấy bọn họ thật sự không liên quan đến chuyện lần này."

Nàng đúng là một tay dỗ hài tử già đời, nhưng Lan Dịch Hoan kỳ thật vẫn muốn nói với Thích Hoàng hậu, nhéo mặt phải nhéo nhẹ nhàng mới là thân mật, chứ không phải dùng sức nắm cả miếng thịt trên mặt ra như thế!

Trước mặt người khác, vì mặt mũi của Thích Hoàng hậu, hắn không nói ra, chỉ nói:"Không muốn."

Thích Hoàng hậu nói:"Không muốn thì về đi, ngồi ở đây hồi lâu không về lại bỏ lỡ giờ uống thuốc."

Thích Hoàng hậu nói những lời này, lập tức biểu hiện nàng không chỉ yêu thích Lan Dịch Hoan, thậm chí còn vô cùng quen thuộc, ngay cả giờ hắn uống thuốc cũng biết.

Mọi người chung quanh thần sắc vi diệu.

Không nghĩ tới tính tình như Thích Hoàng hậu, thế mà lại thích hài tử. Xem ra hôm nay mặc kệ Tề gia hành động thế nào, vô luận là Thái tử hay Thích Hoàng hậu, vẫn sẽ xem Lan Dịch Hoan là bảo bối.

Chỉ nghe Thích Hoàng hậu tiếp tục nói với Lan Dịch Trăn:"Ngươi mang theo đệ đệ đi đi, chuyện ở đây, cứ để bổn cung giải quyết."

Lan Dịch Trăn có vài phần kinh ngạc, nhưng không nói thêm gì, đáp:"Được."

Kỳ thật Lan Dịch Trăn không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy.

Thích Hoàng hậu hơi gật gật đầu, biểu tình nhàn nhạt, không nhịn được day ngón tay, nàng lần đầu tiên nhéo mặt hài tử, cảm xúc thật sự không tồi.

"Vậy các ngươi đi đi."

Khi nói chuyện, nàng vươn tay, chuẩn bị nhân cơ hội nhéo mặt Lan Dịch Hoan một chút, Lan Dịch Trăn lại như vô ý duỗi tay ra, đúng lúc chặn khuôn mặt bị nhéo hồng của Lan Dịch Hoan, sau đó khom lưng ôm đệ đệ lên.

Thích Hoàng hậu không nhéo được, lạnh lùng nhìn qua nhi tử của mình, sau giơ tay đặt lên cách tay thái giám bên cạnh, xoay người muốn đi.

Lan Dịch Hoan bị Thái tử ôm, một tay ôm cổ ca ca, cả người lại ở sau mềm mụp nói:"Mẫu hậu."

Thích Hoàng hậu quay đầu tới, lại thấy Lan Dịch Hoan thò người qua, tay nhỏ nhẹ nhàng nhéo mặt nàng một cái:"Nhi thần cáo lui."

Tề Quý phi còn quỳ ngơ ngẩn trên mặt đất, ngơ ngác mà nhìn về bọn họ, có cung nữ muốn đỡ bà, bị Tề Quý phi nhàn nhạt phất tay, tự mình đứng dậy.

Nháy mắt cúi đầu, khoé môi bà lộ ra nụ cười tự giễu.

Suốt đời bà ở chỗ này.

Không có người nào bà có thể dựa vào.

Trượng phu, thân nhân, bằng hữu,....

A.

Đặt nhiều bậy rập, từng bước đi tâm cơ, chỉ cần có chút sơ sẩy chính là vạn kiếp bất phục, không còn thi cốt, nhiều năm như vậy, bà điên quá, hận quá, cũng đau quá, nhưng dù thế nào bà vẫn phải tiếp tục sống những ngày tháng như vậy.

Trái tim bà đã sớm không còn chút yếu mềm nào nữa.

*

Lan Dịch Trăn ôm Lan Dịch Hoan đi một hồi, quay đầu lại ra lệnh, bọn thị vệ đi sau họ tất cả nửa quỳ, không tiếp tục đi theo hai người.

Lan Dịch Hoan mừng rỡ vì không cần tự mình bước chân đi, thoải mái dễ chịu dựa vào ngực Lan Dịch Trăn hưởng thụ mọi đặc quyền của hài tử, đang có chút mơ màng muốn ngủ, vô ý thoáng nhìn chung quanh, bỗng nhiên thấy không thích hợp.

"Nhị ca..."

Lan Dịch Hoan nói:"Chúng ta không về Đông Cung sao?"

Lan Dịch Trăn nói:"Không phải, chúng ta đang xuất cung."

Lan Dịch Hoan trừng lớn mắt:"A?"

Đôi mắt hắn trừng tròn, trời sinh mang vài phần dễ thương, lúc mang biểu tình ngạc nhiều khó hiểu, quả thực đáng yêu muốn chết.

Lan Dịch Trăn hiểu được phần nào vì sao Thích Hoàng hậu muốn nhéo mặt Lan Dịch Hoan đến thế, y nhịn không được dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của hắn, cười nói:"Gần đây thiếu bạc, muốn ra ngoài bán ngươi."

Lan Dịch Hoan:"Ồ."

Hắn ngáp một cái, lại lần nữa đem đầu dựa vào vai Lan Dịch Trăn, hai tay ôn cổ y:"Vậy ngươi nhớ thương lượng giá cả đó nha."

Hắn cứ như vậy mà dựa vào y, vô cùng tin cậy.

Lan Dịch Trăn nhẹ giọng nói:"Ngươi một chút cũng không sợ ta nói thật sao?"

Lan Dịch Hoan nói có sách mách có chứng:"Cũng không phải, nhưng nếu ngươi thật sự thiếu tiền, ta đi theo ngươi cũng không có tiền, còn không bằng ngươi bán ta đi, người có thể mua nổi ta chắc chắn giàu hơn ngươi, ta sẽ tiếp tục ở trong tay hắn ăn ngon mặc sướng."

Lan Dịch Trăn:"....."

Tên bạch nhãn lang này!

Y tức tới cười, gõ đầu Lan Dịch Hoan:"Ngươi còn muốn ăn ngon mặc sướng? Người ta có mà trực tiếp hầm ngươi lên uống."

"Này, Nhị ca, nhẹ chút...."

Lúc hai người tới ngoài cung, trời cũng đã nửa tối.

Cũng may thời tiết không tồi, không nóng không lạnh, chỉ có chút gió nhẹ, ngẫu nhiên mới làm người ta cảm giác được tóc quét qua tai, lại mang đến trong không khí sự náo nhiệt.

Tiếng người bán hàng rong, mùi hương cùng khí nóng của các quán ăn, mọi người cùng nhau nói chuyện cười khẽ, tiếng gà gáy chó sủa trong viện nhà ai....

Đây là lần đầu tiên Lan Dịch Hoan xuất cung từ khi trọng sinh.

Nếu tính từ đời trước, cộng với thời gian sau khi hắn sinh bệnh, cũng càng thêm đã lâu.

Lúc đầu Lan Dịch Hoan còn buồn ngủ mà tựa cằm trên vai Thái tử, nghe thanh âm chung quanh, lưng hắn bất tri bất giác thẳng lên, bắt đầu nhìn khắp nơi.

Lan Dịch Hoan vốn tưởng Lan Dịch Trăn đem hắn ra ngoài ra có chuyện muốn làm, nhưng đi một hồi hắn phát hiện không phải vậy, Lan Dịch Trăn chỉ ôm hắn đi bộ lang thang khắp nơi, thấy hắn hứng thú với cái gì, liền tới gần xem một chút, chỉ đơn giản là tìm thú vui giải sầu.

Lan Dịch Hoan nhỏ giọng nói:"Ca ca."

Lan Dịch Trăn quay đầu, cười với hắn:"Ừm, phía trước có diễn xiếc và ảo thuật, muốn đi xem không?"

Nghe lời dỗ dành hài tử này, Lan Dịch Hoan có chút ngượng ngùng, do dự một chút, mới gật gật đầu.

Lan Dịch Trăn liền ôm hắn tới phía trước xem ảo thuật.

Y vẫn luôn ôm Lan Dịch Hoan trong ngực, như thế này có thể đi nhanh hơn một chút, còn bởi vì người trên đường thật sự quá nhiều.

Hôm nay vừa lúc cuối tháng, dựa theo tập tục Đại Ung, cho phép mở hội chợ cùng hội đèn lồng trên phố, bởi vậy không ít người sau khi ăn xong đều ra du lãm.

Chỗ gánh hát diễn xiếc phía trước chung quanh chỉ thấy người với người, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vang cùng trần trồ khen ngợi, hiển nhiên biểu diễn ở đó vô cùng xuất sắc.

Lan Dịch Hoan bị Lan Dịch Trăn ôm, đứng ở bên ngoài đám người, thấy bên cạnh có đôi phu thê, còn mang theo hai đứa con nhỏ.

Hai hài từ kia gì cũng không xem được, nhón nhón chân, còn cố gắng nhảy cao.

Vị phụ thân kia cười cười đem hài tử đang nắm tay mình bế lên, cho đứa bé ngồi trên cổ mình, nói:"Thế này là thấy rõ đi!"

Mẫu thân bên cạnh cũng ôm hài tử khác lên, cũng để bé ngồi trên cổ mình, cùng ca ca xem biểu diễn.

Vị mẫu thân này nhìn gầy yếu, không ngờ sức lực lại tốt vậy, Lan Dịch Hoan có chút kinh ngạc.

Hài tử ngồi trên cổ mẫu thân quay đầu thấy biểu tình của hắn, lập tức đắc ý, quen thuộc mà nói:"Hắc hắc, nương ta lợi hại nhất!"

Lời này vừa dứt, phụ nhân kia cũng quay đầu tới, thấy một lớn một nhỏ Lan Dịch Trăn cùng Lan Dịch Hoan, tướng mạo đều cực kỳ đẹp, quần áo trên người tuy là thường phục, nhưng cũng đẹp đẽ quý giá bức người, vừa thấy liền biết không phải hài tử nhà bình thường, liền cảm thấy có chút bất an.

Nàng vỗ chân nhi tử mình:"Không được mất lễ phép."

Lan Dịch Hoan lại rất cổ vũ, giơ tay vỗ vài cái, ngoan ngoãn trả lời:"Rất lợi hại, nương ngươi thật khoẻ."

Hài tử kia vừa khép lại miệng, lại cười rộ lên, phụ nhân kia cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói:"Cảm ơn tiểu công tử khích lệ, nhà làm nông đều sẽ như vậy."

Lúc này, Lan Dịch Hoan bỗng thấy cơ thể nhẹ đi, cúi đầu nhìn lại, Lan Dịch Trăn không nói lời nào nâng hắn lên, cũng ôm hắn hướng lên trên, để Lan Dịch Hoan ngồi trên đầu vai mình.

Lan Dịch Hoan không kịp phòng bị, hoảng sợ:"Ai!"

Thái tử là trữ quân, dưới một người trên vạn người, chưởng quản giang sơn xã tắc, cư nhiên để người ngồi trên cổ mình, đừng nói huynh đệ, ngay cả nếu là thân nhi tử thì cũng quá kinh hãi thế tục.

Giọng nói của Lan Dịch Trăn lại ổn định:"Ngồi im, đừng lộn xộn."

Hài tử bên cạnh nhìn thấy, cũng "Oa" một tiếng, học bộ dáng vỗ tay của Lan Dịch Hoan:"Cha ngươi thật lợi hại!"

Lan Dịch Hoan cảm nhận được run rẩy nhè nhẹ của Lan Dịch Trăn, vội vàng nói:"Đây là ca ca của ta!"

Hài tử kia trợn tròn hai mắt, nói:"Là ca ca cũng lợi hại nha!"

Lan Dịch Hoan không nhịn được cười.

Cảnh tượng cha mẹ đưa con đến xem biểu diễn, trước kia hắn cũng đã gặp qua nhiều lần.

Ở trong cung, mỗi khi tụ tập vào hội lễ hay ngày Tết, các phi tần đều mang theo Hoàng tử và Công chúa của mình tham dự.

Khi còn nhỏ, Lan Dịch Hoan mỗi khi thấy Bát Hoàng tử buồn ngủ, Quan Lệ phi liền sẽ ôm lên để nhi tử ngủ trong lòng, hoặc đến lúc phóng pháo hoa, nàng sẽ lấy tay che tai cậu nhóc lại.

Lan Dịch Hoan cũng chỉ nhìn như vậy, hắn không buồn ngủ, cũng không sợ tiếng pháo, không cần mẫu thân tới dỗ.

Cho nên hôm nay Lan Dịch Trăn đưa hắn ra ngoài, để hắn xem diễn xiếc, hắn cảm thấy xa lạ và ngoài ý muốn.

Lan Dịch Trăn tuy vẫn là một thiếu niên, nhưng người lại cao, Lan Dịch Hoan ngồi trên cổ y, lập tức cảm thấy tầm nhìn đột nhiên trống trải.

Hắn trên cao nhìn xuống người đàn ông đang đứng trên ghế dài ở giữa, đang dùng ngón chân nhấc một chồng đĩa và xoay tròn trong tiếng hoan hô của mọi người.

Kỳ thật màn biểu diễn trước mắt cũng không hiếm lạ gì với Lan Dịch Hoan, nhưng hắn không biết gì sao, có chút sợ hãi muốn Lan Dịch Trăn buông hắn xuống, liền duỗi thẳng châm và eo, cố gắng làm mình nhẹ hơn.

Lan Dịch Trăn lập tức chú ý tới, vỗ vỗ eo Lan Dịch Hoan nói:"Đừng ngồi như vậy, mệt lắm. Ngươi có thể thả lỏng eo, để tay lên đầu ta."

Lan Dịch Hoan do dự một lát, sau đó làm theo lời y nói, sau đó lặng lẽ cong lưng, nhỏ giọng nói:"Nhị ca."

Lan Dịch Trăn cũng thấp giọng hỏi:"Sao vậy? Sợ à?"

Lan Dịch Hoan nói:"Không phải.... Ngươi nói xem, sau khi ta hồi cung sẽ không bị giết đúng không?"

Cũng chỉ có hài tử Hoàng thất mới nói được như vậy, Lan Dịch Trăn không nhịn được cười rộ lên:"Không đâu."

Sau đó y lại nói:"Hơn nữa này có là gì, ta không phải ca ca ngươi sao? Vừa rồi ngươi cũng đã nói còn gì."

(Đọc đến đây mình cũng không hiểu hai người đang nói về gì🥲)

Sau khi xem xong xiếc, Lan Dịch Trăn lại mang Lan Dịch Hoan đi dạo phố, nhìn đến sạp hoa đăng bên đường, Lan Dịch Hoan nhìn qua hai lần, người bán hàng liền nhiệt tình hô:"Vị công tử này, mau mua cho nữ nhi ngài một cái hoa đăng đi! Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp này...."

Nói chưa dứt lời, Lan Dịch Hoan đem đầu chuyển qua, tuy khuôn mặt nhỏ tinh xảo tú khí, khó phân nam nữ, nhưng búi tóc trên đầu là kiểu của nam.

Người bán hàng vội vàng sửa lời:"Nhi tử, hắc hắc, là nhi tử, nam hài cũng thích chơi hoa đăng, chỗ ta hình dạng nào cũng có...."

Lời này chưa nói xong, Lan Dịch Trăn đã đem Lan Dịch Hoan đến trước sạp, tuy y cao gầy, khí chất trầm ổn, nhưng gương mặt kia đúng là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.

Người bán hàng rong ngừng lời, một lớn một nhỏ vô biểu tình mà nhìn, Lan Dịch Hoan nói:"Đây là ca ca ta."

Người bán hàng rong ngượng ngùng nói:"A, vậy, công tử mua cho đệ đệ một cái hoa đăng đi." Trong lòng lại thầm nghĩ "Hôm nay có lẽ không bán được rồi".

Nhưng Lan Dịch Hoan đứng ở đó, ánh mắt quét qua sạp một vòng, lại nhìn về chiếc hoa đăng ở trong góc.

Đèn kia đặt ở chỗ tối, thoạt nhìn xám xịt khó thấy, Lan Dịch Hoan dùng tay chỉ vào nó, người bán hàng ngượng ngùng đưa tới, thì ra là một chiếc đèn hình con hổ.

Người bán hàng nói:"Hình con vật không dễ làm như hình hoa, con hổ này xấu nên không ai muốn lấy, vẫn luôn ở chỗ này, giờ cũng rách nát, tiểu thiếu gia chê cười rồi."

Lan Dịch Trăn nói:"Lấy cái này đi."

Người bán hàng:"Hả?"

Lan Dịch Trăn liếc nhìn Lan Dịch Hoan một cái, nói:"Ừm, chính là cái này, gói lại đi."

Vì thế hai người mua hoa đăng, dọc đường lại mua thêm kẹo, túi tiền linh tinh, chuyến đi này xem như thắng lợi trở về.

Chờ đi qua con sông được đào để bảo vệ thành, thấy ở đây ít người, bọn họ liền ngồi xuống bên bờ.

Mùa này đá ở ven sông có chút lạnh, Lan Dịch Trăn liền để Lan Dịch Hoan ngồi trên đùi mình.

Y hỏi:"Hôm nay vui không?"

Lan Dịch Hoan gật gật đầu:"Vui lắm, cảm ơn Nhị ca."

Trong bóng đêm, Lan Dịch Trăn tựa hồ cười nhẹ, cũng tựa hồ không có. Hai người hồi lâu không nói chuyện, chỉ ngồi ở đó, lặng lặng nhìn mọi người thả đèn xuống sông.

Một lát sau, Lan Dịch Trăn sờ đầu Lan Dịch Hoan, hỏi:"Hận bọn họ không?"

"Bọn họ" này chỉ ai, trong lòng hai người đều rõ.

Lan Dịch Hoan dừng một chút, nhưng rất nhanh đã lắc đầu, nói:"Không có."

Lan Dịch Trăn có chút ngạc nhiên:"Không có?"

Lan Dịch Hoan gật gật đầu.

Hắn sống trên đời hơn hai mươi năm, lại đã cảm nhận đủ phập phồng lên xuống, những lúc đó, có bi ai, có thống khổ, có hổ thẹn, cũng có không cam lòng, chỉ duy không có hận ý.

Bởi vì hắn thấy thế giới này không để hắn thua thiệt gì.

Mọi người trong Hoàng thất sống trong toà cung điện sâu thẳm, phải trải qua ngờ vực tàn sát cùng lo âu thấp thỏm ngày đêm.

Bá tách bình thường lao khổ không hiểu được điều đó, bọn họ vì cuộc sống mà ngày ngày làm lụng vất vả, không thể chậm trễ.

Các binh sĩ trên chiến trường ăn quân lương của quốc gia, nhưng đứng trước đao kiếm, mang sống của họ bị treo lơ lửng, và tình cảm của họ dành cho người thân cũng ngày càng lớn dần.....

Những chuyện đó, hắn đã thấy tất cả.

Hắn biết, mọi người đều đang nỗ lực mà sống, thậm chí những người cô phụ hắn và người mà hắn cô phụ.

Chỉ thế mà thôi.

Hắn từng có khao khát một vài thứ, sự công nhận cùng tình cảm, vì thế mà giãy giụa cướp đoạt, trầm mê. Nếu nói hận, tại sao hắn không thể hận?

Lan Dịch Hoan nói:"Cũng không có gì, bọn họ chỉ là coi trọng Ngũ ca hơn thôi, làm những chuyện kia cũng không thành công. Ta hiện tại không có chuyện gì, còn Nhị cữu cùng Quốc sư lại bị Phụ hoàng nhốt lại. Bọn họ hiện tại nhất định rất thống khổ, ta không cần phải hận."

Lan Dịch Trăn không nói gì, tay ôm Lan Dịch Hoan vô thức siết chặt, y nhớ tới nhưng thi thể trong quan tài kia, nhớ tới khuôn mặt dối trá ghê tởm của Kính Văn, nhớ tới bộ dáng tái nhợt gầy yếu của Lan Dịch Hoan khi mới đến Đông Cung....

Chỉ cần tưởng tượng như vậy, tim y như bị bóp chặt.

Y hận không thể trực tiếp cầm kiếm lên giết chết những người đó, nếu lúc nãy không xuất cung, y thật sự đã làm như vậy.

Chỉ là Lan Dịch Hoan còn nhỏ thế này, hết thảy phản ứng lại quá bình tĩnh, thậm chí hắn còn không cân nhắc qua cảm thụ của bản thân, mà chỉ thờ ơ nói về mọi chuyện.

Lan Dịch Trăn vuốt tóc Lan Dịch Hoan, đột nhiên có loại xúc động khó hiểu, thấp giọng nói:"Chỉ cần Nhị ca thích ngươi nhất là được rồi."

Lan Dịch Hoan thấy lời này không giống như lời mà y có thể nói ra, vô cùng kinh ngạc mà nhìn y.

Khuôn mặt thiếu niên lạnh như băng tuyết, dưới ánh trăng, sự dịu dàng trong ánh mắt y dường như hợp làm một với y lúc trưởng thành.

Y nói:"Không, phải nói, ta chỉ thích một mình Lan Dịch Hoan."

Một khắc nói ra những lời này, rõ ràng là muốn an ủi, lại không biết vì sao, y lại cảm thấy có một cỗ lệ ý nảy lên, giống như một khối đá xuất hiện đè chặt trái tim.

Chỉ thích ngươi.