Sau khi chùa Hộ Quốc bị cháy, Kính Văn đại sư liền "Sinh bệnh".
Gã thả gió ra bên ngoài là bản thân vì cứu mọi người khỏi bị thương trong đám cháy mà pháp lực hao hết, cho nên thân thể thập phần suy yếu, không thể gặp ai, nhưng mọi người đều vô cùng kính nể.
Sau khi nghe Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực tới, Kính Văn đại sư lập tức từ trên giường ngồi dậy.
"Chỉ có hai đứa nhỏ tới?"
Gã xác nhận với đồ đệ.
Tiểu hoà thượng tới thông báo nói:"Đúng vậy, Thất Điện hạ nói, là Hàn Thái phó nói họ đến thăm bệnh ngài."
Việc đó đúng là việc lão nhân kia có thể làm, gã đang lo làm sao bịp miệng Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực, bọn họ liền tới cửa, quả thật tốt.
Trong lòng Kính Văn đại sư nảy lên ý vui mừng, vội vàng nói:"Mau mời họ vào! Ngoài trừ họ ra, những người khác đều đi ra ngoài, không được tiến vào."
Rất nhanh, Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực bước vào.
Biểu tình Hàn Trực cứng đờ, mặt căng chặt, hiển nhiên vô cùng khẩn trương, Lan Dịch Hoan chỉ cười hì hì, một bộ dáng như không có chuyện gì.
"Các ngươi tới rồi, mau ngồi đi."
Ngày đó Kính Văn đại sư không đắc thủ, gã thử Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực đôi câu rốt cuộc hiểu một chút, biểu tình và ngữ khí ôn hoà như trước:"Thấy các ngươi không sao, ta an tâm rồi."
Lan Dịch Hoan cười hì hì nhìn gã, đôi mắt đen láy xoay chuyển:"Xem ra đại sư cũng không có việc gì."
Kính Văn đại sư nói:"Ai, chỉ có chút suy yếu thôi, nghỉ ngơi chút liền tốt. Ngày đó——"
Gã đang muốn nói trực tiếp vấn đề, Lan Dịch Hoan đột nhiên nói một câu:"Đại sư, ta biết ngày đó ngươi đang làm gì."
Kính Văn đại sư ngẩn ra:"Cái gì?"
Lan Dịch Hoan hì hì cười, giọng nói thanh thuý non nớt, lại mang theo loại lạnh lùng không đúng với tuổi tác.
Hắn hỏi:"Ngươi không phải hoà thượng sao? Người xuất gia vì sao lục căn không tịnh?"
Khi hắn nói chuyện, âm cuối kéo dài, còn có chút lên xuống, giống như đang nói chuyện với trưởng bối thân cận.
Kính Văn lại cảm thấy có cỗ hàn ý từ chân chậm rãi bò lên, ngẩng đầu lên nhìn, khó tin nhìn Lan Dịch Hoan, trong phút chốc tưởng mình nghe lầm.
Chỉ là không biết có phải tác dụng tâm lý không, gã phát hiện biểu tình Lan Dịch Hoan thay đổi, ánh mắt đang hồn nhiên đáng yêu, bỗng trở nên thâm thuý mà ý vị thâm trường, nụ cười trên mặt ngọt ngào, lại như có phần châm chọc.
Kính Văn nhất thời không nói nên lời, Lan Dịch Hoan thở dài trước:"Đáng tiếc, ta nói cùng Thái phó, hắn lại không tin ta. Kia chỉ có thể chờ lúc gặp Phụ hoàng, ta sẽ nói với người."
Dứt lời, hắn nhìn về Kính Văn mà mỉm cười, trên má lộ ra lúm đồng tiền cùng hàm răng nhỏ trắng đều, nói từng chữ:"Sau đó, nói Phụ hoàng giết ngươi——"
Âm điệu cuối câu này, là mấy ngày trước Lan Dịch Hoan học trộm từ đại sư Tam ca, tuyệt đối nguyên nước nguyên vị, mười phần âm dương quái khí.
*chỗ này đúng là Nhị ca, nhưng mình thấy cách nói chuyện kiểu này là của Tam ca thì đúng hơn.
Kính Văn ban đầu có cảm giác sởn tóc gáy, nhưng ngay sau đó, nhìn Lan Dịch Hoan tươi cười, sợ hãi cùng khiếp sợ biến thành hưng phấn.
Không hổ là hài tử Hoàng thất, thì ra trong bề ngoài ngây thơ đáng yêu lại có sự bén nhọn như thế.
Gã luôn cho rằng, gã thích loại hài tử vô tri, ngây thơ, hiện giờ lại phát hiện, sự sắc bén ngoài ý muốn của Lan Dịch Hoan càng gây thêm kích thích.
Hài tử như vậy, cái loại sinh cơ cùng sức sống này, nhất định vượt xa những người khác!
Lan Dịch Hoan cảm nhận được Kính Văn ngày càng biểu hiện thèm khát lộ liễu, ngã một lần khôn một chút, hắn đã phân biệt được hàn ý trong ánh mắt kia.
——Tên chó này tới hiện tại còn có những suy nghĩ đó, thật không biết sống chết.
Nhưng nên là như vậy, Lan Dịch Hoan tâm niệm vừa động, đột nhiên nghĩ tới một kế sách.
Còn gì bằng tự mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, như vậy thì ai dám không tin?
Lan Dịch Hoan nói với hệ thống:"Đem cảm xúc "Xuân tâm manh động" dùng trên Kính Văn."
Hệ thống:[Nhắc nhở: Cảm xúc này có nguy hiểm nhất định, xin sử dụng cẩn thận.]
Lan Dịch Hoan trong lòng xem xét thời gian một chút, nói:"Không quan trọng, dùng cho hắn đi."
Kính Văn nhận thấy tim mình đập càng lúc cành nhanh, tình cảm mãnh liệt cùng xúc động xưa nay chưa từng có xuất hiện, gã luôn tự xưng là định lực hơn người, lần này, lại như một thiếu niên mang theo xúc động, vội vàng.
Cơ mặt có chút động, như là cười, lại như ác thú nhìn mồi, nói với Lan Dịch Hoan:"Ngươi nói ngươi muốn nói cho Hoàng thượng?"
Lần trước gã động thủ với Hàn Trực cũng là bộ dáng này, Hàn Trực cảm nhận được nguy hiểm, một tay túm lấy tay Lan Dịch Hoan kéo hắn lại, nhắc nhở nói:"Thất, Thất Điện hạ."
Lan Dịch Hoan như bất giác nói:"Ta không chỉ muốn nói cho Phụ hoàng, còn muốn nói cho Thái tử ca ca, cho mọi người biết ngươi là cái——"
Hắn còn chưa nói xong, Kính Văn đại sư bỗng nhiên tiến lên bắt được Lan Dịch Hoan, Hàn Trực vẫn luôn khẩn trương, thấy thế liền lao đến cản, kết quả bị Kính Văn một tay một cái, giống như xách hai con gà đem Hàn Trực cùng Lan Dịch Hoan kéo vào buồng.
Kính Văn cơ hồ dùng loại ngữ khí hung tợn nói:"Để ta xem các ngươi có dám nói ra không...."
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, Hàn Thái phó nói:"Đại sư, để ngươi đợi lâu rồi."
Hàn Thái phó bước vào cửa, sau đó thấy một màn này, lập tức ngây ngẩn cả người.
Kính Văn trăm triệu không nghĩ tới Hàn Thái phó sẽ đến, động tác trên tay cứng đờ, Hàn Trực nhân cơ hội cắn một cái, thoát khỏi tay gã, lôi kéo Lan Dịch Hoan tránh sau Thái phó.
Hàn Trực nói:"Tổ, tổ phụ, hắn lại muốn đánh người!"
Hàn Thái phó ban đầu kinh ngạc, sắc mặt dần trầm xuống, bảo vệ hai đứa nhỏ, nói:"Kính Văn đại sư, ngươi đang làm cái gì?"
Giọng nói già nua này làm Kính Văn chấn động, hoàn toàn thanh tỉnh, ý thức được hành động vừa rồi của mình, không khỏi cả kinh.
Mình vừa rồi làm sao vậy? Sao lại thất thố cùng sốt ruột như thế, đến nỗi chưa không chú ý ngoài cửa, lộ ra sơ hở.
Kính Văn lập tức nói:"Thái phó, đây là hiểu lầm!"
Hàn Thái phó hít một hơi thật sâu, trước khẽ nói với Lan Dịch Hoan và Hàn Trực:"Các ngươi ra ngoài trước, không cần sợ, gia đinh của phủ ta ở bên ngoài, ra ngoài chờ cùng họ."
Sau đó ông nói với Kính Văn:"Đại sư, ta nghĩ, chúng ta cần nói chuyện một chút."
Hàn Thái phó tuy rằng quyết giữ ý mình, nhưng cũng không ngốc, ngày hôm qua bi phẫn rời đi, trong lòng Thái phó cũng vì lời Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực nói mà sinh ra chút nghi ngờ.
Chỉ là ông luôn nghiêm khắc không muốn biểu lộ ra, để tránh bọn nhỏ sau nghị luận sau lưng trưởng bối, ảnh hưởng đến lễ tiết giáo dưỡng.
Cho tới hôm nay, cuối cùng ông cũng hiểu ra, mặc kệ nói thế nào, Hàn Thái phó trăm triệu không nghĩ tới, thế mà thấy một màn này.
Ông chỉ tưởng nhiều lắm là hiểu lầm!
Sau khi bọn nhỏ ra ngoài, Hàn Thái phó cùng Kính Văn mặt đối mặt ngồi xuống.
Hàn Thái phó trầm trọng nói:"Kính Văn đại sư, vừa rồi là thế nào? Ngươi còn không trả lời."
Kính Văn xin lỗi nói:"Hai đứa nhỏ này quá bướng bỉnh, vừa tiến vào cửa, Thất Điện hạ liền chống đối ta, Hàn công tử lại che chở Thất Điện hạ, ta nhất thời không nhịn được, liền.... Ai, này đều là lỗi của ta."
Giọng điệu của gã áy náy, lời nói cũng tương tự, chỉ là làm một cao tăng, mới chỉ như vậy đã bị chọc giận, có phần không thích hợp.
Ánh mắt Thái phó chợt loé, nhìn chằm chằm Kính Văn:"Không biết tột cùng bọn họ đã nói gì, làm gì, mà khiến cho đại sư tức giận như vậy, đại sư hiện tại nói cho lão phu, ta về nhất định sẽ dạy dỗ lại hai đứa nhỏ."
Kính Văn đại sư nói:"Việc này...."
Đầu gã nhanh chóng nghĩ, muốn bịa ra lý do thích hợp, tâm lại không thể nào tĩnh.
Gã chỉ cảm thấy tim mình lại đập nhanh, thân thể khô nóng không giảm mà lại tăng.
Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực không ở đây, nhìn Thái phó trước mặt, càng nhìn càng thấy ông thuận mắt.
Mái tóc bạc, nếp nhăn trên mặt, đốm đồi mồi trên tay lão nhân, đều lộ ra một cỗ kiều mị.
Gã luôn cho rằng mình chỉ thích hài tử, mê luyến sinh lực trên người họ, không nghĩ tới hiện giờ lại si mê một lão nhân, phảng phất mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Hàn Thái phó chỉ muốn biết rõ ràng mọi chuyện, kỳ thật nếu so hai hài tử bướng bỉnh với một cao tăng đắc đạo, ông vẫn có khuynh hướng tin tưởng Kính Văn hơn, nhưng trong này có nội tình gì, liền khó nói.
Nhưng sau khi hỏi, một lúc sau Kính Văn vẫn không trả lời, trong lòng Hàn Thái phó thấy kỳ quái, đang muốn mở miệng thúc giục, đột nhiên, đối phương duỗi tay lại, tay để trên tay ông.
"Thái phó...." Kính Văn run giọng nói.
Hàn Thái phó đầy mờ mịt, lại thấy sắc mặt đối phương đỏ lên, hai mắt mê ly, phảng phất có gì khó nói, không khỏi nói:"Đại sư, ngươi sao vậy? Nếu có gì khó xử, đừng ngại cứ nói ra, có lẽ lão phu có thể giúp."
Kính Văn đại sư thấp giọng nói:"Có."
Hàn Thái phó nói:"Cái gì?"
Kính Văn đại sư rốt cuộc không kìm nén được, đột nhiên đứng dậy, một chân đá ngã cái bàn giữa hai người, một bước đi tới nắm lấy bả vai Hàn Thái phó, nói:"Hàn Thái phó! Nếu ta nói ta ái mộ ngươi, liệu ngươi có chấp nhận không?"
"......"
Hàn Thái phó đang muốn hỏi gã đá bàn làm gì, lời còn chưa nói ra, đã bị câu này dọa ngốc.
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì?"
Kính Văn ở cổ Thái phó ngửi sâu một cái, thấp giọng nói:"Thơm quá."
Trên trời cứ như bổ xuống một tia sét, bổ lên đầu Hàn Thái phó.
Cả người ông ngây dại, trong đầu chỉ xoay quanh hai chữ "Thơm quá.... Thơm quá....."
Trời xanh trên cao, này cũng thật sự quá ghê tởm!
Kính Văn cũng thấy kỳ quái, cho tới nay, gã yêu thích người khác cũng chỉ xuất phát từ vẻ ngoài mỹ lệ, vì theo đuổi trường sinh, mà không phải mang theo cảm xúc nhiệt tình.
Gã giống như trời sinh không có cảm xúc rung động.
Nhưng lần này, đối mặt với Hàn Thái phó già nua, nội tâm gã lại cảm nhận được tình cảm mãnh liệt mênh mông, như cực kỳ yêu cực kỳ khát vọng.
Chẳng lẽ.... Thật ra.... Đây mới là chân ái của gã?
Trách không được.... Đối mặt với những người khác, đều là bình tĩnh tàn khốc.
Thì ra mình là một kẻ si tình!
Kính Văn ngửi mùi hương trên người Thái phó, Hàn Thái phó cơ hồ muốn nôn ra, liều mạng giãy giụa, lại bị túm chặt lại.
Kính Văn tựa hồ muốn kéo Hàn Thái phó tới giường, ngoài miệng còn lộn xộn thông báo:"Thái phó, ngươi nghe ta nói, ta là thật lòng, ta có thể không có những hài tử đó, ta thật lòng muốn ngươi, tuy rằng.... Ngươi có chút lớn tuổi, nhưng ta không chê.... Vẫn là càng già càng có phong vận, già rất tốt, già rất tốt...."
Hàn Thái phó giận dữ nói:"Cái gì mà "Không có những hài tử đó"? Ngươi cư nhiên có tâm tư này với họ?.... Ngươi, ngươi đúng là súc sinh, ta làm thịt ngươi!"
Ông tuy tuổi đã lớn, nhưng thân thể vẫn tốt, dáng người cũng cao lớn, lửa giận hiện tới, càng là vì bảo vệ tấm thân mình, một tay lật đổ Kính Văn đại sư trên mặt đất, cùng gã quay cuồng vặn đánh.
Đúng lúc này bên ngoài thông báo:"Thái tử giá lâm!"
Lan Dịch Trăn thế mà tự mình tới.
Thanh âm của thái giám làm Kính Văn bừng tỉnh, phục hồi tinh thần mà cúi đầu xuống nhìn.
Đây là cảnh tượng gì đây!
Lúc này gã đè Hàn Thái phó trên mặt đất, một mặt xé rách quần áo đối phương, một mặt cúi đầu gần khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Mà sức chiến đấu của Hàn Thái phó cũng hung mãnh, dùng lực đá Kính Văn, hai tay còn liều mạng gãi đầu trọc của gã, cào ra từng viết đỏ, hai bên đánh túi bụi.
——-Trời ạ, gã đang làm cái gì đây?!
Kính Văn đại sư nhìn cái mặt già kia, thấy buồn nôn, vội buông Thái phó ra, nhảy người lên.
Hàn Thái phó tức giận đến cả người phát run, tay chân cùng dùng lực bò dậy, giận dữ hét:"Súc sinh! Cầm thú! Ngươi dám vô lễ như thế, ngươi còn dám có tâm tư xấu xa với hài tử, ngươi chờ đi, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Hàn Thái phó nói xong liền đi ra ngoài, lại bị Kính Văn túm lại, sắc mặt gã lạnh lẽo, như thay đổi thành người khác.
Gã lạnh giọng nói:"Thái phó, ngươi không thể đem chuyện này nói ra, càng không thể nói cho Thái tử!"
Hàn Thái phó chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy:"Ngươi cho rằng đến giờ rồi ta còn nghe lời ngươi nói?"
"Ngươi không thể không nghe!"
Hàn Thái phó muốn tránh thoát, Kính Văn lại dùng thêm lực đạo bắt lấy ông, vội vàng nói:"Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta là xong rồi, nhưng người mất mặt còn có ngươi! Người khác nghe ngươi nói xong, đều sẽ biết, ngươi là bị ta phi lễ, mới biết được ta là dạng người thế nào!"
"Ngươi!"
Kính Văn nhanh chóng nói:"Ngươi một phen khí tiết tuổi già khó giữ, chịu nổi người khác chỉ trỏ sao? Người Hàn gia các người không cần mặt sao?! Ngươi ngẫm lại đi, không cần ra ngoài nói bậy! Lại nói, chỉ có lời ngươi, người khác chưa chắc đã tin!"
Gã thế mà thuần thục nghĩ ra nhiều lý do như vậy, chính là vì đã từng nói với nhiều người, chỉ là những người đó đa số là hài tử, so với Hàn Thái phó, càng không có năng lực phán đoán, cũng càng dễ bị doạ sợ.
Qua miệng Kính Văn cùng lễ pháp, xảy ra chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của bọn trẻ chính là cảm thấy mình gây hoạ, làm sao dám để người khác biết?
Ngực Hàn Thái phó phập phồng kịch liệt, mặt nghẹn đến đỏ bừng, giận dữ hét:"Nếu là như vậy, ta liền lấy cái chết tự chứng! Như vậy, ta cứ diệt trừ tiểu nhân gian trá như ngươi trước đã!"
Nói xong, Hàn Thái phó lại muốn nhào tới đánh tiếp, lúc này, cửa ngoài kia mở ra, thị vệ Đông Cung nghe được động tĩnh, một bước xông vào, thấy thế liền tách hai người ra.
Mà Lan Dịch Trăn vào sau, đang ở bên ngoài nói chuyện với Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Trăn nghe Lan Dịch Hoan nói vài câu về tình huống hôm nay, sắc mặt cũng không được tốt, chỉ là không ở trước mặt Lan Dịch Hoan biểu hiện ra, sờ đầu hắn nói:"Ta vào trước nhìn xem."
Lan Dịch Hoan lại kéo y, thấp giọng nói:"Nhị ca, ngươi không cần nói chuyện trước đó cho Hàn Thái phó."
Lan Dịch Trăn hỏi:"Vì sao?"
Lan Dịch Hoan nói:"Chúng ta đã nói với Hàn Thái phó, đầu trọc khi dễ chúng ta, nhưng Thái phó không tin, còn nói là chúng ta sai. Cũng không biết hiện tại Thái phó có tin không."
Lan Dịch Trăn cũng là học sinh của Hàn Thái phó, biết tính lão nhân này cố chấp, Lan Dịch Hoan vừa nói vậy, y lập tức đoán được tình huống lúc ấy, trong lòng có chút khó chịu.
Y để Lan Dịch Hoan đến Hàn gia, là để thả lỏng tâm tình, cũng không phải để bị dạy dỗ, Hàn Thái phó dạy cháu mình thế nào, Lan Dịch Trăn không quản được, còn đây là đệ đệ y, vậy thì chưa chắc.
Lan Dịch Trăn nhéo mũi Lan Dịch Hoan, nói:"Tiểu tử, đó là lão sư của ta."
Lan Dịch Hoan nói:"Vậy ngươi có đáp ứng không?"
Lan Dịch Trăn cười nói:"Ngươi cũng là kẻ xấu, sao ta dám không đáp ứng đây?"
Nói xong, y liền vào cửa.
Lúc này, Hàn Thái phó và Kính Văn đã bị thị vệ tách ra.
Hai người này bình thường coi trọng thể diện, bây giờ quần áo rách nát, mặt mũi bầm dập, dữ tợn đối diện nhau, quả thực như hai con gà chọi nhau đầu đường.
Trên đầu Kính Văn đại sư đều là vệt đỏ, nhìn vô cùng buồn cười, bọn thị vệ đều phải cực lực nén cười.
Lan Dịch Trăn ra vẻ kinh ngạc:"Đây là làm sao vậy? Hai người xin bớt giận. Người đâu, lấy khăn lại đây, đưa cho Thái phó cùng đại dự lau mặt."
Hàn Thái phó lạnh lùng nói:"Không cần! Điện hạ, người này, người này——"
Ông thở hổn hển mấy hơi, suy xét đến thanh danh hai đứa nhỏ, chung quy không nói chuyện khác, nói:"Phát rồ, tội ác tày trời, dám, dám làm việc phi lễ với lão phu!"
Kính Văn cười khổ nói:"Thái phó, đều là hiểu lầm, ta vừa rồi ngủ mơ hồ, nói mớ vài câu, ngài lại coi là thật, đi lên đánh ta, ta tự bảo vệ mình nên cũng đánh lại."
Lời này gã nói lưu loát vô cùng, Hàn Thái phó đầy mặt không tin:"Điện hạ, ngài xem, hắn quả thực vô sỉ!"
Lan Dịch Trăn cười nói:"Thái phó đức cao vọng trọng, Quốc sư trong hoả hoạn cứu được nhiều người, hai người đều là người nhân từ, chuyện này hẳn là hiểu lầm, cứ để lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không đi."
Lời Lan Dịch Trăn nói quá đúng chỗ, Hàn Thái phó tức giận muốn mạng, nói:"Điện hạ, ta dạy ngươi như vậy sao?"
Lan Dịch Trăn nói:"Không thấy mọi việc, Cô không dám nói nhiều."
Y nói xong, thấy Lan Dịch Hoan lấp ló sau lưng Thái phó, giơ ngón cái cho y, khoé miệng không nhịn được nhếch lên, lại cố gắng nhịn cười.
Lan Dịch Hoan khuyến khích Lan Dịch Trăn sắm vai Thái tử ngu ngốc, mình thì ra vẻ thông minh lại tốt bụng:"Nhị ca, ta cảm thấy Thái phó nói đúng. Kính Văn đại sư vừa rồi còn muốn đánh ta, hắn chính là người xấu. Thái phó là tới cứu ta."
Trong lòng Hàn Thái phó chấn động, không nghĩ tới hài tử này còn nói cho ông.
Lan Dịch Trăn thấy ngứa tay, muốn nịnh mặt Lan Dịch Hoan, ngữ khí lại nghiêm túc:"Nhất định là vì ngươi bướng bỉnh. Nếu không, Kính Văn đại sư là cao tăng đức cao vọng trọng, sao có thể vô duyên vô cớ đánh ngươi? Được rồi, chuyện này không cần nhắc lại."
Hàn Thái phó cả người rơi vào trạng thái khó tin, ông lần đầu nếm thử cảm giác bị đè nén, hết đường chối cãi, tức giận muốn tử chiến với Kính Văn, bị người của Thái tử kéo ra, nói thị vệ đưa ông về nhà.
[Nhiệm vụ hoàn thành, đã phát "Ban ngày gặp quỷ".]
Lan Dịch Hoan chờ đến giờ khắc này, nói:"Dùng cho Kính Văn."
Kính Văn đại sư trong lòng thấy may mắn.
Kỳ thực lúc Thái tử tiến vào, gã thập phần lo lắng, gã lấy cớ nhiều sơ hở, mà Thái phó là lão sư của Thái tử, Thái tử phân nửa tin lời ông, hôm nay chỉ sợ toi đời.
Không nghĩ tới, bên ngoài nói Lan Dịch Trăn cương trực công chính, thì ra đều là nói quá, cũng chỉ là một Thái tử yếu đuối sợ phiền phức mà thôi, không muốn đắc tội y, chỉ dễ dàng như vậy đã lừa gạt được.
Chỉ là sự tình phát sinh hôm nay có chút quỷ dị, gã không biết sao lúc đó lại sinh ra cảm giác như vậy với Thái phó, đắc tội lão nhân này, hơn nữa cũng không đắc thủ với Thất Hoàng tử.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Kính Văn không nhịn được liếc nhìn Lan Dịch Hoan.
Gã si mê rõ ràng là hài tử này, xinh đẹp, tươi sống, ngoan ngoãn lại cất giấu bén nhọn thông tuệ.
Xem ra, phải đẩy nhanh trận pháp sự kia rồi.
Nếu trước đó gã còn lo Lan Dịch Hoan cáo trạng cho Thái tử, lại thấy thái độ vừa rồi của Lan Dịch Trăn, Kính Văn càng không cố kỵ, càng xem Lan Dịch Hoan là vật đã nằm trong tay.
Con mồi mỹ lệ, ngươi cứ tận lực mà giãy giụa đi, sau đó ngươi sẽ phát hiện, ngươi tuy rằng là Hoàng tử, cuối cùng vẫn bị ta thuần dưỡng.
Chỉ mới nghĩ một chút, đã đủ khiến cả người nhiệt huyết sôi trào.
Phát hiện Lan Dịch Hoan ở phía sau Thái tử cũng nhìn mình, Kính Văn đại sư liền cúi đầu, ở góc độ Lan Dịch Trăn không thấy, chậm rãi nở nụ cười với hắn.
Ngay sau đó, Kính Văn liền cứng đờ.
——Kính Văn nhìn thấy, mắt của Lan Dịch Hoan chảy ra hai dòng máu đỏ thẫm.
Ngay sau đó, hai viên tròng mắt theo dòng máu rơi xuống đất, lăn về phía gã.
Hai tròng mắt dính máu kia tuy không còn ở trong hốc mắt, những vẫn như cũ từ trong đó hiện lên hình ảnh của hắn, lạnh lẽo, sâu kín, nhìn chằm chằm gã.
Kính Văn mồ hôi chảy ròng ròng, theo bản năng lùi hai bước, lại nghe thấy tiếng nói thanh thuý vui cười, không biết từ đâu truyền đến:" Hì gì, đừng nhúc nhích, ta đang nhìn ngươi.... Ta đang nhìn ngươi...."
Kính Văn đại sư sởn tóc gáy, toàn thân cứng còng, hai tròng mắt đột nhiên bắn lên, đánh vào đùi gã.
"Phốc phốc" hai tiếng bạo liệt nhẹ phát ra, Kính Văn cảm giác được tròng mắt nổ ra chất lỏng nào đó nóng bỏng, theo da thịt thấm vào máu cùng xương cốt.
Cả người đau nhức kêu thảm, run rẩy quay cuồng nằm trên đất, tay chỉ vài Lan Dịch Hoan, khàn cả giọng:"Ngươi—-"
Mọi người đều bị dọa sợ, nhìn hoà thượng này đột nhiên trợn mắt há mồm phát cuồng, Lan Dịch Trăn một tay ôm Lan Dịch Hoan vào ngực, lùi lại vài bước, lạnh lùng nói:"Đem hắn đè lại."
Bọn thị vệ tiến đến, nhưng bị những người này đè lại, Kính Văn đại sư như thoát khỏi ác mộng, đau đớn biến mất, dị tượng vừa rồi cũng không thấy đâu.
Chỉ có thanh âm giận dữ của Thái tử:"Quốc sư, ngươi vừa rồi làm sao vậy?"
Kính Văn đại sư đầu óc trống rỗng, không nói nên lời:"Này.... Ta...."
Gã ngẩng đầu, thấy Lan Dịch Hoan được Thái tử bảo hộ trong ngực, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, không có chút máu nào.
Hắn nói với Lan Dịch Trăn:"Nhị ca, Quốc sư nhất định là bị bệnh."
Tiếp đó, Lan Dịch Hoan cúi đầu, nhìn về Kính Văn đang nằm trên đất, cười cười:"Ngài nghỉ ngơi thật tốt, sớm ngày bình phục."