Lan Dịch Hoan vội vàng chạy đến chỗ của Hàn Trực, đồng thời hệ thống nghe theo hắn kích nổ.
Ngôi chùa thập phần an tĩnh, không ai biết được ngay lập tức sẽ có một vụ nổ, mà bọn họ cũng sẽ không bị thương tổn.
Lúc này là sau giờ ngọ*, trời thu vẫn ấm áp lười biếng như thường ngày, Lan Dịch Hoan lần nữa đi qua đình viện, gõ cách cửa kia.
*giờ ngọ: từ 11 giờ đến 13 giờ
"Thịch thịch thịch."
Lan Dịch Hoan hít sâu một hơi, đầu ngón tay đánh ở ván cửa, có vài phần đau đớn.
Hắn gõ hai lần, không có người mở cửa, dứt khoát trực tiếp xông vào.
Kính Văn đại sư cùng Hàn Trực quả thực đều ở bên trong.
Lúc này, Hàn Trực chật vật lăn ngã trên mặt đất, Kính Văn đại sư khom lưng bắt lấy một chân Hàn Trực, đang đem người túm về, Hàn Trực liều mạng giãy giụa.
Đời trước, Hàn Trực chính là bị Kính Văn đánh gãy chân thế này, sau thành tàn tật.
Lan Dịch Hoan xông tới, hai người trong phòng đều cả kinh, Kính Văn đột nhiên buông lỏng tay.
Trong phúc chốc Kính Văn đeo lại lớp ngụy trang, trên mặt vẫn có chút chột dạ, nói:"Thất Điện hạ, sao ngươi lại tới đây?"
Trong lòng Kính Văn nhanh chóng tính toán, một màn vừa rồi Lan Dịch Hoan đã thấy, chỉ sợ hôm nay không thể để hắn đi.
Xem ra chỉ có thể thay đổi kế hoạch, dỗ dành Lan Dịch Hoan trước, sau đó giữ hai đứa nhỏ lại. Còn làm sao để ăn nói với người trong cung....
Lúc này, Hàn Trực cao giọng hét to:"Thất Điện hạ, nhanh chạy đi!"
Kính Văn đại sư đè Hàn Trực lại, nhìn Lan Dịch Hoan mà cười, nói:"Điện hạ, vừa rồi là tiểu tăng dạy Hàn công tử công phu, hắn học không giỏi, không muốn để ngươi xem..."
"Đại sư."
Lan Dịch Hoan ngắt lời Kính Văn, nói thẳng:"Bên ngoài cháy."
Trong căn phòng trống trải, hắn đứng ngược sáng, thân ảnh nho nhỏ được bọc một tầng ánh vàng, biểu tình cùng giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ đang nói "Hôm nay thời tiết thật đẹp".
Kính Văn ngẩn người, ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng nổ mạnh vang lên.
Mặt đất dưới chân họ lung lay, đá trên núi rơi xuống như mưa đánh vào nóc nhà, cả toà thiện phòng giống như ngay sau đó liền sập.
Kính Văn kinh hãi, không quản Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực, chạy xông ra cửa nhìn.
Kính Văn hoảng sợ phát hiện bên ngoài lửa cháy hừng hực, chùa Hộ Quốc đã sụp một nửa, mọi người khắp nơi hét toáng lên mà chạy.
Tới đây cầu phúc, phúc còn chưa thấy mà chùa lại sụp, đây chính là tai họa ngập trời cho an nguy xã tắc!
Lan Dịch Hoan kéo Hàn Trực, nói:"Đi!"
Hai đứa nhỏ trèo cửa sổ ra ngoài, nhân cơ hội chạy trốn.
Lan Dịch Hoan vốn lo lắng chân Hàn Trực bị thương, nhưng thấy chân Hàn Trực bước đi vô cùng nhẹ nhàng, lúc nhảy cửa sổ còn ở phía sau hắn đẩy hắn lên, giữ chặt tay Lan Dịch Hoan:"Đừng.... Sợ.... Ta, túm ngươi.... Chạy."
Lan Dịch Hoan hỏi:"Ngươi vừa rồi không sao chứ?"
Hàn Trực lắc đầu, lắp bắp giải thích cho Lan Dịch Hoan:"Kính Văn, đại sư, hắn đột nhiên.... Điên rồi, muốn cắn ta, hút máu, ta, muốn chạy, hắn liền nói, dám chạy, liền.... Vặn gãy, chân ta.... Ngươi liền, tới."
Hàn Trực tuy ăn nói vụng về nhưng từ nhỏ tập võ, thiên phú lại cao, một bên nói một bên kéo Lan Dịch Hoan chạy, cẩn thận chú ý đường núi gập ghềnh dưới chân, hành động nhanh nhẹn.
Này giống như vô số lần cùng nhau trải qua sinh tử, hai người cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng nhau sống sót.
Lan Dịch Hoan nghe ngữ khí mờ mịt của Hàn Trực, đột nhiên thấy chua xót, nói:"Xin lỗi, ta tới chậm."
Hàn Trực nói:"Không có, ngươi, tới đúng lúc, thật sự ta, không nghĩ ngươi, sẽ tới. Chúng ta.... Đi đâu đây?"
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, phát hiện bọn họ đã chạy ra khỏi chùa Hộ Quốc.
Thuốc nổ phá huỷ hoàn toàn ba toà chủ viện chuyên cung phụng Phật Tổ cùng bài vị, lửa theo cây cối khô khốc do thu nhanh chóng lan tràn, hùng hổ khuếch tán chung quanh, bầu trời tràn đầy khói đen.
Nếu là dưới tình huống bình thường, thế lửa kiểu này không biết đã thiêu chết bao nhiêu người, nhưng Lan Dịch Hoan chạy trong đám khói mà hô hấp cũng không gặp trở ngại, đồng thời nghe không ít tiếng hét ở khắp nơi, nghe qua thập phần trung khí, xem ra mọi người đều không gặp chuyện gì.
Hắn nói:"Chúng ta xuống núi tìm người dập lửa."
Cho tới bây giờ, phần thưởng của hệ thống đều có thời hạn, trước mặt trời mọc Lan Dịch Hoan phải tìm được người dập lửa, cho nên không có quá nhiều thời gian.
Hàn Trực không có dị nghị gì với lời hắn nói, lập tức gật đầu.
Cách bọn họ không xa có một bức tường thấp, mặt trên tường hơi vỡ nát, Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực định nhảy ra từ đây, bỗng nhiên, có một cánh tay khô gầy duỗi tới, bắt được cánh tay Hàn Trực.
Có giọng nói sâu kín phát ra:"Dẫn ta đi."
Việc đột ngột này làm Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện thế mà là Tam Hoàng tử với sắc mặt tái nhợt.
Tam Hoàng tử nằm trên giường dưỡng bệnh, ban đầu không có sức lực gì, sau khi nghe được tiếng nổ mạnh, dựa vào khát vọng cầu sinh miễn cưỡng bò dậy, một đường nghiêng nghiêng đảo đảo chạy tới đây.
Thấy Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực, Tam Hoàng tử giống như gặp được cọng rơm cứu mạng.
Lấy thận phận hai người kia, chỉ cần đi theo họ, nhất định sẽ được cứu trước.
Tam Hoàng tử nắm chặt tay Hàn Trực không buông, Lan Dịch Hoan nói:"Ngươi còn chạy nổi không?"
Tam Hoàng tử lắc đầu.
Lan Dịch Hoan nói:"Hai người bọn ta thế này cũng không mang nổi ngươi, mang theo ngươi thì ai cũng không kịp chạy ra ngoài, ngươi ở đây chờ một lát, ta ra ngoài trước sẽ tìm người cứu ngươi ra."
Tam Hoàng tử cười lạnh:"Ngươi sẽ tìm người?"
Lan Dịch Hoan đã lừa mình hai lần.
Lan Dịch Hoan nói:"Ta sẽ, ta đảm bảo sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì, đảm bảo sẽ không bỏ ngươi. Nhưng nếu ngươi không buông tay, hôm nay ba ta đi ra ngoài, ta sẽ nói với mọi người là ngươi liên luỵ ta, ngươi sẽ không có kết quả tốt."
Lúc hắn nói những lời này, ngữ điệu bình tĩnh dị thường, hoàn toàn không giống bộ dáng làm nũng khoe mẽ trước đó.
Tam Hoàng tử không nhịn được liếc nhìn Lan Dịch Hoan một cái, trong mắt của vị đệ đệ này, có sự lạnh lùng, hững hờ, cùng sự kiên định không thể lay chuyển.
Lan Dịch Chỉ cũng sẽ không vì mấy câu đảm bảo phiêu phiêu liền đem tính mạng mình phó thác cho người khác.
Chỉ là thời khắc này, trong đầu Tam Hoàng tử xuất hiện những hình ảnh không rõ, thấy chính mình bước nhanh trên hành lang, hai bên không biết vì sao lại treo lồng đen trắng, bị gió thổi qua đong đưa.
Có người kinh ngạc nhìn Tam Hoàng tử, kêu to "Ngươi cư nhiên không chết " Tam Hoàng tử cũng không quan tâm, lập tức đến nhanh chỗ linh đường.
Nơi đó có một cái quan tài, Tam Hoàng tử tiến lên, dùng sức đá vào quan tài, giận dữ nói:"Ai cần ngươi tha mạng! Ai cho ngươi chết? Ngươi dậy ngay cho ta...."
Trong chốc lát, cảnh tượng kia biến mất, trước mắt vẫn là lửa lớn cùng vị đệ đệ phiền phức.
Lan Dịch Hoan vẫn không nhúc nhích mà đứng đối diện Tam Hoàng tử.
Giờ khắc này, cả hai người đều lộ rõ nội tâm dữ tợn trước mắt đối phương.
Đột nhiên, Tam Hoàng tử ha ha cười, giọng nói khàn khàn:"Thì ra, ngươi cũng là một con quái vật."
Lúc nói xong, Tam Hoàng tử buông tay Hàn Trực, bộ dáng phó mặc cho số phận, trực tiếp ngồi dựa vào tường.
Lan Dịch Hoan không nói gì, túm Hàn Trực:"Đi thôi."
Hai người thành công ra khỏi chùa Hộ Quốc, lúc này bóng đêm sắp buông xuống, nửa bầu trời là ánh lửa, nửa trời còn lại là bóng đêm bao trùm.
Hàn Trực nói:"Gần đây có.... Thôn dân, đi gọi họ trước, dập, dập lửa."
Lan Dịch Hoan cũng đang do dự tìm người:"Không biết bọn họ có hỗ trợ không."
Hàn Trực yên lặng lật đai lưng, từ phía sau kéo ra một túi tiền, mở ra xem, bên trong là vài tờ ngân phiếu.
Hàn Trực nói:"Nương ta, có cấp, ta tiền."
Hàn phu nhân Tần thị đối với đứa con của mình vô cùng chăm sóc tỉ mỉ, sau khi Hàn Trực chết trận, nàng khóc đến mức mù hai mắt.
Lan Dịch Hoan vỗ vỗ túi tiền:"Vậy thế này, ngươi đi tìm thôn dân, ta đi tìm quan huyện———"
Hai người vừa nói vừa chạy xuống chân núi, Lan Dịch Hoan còn chưa nói xong, liền nghe thấy một tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, một cây tùng bị lửa đốt cháy đang từ từ xiên vẹo mà ngã về phía bọn họ.
"Tiểu Thất!"
Cùng lúc đó, có tiếng ai đó gọi tên hắn, cùng đó mà đến là tiếng vó ngựa.
Lan Dịch Hoan quay đầu, một người nam tử ngồi trên lưng ngựa đang phóng nhanh về phía hắn.
Lúc này chung quanh một mảnh hỗn loạn, có tiếng khóc, tiếng kinh hô, tiếng lửa thiêu đốt, có tiếng gió lớn, vô số bóng người hoảng loạn đong đưa trong khói đặc, sát khí nóng rực chiếm cứ khắp không gian.
Người nọ xuất hiện trong thế giới hỗn loạn, minh nguyệt thanh duy, ống tay áo phấp phới, mang theo sự cường đại cùng lãnh định, trong giây lát đến trước mặt Lan Dịch Hoan.
Tuấn mã chạy nhanh chưa dừng, y đã khom lưng đem Lan Dịch Hoan ôm lên, đặt lên ngựa của mình, bảo hộ hắn ở phía trước.
Con ngựa chạy chậm lại vài bước, Lan Dịch Hoan bỗng nhiên quay đầu, bật thốt lên:"Nhị ca!"
————-Người tới đúng là Lan Dịch Trăn.
Trên mặt Lan Dịch Trăn vẫn là sự trầm tĩnh, nhưng lúc này, Lan Dịch Hoan thấy được trong đôi mắt thanh lãnh đạm mạc kia là sự nôn nóng và lo lắng.
Hắn bị y ôm chặt, ấn vào trong ngực, cảm thấy cánh tay của ca ca vô cùng hữu lực vững chắc, trên áo mang mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, giống như đem Lan Dịch Hoan tách khỏi mọi nguy cơ bên ngoài.
Lan Dịch Trăn ôm Lan Dịch Hoan, đầu vùi xuống dưới, nhắm mắt thật sâu, qua hồi lâu mới cảm nhận được trái tim đập loạn của mình dần bình ổn.
Vừa ròi thấy một màn lửa lớn kia, y quả thực vô cùng hoảng loạn, trong nháy mắt dâng lên nỗi sợ hãi, giống như sự tuyệt vọng tột cùng, như cả thế giới đang sụp đổ.
Cảm giác này rất quen thuộc, lại như chưa từng có.
Cũng may Lan Dịch Hoan bình an không có việc gì.
Đệ đệ của y, lại về bên người.
Lan Dịch Trăn buông Lan Dịch Hoan ra, cúi đầu hỏi:"Có bị thương không?"
Y nói những lời này vô cùng ôn nhu.
Lan Dịch Hoan có cảm giác hư ảo, vì sự xuất hiện đột ngột của Lan Dịch Trăn cũng như sự ôn nhu của y, đáp lại:"Không có."
Hắn lại nói:"Nhị ca, ngươi.... Ngươi sao lại đến đây?"
Chùa Hộ Quốc cách kinh thành không gần, Lan Dịch Trăn là Thái tử, sao lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Đối với việc này Lan Dịch Trăn không trả lời, chỉ nói:"Trở về rồi nói sau."
Hàn Trực bên kia cũng được người bế lên ngựa, lửa cháy hừng hực, làm người sợ hãi, Lan Dịch Trăn định đem Lan Dịch Hoan đến chỗ an toàn trước sau đó mới điều tra chuyện này.
Lan Dịch Hoan vẫn không quên Tam Hoàng tử:"Từ từ, Nhị ca, ta vẫn còn muốn tìm một người."
Lửa lớn như vậy, Lan Dịch Trăn sao có thể yên tâm để hắn trở lại đó, lập tức nói:"Ta đã phái người dập lửa, ngươi còn muốn đi đâu?"
Hắn xác thực không có khả năng tự mình cứu người, nhưng Tam Hoàng tử đang bệnh đến nửa sống nửa chết, Lan Dịch Hoan muốn đem người ra trước, thực hiện hứa hẹn của mình, bằng không tên đó thành quỷ cũng không tha cho hắn.
Tình huống của Tam Hoàng tử có thể nói là bí mật Hoàng thất, Lan Dịch Hoan không thể trực tiếp nói với người ngoài, chỉ nói:"Là một người quan trọng với ta.... Ta sợ người khác không tìm thấy hắn, để ta dẫn đường."
Lan Dịch Trăn nhìn thoáng qua bên cạnh, Hàn Trực đã được cứu, cũng là một tiểu đồng bọn của Lan Dịch Hoan ở chùa Hộ Quốc, lúc này mới chỉ qua ba bốn ngày, hắn cư nhiên lại có thêm "Người quan trọng", lửa lớn như vậy cũng không sợ, còn muốn xông vào cứu người.
Lan Dịch Trăn không biết lửa này không gây chết người:"Lửa lớn như vậy, người đi vào liền thành thịt nướng, ai cũng không cứu được. Không được nháo."
Lan Dịch Hoan nói thế nào Lan Dịch Trăn vẫn không đồng ý, lúc này tình hình hoả hoạn đúng thật rất nguy hiểm, hắn lại không thể nói ra phòng ngự của hệ thống, chỉ có thể dùng mưu kế khác.
Cảm thấy ngựa chạy càng lúc càng nhanh, Lan Dịch Hoan chuyển động tròng mắt, bỗng nhiên nói:"Ai ui!"
Một tiếng "Ai ui" này của hắn, quả nhiên Lan Dịch Trăn không thể bỏ qua, lập tức ghìm đầu ngựa lại, nói:"Sao thế, bị thương?"
Lan Dịch Hoan giơ cách tay lên cho Lan Dịch Trăn xem, đáng thương nói:"Ngươi làm tay ta đau."
Lan Dịch Trăn vội vàng buông tay ra:"Đau ở đâu?"
Kết quả y vừa buông tay, Lan Dịch Hoan giống như mèo nhỏ từ lồng ngực y nhảy ra, linh hoạt chạy vào rừng cây.
Lan Dịch Trăn nhanh tay mau mắt, khom lưng kéo lấy cổ áo hắn, kết quả Lan Dịch Hoan như đoán được y sẽ dùng chiêu này, đem áo ngoài cởi ra, ve sầu thoát xác.
"Ngươi—————"
Bọn thị vệ phía trước cũng hoảng sợ, có người kêu "Thất Điện hạ" rồi đuổi theo, có người nhìn về phía Lan Dịch Trăn, sợ Thái tử tức giận.
"Điện hạ."
Lan Dịch Hoan cầm áo ngoài của Lan Dịch Hoan, ánh mắt tối sầm:"Tuỳ hứng."
Trong ánh mắt y hiện lên chút lạnh lẽo, vung dây cương lên:"Đi theo hắn, Cô muốn xem xem, hắn vội vàng như vậy là muốn cứu ai!"
Thị vệ vội vàng nói:"Điện hạ, ngài không nên tự mình mạo hiểm, ngài———-"
Lan Dịch Trăn hạ mắt, thị vệ liền dừng lại, lui ra sau quỳ gối xuống, không dám tiếp tục khuyên can.
Lan Dịch Trăn quay đầu ngựa lại, đuổi theo Lan Dịch Hoan.
Dọc đường khói lửa mù mịt, Lan Dịch Hoan đụng phải vệ uý Đông Cung đang dập lửa, hắn chỉ một hướng, nói:"Qua bên kia, chỗ tường thấp bị sụp một nửa."
Tới nơi, lại không thấy Tam Hoàng tử, Lan Dịch Hoan nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện một góc áo sau núi giả.
Hắn nhanh chóng chạy qua, quả nhiên là Tam Hoàng tử nửa tỉnh nửa mê đang dựa sau cục đá.
Lan Dịch Hoan vỗ mặt đối phương:"Tam ca? Lan Dịch Chỉ?"
Tam Hoàng tử từ trong mơ màn mở to mắt, nhìn Lan Dịch Hoan một lát, đang phân biệt mình có phải đang mơ không.
Lan Dịch Hoan nói:"Ta trở về tìm ngươi, đi thôi."
Lúc này quát kên một trận gió, lửa cuốn về phía này, cây cối chung quanh bị thiêu đung đưa, cho dù biết là sẽ không tổn thương người, nhưng vẫn làm người ta sinh ra cảm giác bất an.
Nơi này là góc hẹp, ngựa không vào được, liền bảo Tam Hoàng tử tuỳ ý đứng lên mà đi.
Tam Hoàng tử nhìn Lan Dịch Hoan một hồi, bỗng nhiên giơ tay lên, bóp bóp mặt Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan đang định dìu người, không phòng bị bị bóp mặt, bóp còn rất đau, cả giận nói:"Ngươi làm gì thế?"
Tam Hoàng chọc hắn nóng nảy một hồi, thấy tiểu tử trắng nộn này đen mặt, mới cảm thấy sảng khoái một trận, cũng không nói gì, thoải mái đứng lên.
Tam Hoàng tử lảo đảo không vững, thiếu chút nữa quăng ngã Lan Dịch Hoan, đúng lúc này, một bàn tay duỗi tới, túm tay giúp Tam Hoàng tử ổn định cơ thể.
Lan Dịch Hoan kêu một tiếng "Nhị ca", Lan Dịch Trăn nhìn Tam Hoàng tử đầu tóc rối mù, trong ánh mắt mang theo sát khí lạnh lùng mà nói:"Đây là người mà ngươi liều chết muốn cứu?"
Lan Dịch Hoan nói:"Đúng vậy, ngươi nhẹ tay chút, hắn đang bệnh."
Lan Dịch Trăn cười lạnh.
Y không nhận ra Tam Hoàng tử.
Cũng đúng, Thái tử Điện hạ cao cao tại thượng, tự nhiên cũng nhớ rõ vị huynh đệ xui xẻo bị ném vào chùa của mình.
Nhưng Tam Hoàng tử liếc một phát liền nhận ra gương mặt cao quý tuấn mỹ kia.
Đồng tử Tam Hoàng tử bị áng lửa làm nổi bật, sâu kín nhìn Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn hơi nhíu mày, đột nhiên nói:"Ngươi là ai?"
Lan Dịch Hoan nhỏ giọng nói:"Nhị ca, đây là Tam ca."
Lan Dịch Trăn kỳ thực đã từng gặp Tam Hoàng tử, nhưng lúc nãy mặt đối phương dính bẩn nên nhất thời không nhận ra, còn thấy quen mắt, lúc này Lan Dịch Hoan nói ra mới phát hiện, người này đúng là Lan Dịch Chỉ.
Nhưng Lan Dịch Hoan lúc nhỏ chưa từng thấy qua vị Tam ca này, không nghĩ tới mới gặp mấy ngày, hai người lại giống như rất quen thuộc.
Lan Dịch Hoan không nói gì, đưa tay về phía Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan theo bản năng nghiêng đầu trốn một chút, Lan Dịch Trăn lau sạch khói bụi trên mặt hắn do Tam Hoàng tử nhéo ra, xoay người lên ngựa, một tay đem Lan Dịch Hoan lên lưng ngựa, ôm chặt.
Y phân phó:"Xuống núi."
Thị vệ phía sau cũng mang theo Tam Hoàng tử, lúc này, đoàn người không hề trì hoãn, trừ những thị vệ ở lại dập lửa, tất cả nhanh chóng xuống núi!