Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 22




Cuối cùng, chuyện Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực đi chùa Hộ Quốc được ấn định.

Trước khi đi mấy ngày, Lan Dịch Hoan nghĩ, nên đi gặp Thích Hoàng hậu một chuyến.

Lần trước Thích Hoàng hậu muốn dẫn hắn đi, hắn cũng đồng ý, cuối cùng lại không thành, cũng chưa kịp xin lỗi Thích Hoàng hậu, Lan Dịch Hoan thấy có chút băn khoăn.

Người tốt với hắn, dù chỉ một chút, trong lòng hắn đều nhớ rõ.

Lan Dịch Hoan đến bây giờ còn nhớ, đời trước còn một việc hắn hứa hẹn với Thích Hoàng hậu mà chưa thực hiện được.

Chính là lúc hắn sinh bệnh, Thích Hoàng hậu nói "Chịu sự gửi gắm của người khác" chiếu cố hắn một thời gian, Thích Hoàng hậu đối với bệnh tình của hắn coi chừng tỉ mỉ cẩn thận, chỉ là sắc mặt luôn lạnh lùng, thái độ lãnh đạm.

Lan Dịch Hoan được nàng chiếu cố như vậy, thấy rất ngượng ngùng, hai người vốn dĩ cũng không hiểu biết, mỗi ngày ở chung không nói một lời cũng rất kỳ quái, cho nên chờ hắn tốt hơn một chút, liền bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm cùng Thích Hoàng hậu.

Ban đầu Thích Hoàng hậu không phản ứng hắn, hắn liền tự mình đem những chuyện trời nam đất bắc có thể nhớ ra nói lung tung một hồi.

Dù sao đối phương cũng nỗ lực đem cái mạng này của hắn trở về, cũng không thể vì hắn nói lảm nhảm mấy câu mà đấm chết hắn đâu nhỉ?

Nói được lúc, Thích Hoàng hậu cũng phản hồi đôi câu, Lan Dịch Hoan chú ý nàng thích nghe cái gì, liền nói về cái đó.

Lúc ấy hắn nhắc tới thuyền hạnh đào do huyện mỹ nghệ nổi danh làm, nói hạnh đào kia điêu khắc thành thuyền nhỏ hết sức tinh xảo, bên trong có thể khắc ra mấy chục người, Thích Hoàng hậu nghe đến nhập thần, còn hỏi hắn địa chỉ cụ thể.

Khó được Thích Hoàng hậu nói nhiều thêm mấy câu, lúc ấy Lan Dịch Hoan cao hứng nói:"Chờ chiến sự kết thúc, lần tới ta sẽ mang một bộ về cho ngài."

Nhưng sau này lại không có cơ hội thực hiện.

Mấy ngày trước, trong "Kho báu mười bảy tuổi", Lan Dịch Hoan tìm được một bộ mà lúc trước mình cất vào, đúng là thuyền hạnh đào chính tông, hắn muốn đưa cho Thích Hoàng hậu.

Nếu không hắn không biết kế tiếp đến chùa Hộ Quốc sẽ trải qua những gì, nói chừng không còn cơ hội.

Sau khi quyết định, Lan Dịch Hoan xem xét xong, nói mình muốn ra ngoài chơi, lén lút ra khỏi Đông Cung, xuất phát đến Khôn Hoà Cung của Hoàng hậu.

Tới ngoài cửa cung, Lan Dịch Hoan tránh sau cây, đầu nhỏ vươn ra dò xét, quan sát tình thế.

Trước cửa cung Hoàng hậu có hai thị vệ đang đứng, cửa cung lại mở, thỉnh thoảng có cung nhân bưng khay, trên đó là các loại nguyên liệu lung linh rực rỡ ra ra vào vào.

Lan Dịch Hoan nhìn thế liền biết, thời tiết dần chuyển lạnh, hẳn là Thích Hoàng hậu chọn lựa vải dệt may đồ mới, chứng tỏ nàng không có khách, cũng không xử lý sứ vụ.

Lan Dịch Hoan yên tâm từ sau cây bước ra, đến cạnh thị vệ mang đao, nâng tay nhỏ lên, gõ gõ bang bang vào áo giáp sắt.

Thị vệ hoảng sợ, đỡ đao xoay người nhìn, không có ai.

Lại cúi đầu, thấy Lan Dịch Hoan đứng cạnh chân mình ngửa đầu túm áo.

"...." Thị vệ hạ mình ngồi xổm:"Thất Điện hạ?"

Lan Dịch Hoan gật gật đầu, nói:"Ta muốn gặp Hoàng hậu nương nương, ngươi có thể mang ta vào gặp nàng không?"

"Có thể, đương nhiên là có thể!"

Thị vệ bị đáng yêu không chịu được, giọng nói nhẹ xuống:"Điện hạ đi đường có mệt không? Để thần ôm Điện hạ vào."

Lại cúi đầu, thấy hạnh đào trong tay Lan Dịch Hoan, nói:"Đồ vật ngài cầm có thấy nặng không? Thần cầm thay ngài!"

Lan Dịch Hoan:"....."

Lúc thị vệ ôm Lan Dịch Hoan bước vào cửa, Thích Hoàng hậu đang ở một bên uống nhưỡng quả, một bên không để ý mà nhìn các loại vải dệt được lần lượt bưng lên.

Vải vóc lung linh được các cung nữ mỹ lệ trưng bày trên khay, giống như một giấc mộng sặc sỡ.

Nhưng biểu tình Thích Hoàng hậu có chút rã rời.

"Mỗi năm cũng chỉ có thế này, bổn cung nhìn đã chán."

Đại cung nữ Ngưng Sương bên cạnh cười nói:"Nô tỳ vừa rồi thấy lụa mưa cùng tấm nhung lông thỏ này không tồi, cũng là loại nổi tiếng nhất năm nay, nương nương trước giờ không phải rất thích độ bóng của lụa mưa sao?"

Thích Hoàng Hậu lấy tay xoa nhẹ trán, ánh mắt xẹt qua vải vóc trước mặt, cằm hơi hơi nhấc, hai cung nữ lui xuống, đổi vải mới đi lên.

Nàng lười biếng mà cười, nói:"Ngươi cũng thật là, không phải đúng mốt đa dạng, bổn cung chỉ là không có hứng thú, chắc ta già rồi."

Ngưng Sương nói:"Nương nương nói đùa rồi, ngài cùng chữ "Già" đâu dính dáng gì đến nhau..."

Lời chưa nói xong, liền có thái giám bên ngoài bẩm báo:"Nương nương, vệ uý Trương Nham Khôn Hoà Cung cầu kiến."

Thích Hoàng hậu:"Hắn không phải canh giữ bên ngoài sao? Có chuyện gì?"

"Bẩm nương nương, là....Thất Điện hạ tới."

Thích Hoàng hậu ngẩn ra.

Là tiểu gia hoả kia...

Thị vệ không thể vào nội cung, Lan Dịch Hoan nhanh chóng được thái giám tiếp trong tay Trương Nham đi vào, hắn vừa xuất hiện, các cung nữ mắt đều sáng ngời.

Trừ Ngưng Sương cùng Thích Hoàng hậu, những người còn lại chưa từng gặp qua Lan Dịch Hoan, tuy chỉ là tiểu oa nhi sáu tuổi, dung mạo tinh xảo kia đột nhiên xuất hiện, vẫn là làm mọi người kinh diễm.

Hết thảy hài tử, chỉ cần sửa soạn sạch sẽ, ánh mắt thanh triệt, đều đáng yêu, nhưng nhìn liếc nhìn Lan Dịch Hoan chính là xinh đẹp.

Giống như được Đấng sáng thế điêu khắc tinh tế, màu sắc hài hòa, nhiều một phân đậm, lại thêm một phần nhạt, tất cả hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa, lúc mới nhìn thấy, đều làm người ta hoài nghi, đây có phải là người thật hay không.

Càng tuyệt chính là, dung mạo hắn năm phần lãnh, năm phần ngọt, lúc không cười mắt như tuyết lạnh, đôi mắt khi cười rộ lên lại cong cong, ý chí sắt đá thế nào nhìn thấy cũng phải tan rã.

Thích Hoàng hậu nhìn Lan Dịch Hoan, cũng có chút ngoài ý muốn, hỏi:"Ngươi tới đây làm gì?"

Nói về trí nhớ của tiểu hài tử, nàng còn tưởng, Lan Dịch Hoan đã quên nàng là ai, nếu còn nhớ rõ, phỏng chừng cũng sẽ bị Thái tử dạy phòng tránh nàng.

Không ngờ Lan Dịch Hoan còn tự mình chạy tới, còn cười ngọt như vậy.

Hắn chẳng lẽ không sợ mẫu hậu nghiêm khắc này sao? Lúc trước còn phát giận trước mặt hắn.

Lan Dịch Hoan nói:"Mẫu hậu, hai ngày nữa ta phải đi chùa Hộ Quốc cầu phúc."

Chuyện này Hoàng hậu cũng biết, liền hỏi:"Thế nào, ngươi không muốn đi, đến tìm bổn cung cầu tình?"

Lan Dịch Hoan cười nói:"Không phải, chỉ là nghĩ hai tháng không được gặp mẫu hậu, tới cáo biệt ngài. Còn nữa, muốn đem thứ này cho mẫu hậu."

Hắn nói xong, đem thuyền hạnh nâng tới, nhón chân, để Hoàng hậu xem.

Thích Hoàng hậu nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của hắn, ánh mắt lại chuyển qua thuyền hạnh, đánh giá một lát, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, đem nó cầm lên.

Nàng hỏi:"Cái này từ đâu mà ra?"

Lan Dịch Hoan nói:"Cái này là Thẩm sư phó từ ngoài cung mang vào cho ta."

Thích Hoàng hậu nói:"Vậy ngươi sao lại đưa cho bổn cung? Bổn cung đã cầm rồi thì ngươi sẽ không còn nữa đâu."

Lan Dịch Hoan cười nói:"Lần trước nói muốn tới Khôn Hoa Cung, lại không thể theo ngài trở về, còn làm Nhị ca cùng ngài vì ta mà tranh chấp, ta rất ngại, cho nên hy vọng mẫu hậu nhận lễ vật, không còn tức giận."

Giọng nói của hắn trẻ con ngây ngô, lời nói lại nghiêm túc, săn sóc, còn mang theo chút ôn nhu bao dung, như đang tỏ vẻ "Ta tới dỗ ngươi, ngươi phải vui vẻ a".

Thích Hoàng hậu vốn dĩ muốn nói "Bổn cung không hiếm lạ gì đồ vật của tiểu hài tử ngươi", nhưng lúc này lại có chút không nói nên lời.

Thuyền hạnh này vô cùng tinh xảo, nàng vừa nhìn đã thích, nhất định là đồ vật Lan Dịch Hoan vô cùng âu yếm.

Giọng nói nàng trong trẻo, ngữ khí hoà hoãn, nhưng phảng phất vẫn mang theo uy thế trời sinh:"Lần trước Thái tử không nói với ngươi tính tình ta không tốt sao? Ngươi tới đây, còn mang đồ vật tặng bổn cung, chẳng lẽ không sợ y tức giận?"

Lan Dịch Hoan nói:"Mẫu hậu, Nhị ca sẽ không nói ngài như vậy. Lại nói, nhi thần không cảm thấy tính tình ngài không tốt, nhi thần vừa thấy ngài đã thấy vô cùng thân cận."

Hắn mang theo cảm xúc của kiếp trước, cho nên ngữ khí đều là thật lòng.

Lan Dịch Hoan thật sự thấy tính tình Thích Hoàng hậu không tồi, tuy rằng khí chất sắc bén, bộ dạng cao quý, thoạt nhìn không dễ tiếp cận, nhưng Lan Dịch Hoan cùng nàng tiếp xúc, cảm thấy nàng rất có kiên nhẫn, cũng không xử trí người vô cớ.

Đặc biệt ở kiếp trước, lấy thân phận Thích Hoàng hậu, căn bản không cần tự mình chiếu cố Lan Dịch Hoan, nhưng nàng không chỉ tới, mà còn vô cùng tỉ mỉ, làm Lan Dịch Hoan mỗi khi nhớ lại, đều rất cảm động.

Dù sao Hoàng hậu cũng tốt, Thái tử cũng tốt, cho Lan Dịch Hoan cảm giác không tồi, hắn thậm chí có hơi khó hiểu, vì sao có nhiều người sợ bọn họ như vậy, cho rằng bọn họ là người tàn nhẫn.

Đôi mẹ con này rõ ràng là nhiệt tâm thiện lương lại săn sóc, dù bị chọc thế nào cũng không tức giận với người tốt a!

Thích Hoàng hậu xem qua nhiều hạng người, đối phương nói là lời thật lòng hay chỉ là nịnh nọt, nàng nhìn một cái liền biết rõ.

Nhưng cũng chính vì biết rõ, nàng mới cảm thấy thật tà môn.

Trên thế giới không ngờ còn người ngây thơ như vậy, sẽ nói tính tình nàng tốt, nhiệt tâm săn sóc, còn chủ động tìm nàng, không một chút sợ hãi.

Nếu những người bị nàng ban chết biết được, chỉ sợ oan hồn vào mười tám tầng địa ngục cũng phải cười rụng răng.

Thích Hoàng hậu suy tư gì đó, chẳng lẽ, đưa nhỏ này là một kẻ ngốc?

Nhưng không thể không nói, lời nói ngốc này... Quả thực làm người ta hưởng thụ.

Ngưng Sương đứng bên cạnh, nhìn hai người một hỏi một đáp, ngay từ đầu không dám chen vào, chỉ là nghe xong một hồi, lại nhìn sắc mặt Hoàng hậu, nàng biết, tâm tình Hoàng hậu lúc này rất tốt, còn nguyện ý ở chung với đứa nhỏ này một hồi.

Cho nên, lúc Lan Dịch Hoan đưa xong đồ vật đang muốn trở về, Ngưng Sương liền nói:"Nương nương, ngài nhìn đi, Thất Điện hạ cho chúng ta lễ vật tinh mỹ như vậy, vừa thấy liền biết rất có mắt nhìn. Không bằng nhờ hắn giúp ngài chọn lựa vải dệt?"

Thích Hoàng hậu liền hỏi Lan Dịch Hoan:"Tới cũng đã tới, ngươi nhìn một chút, loại vải nào, kiểu dáng nào phù hợp với bổn cung?"

Nàng vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi, nhưng hỏi cái này, vừa hay là nghề của Lan Dịch Hoan.

Phải biết rằng, năm đó Lan Dịch Hoan chính là cao thủ ăn nhậu chơi bời trong kinh thành.

Hắn tướng mạo xuất chúng, phẩm vị lại tốt, càng có tài năng, mặc cái dạng quần áo gì lên người cũng đẹp, hơn nữa còn chú trọng từ đầu đến chân, phối hợp thích đáng.

Cái gì mà giày câu bối, giày song lương, ủng đính cườm, ủng đào mây, thậm chí hoa văn đế giày cũng phải chú trọng, nào là hoa sen, hoa đăng này nọ.

Đã từng có lần Lan Dịch Hoan mỗi ngày mặc gì ra cửa, đều có hoạ sư chuyên môn canh giữ ở cửa vẽ ra, kinh thành lại có thêm tục lệ mặc quần áo mới.

Thích Hoàng hậu hỏi hắn, đối với hắn vô cùng dễ.

Ánh mắt Lan Dịch Hoan đảo qua, liền chỉ ra hai khối vải.

Hai khối vải thượng hạng này vừa nhìn đã thấy không có gì thu hút, là loại mà Hoàng hậu bình thường không chọn, thấy Lan Dịch Hoan chọn như vậy, mọi người chung quanh đều nhẹ nhàng cười.

Thích Hoàng hậu cũng cười cười, cái gì cũng chưa nói, chỉ nói:"Vậy đem lại đây để bổn cung xem thử."

Vốn dĩ là nàng nói Lan Dịch Hoan chọn, cho nên dù đẹp hay không nàng cũng sẽ mặc.

Nhưng không ai nghĩ tới, cung nữ đem vải cầm tới, ướm thử trên người Hoàng hậu, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện, vải này đặc biệt tương xứng với màu da cùng cách trang điểm hôm nay của Hoàng hậu, thậm chí còn bớt đi vài phần khắc nghiệt của nàng, thêm hai phần ôn nhu.

Ngưng Sương không nhịn được tán thưởng:"Ánh mắt Thất Điện hạ thật tốt, màu vải này càng tôn thêm vẻ đẹp của nương nương!"

Thích Hoàng hậu vừa này không hứng thú, lúc này xem hai khối vải này càng xem càng thích, liền nói:"Giữ lại đi."

Mới vừa rồi nàng vẫn luôn không hài lòng, vô luận là cung nhân Khôn Hoa Cung cùng người dệt vải đều một phen đầy mồ hôi lạnh, bây giờ đầy mặt vui mừng, cảm thấy Thất Điện hạ đúng là tiểu phúc tinh.

Thích Hoàng hậu bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hỏi Lan Dịch Hoan:"Ngươi đi chùa Hộ Quốc, cần chuẩn bị đồ áo gì không?"

Nếu Lan Dịch Hoan đi hai tháng, chờ lúc trở về đã đầu đông, quần áo thu đông đều phải đổi mới, còn phải chuẩn bị chăn đệm gối đầu cùng các đồ dùng khác.

Lan Dịch Hoan đến Đông Cung không mang theo gì, mấy thứ này phải một lần nữa chuẩn bị, nhưng hắn trước này đều có người làm cho, chuyện nội vụ nửa điểm cũng không biết, nghe vậy vẻ mặt mờ mịt.

Thích Hoàng hậu nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của hắn, trong lòng nhất thời ngứa ngáy, phân phó người bên cạnh:"Tới, đem những khối vải vừa rồi bưng lên, để Thất Điện hạ chọn một ít."

Lúc Lan Dịch Trăn đến Khôn Hoa Cung đón Lan Dịch Hoan, liền thấy mẫu hậu xưa nay cao lãnh của mình đang tươi cười ngồi một bên, chỉ huy các cung nữ vẽ ra đủ loại kiểu dáng trang phục cho hài tử, toàn bộ đại điện chất đầy vải.

Lan Dịch Hoan bị các cung nữ vây quanh, cười hì hì cho hắn thử đa dạng kích cỡ, bộ dáng đùa nghịch, cứ như đang chơi búp bê.

Lan Dịch Trăn nhìn một lát, ho nhẹ một cái.

Những người khác lúc này mới thấy y, vội vàng sôi nổi buông đồ hành lễ.

Lan Dịch Hoan thấy Lan Dịch Trăn, cũng từ trên ghế bò xuống:"Nhị ca!"

Lan Dịch Trăn đánh giá đệ đệ đã bị đổi mới hoàn toàn:"Ừm, tự ý chuồn khỏi Đông Cung chạy đến đây?"

Lan Dịch Hoan nói:"Không phải, không phải."

Lan Dịch Trăn cười như không cười:"Vậy là như thế nào?"

Lan Dịch Hoan đang nghĩ cớ, còn chưa nói, Thích Hoàng hậu bỗng nhiên nói:"Bổn cung đúng lúc may quần áo mới, nghĩ Thất Hoàng tử vừa đến chỗ ngươi, sợ là đồ áo thu đông không đủ mặc, liền đem hắn tới xem vải. Chờ xem xong rồi sẽ gọi người đưa hắn về Đông Cung, ngươi yên tâm."

Lan Dịch Trăn có chút vài ý muốn nhìn Hoàng hậu, không nghĩ nàng sẽ mở miệng giải thích, nghe được Lan Dịch Hoan bên cạnh vội vàng nói "Phải", y mới xoay chuyển tầm mắt, nhướng mày một lần nữa nhìn về phía Lan Dịch Hoan:"Thật sao?"

Lan Dịch Hoan làm bộ không hiểu biểu tình của Lan Dịch Trăn:"Đương nhiên!"

Lan Dịch Trăn nhướng mày, bấm tay gõ đầu Lan Dịch Hoan, không nói gì khác.

Lan Dịch Hoan biết lần này thoát được, lặng lẽ quay đầu hướng về Thích Hoàng hậu cười, cảm ơn việc che giấu giúp hắn.

Tiểu tử này....Thật có ý tứ, lại đáng yêu ngoan ngoãn, có thể giúp nàng chọn quần áo, còn sẽ chơi quỷ tâm nhãn.

Thích Hoàng hậu nhìn Lan Dịch Hoan động lông mi, liền nghĩ như vậy.

Hơn nữa giúp hắn lừa gạt, nói đỡ cho hắn trước mặt Thái tử, hắn liền giống như đem ngươi trở thành bằng hữu.

Thích Hoàng hậu tuy đã làm mẹ, nhưng cũng chưa từng có thể nghiệm như vậy, có lẽ lúc ấy còn quá trẻ, căn bản là....không biết cách ở chung cùng nhi tử.

Nếu nàng cũng đối đãi với Thái tử như vậy, hiện tại quan hệ của bọn họ chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.

Động tác nhỏ của Lan Dịch Hoan, đều không lừa được đôi mắt của Lan Dịch Trăn, cũng làm y nhìn ra, Thích Hoàng hậu địch thực thích Lan Dịch Hoan, thậm chí hai người ở chung cũng không tồi.

Nhớ tới lúc trước ở Đông Cung mình nhìn Hoàng hậu với sự cảnh giác cùng địch ý, Lan Dịch Trăn hơi rũ mắt, ngữ khí chậm lại:"Nếu là vậy, liền phiền mẫu hậu, nhi thần là sợ Thất đệ gây phiền toái cho ngài. Chờ hắn chọn xong vải, nhi thần liền phái người đem hắn về."

Thích Hoàng hậu cũng thấy chút mới lạ, tận lực hoà khí nói:"Người bây giờ về sao?"

Lan Dịch Trăn nói:"Có chút công vụ."

Thích Hoàng hậu nhàn nhạt gật đầu, nói:"Được."

Mẫu tử hai người vừa nói xong, bầu không khí trong đại điện như trầm xuống, những người khác cũng không dám xen miệng.

Lan Dịch Hoan đi đến bên bàn, tay vịn mép bàn, đồng thời cố gắng kiễng chân đứng dậy, loay hoay hồi lâu mới lấy được khối vải ban nãy hắn nhìn trúng xuống.

Đó là một mảnh gấm Tứ Xuyên có hoa văn trúc xanh, Lan Dịch Hoan lấy được, ôm đến cho Lan Dịch Trăn xem:"Nhị ca, ngươi thấy cái này đẹp không?"

Lan Dịch Trăn có chút thất thần từ chỗ Hoàng hậu dời ánh mắt, nhìn thoáng qua, gật đầu nói:"Không tồi."

Y sờ đầu Lan Dịch Hoan:"Nếu ngươi thích liền lấy làm quần áo mùa đông đi."

Lan Dịch Hoan nói:"Ngươi cũng làm một bộ đi, ta muốn ngươi mặc cái này."

Lan Dịch Trăn nói:"Không cần, ta phải đi rồi."

Lan Dịch Hoan ôm tay y:"Làm một bộ đi! Nhị ca, cho ta mặt mũi đi, ta muốn cùng người mặc quần áo giống nhau."

Lan Dịch Trăn dừng một chút, bước chân đang muốn rời đi chần chừ.

Lan Dịch Hoan lại nói:"Xin ngươi đó!"

"..."

Lan Dịch Trăn muốn hắn buông tay ra, nhưng Lan Dịch Hoan ôm chặt, Lan Dịch Trăn nhấc hắn lên như đang câu cá.

Lan Dịch Trăn không nhịn được cười, nói:"Nếu lại nháo ta liền ném ngươi đi."

Lan Dịch Hoan thương lượng:"Ta cho ngươi ném, ngươi làm một bộ y phục mới, trao đổi không?"

Thích Hoàng hậu ở cạnh kinh ngạc nhìn hai anh em.

Nàng trước nay chưa từng thấy bộ dáng đùa giỡn này của Lan Dịch Trăn, cũng giống như Lan Dịch Trăn chưa từng thấy nàng cho người khác xem y phục, còn yểm trợ giúp.

Một lát sau, Thích Hoàng hậu nói:"Thái tử, ngươi nếu không vội, liền ở lại một chút để đo kích cỡ đi."

Lan Dịch Trăn ngừng nói.

Thích Hoàng hậu nói:"Mấy năm nay ngươi cao hơn rồi, nên làm thêm mấy bộ thường phục."

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Lan Dịch Trăn cúi đầu nhìn Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan quơ quơ tay y.

Lan Dịch Trăn nói:"...Được."

Vì vậy hôm nay, y phá lệ ở lại Khôn Hoa Cung đo quần áo, ở lại ăn tối, sau đó mới mang Lan Dịch Hoan về Đông Cung.

Lúc đi, Lan Dịch Hoan không tài nào mở được đôi mắt———không có cách nào, tiểu hài tử đang lớn, cơ thể dễ ngủ, hôm nay lăn lộn cả ngày, đến tối thật mệt mỏi, cơn buồn ngủ liền tới.

Lúc đang mông lung, hắn cảm thấy thân thể bay lên không, là có người đem hắn bế lên.

Dù đang nửa ngủ nửa tỉnh, Lan Dịch Hoan vẫn mơ hồ cảm giác được, người ôn hắn là Lan Dịch Trăn, liền an tâm mà củng củng ngực đối phương.

Ngay sau đó, tay hắn bị lắc vài cái, mơ hồ nghe Lan Dịch Trăn nói một câu "Tiểu phiền phức, ném ngươi".

Lan Dịch Hoan không lo lắng chút nào, cho nên mắt cũng không mở.

Quả nhiên, lại mơ hồ nghe đối phương nói "Hôm nay là người cố ý sao?" Sau khi nói xong đợi một lát.

Nhưng Lan Dịch Trăn không chờ câu trả lời, cũng không nói gì nhiều, ổn định vững chắc mà ôm Lan Dịch Hoan trở về.

Mông lung buồn ngủ, Lan Dịch Hoan có thể cảm thấy thân thể theo bước chân đối phương mà lắc qua lắc lại, ban đêm gió thổi qua, bị thân thể ca ca ôm ấp ngăn trở, chỉ còn lại một tia thoải mái mát lạnh.

Rất nhanh hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Rõ ràng lúc bình thường, Khôn Hoa Cung vẫn luôn nhiều người thế này, qua bao năm tháng vẫn thế, nhưng lần này, Lan Dịch Hoan cùng Lan Dịch Trăn vừa đi, Thích Hoàng hậu liền cảm thấy có chút quạnh quẽ.

Nàng phất phất tay, lệnh người đem vải đi xuống, chậm rãi đi dạo trong viện.

Ngưng Sương yên lặng đi bên cạnh, một lát sau, chợt nghe Thích Hoàng hậu thở phào nói:"Thôi."

Ngưng Sương có chút khó hiểu:"Nương nương?"

Thích Hoàng hậu nói:"Tiểu hài tử kia, nếu y nguyện ý chăm sóc thì cứ vậy đi, bổn cung không nhúng tay vào nữa."

Ngưng Sương giật mình phản ứng lại, Thích Hoàng hậu là đang nói, không ngăn cản Thái tử để Lan Dịch Hoan ở lại Đông Cung.

Này đúng là kỳ tích.

Nhiều năm như vậy, chưa ai có thể khiến Hoàng hậu thay đổi quyết định.

Huống chi Lan Dịch Trăn làm huynh trưởng, vẫn luôn quản Lan Dịch Hoan, xác thật sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện phiền toái gì.

Ngưng Sương nói:"Thái tử Điện hạ nếu nghe được lời nương nương, nhất định sẽ cao hứng. Nô tỳ trước kia chưa từng thấy Thái tử che chở ai như vậy, y cùng Thất Điện hạ hẳn là có duyên phận."

Thích Hoàng hậu gật đầu, lại nói:"Không riêng gì y, Tiểu Thất mệnh cũng khổ. Hắn nguyện ý ở lại Đông Cung, bổn cung cũng không thể để một hài tử không chỗ dung thân."

Quyết định của nàng không chỉ nghĩ cho Lan Dịch Trăn, mà còn suy xét cho Lan Dịch Hoan, Ngưng Sương càng thêm kinh ngạc.

Nương nương.... Hình như có chút thay đổi.

Ngưng Sương nói:"Lệ phi nương nương cũng rất quan tâm việc này, sau khi ngài từ Đông Cung trở về, nàng còn cho người tới hỏi nô tỳ, nô tỳ liền trả lời qua loa lấy lệ, không biết mấy ngày sau còn đến hỏi không."

Thích Hoàng hậu nhàn nhạt nói:"Không cần qua loa lấy lệ, chuyện của bổn cung không cần nàng xen vào. Lần sau nếu nàng phái người tới, ngươi trực tiếp nói với nàng, bổn cung thích hài tử Tiểu Thất kia, cảm thấy hắn ở lại bên cạnh Thái tử rất tốt, vậy là được."

Lúc nàng nhắc tới người khác, khí thế sát phạt quyết đoán lại hiện ra, sau lại nói tiếp:"Ta thấy nàng tâm vẫn không tĩnh, kinh kia vẫn là nên chép xong đi."

"Đúng vậy."

Quan Lệ phi vốn đang chải tóc chuẩn bị nằm ngủ liền nghe được mệnh lệnh Hoàng hậu truyền đến, cả người liền cảm thấy choáng váng.

Nàng không tin mà nói:"Vì sao Hoàng hậu nương nương lại muốn ta chép kinh! Chẳng lẽ vì bổn cung nói nên để Thất Hoàng tử rời khỏi Đông Cung? Không phải, không phải.... Nàng sao lại đột nhiên che chở Lan Dịch Hoan như thế! Sao có thể!"

Cung nữ bên cạnh vội vàng nói:"Nương nương, nương nương, ngài nói nhỏ thôi ạ, tai vách mạch rừng, không thể nói lời bất kính với Hoàng hậu!"

Lời vừa dứt, cửa bên ngoài bị gõ hai cái, cung nữ kia sợ tới mức run lên, ngay sau đó mới nghĩ tới, trừ Bát Điện hạ, cũng không có người nào dám gõ cửa phòng nương nương giờ này.

Quả nhiên, Quan Lệ phi nói "Vào" một tiếng, Bát Hoàng tử hấp tấp chạy vào, nói:"Mẫu phi, cao Bách Hoa Da Ngọc của ngài đâu?"

Quan Lệ phi tức giận nói:"Trên hộp đầu giường———tổ tông, ngươi muốn thư này làm gì? Còn chê nương ngươi chưa đủ phiền sao?"

Bát Hoàng tử vội cầm một hộp cao Bách Hoa Da Ngọc, nói:"Ta đưa cho Lão Thất, hắn không phải muốn đi chùa Hộ Quốc sao.... Mẫu phi, ta còn phải thu thập vài thứ khác, cáo lui trước!"

Nói xong liền không thấy thân ảnh của Bát Hoàng tử.

Quan Lệ phi tức giận đến ngây ra, nghĩ đến mình còn phải viết nhiều chữ như vậy, khóc không ra nước mắt:"Thật là, thật là.... Nhóm người này điên hết rồi!"