Năm ba kết thúc, kỳ nghỉ hè đến, đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng của toàn bộ sinh viên năm ba.
Hầu như tất cả mọi người đều tìm kiếm cơ hội thực tập trong kỳ nghỉ hè này, Thường Xuyên Tư cũng không ngoại lệ, chẳng qua cô không ở lại thành phố H như đa số các bạn khác mà là trở về thành phố B như cũ.
Mới vừa xuống máy bay, bố Thường xe đến sân bay đón Thường Xuyên Tư, cô vừa lên xe liền than thở, nói một câu: "Mẹ con ốm."
Thường Xuyên Tư khiếp sợ: "Sao lại ốm? Ốm như thế nào ạ?"
"Con về nhà sẽ biết." Bố Thường lại thở dài.
Thường Xuyên Tư càng hoảng loạn trong lòng.
Vào cửa, cô liền kêu: "Mẹ, mẹ, con về rồi đây, mẹ mệt ở đâu ạ?"
Mẹ Thường nằm ở trên sô pha, ở nghe được tiếng mở cửa liền tá hoả tắt TV đi, bắt đầu đỡ trán: "Tư Tư à, mẹ đau đầu, ngực cũng quặn đau."
Thường Xuyên Tư đặt hàng lý xuống huyền quan nhanh chóng đi vào, ngồi xuống bên cạnh mẹ Thường, nhíu mày đánh giá, tóc bạc trên thái dương của mẹ Thường thời gian này lại nhiều hơn nửa năm trước: "Mẹ đi khám chưa ạ? Bác sĩ nói như thế nào?"
Mẹ Thường không trả lời, hỏi ngược lại cô: "Con còn yêu đương với thằng nhóc kia không?"
Thường Xuyên Tư bối rối: "Dạ, còn."
Mẹ Thường nghe xong lại ôm chặt ngực, ra điều khó chịu: "Chỗ này của mẹ lại đau."
Bố Thường nói: "Mẹ con gần đây tiến vào thời mãn kinh, có hôm tối ngủ mơ thấy con gả đi xa vào tận miền Nam nên không ngủ được cả đêm, sau đó đau đầu đau ngực."
"Ơ?" Thường Xuyên Tư chỉ cảm thấy khó hiểu.
Mẹ Thường bắt lấy tay cô: "Tư Tư à, bố mẹ chỉ có mỗi mình con, nếu con thật sự gả đi xa như vậy thì một năm cũng chỉ có thể trở về một hai lần, thế mẹ và bố con sống sao?"
Mẹ Thường nói xong lại đau lòng, lại quay đầu oán trách bố Thường: "Đều tại ông, nói cái gì mà khoa Kinh tế của Đại học Z tốt hơn Đại học B, tôi thấy hồi trước nộp nguyện vọng vào khoa Kinh tế Đại học B cũng khá tốt, lại còn ở thành phố B."
Bố Thường phản bác: "Đại học Z tốt hơn Đại học B thật mà, điểm Tư Tư đủ thì sao không đăng ký trường tốt hơn mà phải đăng ký trường đó......"
Thấy bố mẹ lại sắp cãi nhau, Thường Xuyên Tư vội vàng khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ! Có phải tốt nghiệp xong là con không về đâu, tốt nghiệp rồi con sẽ về thành phố B mà."
Mẹ Thường nghe thế thì cơn đau đầu khỏi hẳn, hiện tượng tim đập nhanh cũng biến mất: "Thật không? Thế thằng nhóc kia về thành phố B cùng con à?"
"...... Khả năng là không được." Thường Xuyên Tư hơi chần chờ: "Con nghe nói giáo viên của anh ấy muốn anh ấy tiếp tục học lên cao, thành tích của anh ấy tốt, có lẽ có thể trực tiếp được tuyển thẳng."
"Vậy sau này hai đứa ở hai nơi có thể yêu xa được không?"
"Cho nên trước tốt nghiệp sẽ chia tay ạ." Thường Xuyên Tư nói xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng trống rỗng.
Các cặp đôi tốt nghiệp đường ai nấy đi cô cũng gặp qua không ít.
"Đừng chần chừ, chia tay sớm bớt đau khổ." Mẹ Thường xui chia tay chứ không phải xui tiếp tục yêu đương, điều này minh chứng bà không hài lòng về Sở Hạo, đây chính là phần tử nguy hiểm có khả năng 'bắt cóc' con gái bà đi.
"Anh ấy lại không làm sai chuyện gì, không duyên không cớ con cũng không dám nói chia tay." Thường Xuyên Tư ứng phó nói.
"Cũng đúng," Mẹ Thường suy nghĩ, đưa ra chủ ý: "Hay là con tranh thủ nghỉ hè kiếm lấy một anh đi? Mẹ thấy con trai nhà dì Thường không tồi đâu, thử đi lại xem sao."
Thường Xuyên Tư chấn động, sợ hãi liên tục xua tay: "Không được không được không được."
Sao lại có người mẹ khuyến khích con gái làm bad girl thế này, Thường Xuyên Tư thật sự là không có gan một chân dẫm hai thuyền, cô kiên định từ chối ý kiến này của mẹ.
Cuối cùng dưới thế công của mẹ Thường, Thường Xuyên Tư chỉ có thể thoái nhượng: "Con sẽ để ý lấy vài anh trai tốt trước, chờ tốt nghiệp chia tay rồi ta lại bàn."
Mẹ Thường nghe vậy thì hết bệnh, vui tươi hớn hở đi trò chuyện với mấy cô bạn để giao lưu tình cảm của hai bên thông gia trước.
Sở Hạo đang nỗ lực làm việc và thực tập ở thành phố H còn không biết, mẹ vợ tương lai của anh đang xem xét con rể khác.
Nghỉ hè, Thường Xuyên Tư may mắn nhận được lời mời vào làm ở một trong những ngân hàng đầu tư hàng đầu thành phố B và ở trong top đầu của cả nước, trở thành một thực tập sinh.
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, bộn bề công việc.
Lại đến mùa khai giảng tháng chín, mẹ Thường đưa tiễn Thường Xuyên Tư lên máy bay, trước khi cô lên còn dặn dò: "Tìm được thời cơ thích hợp thì nhớ chia tay, đừng kéo dông kéo dài. Cái con bé này từ nhỏ đến lớn làm việc đều rất dứt khoát, nhưng nói đến chia tay lại dây dưa mãi......"
"Dạ dạ dạ, con sẽ tìm thời cơ ạ." Thường Xuyên Tư xách túi đi soát vé và kiểm tra an ninh, vẫy tay với bố mẹ Thường: "Bố, mẹ, con đi nhé ạ."
Mẹ Thường nhìn dõi theo mãi cho đến khi bóng Thường Xuyên Tư qua cửa kiểm tra an ninh và biến mất.
——
Hai tháng không gặp, mỗi người đều có chút thay đổi.
Từ Cửu nhìn Thường Xuyên Tư vào ký túc xá, ánh mắt sáng ngời: "Mày cắt tóc à? Khá hợp đấy."
Trần Huệ Nhiên đến sau Thường Xuyên Tư, khi gặp câu đầu tiên cũng là: "Tư Tư cắt tóc hả?"
Tô Ngữ đến văn phòng giảng dạy để cấp lại thẻ sinh viên, quay lại nhìn thấy hình tượng mới của Thường Xuyên Tư cũng kinh ngạc nói: "Mày cắt tóc hả? Đẹp đấy."
Từ hồi vào đại học, Thường Xuyên Tư vẫn luôn để tóc dài mãi, đột nhiên cắt tóc đến cằm, nhìn qua liền thấy nhanh nhạy giỏi giang thêm vài phần.
Như là bắt đầu từ một em gái trong sáng ngọt ngào thanh xuân lột xác thành một cô gái thành thục chín chắn.
Thường Xuyên Tư nghĩ thầm, hiện cô chính chính là Thường – Nữu Cỗ Lộc – Xuyên Tư vì chia tay mà đến.
Tô Ngữ đột nhiên nhớ tới lúc nãy trên đường về gặp được một người, cười nhạo một tiếng: "Không biết Trình Khả Hạ sẽ nghĩ như thế nào?"
Thường Xuyên Tư khó hiểu, cô thì liên quan gì đến Trình Khả Hạ?
"Nãy trên đường về tao gặp cô ta, cô ta nhuộm cái đầu màu nâu về đen rồi, còn mặc váy sáng màu, có vẻ cô ta định từ bỏ phong cách gợi cảm." Tô Ngữ vừa nhớ lại vừa nói.
Trần Huệ Nhiên chán ghét bĩu môi: "Không chỉ nói xấu sau lưng người khác mà giờ còn bắt đầu bắt chước, tởm thật."
"Chả lẽ cô ta nghĩ là Sở Hạo thích mày mà không thích cô ta là vì Sở Hạo thích phong cách trong sáng chứ không phải phong cách gợi cảm hả?" Từ Cửu trợn mắt há mồm: "Đúng lúc Tư Tư cũng thay đổi phong cách, để cho cô ta sáng mắt ra vốn không phải vì lý do ấy đi......"
"Ừ ừ ừ," Thường Xuyên Tư cảm thấy buồn cười đồng ý: "Sở Hạo tìm tao, tao ra ngoài cái đây."
Trần Huệ Nhiên tô son: "Tao xuống với mày, tao cũng đi tìm bạn trai tao."
"Mày quay lại với Hồng Dương?" Từ Cửu ngạc nhiên hỏi.
"Đừng có nhắc đến cái thằng cha tồi tệ ấy, cắm sừng tao mà tao lại tha chứ cho à." Trần Huệ Nhiên chán ghét nói, khi nhắc tới bạn trai mới liền vui tươi ngọt ngào: "Bạn trai tao ngoan lắm đấy, thành thật hiền lành."
"Người thành thật là tốt rồi, tao cũng muốn tìm người thành thật, không cần quá đẹp, chín chắn kiên định có chí cầu tiến là được." Từ Cửu rơi lệ, cô ấy cũng không yêu cầu quá nhiều mà sao mãi chả tìm được anh nào thế này.
Thường Xuyên Tư nghĩ thầm, tao cũng muốn.
Trần Huệ Nhiên kéo Thường Xuyên Tư cùng ra khỏi ký túc xá, Thường Xuyên Tư liền thấy anh bạn trai mình cách xa chữ "Người thành thật" tám trăm dặm.
Mấy cô gái trẻ đi qua ai cũng lặng lẽ đánh giá anh.
Hút người thật sự.
Trần Huệ Nhiên và Thường Xuyên Tư tách ra ở cửa, chạy đến bên cạnh Nam Tẩm.
Thường Xuyên Tư nhìn chằm chằm Sở Hạo: "Chờ lâu không?"
"Không lâu." Sở Hạo ngẩng đầu nhìn cô, mắt sáng ngời, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt cô: "Em cắt tóc trông rất đẹp."
Ánh mắt anh dịu dàng, ngữ khí rất chân thành làm Thường Xuyên Tư lập vốn dĩ đã hạ quyết tâm rất lớn trước khi xuống lại bị mê hoặc, cô nở nụ cười xán lạn, nắm lấy cánh tay anh: "Thế hả, em cũng cảm thấy thế, tóc dài làm em trông như học sinh chưa trải sự đời."
"Kỳ thực tập của em thế nào?" Sở Hạo hỏi.
"Em đương nhiên là làm không tồi rồi, sau khi kết thúc kỳ thực tập sếp còn không nỡ cho em đi......"
Hai tháng không gặp mặt, cho dù có thường xuyên gọi video nhưng Thường Xuyên Tư cũng kể rất nhiều cho Sở Hạo biết.
......
Không có cơ hội chia tay, không nỡ, dây dưa dây cà lại qua một học kỳ, Thường Xuyên Tư vẫn không tìm được cớ chia tay với Sở Hạo.
Tới học kỳ 2 năm 4, mẹ Thường ra tối hậu thư, trong lòng Thường Xuyên Tư cũng sốt ruột, nếu lại không đề chia tay thì cô không đuổi kịp chỉ tiêu chia tay trước tốt nghiệp mất.
【44: Anh ở nhà không? Em mang cơm sáng cho anh.】
【ch: Có 】
Thường Xuyên Tư cất di động, đi đến nơi Sở Hạo thuê, vừa đi vừa cổ vũ bản thân.
"Lần này nhất định phải nói, cho dù tìm lý do gì cũng phải nói."
"Mày và Sở Hạo thật sự không hợp, bây giờ không chia thì sau này cũng sẽ chia tay, anh ấy ở lại thành phố H học cao học, mày về thành phố B làm việc, yêu xa cũng không tốt, hà tất tiếp tục chậm trễ thời gian của cả hai......"
"Haizzz, hay là tốt nghiệp xong mày cũng ở lại thành phố H?"
Thường Xuyên Tư rối rắm vô số lần, nhưng cuối cùng nghĩ đến ở thành phố B còn có bố mẹ, còn có offer từ ngân hàng đầu tư mình thực tập năm ngoái, cuối cùng cô cắn răng đưa ra quyết định.
Luôn có một số thứ phải từ bỏ.
Thường Xuyên Tư đứng ở cửa nhà Sở Hạo, nhập mật khẩu, hít sâu một hơi, mở cửa đi vào.
Sở Hạo thuê phòng không rộng lắm, một ngủ một khách, một mình anh ở cũng dư dả.
Trang trí đơn giản hiện đại, trên bàn trong phòng khách có không ít giấy nháp, laptop khép lại đặt ở một bên.
Toàn bộ phòng ở tuy rằng hơi bừa nhưng vẫn còn tính sạch sẽ.
Thường Xuyên Tư không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng lần này cô đánh giá cẩn thận hơn những lần trước, cô chuẩn bị tìm cớ từ những thứ này để chia tay.
Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, trên giường phồng lên, mái tóc đen của Sở Hạo rối bời, nhắm mắt nằm trên giường, được bọc trong cái chăn mềm mại, đẹp như tranh vẽ.
Thường Xuyên Tư nhắm mắt, hít sâu.
"Sắp 10 giờ rồi, dậy thôi." Thường Xuyên Tư xụ mặt, gắt gỏng nói: "Em cố ý mang bữa sáng cho anh mà anh còn ngủ."
Người ở trên giường bị tiếng cô đánh thức, Sở Hạo nhíu mày lại, Thường Xuyên Tư ngừng thở chờ mong nhìn về phía anh.
Chỉ cần Sở Hạo gắt với cô lúc vừa rời giường, cô liền có thể thuận thế cãi nhau, sau đó nói chia tay.
Sở Hạo cau mày, không mở được mắt, miễn cưỡng híp mắt nhìn cô, sau đó đó cọ chăn rồi quấn chặt lấy nó: "Hôm qua anh phải thức suốt đêm sửa luận văn, 5 giờ mới sửa xong gửi thầy. Tư Tư, để anh ngủ tiếp một lát......"
Giọng Sở Hạo nửa ngủ nửa tỉnh không lạnh lùng dứt khoát giống ngày thường mà kéo dài ra như đang làm nũng.
Không có người phối hợp cãi nhau, Thường Xuyên Tư chỉ có thể tiếp tục diễn một mình.
"Mấy ngày em không tới, cái chỗ anh là bừa lên, đâu đâu cũng giấy nháp, còn có cốc cà phê uống thừa, em muốn đặt chân cũng không có chỗ......" Thường Xuyên Tư nghĩ đến vai nữ phụ ác độc trong phim truyền hình ác độc, bắt chuóc khắc nghiệt bắt bẻ: "Em thật sự không thể chịu đựng được nữa, em cảm thấy chúng ta ——"
Bảy chữ "Không hợp, vẫn nên chia tay đi" Thường Xuyên Tư còn chưa xuất khẩu thì tay đã bị túm lấy kéo xuống giường.
Sở Hạo nâng chăn lên, kéo Thường Xuyên Tư chui vào, anh ôm lấy cô, mắt vẫn cứ nhắm chặt, lẩm bẩm nói: "Tư Tư, em nằm ngủ với anh một lát, tỉnh ngủ anh sẽ dọn."
Thường Xuyên Tư khuôn mặt buồn ngủ của anh, lòng như quả bóng bị xì hơi, hết khí thế.
**** 09/03/2022 – NTP_1512 ****