Những lời Tần Tang không phải đùa chút nào. Lúc này DungNham cũng cảm thấy bà mẹ vợ của mình không phải vừa. Anh đưa Diệp Mộc về nhà, lâu ngày không gặp, hai người đang cười tươi nói chuyện. Bước ratừ bãi đỗ xe, bên dưới lầu là một chiếc Ferrari trắng mới coóng, đangnháy đèn, cửa vừa mở, một thân hình cao lớn từ từ bước xuống, làn dangăm đen khỏe mạnh rất đàn ông, những cơ bắp cuồn cuộn thoáng sau chiếcsơ mi thể thao bó sát người, giống như một diễn viên nam lãng tử, ngaodu trong những bộ phim điện ảnh Mỹ- Tề Ngải Ức.
Dung Nham từ lâu đã biết anh ta và Diệp Mộc không có gì, chỉ là phảnứng của Diệp Mộc khi nhìn anh ta có thể gọi là ngạc nhiên và vui mừng,điều này khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái.
Tề Ngải Ức vẫn như cũ, ôm chặt lấy Diệp Mộc, cười sảng khoái:"Baby... Có nhớ anh không?" Diệp Mộc thoát ra từ vòng tay anh cười: "Sao anh lại đến đây?" Tề Ngải Ức nhìn Dung Nham, trong lời nói có ngụ ý:"Mỹ Diễm tiểu thư nói em cần anh, nên anh đến đây". Khóe miệng Dung Nham hơi nhếch lên.
"Hi" Tề Ngải Ức chủ động chào anh. "Lại gặp nhau rồi, anh vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn thế thôi". Dung Nham cười rạng rỡ. "Muộn thế này mới đến, tốinay nghỉ lại đây chứ?" Anh dùng tư thế của một nhân vật nam chính hỏinhân vật nữ chính, Diệp Mộc gật đầu. Tề Ngải Ức xua tay: "Tôi đã đặtphòng ở khách sạn rồi, lần này tôi phải ở khoảng vài tháng, đi nghỉ,cũng là để hâm nóng lại tình cảm anh em với Tiểu Mộc Mộc yêu quý". Anhlớn lên và học tập ở nước ngoài, rất ít dùng tiếng Trung, trong việc lựa chọn từ ngữ đôi chút có vấn đề. Dung Nham nghe thấy cũng biết đó là ýgì, những vẫn không thoải mái.
Buổi tối, tâm trạng Diệp Mộc rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, Dung Nhamnằm trên giường check email xử lý công việc qua điện thoại, cô ra ngoàinghe điện thoại rồi quay vào, bị anh dùng bàn tay siết chặt, xoay ngườiđè xuống dưới. Diệp Mộc giơ ngón tay gõ gõ vào khóe miệng không vui củaanh: "Chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Tề Ngải Ức chỉ có hứng thú vớinhững động vật hoang dã sắp bị tuyệt chủng ở châu Phi hay Nam Mỹ gì đóthôi, anh ấy rất tốt với em, thực sự coi em là em gái ruột". Thực ra,điều Dung Nham quan tâm chính là điều này. Tề Ngải Ức khiến anh có cảmgiác không yên tâm, dường như chỉ cần anh không chăm sóc tốt cho DiệpMộc, Tề Ngải Ức sẽ lấy thân phận là người bảo vệ để đưa cô đi. Nhưngnhững lời nói này không thể nói với Diệp Mộc, nếu không cô lại nghĩ đếnmấy thứ linh tinh kia.
"Ai để ý đến anh ta chứ, anh là một người không tự tin đến thế sao?"Dung Nham cau mày, nằm ườn trên người cô, một lúc sau đã thấy nóng bừng, anh lấn tới. Những động tác thành thục của anh làm cho toàn thân DiệpMộc mềm nhũn, kêu lên yếu ớt. "Đi tắm đã..." Dung Nham lập tức dừng lại, nắm lấy ngón tay bị thương của Diệp Mộc, cười nham hiểm: "Tay em đaukhông tắm được, hôm nay anh sẽ tắm cho em!" Diệp Mộc đâu có ngốc, sao có thể đồng ý được. Dung Nham không quan tâm, bế phốc cô lên, tiến về phía nhà tắm. Chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy và tiếng hơi thở gấp gáp đã hòa quyện vào nhau, bên trong cánh cửa nhà tắm khép hờ, sắc xuân nở rộ.
Ngọn lửa trong người Dung Nham cháy bừng bừng, không thể giải tỏakhiến anh cảm thấy cô cùng bức bối. Hai tiếng đồng hồ sau mới tắm xong,cuối cùng anh dùng một chiếc khăn tắm sạch sẽ bọc lấy tiểu quái thú yếuớt, bế ra ngoài, bước chân anh có chút run rẩy. Đầu ngón tay yếu ớt củaDiệp Mộc không cử động được nữa, Dung Nham quỳ trên giường, dùng khănlau tóc cho cô, rồi cầm máy sấy lên sấy khô tóc. Sau đó ôm lấy tiểu quái thú, nhẹ nhàng kẹp vào trong lòng. Diệp Mộc cảm thấy eo mình như gãyrời rồi nhưng không thể nào ngủ được. Từng hơi thở của Dung Nham phả vào sau lưng cô, cô dùng hết sức lực quay người lại, đối diện với anh.
Dung Nham cười, trong bóng tối điệu cười của anh giống hệt như mộtđứa trẻ. "Còn chưa thỏa mãn hả?" Anh trêu chọc tiếng thở bất giác phátra của cô lúc xoay người. Diệp Mộc không muốn gây chuyện với anh, ghésát đầu lại, trán chạm sát vào cằm anh, nhẹ giọng hỏi: "Dung Nham, những gì anh nói là thật lòng phải không?" Dung Nham ngẩn ra, nhớ lại lời tỏtình yêu thương dưới bầu trời đầy sao. Anh cúi đầu hôn lên mắt cô: "Emnghĩ thế nào?" Diệp Mộc bất ngờ thở dài, trong một đêm trở lại như lúcban đầu sau những lỡi tỏ tình lãng mạng như đêm nay, cô khẽ thở dài:"Dung Nham!" Giọng nói của cô nhẹ và vang. "Em biết là anh rất giỏi đốiphó với người khác, nhưng cho dù câu nói ấy trước đây anh nói bao nhiêulần với bao nhiêu cô gái khác thì em... em vẫn nghĩ đó là thật".
Dung Nham không biết nói gì. Đối phó... ít nhiều cũng có, một ngườinhư anh, trong tầm thức đã quen với việc dùng những cách trực tiếp đơngiản nhất để hoàn thành một việc gì đó. Anh đối với Diệp Mộc là thậtlòng, anh muốn cưới cô về, nhưng câu yêu ấy... anh phải thừa nhận, trong tình huống lúc ấy, anh biết là nó có thể khiến cô rung động nhất.
"Trương Lâm vầ Cylin là do em dìu dắt, hợp đồng quản lý của hai người ấy đều có trong hợp đồng giữa em và công ty, em không thể bỏ đó, khôngquan tâm. Đợi đến cuối năm tới hai người họ gia hạn hợp đồng với côngty, em sẽ đưa ra đề nghị loại bỏ phần trách nhiệm của em. Hai người họđều nổi tiếng, em nghĩ Mộng Mộng sẽ rất vui lòng tiếp nhận. Còn lạinhững người mà em mới nhận, hợp đồng ký đều là hợp đồng độc lập, khôngcó mối liên quan nào tới em. Nên đợi đến cuối năm năm sau, em sẽ từchức."
Bất giác, Dung Nham nuốt khan.
"Tiểu Mộc..." Giọng anh như lạc đi, có rất nhiều điều muốn nói, córất nhiều cảm xúc muốn biểu đạt, nhưng dường như ngoại trừ việc gọi têncô, anh chẳng nói được gì khác nữa.
"Buồn ngủ quá..." Diệp Mộc ngái ngủ ngáp liền mấy cái. "Ôm em đi, emmuốn đi ngủ." Dung Nham "ừm" một tiếng, ôm cô thật chặt, cằm anh chạmvào mái tóc mềm mại của cô, ru Diệp Mộc càng lúc càng chìm sâu vào giấcngủ, cô yếu ớt hỏi anh sao vậy, chỉ cảm thấy trong một đêm lạnh lùng màấm áp như đêm nay, ôm người đàn ông của cô vào lòng, càng lúc càng cócảm giác ấm áp. Cho dù trước đây anh đã từng là ai, cho dù anh nên làai, sau câu nói: "Anh yêu em" ấy của Dung Nham, Diệp Mộc cam tâm tìnhnguyện cắt đứt tất cả những con đường lui của mình.
Về anh, tốt xấu gì em đều đã từng được nghe, người tình nguyện tiếnsâu vào là em. Không có một tương lai chắc chắn, không có ai chúc phúc,nhưng em muốn dũng cảm chấp nhận. Trong tình yêu sẽ luôn có người mắcsai lầm, hy vọng người ây không phải là em. Thật ra, trong lòng chẳng có con đường nào để lùi cả, sai cũng là sai cùng anh, bước cùng bên anh.Câu chuyện tình yêu của chúng mình sẽ yêu cho xứng đáng, sai cũng saimột cách xứng đáng, yêu đến khi trời đất xoay chuyển rồi cũng sẽ có kếtquả, không đợi đến khi anh hứa những lời tốt đẹp hơn, em có thể tự hứavới lòng mình. Dùng tất cả sức lực không phải vì bản thân em, Dung Nham, đó là vì anh nên em mới như vậy.
Khi Diệp Mộc ngủ say, lông mày vẫn thể hiện vẻ ngang bướng, ánh trăng rọi qua khung cửa kính ngoài ban công vào trong nhà, dịu dàng phủ lêngiấc ngủ êm đềm của cô. Dung Nham tựa lưng vào lan can ban công, taytrái buông thõng kẹp một điếu thuốc, khói thuốc tụ lại rồi tan biến đinhư chưa bao giờ tồn tại. Qua tấm cửa kính dày, anh im lặng ngắm nhìnDiệp Mộc. Cuối năm sau... Đòn tổng lực cũng đã dùng hết rồi, vẫn cònphải đợi đến cuối năm sau. Đứng một mình trong gió, Dung Nham thở dài,cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.
Giọng nữ ngọt ngào cũng giống như dáng vẻ thường ngày của cô lọt đếntai Dung Nham. Anh chỉ cảm thấy ghê sợ. "Anh đã nghĩ kĩ rồi, những điềuem nói đều có lý, anh sẽ không nói những chuyện đó cho cô ấy biết, saunày còn dễ ra đi. Em hãy nhớ những gì em hứa với anh, để cho cô ấy ra đi một cách vui vẻ." Không có một chút ấm áp trong giọng nói của DungNham. "Còn nữa, đừng bảo anh lôi thôi, anh phải nhắc lại với em một lầnnữa bởi vì việc này cực kỳ quan trọng. Đừng làm hại cô ấy. Nếu không,cho dù là ai, anh cũng không kiêng nể đâu."
"Hung dữ quá đi..." Trong cuộc nói chuyện bí mật như thế này, chấtgiọng ngọt ngào thiếu sự thuần khiết, lương thiện như thói quen hằngngày của cô biến thành sự bình tĩnh. "Biết rồi mà, anh yên tâm đi!" Cônhanh chóng nhận lời. "Thật ra em cũng bị ép thôi, em đâu có tốt số nhưai đó, có nhiều người bảo vệ như vậy, chỉ muốn nghĩ cách tự mình bảo vệmình thôi! Anh yên tâm, em cũng không muốn làm hại cô ấy!"
Dung Nham cười khẩy, ngắt điện thoại. Gió đêm lạnh cắt da cắt thịt,Dung Nham đứng dưới ánh trăng hút thuốc, một lúc lâu mới vào trong, toàn thân lạnh cóng. Khi anh chui vào trong chăn, Diệp Mộc tỉnh giấc, xoayngười dụi vào lòng anh, ôm anh, mơ hồ hỏi: "Lạnh thế... Anh đi đâu vậy?" Dung Nham muốn hôn cô một cái, nhưng sợ mùi thuốc làm cô không thích,giơ tay khẽ vỗ vỗ vào lưng cô: "Không sao, em ngủ đi." Có anh ở bên,không sao đâu.
Có lẽ vì đã có ý định ra đi, Diệp Mộc càng lúc càng cảm thấy không nỡ rời, mấy ngày nay, hễ có thông báo gì cô đều cố gắng hết sức để hoànthành. Thực ra, cô thực sự rất thích nghề quản lý này, lúc đầu họ chỉ là những chàng trai, cô gái bình thường, đủ mọi tính cách, tư thái, đượccô chọn, nhào nặn mà thành nhân vật như bây giờ, được công chúng ngưỡngmộ, yêu mến. Sự quan tâm là điều các minh tinh sở hữu, còn thứ mà DiệpMộc tận hưởng đó là cảm giác thành công phía sau... Cô đã thay đổi cuộcđời họ.
Giống như Cylin, nếu không có Diệp Mộc, dựa theo phương án đào tạocủa C&C, xuất hiện trên các show giải trí tổng hợp, sau đó ra album, đóng vài bộ phim điện ảnh hoặc phim truyền hình có lẽ cũng có thể nổitiếng, nhưng sẽ không giống như bây giờ, bay qua bay lại giữa Paris,Milan dễ dàng như vậy, chỉ cần xuất hiện là sẽ có những hàng tít lớnngay trang nhất các báo: "Người mẫu nối tiếng Cylin dũng cảm tiến tớiMilan, vẻ đẹp phương Đông thu hút ánh mắt của cả thế giới."
Đương nhiên, nếu không có Diệp Mộc đưa cô lên một tầm cao như bây giờ thì trong một vụ bê bối tình dục thế này, các phóng viên cũng chẳng bao giờ bám riết nhân vật chẳng hề quan trọng như cô. Diệp Mộc đón đượcCylin vừa lấy lời khai từ phòng cảnh sát, khi nãy rõ ràng nhìn thấy cửara vào không một bóng người, bỗng đám phóng viên ào ào xông đến, ốngkính ngắn có, dài có chĩa thẳng vào trong xe, bấm lia lịa. Mặt Cylintrắng bạch như tờ giấy, Diệp Mộc bất lực, bấm còi inh ỏi. Cuối cùng, mấy người bảo vệ vội vàng tiến đến, dẹp đường, họ mới thoát khỏi vòng vâymột cách khó khăn. Có mấy chiếc xe đuổi sát theo sau, không chịu rời.Diệp Mộc đưa Cylin về chỗ ở, vừa ra khỏi xe đã bị vây lại, yêu cầu nóirõ tình hình.
"Các vị không cần vội vã, công ty sẽ mở một cuộc họp báo, tiếp nhậnbất cứ câu hỏi nào của các vị." Diệp Mộc dùng tay che ánh đèn flash chói mắt, cố gắng giữ nụ cười. "Mong các vị trước khi sự việc chưa được điều tra rõ ràng, không nên làm phiền Cylin, cô ấy quả thật đang rất khókhăn, mong mọi người thông cảm cho cô ấy."
"Chuyện Nhậm Bình Sênh thường xuyên nhờ các thương nhân giàu có cungcấp sự phục vụ đặc biệt cho các nữ minh tinh trong làng giải trí là thật sao?"
"Sự việc Lâm Kinh Vũ bị giam giữ là sự thật?"
"Cylin thường xuyên có những show diễn cùng với Lâm Kinh Vũ, có khi nào chính cô ấy dẫn Cylin vào vòng xoáy này?"
"Nghe nói trong danh sách còn có mười mấy nữ ca sĩ nữa, ái tướng Trương Lâm dưới tay chị có nằm trong danh sách ấy không?"
"Trương Lâm đang luyện tập bí mật tại Mỹ, chuyện này hoàn toàn khôngliên quan gì đến cô ấy." Diệp Mộc lùi về phía sau, bước lên xe, phóng xe thoát khỏi vòng vây như tháo chạy. Trương Lâm... Diệp Mộc nhớ lại khuôn mặt trắng bệch của Cylin khi nãy: "Chính là cô ta! Chính là cô ta đãhại Lâm Kinh Vũ và em!" Khuôn mặt xinh đẹp của Cylin méo xệch đi. "DiệpMộc, em nói cho chị biết, Trương Lâm chính là một con sói đội lốt thỏ!"
"Em đừng kích động như vậy!" Diệp Mộc an ủi cô, việc Trương Lâm vàCylin bằng mặt mà không bằng lòng vì Trần Nguyên từ lâu đã chẳng phải là bí mật gì trong công ty, chỉ là cô chưa hề nghĩ sự việc lại nghiêmtrọng đến mức này. "Cylin, em bình tĩnh đi! Chỉ là lấy lời khai thôi mà, em trong sạch thì sợ cái gì chứ! Thôi nào... những chuyện khác để saunày chúng ta sẽ bàn. Bây giờ chị phải đến công ty dự cuộc họp gấp, em cứ ở lại đây, không được nghe điện thoại, nghỉ ngơi thôi. Chị sẽ bảo trợlý mang đồ ăn đến cho em, em cứ coi mấy ngày này như một kỳ nghỉ đi."
"Diệp Mộc" Cylin ngồi bịch xuống sofa, giọng nói như mang theo mộtcảm giác số mệnh: "Chị đừng nghĩ rằng chị bảo vệ cô ta như vậy, cô ta sẽ bỏ qua cho chị... Em nói cho chị biết, chị sẽ thảm hơn em đấy."
Haizz, Diệp Mộc thở dài, hồng nhan họa thủy, mỹ nam cũng vậy mà thôi!
Thật ra chuyện này không liên quan trực tiếp tới Nhậm Bình Sênh vàC&C nhưng công chúng đều biết nhà sản xuất nổi tiếng Dương Thu củaC&C với anh ta là bạn bè lâu năm, mà những nữ nghệ sĩ có liên quanđến vụ án mà Lâm Kinh Vũ đứng đầu, hơn một nửa là nghệ sĩ chủ chốt củaC&C, vì thế vụ bê bối này là một đòn công kích rất lớn đối vớiC&C.
Diệp Mộc vội vàng tới công ty dự cuộc họp, Lê Khanh Thần cùng mấyngười quản lý có liên quan cũng có mặt. Khi cô đến thì đang là giờ ăntrưa, mọi người, bao gồm cả nhân vật ưu nhã số một Lê Khanh Thần đềuđang im lặng ăn cơm hộp. Sunny len lén gọi Diệp Mộc đến bên cạnh:"Trương Lâm bây giờ đang ở đâu?"
"Mỹ." Diệp Mộc trả lời. "Sao vậy? Có phải chị cũng nghe được tin tức gì đó rồi không?"
Sunny định nói rồi lại thôi, khẽ gật đầu.
"Không phải cô ấy." Diệp Mộc thở dài. "Cô ấy đang ở nước ngoài, không thể với tay về đây được. Sunny, em hiểu cô ấy, cô ấy vẫn là một đứatrẻ, không thể làm những chuyện như thế này được. Huống hồ Trần Nguyênđối với cô ấy một lòng một dạ, sao phải đi hại ai cơ chứ... Không cóđộng cơ, mà chuyện này với cô ấy cũng chẳng có lợi gì."
Khuôn mặt được trang điểm tinh tế của Sunny hơi xao động, nơi khóemắt hiện lên vết chân chim mờ mờ mà ngày thường chị cố gắng che đi:"Diệp Mộc, em lúc nào cũng vậy. Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi...Thôi bỏ đi, chuyện quan trọng lúc này là giải quyết vấn đề. Triệu VũTriết lần này chắc chắn ăn đủ rồi, Mộng Mộng chắc cũng chẳng lo được cho những người khác nữa, lần này có thể em phải quản lý thêm mấy ngườitrong tay cô ấy, sẽ mệt đấy!" Đến Lâm Kinh Vũ cũng bị lôi vào chuyệnnày, không cần kể đến nữ hoàng tiệc tùng Triệu Vũ Triết ngày ngày ănchơi, nhảy múa. Khi Diệp Mộc đến đón Cylin, Mộng Mộng cũng có mặt, đếnlúc này Triệu Vũ Triết vẫn chưa xuất hiện, có lẽ đúng là khó mà chịuđựng nổi. So với Trần Phái Phái, tỷ lệ nữ nghệ sĩ dưới tay Sunny quản lý nhiều hơn một chút, bây giờ liên tiếp mất đi mấy ái tướng, chẳng tráchtâm trạng như vậy.
"Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho họ." Diệp Mộc an ủi. "Chị cũngchú ý sức khỏe đấy, lúc nãy em thấy bữa trưa chị chẳng ăn gì mấy." Sunny xoa xoa gương mặt Diệp Mộc, mỉm cười: "Em ấy, nói em ngốc nhiều lúcthật chẳng sai. Còn nói em nhanh nhẹn, sao thứ đơn giản như vậy mà emcũng không hiểu hả? Ngay từ đầu chị đã nghĩ rằng em rất phù hợp với nghề này, có điều vẫn còn thiếu một thứ gì đó, vì thế đến bây giờ em vẫnchưa thể hiện được bản thân."
"Thiếu gì cơ ạ?" Diệp Mộc tò mò, vui vẻ hỏi: "Chỉ có thể cảm nhận,không thể diễn tả bằng lời." Nụ cười của Sunny đẹp mặn mà. Diệp Mộc chumôi, Sunny vỗ vỗ vai cô: "Được rồi, không trêu em nữa, chị vào trướcđây, em đến chỗ Cố Tiểu Điềm lấy tài liệu mà xem trước, có lẽ đầu giờchiều sẽ bắt đầu cuộc họp, trước khi đến, em hãy đi ăn gì đó đi."
Diệp Mộc "Vâng" một tiếng. Bóng dáng Sunny dần khuất, cô đứng nguyêntại chỗ lúc lâu rồi quay người rút điện thoại ra. Giọng nói của TrươngLâm nghe tràn đầy sức sống, tiếng "U u" phát ra từ trong điện thoại, cônói cô và Trần Nguyên đang thả diều trong công viên quốc gia. "Bay về?!" Trương Lâm kinh ngạc. "Đừng như thế chứ! Chị đã nói là sẽ để em ở bênanh ấy đến khi anh ấy bình phục mà! Bây giờ anh ấy vẫn chưa nói được,ngày ngày em đều phải bón cơm cho anh ấy, cho anh ấy uống nước, còn phải đi bộ cùng anh ấy nữa..."
"Im miệng! Bảo em quay về thì em quay về, sao mà nhiều lời thế?" Diệp Mộc trước nay không cần khách sáo với cô. Thật ra Trương Lâm giống nhưDiệp Mộc, sau những phong ba bão táp đã cùng trải qua, lúc nào họ cũngcó nhau. Vì thế Diệp Mộc tuyệt đối không nghi ngờ cô, cũng giống nhưkhông nghi ngờ chính bản thân mình.
"Được rồi..." Nghe giọng nói cũng biết bây giờ nhất định Trương Lâmđang xị mặt không vui. Giọng nói của Diệp Mộc nhẹ nhàng hơn: "Chị đangnghĩ cách mời Tề Ngải Ức chụp cho em và Cylin một bộ ảnh, vì thế em đừng ăn nhiều đồ quá, giữ tâm trạng thật tốt. Thời gian không còn nhiều,càng nhanh càng tốt." Trương Lâm càng tỏ vẻ không vui: "Tại sao em phảicứu cô ta? Cô ta là tình địch của em, em không giúp cô ta đâu!"
"Đại tiểu thư ơi!" Diệp Mộc bất lực, xung quanh không có ai, cô thấpgiọng nói: "Tề Ngải Ức từ sau khi nổi tiếng đến bây giờ, đã mười năm rồi không quay lại giới thời trang. Chị mời anh ấy chụp ảnh cho hai đứa em, thứ nhất đúng là giúp Cylin thu hút sự chú ý, đổi hướng quan tâm củabáo giới. Nhưng em cũng sẽ nổi tiếng hơn, một việc lợi người lợi ta thếnày, tại sao lại không làm? Hơn nữa, chuyện của em lần trước, Cylin đãđích thân bay về để cứu chị em mình!"
Trương Lâm "Xì" một tiếng: "Em bây giờ cũng khá nổi tiếng, không cầncô ta để đẩy cao tên tuổi. Lần trước cô ta bay về là vì chị, nếu như chỉ một mình em xảy ra chuyện, cô ta chẳng mong em chết đi. Cô ta đang muốn chiếm đoạt Nguyên Nguyên của em!" Nước Mỹ không phải chỗ nào cũng cóđám paparazzi giống như ở thành phố C, Trương Lâm nói chuyện thoải máihơn rất nhiều. Diệp Mộc như bốc hỏa, đang định trút giận thì đầu bên kia nói: "Được rồi, bây giờ em sẽ đi đặt vé máy bay... Không phải vì cô ta, Mộc Mộc, em làm như vậy là vì chị." Dùng tất cả sức lực của mình khôngphải vì chính em, là vì chị nên mới làm như vậy. Lòng Diệp Mộc bỗng mềmlại, nói thêm vài cầu rồi ngắt máy. Cô thở dài một tiếng, phát hiện ramình càng ngày càng không nỡ từ bỏ công việc này.
Quả nhiên cuộc họp kéo dài cả buổi chiều. Lê Cận Thần không có mặt,Lê Khanh Thần một mình điều khiển cuộc họp, rất vất vả nhưng đối với côta đây là một cơ hội tuyệt vời để thể hiện bản thân, vì vậy cô ta muốnlàm thật tốt. Sau khi tan họp, rời công ty, Diệp Mộc chẳng còn sức lựcđể lái xe, liền gọi taxi về nhà. Về đến nhà, Dung Nham vẫn chưa về, Diệp Mộc vẫn chưa ăn tối, mở tủ lạnh tìm khắp một lượt, ăn một quả đào, đitắm, rồi ngả lưng xuống giường, ngủ thiếp đi. Gần đây công việc quả thật rất mệt, không sao ngủ đủ giấc.
Sáng hôm sau, chuông báo thức kêu, Diệp Mộc mới phát hiện mình đã cómột giấc ngủ ngọt ngào, không mộng mị. Cảm giác toàn thân không chút sức lực, cô không muốn dậy, lăn qua lăn lại trên giường, đau khổ giãy giụa. Dung Nham với tay tắt đồng hồ báo thức rồi ôm cô từ phía sau, vỗ vỗ vào người cô, giọng không rõ ràng: "Dậy thôi nào."
"Không dậy nổi... "Diệp Mộc nũng nịu, giả vờ khóc lóc, co người trong lòng Dung Nham. Tới gần sáng, Dung Nham mới về nhà, lúc này cũng buồnngủ ghê gớm, thở dài một tiếng rồi ôm cô vào lòng: "Thế hôm nay không đi làm nữa, ở nhà ngủ với anh đi, anh cũng hẹn bố ăn cơm rồi, ông muốn gặp em."
"Nhưng tối nay em có hẹn với Tần Tang, em đã nói trước rồi mà." DiệpMộc đã tỉnh táo hơn, xoay người. Dung Nham im lặng một hồi, cằm chạm vào đỉnh đầu cô, "Ừm" một tiếng: "Thế để anh sắp xếp lại thời gian."
"Thế thì dậy thôi nào." Diệp Mộc lay người anh. "Em buồn ngủ quá, anh kéo em dậy đi, chúng mình cùng nhau đánh răng rửa mặt." Dung Nham đẩycô ra ngoài, xoay người, quay lưng về phía cô, không thèm để ý. Diệp Mộc cũng không vừa, quay ra cù anh, hết xoa mũi lại bịt miệng, anh vẫnkhông thèm để ý, cô lại cắn vào bờ vai vạm vỡ của anh, vết răng hằn rõmồn một. Dung Nham bị cô trêu chọc đến đau đầu, mở to mắt, ngồi bật dậy, sau đó bế cô lên, lảo đảo bước vào phòng tắm.
Diệp Mộc hẹn Tần Tang tám giờ, sau khi tan làm vẫn còn một tiếng nữa, cô định sẽ đến khách sạn của Tề Ngải Ức trước. Quá trình thuyết phục Tề Ngải Ức dễ dàng như Diệp Mộc nghĩ. Tề Ngải Ức là một người rất đơngiản, chỉ quan tâm đến người chứ không kể công việc. Diệp Mộc thẳng thắn đưa ra đề nghị, nhờ anh chụp cho người của mình một bộ ảnh cổ động bảovệ môi trường. Anh xoay người mở chiếc hộp lúc nào cũng mang theo bênmình, bày ra một đống đồ, đều đã mang đầy đủ, vui vẻ xoa xoa tay chấpnhận lời đề nghị. Anh thành công từ rất sớm, đã có rất nhiều minh tinhHollywood trở nên nổi tiếng dưới ống kính của anh. Nhưng khi đã chiếnđấu với tất thảy những giải thưởng điện ảnh, thời trang danh tiếng nhất, chụp hết những mỹ nam, mỹ nữ muốn chụp, anh đã rời đi chẳng hề luyếntiếc, ngao du khắp thế giới, trong ống kính của anh giờ chỉ có nhữngloài động vật hoang dã sắp bị tuyệt chủng mà thôi. Khi Tề Ngải Ức ở đỉnh cao của sự nghiệp, Diệp Mộc vẫn còn ở trong nhà họ Tề. Anh rất yêu quýcô, đi đâu cũng đưa cô đi theo, vì thế Diệp Mộc thường xuyên được chứngkiến những minh tinh tuyệt thế giai nhân làm mọi việc để được lọt vàoống kính của Tề Ngải Ức. Bây giờ nghĩ lại, thật ra đó cũng là những bước đầu tiên cô tiếp xúc với thế giới giải trí.
"Tề Ngải Ức, cảm ơn anh!" Diệp Mộc cúi đầu, khẽ nói. Tề Ngải Ức tươicười sảng khoái, ôm cô thật chặt như vẫn làm: "Baby, whatever you want", rồi buông cô ra, xoa xoa khuôn mặt cô vẻ trìu mến. "Mỹ Diễm tiểu thưphái anh đến đây chính là để giúp em, bà ấy hy vọng em sẽ vui, anh cũngvậy." Diệp Mộc cảm động, thầm nghĩ tối nay khi gọi điền cho Tề Úc MỹDiễm, nhất định sẽ nói vài câu thật dễ nghe, không tức giận với bà nữa.
Tới C&C đón người mà chẳng thấy ai, liền đến khách sạn, bà bầuđại nhân rất bực bội. Diệp Mộc vừa bước vào xe, đã bị lườm cho một cáitoát mồ hôi. Lý Mộ cũng có mặt, mặc chiếc áo bông màu xanh sẫm, lạnhlùng, đáng yêu. Thằng bé lên tiếng phá vỡ sự im lặng vẻ rất biết điều:"Chào dì Diệp Mộc!"
"Hi!" Diệp Mộc cười hì hì. "Úi... sao anh rể không có mặt?" Cô khẽcười với Tần Tang để lấy lòng. Tần Tang ra hiệu cho tài xế chạy xe, khẽxoay người, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn. Diệp Mộc ghé sát vào cô mộtcách rất "Mặt dày", nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô. Hai chị em nói chuyệnvề Tề Ngải Ức, Tần Tang cũng khen ngợi chàng thanh niên tốt bụng này vài câu: "Em nên kết giao nhiều hơn với những người như vậy, sẽ rất có íchcho sự nghiệp của em. Một cô gái tốt cần phải có khả năng tự nuôi sốngmình thật tốt, nếu không, đàn ông tâng bốc cho vài câu đã chẳng biếttrời trăng gì nữa." Diệp Mộc mím môi cười: "Chị đang đá xoáy anh hai nhà chị phải không?"
"Con bé này!" Tần Tang giơ tay véo cô. "Vắt mũi chưa sạch mà đã dám đòi ta gọi là chị dâu sao?"