Sau khi hái dâu xong, mọi người trở về phòng thay quần áo.
Bởi vì buổi tối còn có kế hoạch ngâm nước nóng, cho nên bữa tối đã được chuẩn bị xong vào lúc bốn giờ.
Bữa tối là một nồi Sukiyaki do làng du lịch chuẩn bị. Đẩy ghế phòng ăn trong sân ra, trên chiếc bàn bằng gỗ nguyên chất của Nhật Bản đã bày đầy đủ các nguyên liệu nấu ăn. Ngoài các món truyền thống và bò Wagyu còn có tôm mẫu đơn, hải sản theo mùa như cua tuyết Matsuba.
*Sukiyaki là một món ăn Nhật Bản được chế biến theo kiểu nabemono. Món ăn bao gồm thịt được nấu chín từ từ hoặc ninh nhừ ở bàn, bên cạnh rau cùng các thành phần khác, cho vào trong một nồi sắt nông với hỗn hợp nước tương, đường và mirin.
*Tôm mẫu đơn:
*Bò Nhật Bản hay còn gọi là Wagyu là tên gọi chung của bốn giống bò thịt đặc sản của Nhật Bản, chúng nổi tiếng khắp thế giới bởi thịt ngon và mềm. Đặc trưng của loại thịt bò Wagyu hảo hạng là vân mỡ lốm đốm trắng phân bố xen kẽ các thớ thịt đỏ với tỷ lệ đồng đều.
*Cua tuyết Matsuba nổi danh là món ăn có hương vị tuyệt hảo đại diện cho mùa đông Tottori. Đặc trưng của những con cua tuyết Matsuba đực trưởng thành là kích thước lớn, thớ thịt dày, đặc, chắc nịch cùng vị ngon thượng hạng. Cua vẫn giữ nguyên được hương vị này dù được luộc, nướng hay nhúng lẩu.
Loại cá biển có màu sắc đa dạng, đỏ thẫm, hồng nhạt, vàng cam. Ông chủ cố ý lựa chọn những món dễ nhập khẩu, bày lên đĩa không có mùi tanh.
Mọi người đều không khỏi kinh ngạc trầm trồ, khen ngợi sự hào phóng của chủ nhà.
Luật sư Từ cười tủm tỉm quay một đoạn video ngắn cho chủ nhà, tặng chủ nhà những lời khen của các vị khách.
Bàn sưởi Kotatsu có hình vuông. Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Văn Tĩnh và Trần Nhất Gia ngồi cạnh nhau, Minh Dương ngồi bên cạnh họ, vì vậy Trần Vũ và Chu Duật một người ngồi ở một bên.
*Bàn Kotatsu là một chiếc bàn gỗ thấp với nguồn nhiệt bên trong được phủ bằng nệm futon hoặc tấm chăn dày trên mặt bàn.
Từ Văn Tĩnh ngồi ở bên tay trái của Trần Vũ, được sưởi rất ấm. Hai người anh dẫm tôi một tí, tôi dẫm lại anh một tí dưới bàn sưởi, y như học sinh tiểu học.
Nồi Sukiyaki vừa mở ra, mùi thơm ngọt ngào tỏa ra tràn đầy ghế lô. Minh Dương nói to Sukiyaki phải ăn cùng với cơm, anh ta có thể ăn được hai bát.
Nồi cơm nằm giữa Từ Văn Tĩnh và Trần Vũ. Trần Vũ cầm lấy thìa cơm, nhận bát từ Minh Dương và xới một thìa lớn cho anh ta, cô không biết rõ lượng cơm mà anh ta ăn.
“Minh Dương, đủ chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi!”
“Mấy người có muốn không?”
Từ Từ Khả Khả giơ tay lên: “Chị Trần Vũ, em cũng muốn!”
“Trần Vũ, tôi còn muốn thêm một chút—”
“Tôi cũng muốn, một muôi là được.”
“Vậy thì tôi cũng sẽ ăn một bát, nhiều một chút, cảm ơn cô.”
Cuối cùng còn sót lại Chu Duật, Trần Vũ nhìn về phía anh: “Anh muốn không?”
“Muốn, cảm ơn.”
Vì thế Trần Vũ xới một bát đưa cho Trần Duật.
Ánh mắt của Minh Dương nghi ngờ quét qua. Anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Tiểu Trần Vũ, tại sao Chu Duật chưa nói muốn nhiều hay ít cô đã biết mà xới một bát lớn thế?”
Những người khác đều nói muốn nhiều hay muốn ít, chỉ có Chu Duật nói mỗi “Muốn”.
Tay cầm thìa cơm của Trần Vũ dừng lại một chút, cô vô thức nhìn về phía Chu Duật. Dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt của đối phương vô tội, không có ý giải vây cho cô, ngược lại còn ẩn giấu một chút dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Vũ bình tĩnh hỏi: “Chu Duật, có nhiều quá không?”
Chu Duật khéo léo đáp: “Không, vừa đủ.”
– –
Đã ăn bữa tối kiểu Nhật thì không thể thiếu rượu Sake.
Cơm no rượu đủ, mọi người liền hỏi thăm về đài truyền hình của Minh Dương. Cuộc phỏng vấn của Chu Duật đã được chiếu vào khung giờ vàng vào cuối tuần trước. Ratings cực kỳ hiếm thấy, vượt mức 1, thậm chí còn được người ta làm một video ngắn đưa lên trang web. Mở đầu tiêu đề là nam chính của tiểu thuyết trong hiện thực, ngầm có xu hướng lên hot search ——
“Đồng nghiệp ở đơn vị của tôi, người dẫn chương trình xinh đẹp, chính là người phỏng vấn cậu. Chu Duật, cậu có hứng thú không? Cô ấy đã hỏi tôi phương thức liên lạc của cậu hai lần. Cậu cũng giỏi thật, không thèm nể nang mặt mũi của đài chúng tôi.” Minh Dương uống quá nhiều, đầu lưỡi bắt đầu mỉa mai oán giận.
“Sao? Chu Duật chưa cho người đó phương thức liên hệ à?”
“Đúng vậy, cậu ấy lịch sự lạ thường, nói là không tiện.” Minh Dương không còn gì để nói: “Cái gì mà không tiện chứ? Mẹ cậu, thêm cả tài khoản Wechat của chủ cửa hàng trái cây mà lại bày đặt không tiện với người đẹp?”
Từ Khả Khả nâng ly khen ngợi: “Bảo vệ tốt phẩm chất của một người đàn ông!”
“Thật sự, Chu Duật, nếu như cậu đồng ý, mỹ nữ của đài chúng tôi như mây. Cậu cũng bôn ba chạy ngược chạy xuôi, không thể để đến lúc ba mươi tuổi vẫn làm hoa mẫu đơn chứ? Giữ phẩm chất đàn ông cho ai? Dành cho phụ nữ chút không gian gần gũi đi. Người anh em này, cậu nói thật cho tôi biết, cô gái mà cậu thầm mến trước đó cậu kể với tôi không phải để dọa tôi đúng không?”
“Thầm mến?”
Mọi người mồm năm miệng mười, Trần Nhất Gia đầu óc tỉnh táo nói: “Đó là một lần xem sao băng, cái gì đó rất trừu tượng, rất cao siêu, tôi thậm chí còn không nhớ cậu ấy đã nói gì –“
*Trừu tượng: khó hiểu, khó hình dung vì không có gì cụ thể cả.
“Là cái đó!”
Mắt Minh Dương trợn trắng nói: “Cậu ấy còn hỏi tôi cách nhắn tin cho con gái nhà người ta để trông không lạnh lùng. Tôi hỏi cậu ấy, cô gái đó thích cái gì? Cậu ấy nói thích mèo, tôi nói vậy cậu dùng nhãn dán hình mèo đi!”
Trần Vũ chống cằm, nghe được mỹ nữ trên đài truyền hình thích Chu Duật, đến đoạn anh lịch sự từ chối, hình tượng vốn đã cao ráo đẹp trai của Chu Duật lại càng thêm đẹp.
Lúc Minh Dương kể Chu Duật gửi nhãn dán hình mèo cho cô gái mà anh yêu thầm, Từ Văn Tĩnh cũng giật mình.
“Ai? Chu Duật? Gửi nhãn dán hình mèo?”
Bên này Trần Vũ không cảm xúc mà úp điện thoại xuống bàn, tỏ vẻ phụ họa với mọi người, đưa ánh mắt của mình nhìn về phía anh.
Có lẽ đây là báo ứng cho dáng vẻ dù bận vẫn ung dung vừa rồi.
Chu Duật chỉ uống một hớp, cũng may không hiện lên mặt. Biểu cảm nhạt nhẽo trước sau như một, vừa không phản bác lại những gì Minh Dương nói, vừa không giải thích rốt cuộc có tồn tại một đối tượng thầm mến trừu tượng như vậy hay không.
Chờ đến khi tất cả mọi người không còn hứng thú mà quay đầu lại, anh chuẩn xác không nhầm lẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Vũ đang muốn chạy trốn khỏi tầm mất anh.
Công viên giải trí dùng giấy làm túi lưới để câu cá vàng, chú cá vàng thoát ra rất nhanh, nhưng lưới của anh lại rất chắc chắn.
Trần Vũ đang thong dong tự nhiên bỗng dừng lại một nhịp.
Từ Văn Tĩnh phát hiện Trần Vũ không đúng, hỏi cô làm sao vậy? Trần Vũ chậm chạp trì hoãn lại, nói không có việc gì, rượu cô vừa uống hơi mạnh. Từ Văn Tĩnh nói vậy cô nên uống ít một chút, nếu không sẽ bị đau đầu.
Cô gật đầu trả lời.
Nhưng dưới chiếc bàn Kotatsu mười phần ấm áp, bóng tối bao trùm. Trong không gian chật hẹp không ai đi tìm tòi nghiên cứu, Chu Duật đã nắm lấy tay cô.
Da thịt chạm vào nhau, một bàn tay lớn khô ráo và ấm áp hoàn toàn bao lấy tay cô.
Tay Chu Duật rất lớn, ngón tay thon dài giống như bắt một con thỏ nhẹ nhàng đem tay cô đặt ở lòng bàn tay. Lòng bàn tay không cho kháng cự dịu dàng bao phủ lên mu bàn tay bóng loáng như ngọc của cô.
Lúc đầu, Chu Duật cho rằng chính mình bắt được một miếng đậu hũ sữa.
Mềm mại như không có xương, có thể biến thành một làn nước mềm mại trong lòng bàn tay.
Cho đến khi đậu hũ sữa trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích ngón tay, Chu Duật buông thả sự kiềm chế của mình, dùng lực mạnh hơn nắm lấy tay cô. Nan ngày giống như một con người nghiêm túc, ban đêm hóa thân thành con chó săn ngậm lấy một con thỏ mềm mại lông trắng như tuyết.
Sự náo nhiệt của bọn họ là của bọn họ, những chiếc cồng chiêng màu sắc rực rỡ chạm vào nhau, ồn ào ầm ĩ.
Bàn Kotatsu cắt ra một góc nhỏ riêng biệt, im lặng như câm tiếng, nhưng ngọn lửa của trái tim thất lạc lại bùng cháy dữ dội.
“Chị Trần Vũ, mặt chị đỏ quá.”
Đám người nô đùa ầm ĩ rốt cuộc cũng phát hiện có một chỗ của người bên này quá mức yên tĩnh, Từ Khả Khả hỏi: “Chị uống nhiều quá ạ? Nếu nhìn mặt thì có vẻ chị không hợp uống rượu lắm.”
Trần Vũ lắc lắc đầu, bình tĩnh tự nhiên nói: “Không có việc gì, một lát nữa sẽ tốt thôi.”
Mu bàn tay và lòng bàn tay gắt gao mà dính chặt truyền độ ấm nóng rực cho nhau, xúc cảm tê dại truyền từ đầu dây thần kinh đến nhịp tim đập, cuối cùng nhảy lên đầy mạnh mẽ và uy lực.
Tầm mắt của cô đảo qua, vẻ mặt Chu Duật lãnh đạm, dáng ngồi đoan chính giống như một chính nhân quân tử.
*Chính nhân quân tử: những người nam giới khẳng khái – trung thực quang minh chính đại làm những việc tớ lớn và luôn có lòng bao dung độ lượng sẵn sàng tha thứ cho người khác mà không màng gì cả…
Trần Vũ chớp chớp mắt.
Vành tại của Chu Duật đỏ bừng.
Bên kia, Minh Dương cố ý vô tình kể khổ —
“Ngày hôm qua Hứa Tố gọi điện thoại cho tôi, cậu ta thật sự bị Lâm Thiên quấn lấy. Đã mấy ngày mấy đêm rồi cậu ta không thể ngủ ngon. Cậu ta muốn nghe giọng nói của cô, Trần Vũ —”
Từ Văn Tĩnh cau mày nói: “Minh Dương, đừng nhắc đến anh ta.”
“Thực xin lỗi, nhưng cậu ta đã cầu xin tôi rất nhiều lần, bà của Hứa Tố đã ép cậu ta —”
Minh Dương thực sự uống đến có chút mơ hồ, Từ Khả Khả bịt miệng anh ta lại cũng không được. Nghe thấy hai từ “Hứa Tố”, suy nghĩ của Trần Vũ bị kéo lại. Hôm qua cô đã chặn số mới của Hứa Tố.
“Ép cậu ta kết hôn.” Mấy chữ này rất nhẹ, không đầu không đuôi.
Nhưng nó lại giống như một quả bom rơi vào bọt khí ấm áp, ngay lập tức nổ tung, bọt biển vỡ ra.
“Cái quỷ gì vậy!?” Mọi người đang ngồi đều bị lời nói say khướt của Minh Dương làm cho giật mình. Từ Văn Tĩnh vội quay đầu lại nhìn Trần Vũ, chỉ thấy dáng vẻ thất thần của Trần Vũ.
Cô thất thần chỗ nào vậy?
Cô chỉ choáng váng một chút khi nghe tin Hứa Tố muốn kết hôn, nhưng lực chú ý ở giây tiếp theo đã dời đi theo lực nắm của Chu Duật ở dưới bàn Kotatsu.
Minh Dương cứ như vậy nói ra từng từ từng từ một. Chu Duật cũng không còn giữ lấy tay cô nữa.
Chu Duật hoàn toàn không thấy, chậm rãi đưa ngón tay xen vào khe hở của ngón tay cô, như muốn đo độ rộng của ngón tay mà nghiêm cẩn nhét vào thật chính xác, mười ngón tay siết chặt lấy nhau —
Chắc chắn là anh ngà ngà say rồi.
Trần Vũ hoảng sợ, trừng mắt liếc anh một cái.
Chu Duật muốn nói với cô: “Đôi mắt trong veo lấp lánh nước của cô cứ trừng người ta như vậy hoàn toàn không có lực uy hiếp chút nào.”
Dưới ánh đèn, đôi má trắng nõn của cô ửng hồng giống như hoa đào trên đầu cành, xinh xắn, run rẩy, giống như bánh bao rắc đường bột, nếu cô còn nhìn anh như vậy…
——
Chu Duật cười nhẹ với cô.
Minh Dương nói xong câu đó liền nói lảng sang chuyện khác.
Bọn họ nói chuyện phiếm bao lâu, tay của Chu Duật và Trần Vũ liền nắm lấy nhau bấy lâu. Cho nên cuối cùng, vào lúc đứng dậy, toàn bộ tay phải của Trần Vũ đã đỏ bừng lên, giống như một cái bánh bao hấp trong lò.
Cô cứng họng không nói nên lời nhìn tay mình trong giây lát, Chu Duật nhịn không cười. Cho đến khi ánh mắt cô căm giận nhìn về phía anh, sắc mặt của người đàn ông chính nhân quân tử mới chịu ngay ngắn lại.
– –
Buổi tối ngâm nước nóng cần phải đợi hết say hoàn toàn nên họ đã sắp xếp vào lúc tám giờ buổi tối.
Tranh thủ thời gian những người khác đang thay quần áo, Minh Dương nhỏ giọng vẫy vẫy tay với cô: “Bạn học Trần Vũ, cô lại đây một chút.”
Nhà vừa mới dùng để ăn cơm tối, mùi thơm của đầu cá chiên còn chưa tan đi, mùi thức ăn quen thuộc khiến người ta bất giác thả lỏng, cho nên có câu nói như vậy, bàn tiệc hay là bàn ăn, càng có thể nói được việc hơn.
Thật ra Minh Dương đang đợi Trần Vũ tới hỏi anh ta, nhưng Trần Vũ cũng không có một chút phản ứng nào.
Không biết vừa rồi cô rốt cuộc có nghe thấy hay không, hay là vẫn không có nghe thấy.
Nếu không có nghe thấy thì anh ta có thể nói lại lần nữa, nhưng nếu là nghe thấy rồi lại giả vờ như không nghe thấy. Trong lòng Minh Dương liền thương tiếc thay cho Hứa Tố.
Minh Dương không hổ là con người mới của truyền thông, anh ta rất thành thạo việc muốn khen phải chê trong phương thức biểu đạt. Anh ta thấy sắc mặt của cô không khác gì, vì thế lại thả quả bom vừa rồi ra.
“Cha của Hứa Tố ép cậu ấy kết hôn, đối tượng kết hôn là Lâm Thiên.”
Minh Dương cẩn thận quan sát thần sắc trên khuôn mặt của Trần Vũ. Nếu có một ít sự dao động về thần sắc, bao gồm nhưng không giới hạn ở tổn thương, nôn nóng, mất mát – anh ta có thể lập tức nói với người anh em Hứa Tố rằng cậu vẫn còn một con đường để đi.
Anh ta đợi mười mấy giây.
Sắc mặt của Trần Vũ bình thản không bị kích động tới như cũ, không ảnh hưởng gì, chỉ có một chút tò mò đối với “Tin tức đầu đề”, ánh mắt thả lỏng nổi lên trên mặt nước.
Trong lòng Minh Dương đã kêu khổ vì người anh em của mình rồi.
Vừa định tiếp tục nói tiếp, nói Hứa Tố kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn cãi nhau với cha rằng sẽ không trở về nhà —
Trần Vũ cười nói: “Tôi chúc anh ta trăm năm hòa hợp.”
– –
Minh Dương không phải là người liên quan, vẫn cảm nhận được cú đánh đòn cảnh cáo đầy kinh ngạc.
Anh ta ngập ngừng, nói lải nhải xong, cuối cùng còn nói thêm câu đó là đáp ứng yêu cầu của người anh em, Trần Vũ không cần cảm thấy bị trói buộc bởi đạo đức, anh ta chỉ vừa mới giao xong đơn chuyển phát nhanh.
Dĩ nhiên Trần Vũ sẽ không để ý, còn tri kỷ mà báo cho anh ta rằng vừa rồi anh ta không có ở đây, nhân viên phục vụ đã đến và kiến nghị rằng không cần ngâm nước nóng vượt quá ba mươi phút.
Chờ đến khi Trần Vũ đã quay người rời đi, Minh Dương mới tặc lưỡi đối với khuôn mặt không đổi sắc của cô.
Lúc trước Trần Vũ đối xử tốt với Hứa Tố bao nhiêu thì nhật nguyệt đều có thể làm chứng, tốt đến mức những ai chứng kiến tình yêu này như anh ta đều nghĩ rằng Hứa Tố được Trần Vũ yêu thương như vậy đúng là người có phúc khí cực lớn.
Hồi cấp ba anh ta cũng không quen biết với Trần Vũ, tới khi lên đại học, nghe người ta nói rằng những chàng trai theo đuổi Trần Vũ có thể xếp hàng từ đầu này đến đầu kia đường chạy của trường học, nhưng Trần Vũ chỉ một mực khăng khăng thích Hứa Tố, trong ánh mắt chỉ có duy nhất một người là anh ta, khiến cho người khác ghen tị không nói nên lời.
Có người nói đùa trên diễn đàn của trường rằng Hứa Tố làm cho hoa khôi Trần Vũ đắn đo đến gắt gao.
Nhưng bây giờ Minh Dương lại nghĩ, không phải Hứa Tố giỏi, mà là Trần Vũ cho anh ta được hưởng quyền lợi này.
Cô giữ mình trong sạch, toàn tâm toàn ý, sự đắn đo với Hứa Tố không tính là gì cả.
Mối tình này Trần Vũ trả giá nhiều hơn, những người khác sẽ cho rằng cô đang ở thế yếu. Nhưng trên thực tế, quyền quyết định đều nằm trong tay cô, cũng không phải Hứa Tố chỉ là bất công với Lâm Thiên. Trần Vũ thu phóng tự nhiên, quyết đoán đến mức tất cả mọi người đều không thể phản ứng lại.
Người đau khổ đến mức không sống được như người khác sau khi ly hôn chính là Hứa Tố, không phải là cô.
Nắm được thì cũng buông được, Trần Vũ thật sự là một người tàn nhẫn.
------oOo------