Ai Có Thể Không Yêu Trà Xanh Đâu?

Chương 57




 

Nháy mắt đã đến ngày cuối cùng trước đêm giao thừa, học sinh được tan học sớm, dù là lớp 10, lớp 11 hay lớp 12 đều tan học lúc 4h30.

Vốn muốn đem vali đến trường học, sau khi tan học Văn Tĩnh lái xe đến đây sau đó bọn họ có thể trực tiếp đến làng du lịch.

Nhưng buổi sáng Chu Duất lái xe xuống dưới tòa 30 trực tiếp đặt vali lên xe giúp cô đưa cô đến trường học.

Chờ tới làng du lịch hai chiếc xe mới gặp nhau.

Minh Dương và Từ Khả Khả đi ở phía trước, Từ Khả Khả nhảy nhót kéo cánh tay Minh Dương, Minh Dương vẫy tay với bọn họ, trên mặt anh đeo một cái kính râm, mùa đông trời tối, hiện tại toàn là màu đen.

Đặc biệt nhìn từ xa rất giống Từ Khả Khả đang đỡ người mù.

Ba người đứng ở bên kia đều cảm thấy buồn cười.

Chu Duật đi theo phía sau tay kéo hai cái vali.

Hôm nay anh không mặc vest hay áo khoác mà chỉ mặc áo lông vũ màu xám đậm và quần thể thao màu xám nhạt, cao gầy, trời sinh đã là móc treo đồ, áo lông thùng thình cũng không làm ảnh hưởng đến sự tao nhã của anh, đối lập với hai học sinh tiểu học đi trước, anh giống như đang đi trên sân khấu chữ T.

Luật sư Từ vuốt cằm đánh giá: “Sao Chu Duật càng ngày càng đẹp trai thế?”

Trần Nhất Gia theo thói quen ôm lấy eo nhỏ của vợ: “Chồng em đẹp trai hay là cậu ấy đẹp trai?”

Luật sư Từ xoa bóp tay cho Trần Nhất Gia: “Đẹp trai khác nhau, em thích kiểu như anh hơn.”

Trần Nhất Gia lập tức bị dỗ đến bay lên mây, gọi từng câu vợ ơi vợ à.

Trần Vũ ăn cơm chó no chạm mắt Từ Văn Tĩnh, Từ Văn Tĩnh nháy mắt với cô một hai, hai người ăn ý mười mấy năm Trần Vũ đoán ra Từ Văn Yinhx muốn nói chuyện riêng với cô.

Sau khi ly hôn với Hứa Tố được một tháng, Từ Văn Tĩnh giới thiệu cho cô một người luật sư độc thân, chính trực, phong độ nhẹ nhàng, hỏi cô có muốn làm quen một chút hay không. Trần Vũ có thể đoán ra Từ Văn Tĩnh không phải muốn cô bắt đầu một đoạn tình cảm mới ngay lập tức mà là sợ cô chìm trong ký ức với Hứa Tố không thoát ra được, đặc biệt là buổi chiều đi uống trà vào cuối tuần, Từ Văn Tĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi cô một câu, có phải cậu gầy đi hay không.

Trần Vũ lắc đầu, cô thật sự không có gầy đi chỉ là trùng hợp có quá nhiều chuyện ăn không tiêu cho nên mới giảm cân.

Tháng này, Từ Văn Tĩnh đến tháng lại nhéo má Trần Vũ hỏi có phải dạo này cô ấy béo lên hay không, Trần Vũ không tăng cân, mặc quần cũng không thấy chật vì thế nói không.

Từ Văn Tĩnh nói cậu có biết thịt trên mặt cậu nhéo càng thích hơn không, Trần Vũ a một tiếng, vươn tay véo thịt trên mặt mình, hình như đầy đặn hơn trước kia. Từ Văn Tĩnh cười đến ngã trước ngã sau, thấy cậu như vậy tớ yên tâm rồi.

Mọi người ồn ào láo nháo như học sinh tiểu học, người yên tĩnh chỉ có Chu Duật.

Anh đi đến trước mặt Trần Vũ, khá tự nhiên đứng bên cạnh cô, không đưa vali cho cô mà vẫn cầm trong tay như cũ.

Cảm giác tồn tại của anh còn mạnh hơn trước đây, rõ ràng không hề nói gì, gió lạnh làm cho hơi thở sạch sẽ mát lạnh của anh trở nên hỗn loạn, ở bên trái của cô giống như một ngọn núi tuyết yên phận.

Mấy người đều nhìn qua, tiếng cười của Minh Dương và Từ Khả Khả cũng nhỏ hơn một chút.

Nhìn Chu Duật, lại nhìn Trần Vũ, dáng vẻ của hai người đều cực kỳ từ nhiên nhưng người quen Chu Duật đều biết anh là một con sói cô độc, trước đây mỗi lần đi ra ngoài cùng nhau chỉ có một mình anh đứng một góc.

Minh Dương nhìn vali trong tay anh: “Đây không phải là của Trần Vũ sao?”

“Ừ, tôi cầm giúp cô ấy, quá nặng.”

Rất có ý, Chu Duật làm việc luôn luôn đáng tin.

Làng du lịch chiếm diện tích hơn một trăm héc-ta, trong đó một nửa dùng để làm suối nước nóng khách sạn, bên này đều là những ngồi nhà kiểu Nhật, những ngồi nhà có suối nước nóng riêng đảm bảo sự riêng tư và tự do của từng ngồi nhà.

Người bạn luật sư của Từ Văn Tĩnh cũng không ở đây nhưng đã nói chuyện trước, sau khi đăng ký vào ở mấy người trực tiếp ngồi xe du lịch loại nhỏ đi tham quan xung quanh.

Xe du lịch lăn bánh, Từ Khả Khả và Minh Dương chạy vào đầu tiên, ngôi nhà rất lớn, đập vào tầm mắt là hồ nước đầy cây xanh xung quanh, nước từ ống trúc chảy róc rách xuống kêu leng keng.

Trong nhà có sáu phòng nghỉ được chia làm hai tầng, Trần Nhất Gia kéo Từ Văn Tĩnh chọn phòng riêng, Từ Khả Khả và Minh Dương đi lên lầu, chỉ còn lại hai người là Trần Vũ và Chu Duật.

Phòng rất lớn, có ngăn cách, trang trí theo phong cách tatami truyền thống của nhật, cửa kéo được làm bằng giấy giống như trên chùa miếu.

Lúc còn nhỏ Trần Vũ xem bộ phim Hoa anh đào ngày nào Anh Đào cũng

Trần Vũ khi còn nhỏ xem phim hoạt hình chibi Maruko, mỗi khi Momoko mở cửa mạnh, cánh cửa giấy trượt sang một bên kêu cạch cạch, mẹ cô ấy sẽ hét lên: “Maruko…”  



Trần Vũ vươn một đầu ngón tay, chọc một chút, giấy rất co dãn, rất chặt.

Chu Duật thấy cô tò mò, đi tới: “Đây là giấy rào, không chọc thủng được đâu.”

“À, tôi còn tưởng dùng bằng nguyên vật liệu linh tinh như gậy chúc và giấy Tuyên Thành chứ.”

“Có thành phần bột giấy thiên nhiên, nguyên liệu thô của bột giấy tự nhiên là thân tre gai, giấy rào nhiều tằm hơn giấy viết, chất liệu dai nói chung là không thể xé được.”

“Dùng giấy làm cửa có phải hơi ngột ngạt không?”

“Giấy rào thì không, loại giấy này xốp và các lỗ xốp có thể biến hóa nở ra co lại theo độ ẩm và nhiệt độ, có thể thở được bình thường.”

Trần Vũ lại lần nữa bị sự uyên bác của Chu Duật thuyết phục, không nhịn được than: “Chu Duật, sao cái gì cậu cũng biết thế?”

“Trước kia đi học thấy giáo có nói tới.” Anh không hề kể công chút nào.

Trần Vũ nghĩ liệu có phải anh làm chuyện gì cũng xuất sắc cho nên được khen nhiều thành quen hay không.

Bọn họ đi dạo quanh phòng một vòng, phòng khách có một cái bàn trúc dùng để uống trà, mở cách cửa trúc ra là gian ngủ nhỏ riêng.

“Cậu muốn phòng nào?”

“Cái này đi.”

“Ừm, tôi ở bên cạnh cậu.”

Vừa dứt lời, hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng điệu của anh bình tĩnh như đang nói chuyện rất bình thường, nếu là trước đây Trần Vũ sẽ cảm thấy đây là chuyện rất bình thường nhưng bây giờ… Tim dễ bị kích thích đập nhanh.

Anh không trở về phòng của anh, Chu Duật nói: “Tớ mang theo xịt thơm phòng, xịt giúp cậu một chút.”

Chu Duật cúi đầu tìm nước xịt phòng đã chuẩn bị tốt trong vali, anh cúi đầu tỉ mỉ xịt lên từng góc phòng, ngay cả hành lang cũng không bỏ qua.

Vừa đuổi muỗi vừa kiểm tra xem có lọt gió hay để đám sâu bọ lọt vào khe hở hay không.

Quay đầu lại, Trần Vũ đang nhìn chằm chằm anh giống như học sinh nghiêm túc nghe giảng.

Anh yên lặng cười, chậm rãi đến gần cô, cong lưng, vốn Trần Vũ ngồi quỳ trên mặt đất, ánh mắt di chuyển theo anh, hơi ngẩng đầu lên.

Chu Duật rũ mắt, đôi mắt trong sáng lại dịu dàng như tuyết đầu mùa xuân.

“Nếu có nhìn thấy sâu thì nói cho tớ.”

Trần Vũ ngửa đầu: “Cậu muốn giúp tớ ép nó rời đi sao?”

“Ừm, tớ sẽ giúp cậu ép nó rời đi.”

Bùm bùm, con thỏ trong ngực sắp nhảy ra ngoài.



Bởi vì thời gian đến làng du lịch khá muộn cho nên bữa tối khá đơn giản.

Trở lại sảnh, mọi người chơi hai cục UNO, Trần Nhất Gia có chút mất hồn mất vía không ngừng nhìn Văn Tĩnh, nếu là trước kia không ai tin Trần Nhất Gia ngầu như vậy lại là một con tằm cưng quần lấy vợ như thế.

Hai đôi tình nhân không có tâm trạng chơi trò chơi vì thế lần lượt về phòng.

Thời gian không còn sớm, kim đồng hồ âm thầm chỉ hướng 10 giờ.

Trần Vũ muốn về phòng nghỉ ngơi một lát nhưng vẫn chưa buồn ngủ, có thể là buổi tối ăn pudding cà phê, đôi mắt chớp chớp rất có tinh thần.

Cô mở cửa ra.

Vườn hoa bên cạnh tòa nhà yên tĩnh, không quá lớn nhưng có bóng trúc che lại, đèn lại sáng, cá trong hồ bơi lội, bầu không khí yên tĩnh.

Cô nghĩ, cô không ngủ được chưa chắc đã có nguyên nhân.

Tâm không tĩnh, đầu óc bối rối, tinh thần mơ màng.

Hôm nay ánh trăng cong cong, không có mây mờ che lấp, ánh snags nhẹ nhàng.



Nếu lúc này có một ly rượu mơ thì tốt rồi.

Trong lúc này, Trần Vũ nhìn về phía cuối hành lang, nguyên nhân khiến ‘tâm không tĩnh’ đang ngôi trên hành lang.

Chu Duật xoay người lúc nhìn thấy cô rõ ràng cũng có chút bất ngờ.

Anh có một khuôn mặt được ông trời ưu ái, cực kỳ tao nhã mênh mang giống như ánh trang.

Đa phần đàn ông mặc quần áo rộng sẽ thùng thình nhưng anh lại càng phẳng phiu giống như cành trúc trong vườn hoa đến khi lay động cũng thẳng.

Có đôi khi giác quan thứ sáu của con người đoán trước được khả năng sẽ gặp được người nào đó hoặc xảy ra chuyện gì thì người kia hoặc chuyện đó thật sự xuất hiện trước mắt.

Trần Vũ đi qua tới, cúi người, tóc dài mềm mại rũ xuống, cô ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Duật, cách khoảng 30cm.

“Không ngủ được à?”

Trần Vũ: “Ừ, có lẽ do pudding cà phê rồi.”

Cô liếc nhìn khuôn mặt Chu Duật: “Cậu thì sao? Sao không đeo kính? Có nhìn rõ hay không?”

Chu Duật cười khẽ một tiếng: “Không đâu, út nhất có thể nhìn rõ cậu.”

Trần Vũ chống hai tay bên cạnh người, cô nghĩ đến nguyên nhân khiến cô bối rối, Chu Duật giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, cô bị gió đẩy đi.

“Vừa rồi tớ gửi tin nhắn cho cậu, cậu không trả lời, tớ tưởng cậu ngủ rồi.”

Trần Vũ hơi sửng sốt, lấy điện thoại di động trong túi ra, trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ còn có tin nhắn của Chu Duật: “Vừa rồi muốn ngủ cho nên không xem điện thoại.”

Chu Duật nhắn tin hỏi cô có muốn ra ngoài một chút hay không.

Gió đêm nay không lạnh, hai người nói chuyện câu được câu không, cho đến thiết kế của làng du lịch, cô nói chùa miếu ở Nhật Bản cũng trang trí như vậy, Chu Duật giải thích đây là kiến trúc đường chim bay đươngc

“Vừa rồi ta cho ngươi đã phát tin tức, không có hồi, ta tưởng ngươi đại khái ngủ.”

Trần Vũ sửng sốt một chút, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, trên màn hình có vài cái cuộc gọi nhỡ, còn có Chu Duật tin tức, “Vừa mới là muốn ngủ, cho nên ngay cả di động cũng không có nhìn.”

Tin tức Chu Duật hỏi nàng muốn hay không ra tới đi một chút.

Tối nay phong không lạnh, hai người câu được câu không mà trò chuyện, cho tới làng du lịch thiết kế, nàng nói thường ở Nhật Bản chùa miếu nhìn đến như vậy bố cục, Chu Duật giải thích đó là sự kế thừa kiến túc ngôi chùa từ thời cổ đại, Thời đại Asuka cho đến nay và hình thành kiến trúc hiện đại Nhật Bản. Kiến trúc của thời đại Asuka thực chất được bắt nguồn từ kiến trúc của triều đại nhà Đường và đã phát triển qua hàng thiên niên kỷ. Kiến trúc hiện đại của Nhật Bản ngày nay mang triết lý độc đáo của Nhật Bản.

Trần Vũ nghiêm túc lắng nghe, lại hỏi anh kiên trúc trong nước có gì đặc biệt, Chu Duật suy nghĩ một lát đưa ra cho cô một ví dụ, viện bảng tàng Tô Châu được thiết kế theo phong cách của những khu vườn Tô Châu, dòng nước trong vắt soi bóng những tòa nhà màu trắng và phản chiếu bóng xanh của mái ngói.

Chu Duật tìm kiếm hình ảnh cho cô xem, Trần Vũ không nhịn được ngạc nhiên thốt lên: “Đẹp!”

Đầu xù xù thò qua, cổ thiên nga trắng như tuyết không đề phòng lộ ra, mùi hương lôi cuốn thoang thoảng trong màn đêm

Ánh mắt Chu Duật dừng trên gương mặt cô, giọng nói dịu dàng: “Tớ đưa cậu đi được không?”

“Hả?”

Trần Vũ ngước mắt, lúc này mới phát hiện khoảng cách 30cm đã biến mất từ lâu.

Xương hàm rõ ràng, yết hầu thẳng đắp đập vào mắt cô, anh không có nghiêng người, ngồi vững dừng giọng nói dịu dàng cũng không có cử chỉ suồng sã.

Nói tốt thì là núi băng, đầu gỗ.

Sao bây giờ lại thành rụt rè hiểu chuyện.

Có hơi phạm quy.

Trần Vũ không nhịn được cấu lòng bàn tay, cách ra xa một chút, cười nói: “Được thôi.”

 

------oOo------