Ai Cho Ngươi Hôn?

Chương 35




Nam nhân thô lỗ kia quả nhiên bị giọng điệu u ám của Yến Thanh dọa cho không nhẹ, cả mặt đều là mô hôi lạnh, làn da trắng bệch không chút huyết sắc, thành thành thật thật không dám động đậy dù chỉ một chút. Ánh mắt gã dán chặt lên lưỡi kiếm bị phản chiếu ánh mặt trời đang phát sáng lòe lòe, toàn thân đều run lẩy bẩy như trúng gió.

Mà những người qua đường chung quanh cũng bị một màn này hù đến kinh hồn tán đảm, người nhát gan thì hét một tiếng rồi nhanh chân bỏ chạy, người nào can đảm hơn một chút thì lui về sau mấy bước tiếp tục coi kịch hay.

Trong số những người đứng đó có không ít người đã từng bị tên nam nhân kia ức hiếp. Hắn ta ở kinh thành ỷ lại vào việc cha mình là quan lớn trong triều, hung hăn hống hách vô cùng, giết người, đánh người, cưỡng ép dân nữ không gì không làm qua…

Yến Thanh đứng yên bất động, đưa lưng về phía ánh mặt trời, cả khuôn mặt giống như ngâm trong băng, tối tăm lại tràn trề sát khí.

“Ngươi... ngươi đừng có làm càn! Có biết ta là ai hay không hả?” Nam nhân thô lỗ qua một lúc lâu mới hoàn hồn, đột nhiên lại nghĩ đến việc thân thế hiển hách nhà mình, lấy hết can đảm ra hù dọa đối phương.

Phải! Phụ thân hắn ta là quan nhất phẩm đương triều, phía trên còn có hoàng thúc của Quân vương chống lưng. Người nào dám đắc tội hắn ta, hắn ta bảo phụ thân mình giết cả nhà người đó!

Nhưng ngoài ý muốn, đối với lời nói của hắn Yến Thanh coi như không nghe thấy, ánh mắt ngày càng nồng đượm sát khí, lưỡi kiếm khẻ xê dịch, kéo ra một đường tơ máu mỏng manh trên cái cổ đầy những thịt của gã.

Gã ta sợ đến mức răng đánh vào nhau nghe cành cạch, toàn thân như muốn chảy thành một đống bùn nhão. Liếc mắt đánh giá ba người trước mặt, dựa vào y phục liền nhận ra kẻ đang kề kiếm trên đầu sinh mệnh của gã chẳng qua cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, nguyên nhân chính là vì khi nảy gã đã ra tay với nam nhân cao quý còn lại.

Ngược lại với Yến Thanh, Hàn Thiên Quân vốn đang đứng một bên nhàn rỗi, vừa nghe đến câu uy hiếp của gã ta liền tỏ ra vô cùng hứng thú. Thạch Yến bắt gặp ý cười không đạt đến đáy mắt của vị nào đó, tò mò níu lấy ống tay áo của hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi lại định làm trò quỷ gì đó?”

Hàn Thiên Quân ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, tùy tùy tiện tiện đem bàn tay to lớn ở trên đầu nàng nhẹ nhàng vỗ hai cái. Thạch Yến tức đến giơ chân, nhưng ngoài mặt chung quy vẫn giữ nguyên một nụ cười mỉm chi vô cũng thục nữ, vô cũng thăm thúy, tuy nhiên trong mắt lại là một mãnh cuồn cuộn sóng to gió lớn.

Mẹ kiếp! Hắn hình như thực sự đem nàng coi thành thú cưng rồi...

Gã nam nhân thô lỗ vô tình nhìn thấy hành động ‘đẩy đưa’ trắng trợn giữa ban ngày ban mặt của hai người, lại bắt gặp một tia hứng thú trên mặt Hàn Thiên Quân, trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Hai kẻ này ăn mặc nhìn qua có phần sang trọng, nhất định là người có địa vị không nhỏ, không phải quan thì cũng phú... Tại cái đất kinh thành này, ai có mắt có tai thì liền biết đến đại danh đỉnh đỉnh của nhà họ La bọn hắn, mấy kẻ này chỉ cần không ngu ngốc thì sẽ nể mặt mà không dám ra tay với hắn ta, hắn ta có cơ hội thoát thân rồi!

Hàn Thiên Quân tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống người nọ như nhìn một con kiến hôi nhỏ bé, tạo cho đối phương cảm giác chỉ cần hắn di chân, thì bản thân sẽ bị hắn không mất chút sức nào dẫm cho thịt nát xương tan. Hắn nhướn mày, một giọng nói lành lạnh mang theo tia trào phúng khó nhận ra nhè nhẹ phả vào tai người đang nửa nằm nửa bò dưới đất: “Ngươi là đại nhân vật nhà nào, nói ra nghe thử” Nếu rãnh rỗi hắn sẽ tiện tay thu thập một thể!

Người nọ dường như được câu hỏi của hắn tiếp thêm không ít gan dạ, ngập ngừng do dự đưa tay định đẩy lưỡi kiếm vẫn đang yên vị trên cổ mình xuống. Không may thay cho gã, Yến Thanh xưa nay luôn là người không dễ nói chuyện, một khi còn chưa có mệnh lệnh của Hàn Thiên Quân, cho dù mời đến thần thánh phương nào cũng sẽ không lay động được hắn. Vì vậy ngón tay gã vừa va chạm vào phần lưỡi kiếm sắc bén, còn chưa kịp dùng sức đẩy thì đã thấy một cơn đau tê dại truyền tới, vài giọt máu từ miệng vết thương sâu hẹp dọc theo lưỡi kiếm chảy xuống.

Gã nam nhân đau đớn đến mức con ngươi co rụt, thầm mừng rỡ chính mình may mắn còn chưa dùng sức, nếu không một ngón tay này e rằng đã sơm nhẹ nhàng không tiếng động mà rơi mất rồi!

“Cứ giữ nguyên tư thế như vậy rất tốt, ngươi nói ta nghe, nếu thấy hài lòng thì coi như giữ lại cái mạng này của ngươi!” Hàn Thiên Quân không tiếng động lại lùi về sau một bước, dời ánh mắt từ trên người gã ta sang Thạch Yến vẫn đang cười đến là ý vị thâm trường bên cạnh.

Gã nam nhân nhanh nhạy kiềm nén lại hốt hoảng vừa mới trỗi dậy lần nữa, lập tức đáp lời, giống như sợ chính mình nói chậm một chút thì trường kiếm kia sẽ thẳng hướng mà lấy đi cái mạng của gã: “Ta là La Tịnh, nhi tử của Nhất phẩm La Ánh Kha!”

Thạch Yến nghe thấy gã ta khai ra danh tánh, âm thầm bĩu bĩu môi khinh bỉ một cách sâu kín.

Còn tưởng danh gia vọng tộc thế nào, hóa ra chỉ là có một cái phụ thân nhất phẩm mà còn dám ở đây lớn lối uy hiếp kẻ này người nọ. Nếu hắn biết được người đứng trước mặt này là vị Quân Vương mà cha hắn ngày ngày tiến triều đều phải quỳ gối hành lễ, có khi sẽ tự tát cho mình vài cái bạt tai hộc ra ba lít máu, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ, đêm đêm đều bị ác mộng toàn gia lăng trì dọa cho tỉnh khóc kêu thần gọi quỷ ấy chứ...

Vừa vạch ra cái viễn cảnh này, nàng đã vui vẻ đến mức hận không thể ngoác miệng lên trời cười to ba tiếng ha ha ha. Chỉ là hiện tại còn đang đứng giữa nơi phố xá đông người, không thể thất thố như vậy, tuy nhiên nụ cười thâm sâu thường trực trên khóe môi đã chuyển thành nụ cười hả hê từ lâu.

Hàn Thiên Quân dĩ nhiên biết được trong lòng nàng đang nghĩ đến điều gì, khẻ cong cong khóe môi thành một nụ cười dung túng khó bắt gặp. Nhưng nụ cười này cũng không tồn tại được quá hai giây, cả khuôn mặt yêu nghiệt đã trả về vẻ thản nhiên lạnh nhạt thường ngày, còn pha thêm một chút ngạc nhiên giả dối: “Ồ, hóa ra là tiểu công Tử nhà La đại nhân, xem ra hôm nay đã đắt tội không ít”

Hắn ẩn ý chuyển cho Yến Thanh một ánh mắt. Yến Thanh theo Hàn Thiên Quân đã nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ từng chi tiết nhỏ trong hành động cử chỉ của hắn, không nhanh không chậm thu về trường kiếm, tra vào bao.

La Tịnh thấy biểu tình của Hàn Thiên Quân, hiển nhiên cho rằng hắn đã bị uy danh của phụ thân gã dọa cho sợ hãi, sẽ không dám làm gì gã nữa. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao gã đối với ba người trước mặt vẫn nảy sinh một cổ cảm giác bị áp bức vô hình, đồng thời vết thương trên cổ cùng ngón tay vẫn đang không ngừng truyền tới đau nhức như nhắc nhở gã, những kẻ này thân thủ lợi hại thế nào.

Gã khẽ đảo con ngươi, trên mặt cố nặng ra biểu tình kiêu ngạo một cách gượng gạo, phủi phủi bụi bám trên người lồm cồm bò dậy. Vì lúc trước bị Yến Thanh đá cho một cú bay xa mấy sạp hàng, đương nhiên trên người không biết đã tổn thương bao nhiêu chỗ, bầm dập bao nhiêu nơi, nên việc đứng dậy cũng vô cùng khó khăn. Mỗi cử động đều khiến gã đau đến mức mũi cao lại sắp dính lên chân mày, vẻ kiêu ngạo cố gắng lắm mới nặn ra được phút chốc tan thành phù vân.

Đúng lúc này, một bàn tay trắng mịn lại không mất đi sự mạnh mẽ, từng khớp ngón tay thon dài hữu lực khép hờ được đưa tới trước mặt La Tịnh. Theo hướng cánh tay nhìn lên trên, y phục hoa lệ, khuôn mặt yêu nghiệt... là Hàn Thiên Quân đang mỉm cười hiền lành vô hại đang muốn giúp gã.

Mà Thạch Yến đứng một bên an an tĩnh tĩnh xem tuồng, nhìn thấy một Hàn Thiên Quân như thế này, lông măng toàn thân đều đồng loạt không hẹn mà cùng nhau dựng lên. Nụ cười này nàng từng thấy, không phải nhiều cũng không phải ích... chính là nụ cười khi hắn muốn chỉnh chết một người!