Ai Cho Ngươi Hôn?

Chương 12




Trong lúc Thạch Yến đang quẫn bách không biết làm thế nào xử lý tên điên Hàn Thiên Vũ cho ổn thỏa, từ xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp mà giòn tan, âm điệu có phần quen thuộc. Theo phản xạ quay đầu nhìn, chỉ thấy Hàn Thiên Quân một thân hồng y rực rỡ diêm dúa càng tôn lên đường nét tráng kiện mê người, khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra một cỗ cảm xúc không biết tên, rõ ràng ngoài miệng đang tươi cười nhưng đáy mắt lại mang theo âm lãnh kinh người. Hồng y vốn thường dùng cho nữ nhân, nhưng khoát trên người hắn lại đặc biệt rực rỡ yêu mị, cùng với cánh hoa đào đỏ nơi này theo gió phiêu tán hòa làm một.

Thạch Yến nhìn thấy Hàn Thiên Quân quả thật như người đang chết đuối thấy được cọc gỗ, thủy thủ lạc đường gặp hải đăng, nói tóm lại chính là vui như thấy cha mẹ tái sinh, hận không thể mọc thêm hai chân một đuôi hoan nghênh hắn!

Thu tất cả biểu tình của nàng vào trong mắt, Hàn Thiên Quân giống như cái gì cũng không biết tiến đến: "A, Yến Nhi, hoàng huynh, đang nói chuyện gì vậy?"

Hàn Thiên Vũ có chút chột dạ thu về biểu tình khó coi trên mặt, tuy vậy vẫn không giấu được sát ý chớp nhoáng nơi đáy mắt, giọng nói mang theo nồng đượm mất hứng: "Không có gì, Quân vương dạo gần đây quả thật nhàn rỗi, còn có thời gian đến đào viên nơi này ngắm cảnh".

"Cũng không hẳn, Yến Nhi muốn đến, ta không nghĩ ngăn cản nàng liền đến nhìn qua một chút!" Thạch Yến gạt mạnh nước mắt, cắn răng tự cấu vào đùi mình một cái, lập tức khóe mắt truyền đến xúc cảm ướt át, đôi con ngươi tròn xoe chan chứa uất ức không nói thành lời, hành động gạt bừa nước mắt của nàng nhanh chóng dẫn đến chú ý của hai nam nhân trước mặt.

"Yến Nhi, nàng như vậy là làm sao? đau ở đâu à?" Hàn Thiên Quân vẫn một bộ dáng không hiểu được sự tình, động tác ôn nhu đi đến bên cạnh ôm nàng vào lòng, dùng giọng điệu thập phần cưng chiều lo lắng: "Có ta ở đây, đừng khóc! Xảy ra chuyện gì mau nói ta nghe xem, để ta giúp nàng làm chủ!"

Thạch Yến âm mưu sắp thành, thuận theo dựa vào ngực hắn, mặc kệ hai người có bao nhiêu tranh chấp cùng không vui, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn luôn làm ra bộ dáng phu xướng phụ tùy, phu thê hòa hợp. Nàng cũng không để tâm hắn ta nói ra lời này là thật tâm hay đóng kịch cho hoàng huynh hắn xem, nhưng là hình như nhìn thế nào bọn họ cũng đang nằm trên một con thuyền, bèn hít mũi một cái, nhỏ giọng nức nỡ: "Là... là... là thần thiếp... thần thiếp không tốt, không liên quan đến hoàng huynh!"

Hàn Thiên Vũ giận xanh mặt, nữ nhân này lúc trước thì ngang tàn ngạo mạn nhưng xét cho cùng vẫn là ngây thơ đơn giản, không biết từ bao giờ lại trở nên thâm độc khó đoán như vậy. Hừ! Một câu này không chỉ gián tiếp đem hắn ta tố giác mà còn thể hiện rõ được sự yếu đuối thuần lương của nàng ta, so với trực tiếp chỉ tội chỉ có hay hơn chứ không kém. Ý tứ như nhau, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác nhau.

Hàn Thiên Quân không nói không rằng quay sang nhìn người gọi hoàng huynh kia bằng ánh mắt không dám tin, trong lòng lại trái ngược âm thầm cười lạnh. Vở kịch này đúng là càng xem càng thấy thú vị.

Chỉ nghe nói công chúa Thạch Yến của Đông Triều Vương độc ác tàn nhẫn, tính tình nông cạn bốc đồng, nhưng hôm nay hình như nàng đâu có như lời đồn một dạng? Phải là ' vừa tài đức vừa khoan dung, tính tình trầm ổn lương thiện, hiểu biết lý lẽ' mới đúng nha?!

Nhịn không được muốn chế giễu nàng một chút, nhưng rất nhanh chóng nén xuống, Hàn Thiên Quân đưa tay xoa xoa đầu nàng: "Hoàng huynh? Yến Nhi nhà ta làm sao lại đắt tội hoàng huynh rồi?" Hai chữ ' nhà ta' phát ta kèm theo âm tiết nhấn mạnh một chút, giọng nói bâng quơ không biết đang cùng ai hỏi chuyện.

Hàn Thiên Vũ cắn răng nghiến lợi, hai bàn tay nắm chặt đến mức khớp xương vang lên một vài tiếng "Răng rắc" thanh thúy, nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng giữ lễ: "Là lỗi của ta, hình như vô tình làm Yến... làm Vương hậu hiểu lầm rồi!".

Thạch Yến giấu mặt trong lòng Hàn Thiên Quân khẽ hừ lạnh một tiếng người thường không thể nào nghe thấy, nhưng rất tiếc, cả hai huynh đệ Hàn gia đều không phải người bình thường, tuy nhiên cả hai vẫn lựa chọn giã vờ không hay biết gì.

Nàng khẽ gật đầu nhè nhẹ, bàn tay không ngừng gạt nước mắt, bộ dáng hoa lê đáy vũ khiến người người nhìn phải thương xót, càng lau nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn, giọng nói cố nén đau thương ẩn chứa vô vàng uất ức nhường nhịn: "Là ta sai, ta hiểu... ta hiểu lầm hoàng huynh, tất cả đều tại ta không tốt! Nếu để thần dân Tây Oa Thiên quốc thật sự cho rằng Vũ vương gia đã phi lể còn ra tay đánh Vương hậu của đệ đệ, nhất đinh khiến thiên hạ cười chê rồi!" Gạt nước mắt một cái lại tiếp tục nức nỡ: "Quân, ta là người của ngươi, là Vương hậu một nước mà lại nông nỗi thất trách như vậy, ngươi phạt ta đi... ta... ta không muốn sống nữa!"

Hàn Thiên Vũ lần nữa sắc mặt xanh triệt đễ. Uy hiếp! Tiện nhân này rõ ràng đang uy hiếp cả hai người hắn... Nàng cư nhiên dám???

Ngược lại với hoàng huynh của mình, Hàn Thiên Quân đáy mắt tràn ngập ý cười, giọng nói lại chan chứa thương tiếc ôn nhu: "Yến Nhi nha, ta hiểu nàng mà, không sao đâu, có ta ở đây mọi chuyện sẽ rất nhanh giải quyết, nàng cứ yên tâm!" Nói đoạn quay sang nhìn Hàn Thiên Vũ đang tức đến khó coi bằng ánh mắt trách cứ thâm sâu: "Hoàng huynh, hôm nah nháo đến bổn Vương cũng hết nhàn rỗi hứng thú ngắm hoa gì rồi, cáo từ trước... À, đào viên cũng phải sớm đóng cửa, phiền huynh cũng nên hồi phủ thì hơn!" Nói xong cũng không coi ai ra gì, nghênh ngang ôm Thạch Yến rời khỏi.

Thạch Yến tuy nháo còn chưa đã, nhưng tình hình như vậy cũng tạm ổn rồi đành nhu thuận tuân theo...