Ai Chạm Vào Sứ Trước

Chương 43: C43: Chương 43





Lương Phong có thể biết nấu cơm gì chứ, anh chỉ biết dùng nước luộc rau, bông cải xanh và củ cà rốt thái miếng, chiên ức gà, làm bữa ăn đơn giản cho người tập gym. Bách Trầm Tùng sửa soạn xong từ phòng ngủ đi ra, nhìn đồ ăn đủ mọi màu sắc không mang theo chút sắc thái nhân tạo nào thì đau đầu.

"Giảm béo ư." Bách Trầm Tùng chạy đi rót nước chấm, nhìn thức ăn ít nhất không thể đơn sơ vậy được bèn nấu thêm hai chén mì nước nữa.

Có lẽ vừa làm xong chuyện kia, ánh mắt Lương Phong nhìn cậu trở nên khác thường, lưu luyến bám người, giống như mủ cao su dính trên người Bách Trầm Tùng chưa từng buông.

"Bây giờ anh Phong của chúng ta giống như con nít vậy, trước kia đâu như vậy nhỉ." Bách Trầm Tùng ngẩng đầu liếc anh.

Lương Phong: "Trước kia như thế nào?"

"Trước kia có dáng vẻ một ông chủ chín chắn, cảm giác cái gì cũng biết, bây giờ lại giống như cậu thiếu gia nhà giàu ngốc nghếch vậy."

"Đây còn không phải em dạy đó sao." Lương Phong cúi đầu nhai miếng cà rốt.

Bách Trầm Tùng gắp cho anh một đĩa, ăn không hết.

Rửa bát xong, Lương Phong mở ti vi, hành động theo thói quen định chọn một bộ phim điện ảnh, Bách Trầm Tùng quay đầu liếc một cái làm anh sợ hết hồn.

"Một tiếng thôi." Lương Phong trả lời, anh vẫy tay bảo cậu tới đây.

Bách Trầm Tùng còn ít việc ở trường phải làm bèn ôm máy tính làm ổ trên sofa đồng thời xem thời gian - một tiếng, lâu thêm một giây cũng không cho anh xem.

Lương Phong càng buồn rầu, ngồi đó châm thuốc, lẩm bẩm nói vừa tới đoạn đặc sắc mà, véo cậu, vô cùng khó chịu.

Bách Trầm Tùng cười cười không lên tiếng, Lương Phong cứ ở đó lẩm bẩm một mình, sau đó anh nhận vài cuộc điện thoại công việc, gọi hơn nửa tiếng, sau đó quay lại nhìn Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế sofa không động đậy.

Anh thấy nhàm chán.

Người này thấy nhàm chán sẽ làm vài chuyện kỳ lạ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Anh cầm hai chiếc tạ tay tập thể dục ở phòng khách, làm đi làm lại tới mức người đầy mồ hôi, rồi chống đẩy vài trăm cái, giơ tay cởi áo, hai cánh tay trần trong phòng khách bóng loáng.

Bách Trầm Tùng buồn cười nhưng vẫn phải nhịn, len lét giương mắt ngắm.

Lương Phong nâng tạ tay chán rồi đi chọc chó, bê Lông Vàng squat, đôi mắt chó con long lanh trợn tròn không biết làm sao, nghiêng ngả trên không trung lên rồi lại xuống.

Bách Trầm Tùng nhìn đôi mắt nhỏ bé ấy cũng cảm thấy đáng thương bèn phì cười: "Anh tha cho nó đi, đừng để tối nó gặp ác mộng."

Lương Phong đỡ đầu chó, cúi đầu vỗ vỗ, đi về phía Bách Trầm Tùng, ôm lấy chân cậu, vác lên vai.

Bách Trầm Tùng bị dọa giật mình, nói chuyện với vẻ hối hận: "Anh mẹ nó giày vò chó xong lại đi giày vò em, còn làm nữa là gãy eo em đó."

"Gãy thì sẽ xoa cho em."

"Xoa eo ông nội anh ấy."

Đến đêm lại hùng hùng hổ hổ vác cậu vào phòng ngủ, giày vò một trận ra trò, trêu chọc Bách Trầm Tùng tới xù lông, lại cào thêm vài dấu răng trên lưng Lương Phong nữa.

Lương Phong nằm cười: "Đúng là chó con, biết cắn người quá đi."

Bách Trầm Tùng trở mình, không còn sức nói chuyện, lấy chăn trùm đầu rồi thiếp đi.

Hôm nay mới ở chung ngày đầu tiên, ở lâu chưa biết chừng anh sẽ giày vò cậu c.hết mất, nghĩ đã thấy đau eo.

Chừng mười phút sau cậu đã thiếp đi, Lương Phong nghỉ ngơi một lát rồi đứng lên dọn quần áo, đồ lót, bao cao su dưới đất.

Lúc đắp chăn cho Bách Trầm Tùng, anh nhìn vết tích trên eo kia, anh đúng là làm hơi quá đà, cái cảm giác kích động điên cuồng muốn dung hòa người mình yêu vào huyết dịch xộc thẳng lên não, có lẽ là do cách thể hiện tình yêu không giống nhau, người bình thường hết sức dịu dàng, dính vào chuyện này một cái là cực kỳ ra sức.

Vào lúc này Lương Phong nhìn lại cảm thấy đau lòng, nằm bên cạnh ôm lấy người.

Nửa đêm Bách Trầm Tùng đột nhiên không thoải mái, không có dấu hiệu báo trước gì, Lương Phong cảm giác người bên cạnh đột nhiên khẽ rên một tiếng, lúc dậy thì đệm giường bị ép xuống.

Khi anh mở mắt ra thấy Bách Trầm Tùng bám giường đứng bên cạnh, cậu không đứng thẳng nổi, đau ôm bụng đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Lương Phong thật sự mẹ nó hơn nửa đêm bị dọa sợ chết khiếp, còn tưởng rằng làm tình quá đà gây sự cố gì rồi.

"Sao thế?" Anh bò dậy bật đèn, theo bản năng mau chóng mặc quần áo vào.

Bách Trầm Tùng chỉ khom người kêu: "Đau." Cơ bắp trên tay bị kéo căng, cậu xuýt xoa cắn răng, cả người đang toát mồ hôi lạnh.

Lương Phong cầm chìa khóa xe, khoác áo lông, vác người nhanh chóng chạy ra cửa, đi thẳng tới hầm để xe.

Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế khom người co rúm lại, nhắm mắt cau mày, cố gắng chịu đựng.

Khuya rồi trên đường cũng không có mấy xe, Lương Phong đạp ga phóng xe, đạp tốc độ cao nhất nhanh chóng lái xe về phía bệnh viện.

Chuyện này xảy ra bất ngờ, đang ngủ yên lành, nói bệnh là bệnh giống như nằm mơ vậy.

Bách Trầm Tùng đau đến toát mồ hôi lạnh, Lương Phong cuống đến mức trán toát mồ hôi, cửa xe để mở có một trận gió lạnh thổi qua, thật sự là một trận run rẩy.

Lúc đưa người đến cấp cứu đã đau đến đã tê dại.

Khám xong nói là viêm ruột thừa cấp tính, khám xong thì lập tức phẫu thuật.

Lương Phong như đang nghẹn họng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, may không phải là cái gì khác, nếu không anh thật sự bị dọa c.hết mất.

Mặc dù là tiểu phẫu nhưng vẫn phải rạch dao.

Người được đẩy vào phẫu thuật, Lương Phong đứng trong hành lang bệnh viện, nhìn ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết báo ngày mai có tuyết rơi, hai ngày sau lại rơi lần nữa.

Lần này Bách Trầm Tùng phẫu thuật xong còn phải nằm viện mấy hôm, còn anh nghỉ ngơi vài ngày rồi tái khám mắt, hai tuần sau lại đến anh phẫu thuật.

Bình thường nhìn hai người khỏe mạnh, thế mà đến khi đến bệnh viện lại cần mẫn hơn bất cứ ai.

Lương Phong tự biết khả năng nấu nướng của mình không ra làm sao, nửa đêm nhắn tin cho đầu bếp ở quán, nhờ làm cơm một tuần.

Ngoại trừ việc này ra...

Lương Phong sờ trong người không có điếu thuốc nào mà thở dài.

Sau này làm chuyện ấy phải nhẹ nhàng chút, đừng có giày vò người thành bệnh.

Thời gian phẫu thuật không dài, một lúc đã đẩy người ra, trực tiếp chuyển tới phòng bệnh.

Thuốc mê vẫn còn tác dụng, Bách Trầm Tùng nhắm mắt nằm ở đó rất yên tĩnh, trong chốc lát chưa thể tỉnh lại được.

Trong góc phòng bệnh có một chiếc sofa nhỏ, Lương Phong khoác áo lông ngồi đó, trực tiếp ngồi ngủ.

Sáu giờ sáng, trời còn chưa sáng, Lương Phong chợt tỉnh giấc nhìn qua giường bệnh, Bách Trầm Tùng đã tỉnh, nhìn anh cười: "Sao anh buồn cười thế, có giường thì không ngủ."

Lương Phong dịch ghế sang ngồi: "Em thật sự dọa anh sợ muốn c.hết."

Một đêm mệt mỏi, anh cúi người ghé vào bên giường, mặt cọ lòng bàn tay Bách Trầm Tùng một lúc.

"Em tưởng là đau dạ dày, lúc sau đau dữ dội, còn chưa gọi anh thì anh đã tỉnh lại rồi." Tiếng Bách Trầm Tùng nói chuyện rất nhỏ.

Lương Phong ngẩng đầu: "Uống nước không?"

"Uống." Bách Trầm Tùng gật đầu, Lương Phong lấy nước, để ống hút vào trong miệng cậu cho cậu hút từ từ.

"Em lớn thế này nhưng hình như chưa từng nằm viện." Bách Trầm Tùng cười: "Cảm giác lạ thật."

"Lần này là được rồi, chứ vài lần nữa tim anh chịu không nổi." Lương Phong trả lời.

Bách Trầm Tùng cười vỗ vỗ chân mình, bảo anh qua nằm.

Lương Phong cúi người nằm xuống.

Bách Trầm Tùng: "Giống như chú chó lớn vậy."

Lương Phong nằm nhoài người ở đó khẽ cười, ngón tay cuốn lấy ngón út Bách Trầm Tùng, khẽ nâng lên rồi lại thả xuống.

Bách Trầm Tùng đặt tay lên tóc anh: "Anh, anh sắp sinh nhật rồi."

"Ừ, em nhớ rõ thế." Lương Phong nằm nên giọng nói hơi khàn khàn.

"Sinh nhật là mật mã nhà anh, em nhớ rất rõ."

Lương Phong: "Về rồi đổi thành sinh nhật em."

Bách Trầm Tùng cười một lúc lâu.

"Em tặng anh cái gì mới được nhỉ!" Bách Trầm Tùng nghiêng đầu nhìn anh. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

"Em đừng vào viện nữa là anh đã A Di Đà Phật rồi." Lương Phong ngồi dậy, ngửa đầu uống vài ngụm nước đã tỉnh táo hơn chút.

Bách Trầm Tùng cười: "Thế không được, vẫn phải chúc mừng chút chứ."

"Chúc mừng anh lại già thêm một tuổi." Lương Phong cười.

"Chúc mừng anh già thêm một tuổi rồi vẫn có người không chê anh, tiếp nhận anh." Bách Trầm Tùng trở về.

Lương Phong cọ sống mũi cậu: "Nói như chịu thiệt nhiều lắm vậy." Anh dừng lại, nắm tay cậu, ánh mắt tối đi: "Anh sợ em xảy ra chuyện, còn sợ hơn chính anh xảy ra chuyện."

Lương Phong: "Lúc anh mở cửa xe trước cửa bệnh viện, đến tay cũng run run vẫn là lần đầu."

Ánh mắt Bách Trầm Tùng dịu đi, xoa gan bàn tay Lương Phong cười cười: "Để bảo bối nhà chúng ta lo lắng rồi."

Lương Phong cười: "Em nói từ này có cảm giác gì?"

"Nghiến răng nói, khó chịu c.hết đi." Bách Trầm Tùng "chậc" một tiếng: "Gọi anh vẫn thoải mái hơn chút."

Lương Phong nhìn cậu chằm chằm vài giây, kề sát bên tai cậu, thấp giọng, hé miệng gọi: "Tùng Tùng."

Bách Trầm Tùng đỏ mặt thật, người nổi cả da gà, cười rung người, gọi: "Anh Phong."

Lương Phong kề bên mặt cậu nhìn cậu cười: "Ừ."

"Anh Phong đúng là chỗ nào cũng tốt." Bách Trầm Tùng đột nhiên thốt ra.

Lương Phong nhướng mày, môi di chuyển tới áp lên môi cậu: "Tốt chỗ nào?"

Bách Trầm Tùng kề bên tai anh, khẽ nói hai chữ.

Lương Phong nhìn cậu chằm chằm thoáng sửng sốt, cong môi bật cười: "Đúng là tối em chưa bị giày vò đủ mà."

Bách Trầm Tùng cười cười không lên tiếng.

Lương Phong không trêu với cậu nữa: "Ngủ lúc nữa đi, cả đêm ngủ không ngon rồi."

"Anh cũng nằm một lát đi." Bách Trầm Tùng nói rồi nghiêng đầu nhắm mắt.

Điện thoại Lương Phong kêu hai tiếng, chỗ đầu bếp nhắn tin trả lời anh, báo đã làm xong cơm trưa, bảo anh lát nữa đi lấy.

Thấy Bách Trầm Tùng đã ngủ, anh đứng dậy, xuống lầu mua ít trái cây.

Trên đường đi lấy cơm tiện vòng qua nhà lấy vài bộ quần áo trở lại, mùa đông trong phòng nóng quá, phải cầm ít đồ mỏng để thay ra mặc.

Bách Trầm Tùng nằm viện tổng cộng ba ngày, giữa chừng Lương Phong vẫn còn mấy cuộc họp, không phân thân được, không có cách nào ở bên cậu suốt.

Cũng may cậu hồi phục nhanh, chưa tới hai ngày đã hoạt động như thường, chỉ là khi ăn cơm Lương Phong cứ phải nhìn chăm chăm, sợ ăn phải đồ bị hỏng.

Anh tăng thêm tiền lương cho bên đầu bếp kia, nấu cơm một ngày ba bữa cho Bách Trầm Tùng không nghỉ bữa nào.

Lúc Lương Phong họp không có thời gian sẽ bảo Băng Tử hỗ trợ đưa cơm.

Mấy hôm đó lại đúng lúc Nam Tử và bạn gái đi du lịch ở nơi khác, chỉ có thể gọi video cho Bách Trầm Tùng.

Gọi video bốn lần thì có hai lần Bách Trầm Tùng đang trong nhà vệ sinh.

Bách Trầm Tùng nói cậu ta cố ý, cứ nhất quyết gọi video đúng lúc người ta đang đi vệ sinh, lần nào cũng dọa nhau.

"Trầm Tùng, mai tớ về, vừa khéo đi thăm cậu luôn." Nam Tử để mặt trước camera, lắc qua lắc lại, hình như là đang ở trên xe.

"Vừa khéo đấy, ngày mai đúng ngày tớ xuất viện." Bách Trầm Tùng kê điện thoại trên tường, đứng bên bồn rửa rửa tay.

"Vậy tớ đến thẳng nhà thăm cậu vậy." Nam Tử nói.

"Tớ... không ở đó nữa." Bách Trầm Tùng cầm điện thoại lên, mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.

Nam Tử: "Cậu chuyển nhà rồi à? Chuyển đi đâu rồi?"

"Nhà của Lương... Lương Phong." Thật ra lúc Bách Trầm Tùng trả lời câu này rất yếu ớt.

Cậu vẫn chưa nói chuyện của mình với Lương Phong với Nam Tử, sợ cậu ta không chấp nhận được nên cứ trì hoãn mãi, bây giờ lại cảm thấy lừa gạt không hay, lúc này mà nói thật lại sợ cậu ta tức giận.

Đúng như dự đoán, Nam Tử sửng sốt, sau đó đột nhiên lộ ra vẻ đã hiểu: "Ý cậu là nhà anh ấy nhiều phòng, cậu thuê một phòng đúng không?"

Bách Trầm Tùng: "..."

Nam Tử nghiêm túc gật đầu: "Thế đúng là có thể tiết kiệm được không ít tiền, anh ấy cho cậu hời được bao nhiêu đó?"