Ai bảo Romcom không có thật chứ?

Mở đầu: Ai bảo Romcom đã bắt đầu từ bây giờ chứ




Part 1

Thế giới của romcom - Một thiên đường hường phấn tối thượng được vun đắp bởi giấc mơ và khát vọng của tuổi trẻ.

Ý tôi là, điều đó là sự thật mà nhỉ?

Làm gì có ai mà không muốn trải qua cuộc sống học đường với một nữ sinh xinh đẹp? Làm gì có kẻ nào không thích kết thân với những cô nàng nóng bỏng? Và tôi cũng tin rằng, không thằng đực rựa nào dám bỏ qua cơ hội được chiêm ngưỡng thân hình nuột nà của một cô gái trong bộ đồ bơi, hay là vướng vào một tình huống khó đỡ mà vẫn vô tư bảo rằng chẳng quan tâm. Bên cạnh đó, bất kì ai cũng có thể bùng cháy với hội bạn thân ở lễ hội trường, mặc yukata đi xem pháo hoa, rồi đi đến suối nước nóng nhân dịp Giáng sinh nữa? Bạn chưa bao giờ mong muốn những điều đó sao?

Nếu nghiện romcom như tôi, khá chắc bạn sẽ có ý nghĩ này ít nhất một lần: Muốn trải qua thời cao trung một cách trọn vẹn và đầy kịch tính.

Tuy nhiên, đời không như là mơ.

Nếu hỏi tại sao thì, tôi ─

Không có em gái. Không có bạn thuở nhỏ. Không học cùng với một idol. Không có vị tiền bối bí ẩn. Không có một hậu bối hòa đồng. Không có một giáo viên chủ nhiệm xinh đẹp nhưng vụng về. Không có một cô bạn tsundere đầy bạo lực. Không có một con quỷ tinh ranh nào đó. Không có một người chị hay viết tiểu thuyết. Không có một hàng xóm đẹp như thiên thần. Không có cô em gái đầy phiền nhiễu của thằng bạn thân. Không chỉ có vậy, tôi thậm chí còn chẳng có một thằng bạn thân. Tôi cũng chẳng có chung một quá khứ quá đặc biệt với ai hết, và dĩ nhiên sẽ chẳng có ai đột nhiên thích tôi cả.

Quan trọng hơn, tôi ─

Không thể viết tiểu thuyết. Không thể vẽ tranh. Không thể soạn nhạc. Không biết chơi nhạc cụ. Chưa nói đến việc không thể lập trình game, thậm chí tôi còn không biết chơi game ra sao nữa. Tôi không kín tiếng như những người hướng nội, nhưng tôi cũng chẳng thể giao tiếp tốt như người hướng ngoại. Mặc dù tôi không ghét việc học hành hay thể thao, nhưng sẽ là cả chặng đường dài nếu tôi muốn mơ đến việc mình đứng trên đỉnh của hai thứ ấy.

Nếu nói về những điều tôi có thể làm tốt hơn người khác thì tôi đã từng đạt giải cấp tỉnh cuộc thi nghiên cứu cá nhân, và tôi có thể kiếm được kha khá chỉ với công việc nhập dữ liệu bán thời gian của mình. Chỉ vậy thôi. Ngoài điều đó ra, thật thảm hại khi phải thừa nhận là tôi chẳng có gì cả.

Chốt lại, với cuộc đời tôi ─

Những sự kiện đầy mong chờ của tuổi thanh xuân chẳng bao giờ xảy ra. Cả những tình tiết đời thường cũng chẳng xuất hiện. Tất nhiên, mấy điều này còn không có thì đòi hỏi gì một tập fan service.

Mấy tình huống ngẫu nhiên như tiến triển tình cảm với nữ chính của một bộ romcom là điều không thể. Không thể tình cờ, cũng chẳng phải sắp đặt từ trước. Nói một cách chính xác thì đó là điều không tưởng..

…Đó là thế giới mà tôi đang sống.

Sau cùng thì, với một kẻ bình thường như tôi trong hàng triệu tín đồ romcom ở đất nước này, việc sống những ngày tháng tuổi trẻ như một bộ romcom là điều không thể ư?

Làm như tôi chấp nhận điều đó vậy!

Là một người bình thường, một tên tội phạm, một kẻ cô đơn, một gã otaku, kể cả khi chẳng phải là một riajuu, ngay cả khi hắn có là một thằng siêu cấp riajuu đi chăng nữa, không cần biết là ai, romcom vẫn sẽ là sân khấu cho mỗi người thoải mái diễn vai của mình.

Romcom là nơi bạn có thể trở thành nhân vật chính trong khi vẫn là chính mình.

Đó là lý do mà kể cả khi tôi chẳng có gì, thì vẫn là nhân vật chính của một bộ romcom.

Nếu như romcom không có thực…Thì tôi chỉ cần biến nó thành hiện thực.

*

Cơn gió tháng tư vẫn còn chút se lạnh.

Tôi bước lên cầu thang ở phía ngoài tòa nhà của trường từng bậc, từng bậc một. Ngay sau đó, xuất hiện trước mặt tôi là một cánh cửa bằng kim loại trông như một cái hàng rào cao 2m. Có cái lỗ khóa nhỏ nằm trên tay nắm cửa bằng thép không gỉ.

Nuốt nước bọt, tôi chầm chậm kéo tay cầm.

Cánh cửa kêu lên một tiếng “cách” rồi mở ra không chút khó khăn. Hay lắm! Đúng như thông tin tôi có được! Như mong đợi, hôm nay, vào khoảng thời gian này, cánh cửa không bị khóa!

Tôi nhẹ nhàng bước qua ngạch cửa. Trải ra trước mắt tôi là sân thượng trường, kèm theo đó là sắc đỏ hoàng hôn chiếm hơn một nửa tầm nhìn.

“Tuyệt vời! Đây là sự hoàn hảo của thanh xuân chứ còn gì nữa? Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy! Mãi mới thành công được~!”

Không thể kiềm được sự phấn khích, đối diện với bầu trời rộng lớn, tôi hét lên. Với điều này, “Dự án” sẽ được bắt đầu sớm nhất có thể.

Chợt về những ngày xa xưa, cái khởi đầu đã đưa mình đến đây, mắt tôi bừng cháy.

Đó là giai đoạn trước khi tôi bước vào cao trung. Lúc đó, xuyên suốt một năm, tôi đã dành hết thời gian để chuẩn bị cho kế hoạch của mình.

Tôi, người chẳng có khả năng cho việc tạo ra một bộ romcom đời thực đã quyết định hy sinh hết thời gian quý báu của mình cho để không ngừng nghiên cứu và luyện tập. Mục đích là để bù đắp những thiếu sót của chính mình.

Tôi nghiên cứu tất cả thể loại thông tin từ mọi nguồn và lưu trữ vào cơ sở dữ liệu, học cách phân tích dữ liệu để ứng dụng hợp lý và luyện tập mọi thứ lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi bản thân có thể ghi nhớ được.

Tôi đã rèn luyện được phương thức chống lại thực tại bất bình kia nhờ vào việc chuẩn bị cho kế hoạch một cách tận tụy.

Nhiều lúc, mọi thứ đi chệch hướng. Thậm chí còn có lần tôi cảm giác như thể rơi vào bế tắc vậy.

Nhưng tôi từng chứng kiến một nhân vật chính bảo rằng “Cuộc sống là một trò chơi tệ hại” ─ đã chinh phục trò chơi cuộc sống này chỉ với nỗ lực của hắn.

Không cần biết con đường đi sẽ dài và khó thế nào, chỉ cần kiên trì và không từ bỏ, bất kỳ ai cũng có thể thay đổi được thực tại.

Bên cạnh đó, thằng siêu cấp riajuu, kẻ mà tôi ngưỡng mộ, không, Chúa đã từng nói điều này. “Vươn tới mặt trăng.”

Kể cả khi đó là ý tưởng không thể thực hiện bạn vẫn phải tiếp tục tiến lên.

Tôi đã giương cao ngọn cờ của sự quyết tâm, làm việc chăm chỉ cho đến ngày hôm nay. Dù trải qua biết bao thăng trầm, nhưng đó là cách để tôi có thể đứng được ở đây.

Tạm biệt cuộc sống của kẻ thường dân chỉ biết khao khát về một bộ romcom.

Ngay lúc này, tôi đã trở thành ─

“nhân vật chính” tên là Nagasaka Kouhei!

“Bình tĩnh… bình tĩnh lại tôi ơi…”

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên smartphone. Còn mười lăm phút nữa thì mục tiêu ─ “cô ấy” sẽ đến.

Có lẽ do quá hồi hộp mà những ngón tay tôi đã trở nên lạnh cóng từ khi nào. Thậm chí cảm giác như thể toàn bộ cơ thể sẽ run lên nếu tôi mất tập trung.

“Chết tiệt, đừng có mà lo lắng lúc này chứ! Là chính mình đi nào! Ai cũng biết đây là “sự kiện” đầu tiên đấy. Bộ romcom của tôi chính thức bắt đầu từ lúc này! …Khoan đã, đó là thứ bạn sẽ nhận được ở cảnh kết, chứ không phải hiện tại. Không tốt chút nào. Ừ, tôi chưa hề nói điều đó!”

Trong khi đang biểu diễn màn hài kịch độc thoại ngu ngốc đó, tôi đi lòng vòng quanh lối vào để giữ bình tĩnh.

À mà màn độc thoại đó hệt như là nhân vật chính của một bộ romcom sẽ nói vậy. Rốt cuộc, có một hình tượng chung cho các nhân vật chính là tự làm những điều ngu ngốc khi chẳng có ai bên cạnh. Tuyệt vời, không uổng công tôi đã luyện tập bấy lâu nay!

Điều đó khiến tôi cảm giác tốt hơn một chút. Và ngay sau đấy, có tiếng mở cửa ở đằng sau tôi.

Khoan đã, đã đến rồi ư?! Điều này sớm hơn tôi dự tính!

Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, tỉ lệ thuận với tiếng bước chân từ phía sau đang ngày một gần tôi hơn.

Ổn thôi, sẽ ổn thôi. Chỉ cần tôi làm như những gì mình đã luyện tập, chắc chắn là sẽ ổn thôi.

Hít vào một hơi thật sâu, vỗ hai bên má, tôi đưa bản thân trở về với hiện thực.

Thực tại không phải là thế giới của romcom.

Đó là tại sao tôi ─

“Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một thực tại như này. Nếu tôi không phải là nhân vật chính của một bộ romcom… thế thì tôi chỉ việc tạo ra nó là xong.”

Giờ thì, bắt đầu nào!

Đây là khởi đầu của “Dự án ─ Kế hoạch Romcom ngoài đời thực”!

.

.

.

.

Part 2

“T-tớ thích cậu, Kiyosato Mei-san! Xin hãy hẹn hò với tớ!”

Quay ra sau, cúi đầu một cách dứt khoát, tôi hét lớn những lời đó.

Tôi đã đánh cược tất cả những gì mình có vào màn tỏ tình đó, để rồi ngôn từ bị nuốt chửng dưới ánh đỏ hoàng hôn.

Trong bầu không khí yên lặng đó, tôi chờ đợi phản hồi từ cô ấy. Nhưng trái tim lại chẳng thôi ồn ào, đập mạnh từng hồi, tưởng như cả cơ thể sẽ bị thổi bay vậy.

Cô nàng đứng yên ở lối vào sân thượng, im lặng và ngơ ngác. Sau một khoảng ngắn, cuối cùng cô ấy nói lời xin lỗi.

“À… ừm. Tớ nên nói gì đây… Xin lỗi.”

Đó là một lời từ chối phổ thông, rõ ràng và không hề có ý tránh né, với âm giọng vừa đủ hai người nghe ở chốn sân thượng vắng vẻ.

Gió xuân khi xế chiều thổi một luồng khí lạnh qua giữa chúng tôi.

Ra là vậy sao…

Những tiếng khàn khàn vọt ra khỏi miệng tôi. Tầm nhìn của tôi trở nên méo mó, hay nói đúng hơn, tôi hoa hết cả mắt, không thể thấy được gì.

Tôi… vừa bị cô ấy từ chối.

Nhan sắc của cô được ca tụng như là cực phẩm của khối năm nhất chúng tôi.

Điểm đặc biệt thu hút ở cô là mái tóc đen óng ả cùng nốt ruồi dưới mắt phải. Lúc nào cũng vui vẻ và hòa đồng, thêm cả nụ cười quyến rũ như ánh mặt trời nữa chứ, không ngoa khi bảo cô ấy dường như là một thiên thần.

Nhà chúng tôi trùng hợp lại ở gần nhau, và hai đứa cũng hay đi cùng một chiếc xe buýt. Trong những lần trò chuyện ngớ ngẩn, chúng tôi vô tình phát hiện cả hai có cùng sở thích đọc sách, và tình cờ thích khá nhiều đầu sách giống nhau. Những lần như thế, tôi hay bị cuốn hút vào cuộc trò chuyện đến mức bản thân tôi gần như quên béng việc phải xuống xe ở trạm dừng của mình.

Rồi khi hai đứa tạm biệt nhau.

Dựa lưng vào tấm màn thị trấn đang bị nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, tôi trông thấy cô ấy vẫy tay chào “Mai gặp lại”.

Vào ngay khoảnh khắc bắt gặp nụ cười đó, tôi đã yêu mất rồi.

Tôi đã mơ đến một viễn cảnh cùng với cô ấy trải qua cuộc sống cao trung ngập tràn hạnh phúc.

Tôi muốn ngắm nhìn nụ cười của cô ấy gần hơn bất kỳ ai khác. Nhưng đó chỉ là vọng tưởng của riêng tôi mà thôi.

Để có thể truyền đạt những cảm xúc chân tình đó, tôi đã đặt bức thư trong tủ giày, và gọi cô nàng đến sân thượng.

“Xong! Tốt rồi. Thoải mái thật!”

Giống độc thoại romcom không chứ?!

Không, khoan đã. Còn quá sớm để phấn khích như vậy. “Sự kiện” vẫn chưa kết thúc. Cho đến khi kết thúc, tôi không thể lơ là được.

Ừm, xem nào, lời thoại và hành động tiếp theo sẽ là─

Cố gắng che đi những giọt nước mắt bất ngờ lăn xuống, tôi ngước lên nhìn bầu trời. Tôi đã chuẩn bị từ trước cho những điều này.

Cô ấy tốt với tất cả mọi người, chứ không phải tôi là một tồn tại đặc biệt. Ngay từ đầu tôi đã biết rất rõ điều đó. Ừm, mọi thứ diễn ra đúng như tôi nghĩ.

Nhưng làm sao mà tỏ tình để rồi bị từ chối mới chỉ có một lần có thể khiến tôi bỏ cuộc được!

“…Xin lỗi vì đường đột như thế. Còn chẳng cho cậu chuẩn bị tâm lý nữa là… Hẳn là làm phiền cậu lắm nhỉ?”

“Này, đợi đã. Này!”

Kể cả khi thật xấu hổ, kể cả khi trông chẳng ngầu chút nào, âu cũng vì tôi muốn gần cô ấy hơn nữa.

“Tớ không muốn mối quan hệ trước giờ của chúng ta bị hủy hoại chỉ vì điều này.”

“Không. Tớ đã nói là…”

Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, cô ấy sẽ chịu đón nhận tình cảm của tôi… chỉ là giả sử thôi. Nhưng mà tôi vẫn muốn níu kéo hy vọng nhỏ nhoi đó.

“Tớ biết mình đã nói những điều ích kỷ. Nhưng… tớ hy vọng chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt của nhau… Kể cả điều đó cũng không thể ư?

“Đã bảo là dừng lại một chút rồi mà?!”

Thôi nào, chuyện gì nữa đây? Tôi sắp vào phần trọng tâm rồi. Hay đúng hơn, cái phản ứng này khác biệt với những gì tôi mong đợi.

Theo dữ liệu về tính cách của cô nàng, lẽ ra cô ấy nên nói “…Ừm, mình hiểu rồi. Đây sẽ là bí mật của hai chúng ta, Naga─ không, Kouhei-kun.” kèm theo đó là một nụ cười thiên thần. Hay đại loại thế.

Vẫn giữ cơ thể trong tư thế ngước nhìn bầu trời, tôi liếc về phía cô ấy. Mái tóc đen óng mượt của cô ấy đang bị nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn… Không, đợi đã! Không phải nó đã quá đỏ hay sao?!

“Đủ rồi đó, nhìn tớ này.”

Nghe lời cô ấy, tôi quay lại, nheo mắt nhìn chằm chằm hình mẫu trước mặt: Một chiếc váy ngắn cùng bộ đồng phục thường ngày, và mái tóc nâu uốn lượn dài quá vai.

Nốt ruồi dễ thương đặc trưng dưới mắt cô ấy… đã biến mất!

…………

C-cái gì?!

“Nhầm người rồi… Ngoài ra, tớ không nghĩ là cậu nên tỏ tình trong tình huống này. Thẳng thắn mà nói, cậu đòi hỏi quá nhiều, và trông cậu ghê thật ấy.”

“G-ghê á!? Đây là “Sự kiện Tỏ tình” hoàn hảo đấy, cậu có biết không đó?!”

Tháng tư, vào mùa xuân đầu tiên của tôi ở cao trung. Không ngoài dự đoán, biến Nagasaka Kouhei thành nhân vật chính của một bộ romcom không phải là một chuyện dễ dàng.

.

.

.

.

Part 3

“Này, cậu cũng nên gọi một món đi chứ?”

Những lời đó làm tôi ngớ người ra khi chỉ vừa mới ngồi xuống ghế.

Tôi đang ngồi trong góc một cửa hàng hamburger có chữ “M” trong tên.

“Hả?”

“Đừng có “Hả” với tớ. Cậu đang làm phiền họ chỉ vì không gọi món đó, hiểu không?”

Người đó vừa nói vừa nồi xuống, tay cầm một khay đồ ăn một cái bánh táo, một ly sữa lắc, cùng một vài cái bánh kếp nữa. Ngần ấy đồ ăn không phải là quá ngọt à?

“Mau đi đi chứ! Lẹ lên nào.”

Cô ấy xua tay ra hiệu, khiến tôi chẳng cách nào khác đành nhanh chóng đứng lên khỏi chỗ ngồi.

Trong khi đi về phía quầy tính tiền đang vắng khách, tôi bàng hoàng thầm nghĩ.

Một lần nữa, sao mọi chuyện này lại thành ra như này?

Đáng lẽ đó nên là “Sự kiện Tỏ tình” mà tôi đã cật lực chuẩn bị. Nhưng rồi người xuất hiện trong khung cảnh lãng mạn đó không phải “bạn gái” mục tiêu Kiyosato Mei-san, mà lại là một cô gái mà tôi chưa gặp bao giờ.

Dù tôi có cố gắng che đậy nó bằng cách này hay cách khác, nhưng rốt cuộc đầu óc tôi vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn bởi mớ rắc rối ngoài mong đợi này.

Lúc đó những lời giải thích của tôi hoàn toàn lộn xộn, và cô ấy đáp một cách đầy khó chịu “Này, trước tiên nói tiếng Nhật hộ tôi cái?”

Không còn nhiều thời gian để chúng tôi tiếp tục nán lại sân thượng, thế nên tôi đã cuống cuồng nói “Nơi này không tiện lắm, sao không đến một quán nước rồi nói chuyện sau?”, một lời đề nghị khó hiểu được dành cho cô ấy.

Kết quả là tôi bị kẹt ở cửa hàng này, tốn thời gian cho uống cafe cùng với một cô gái mới gặp lần đầu.

Nhân tiện, tôi đã kiểm tra tủ giày khi đi ngang qua đó, và chẳng thấy đôi giày của Kiyosato-san cùng với lá thư đâu cả. Điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi vừa để vụt mất đi tia hy vọng cuối cùng rằng cô ấy chưa phát hiện ra. Đến đây tôi đành thừa nhận sự kiện thất bại hoàn toàn.

Ah, chết tiệt! Sao mọi thứ lại đi theo hướng này cơ chứ?

Tôi chắc chắn là mục tiêu đã kết thúc hoạt động câu lạc bộ và trở lại tòa nhà lớp học. Rồi khi tôi đặt lá thư vào tủ, giày của cô ấy chắc chắn vẫn còn ở đấy. Chắc chắn tại thời điểm đó trong ngày, không ai có thể gây cản trở cho tôi được. Có thể nói rằng sự chuẩn bị của tôi là hoàn hảo. Còn nữa…



Không. Miễn trình bày. Không cần biết lý do là gì, thất bại là thất bại.

Cơ mà chẳng sao cả, tôi đã khắc cốt ghi tâm lời răn dạy rằng “Trong cuộc sống, Bao nhiêu thất bại thì ngần ấy kinh nghiệm” trích từ cuốn Hướng dẫn để trở thành chúa tể Ma Vươ─ ấy nhầm, ý tôi là Để phân loại Nữ chính hoàn hảo. Tôi sẽ đối mặt thử thách và lật ngược thế cờ cho mà xem!

Nghĩ thế, tôi bình tĩnh lại, gật đầu xác nhận với anh nhân viên vẫn đang nhìn tôi đầy khó hiểu về món sữa lắc của mình. Sau đấy, tôi nấp sau bóng một cây cột thay vì trở lại chỗ ngồi của mình.

Dù sao đi nữa, bây giờ tôi không muốn ngồi uống cafe thân với một cô gái mới quen.

Mọi chuyện thật tuyệt nếu có thể nói mấy câu như là “Tớ đã nhầm người, xin lỗi!” để giải quyết mọi thứ, nhưng vẫn còn để ngỏ khả năng cô nàng sẽ kể về sự cố này cho người khác nghe. Nếu vậy thì sẽ càng rắc rối hơn nữa.

Sau cùng thì cô ấy là người đã phê bình sự kiện được lên kế hoạch tỉ mẩn của tôi là một cái gì đó ghê tởm. Giống khi một quyển sách vừa được xuất bản vậy, kiểu gì cũng có những kẻ chẳng chịu tìm hiểu gì, nhưng vẫn nhảy vào chỉ trích với những từ ngữ như là “đạo văn” hay “rập khuôn” trên Am*zon hay mạng xã hội. Cô gái này thể nào cũng kể lể về cái sai lầm của tôi cho cả thiên hạ biết chỉ để mua vui.

Cho dù cô ấy không định không đi xa đến thế, nhưng khi tai tiếng của tôi lan rộng khắp trường sẽ ảnh hưởng xấu đến kế hoạch. Năm học chỉ mới bắt đầu có hai tuần, trong tình thế hiện tại, khi mà chưa thiết lập được những mối quan hệ vững chắc với mọi người, tôi muốn tránh tai tiếng nhất có thể.

Do đó, ưu tiên hàng đầu lúc này là phải buộc cô nàng không được hé mồm về sai lầm của tôi.

Chốt lại như thế, tôi thò đầu ra khỏi cây cột và nhìn về phía mục tiêu của mình. Cô ấy đang âm thầm xử lý đống đồ ngọt kia một cách vô cảm.

Ngẫm lại thì cô ấy đã đồng ý đề nghị của tôi quá dễ dàng, như là “Không tốn quá nhiều thời gian là được.”, cho dù phải thừa nhận đề nghị của tôi có hơi gàn dở.

Cô ấy phải thốt lên ghê tởm khi trông thấy màn tỏ tình của tôi. Hơn nữa, cả hai đứa lại là người khác giới mới gặp nhau lần đầu. Thông thường nếu ở vị trí cô ấy, liệu có cô gái nào đồng ý đi cafe với kẻ như tôi không?

À, có lẽ nào cô ấy là tsundere hay gì đó không? Vì từ “Kinh tởm” của một tsundere hiểu như một lời khen cũng được.

Khoan đã, tôi đã đi cafe với một cô gái không quen biết đúng không? Đó gần như là mở đầu

của một game giả lập hẹn hò rồi còn gì! Nói cách khác, không phải nó đã được gọi là romcom hay sao?!

Không. Khoan. Bình tĩnh lại đã.

Kiểu giải thích rẻ tiền thế này không thể nào áp dụng thực tế được.

Nhìn thoáng qua, mọi chuyện dường như đang đi theo hướng đó, nhưng đó chỉ là ngẫu nhiên khi mà cô ấy vào vai một nhân vật nữ trong romcom mà thôi.

Tôi vỗ hai bên má để sửa lại suy nghĩ sai lầm kia của mình. Đó là thứ mà tôi nên hiểu rõ từ bây giờ.

Nghe này, đừng quên những nguyên tắc cơ bản.

Điều đầu tiên bạn cần phải làm để tạo một bộ romcom là thu thập thông tin.

Trở lại với điều cơ bản đó, tôi quan sát từng inch vẻ bề ngoài của cô gái kia.

Vị trí hiện tại của tôi khó mà quan sát cô ấy một cách chính xác được, nhưng… có lẽ tôi từng biết cô nàng này chăng?

Tóc không dài lắm, chỉ quá vai một chút. Đuôi tóc uốn hơi cong, một kiểu uốn phổ biến. Màu tóc nâu đỏ khó mà biết được đó là tự nhiên hay là đã nhuộm qua.

Cô mặc một chiếc áo len mỏng bên dưới lớp áo đồng phục, đeo một chiếc vòng nhỏ ở cổ tay, diện một chiếc váy lại ngắn hơn quy định. Hình như cổ có trang điểm nữa, nhưng mà lại không đến mức quá nổi bật. Tổng thể thì cô ấy trông như một nữ sinh cao trung điển hình chứ chưa đến mức là một gyaru.

Gương mặt nhỏ nhắn và xinh xắn, nhưng mà thay vì gọi là dễ thương thì cô ấy giống một kiểu đẹp vô cảm hơn. Điểm đặc biệt phải kể đến là đôi mắt, khi mà hai con ngươi có phần nhợt nhạt dường như được tô đỏ lên một cách nổi bật vậy, dù chẳng biết có phải cô nàng đang đeo kính áp tròng hay không.

Thân hình cô không quá nở nang, những điểm quan trọng thu hút đám con trai thì lại rất khiêm tốn. Nếu cô cao hơn một chút, thì có lẽ dáng người ấy đã như người mẫu rồi. Nhưng vì cao ở mức trung bình, nên chỗ đó của nàng đơn thuần chỉ là cái thớ─ À, đúng hơn thì phải nói là một dáng hình cân đối.

Chắc là cô cùng khối với tôi, vì ở cổ áo có một chiếc cà vạt màu vàng - Biểu trưng của học sinh năm nhất.





Tôi nghĩ đó là tất cả thông tin về vẻ ngoài của cô nàng mà tôi thu được. Tốt, như vậy là đủ

Tôi lấy smartphone và chạm vào biểu tượng phím tắt quen thuộc, rồi nhanh chóng nhập vào những thông tin vừa thu được vào cửa sổ tìm kiếm trên trang hiển thị:

KIỂU TÓC: uốn nhẹ / MÀU TÓC: nâu / DÁNG HÌNH: cân đối / NGỰC: phẳng

Rồi tôi nhấn tìm kiếm, chỉ có một kết quả phù hợp.

“Hiểu rồi… ra đây là lý do mà mình không nhận ra cô nàng ngay từ đầu. Cô ấy ở lớp thứ năm, lớp E, nơi dành cho những người muốn tiếp tục học lên đại học. Loại C, tức là loại bình thường à…?”

Khi đã nhớ những thông tin mình cần, tôi cất điện thoại vào túi áo.

Sau đó tôi hít một hơi thật sâu.

Trong tay tôi chẳng có con bài tẩy nào cả. Hơn nữa, nói chuyện mặt đối mặt chưa bao giờ là điểm mạnh của tôi.

Cơ mà, nhớ lại những khó khăn mà tôi đã trải qua cho đến lúc này, vì điều gì mà tôi lại cày cuốc và tích lũy đến ngần ấy cơ chứ?

Vẫn còn quá sớm để chịu thua trong trò chơi này, khi mà chỉ mới đến phần “mở đầu”! Không thể nào tôi cho phép nó kết thúc với một cái “bad end” như thế được!

Tôi định thần lại, cầm ly sữa lắc đang bắt đầu tan nhanh hơn, trở lại chỗ ngồi.

Nhận thấy tôi bước tới, cô nàng đặt ly sữa lắc mà tôi chắc rằng đã hết sạch lên cái khay của mình, nheo mắt nhìn tôi.

“…Gọi món thôi mà cũng lâu thế à? Tớ ăn gần xong hết luôn rồi.”

Hả? Xong rồi đó à?

Tôi liếc thấy phần thừa vẫn còn nằm rải rác trên khay.


Whoa… Tôi có thể cảm nhận được vị ngọt chỉ bằng tưởng tượng… chờ đã, không, điều đó chẳng quan trọng.

“À, ừm… xin lỗi, nhân viên hơi bận một chút.”

“Trông vắng vậy mà.”

“H-họ thiếu người ấy mà.”

“Hừm.”

Vẫn giữ cái vẻ vô cảm, cô ấy trả lời với tông giọng chẳng mấy hứng thú.

Không ổn. Tôi không thể để hành động kỳ lạ làm ảnh hưởng được, không được phép để mình bị kìm chân lại chỉ vì thế. Mọi thứ vẫn ổn. Đúng, chỉ cần bình tĩnh nói chuyện là được

Trong khi lấy lại nhịp thở, tôi nhớ đến những thiết lập của mình: Không quá nổi bật, không quá thụ động. Lạc quan và hòa đồng, nhưng cũng nghiêm túc khi cần thiết. Là thành phần đáng tin cậy tiêu biểu của lớp. Ngoại hình cực kỳ bình thường, nhưng cũng nhờ thế mới tạo được ấn tượng như là một ikemen. Kèm theo một chút ngầu nữa, đó chính là tôi.

“Rồi cậu định im lặng đến bao giờ vậy?”

Được rồi, bắt đầu nào!

Tôi cẩn thận nói từng từ, những suy nghĩ trong đầu bắt đầu phát triển.

“Ừm… trước tiên thì cho tớ xin lỗi vì làm cậu hoảng. Tớ cũng có một chút bối rối vì tình huống bất ngờ này, vậy nên tớ xin lỗi nếu như đã nói gì đó kỳ lạ. Để tớ giải thích cho cậu khỏi hiểu lầm.”

Tôi đã bắt đầu câu chuyện với giọng điệu nghiêm túc. Đó như là một lời nhắc nhở những gì tôi sắp nói là sự thật. Và trong lúc đó, tôi không quên che đậy sai lầm của mình.

“Tớ nghĩ cậu đã biết, nhưng… tớ đã ở đó để tỏ tình cô gái tớ thích, người mà tớ đã gọi lên sân thượng vào chính xác thời gian đó. Haha, tớ đã rất lo lắng nên không thể nhìn thẳng mặt người ấy… và tớ đã không hay biết đó là một người khác...Đấy là những gì đã xảy ra.”

Trong khi kể lại mọi chuyện, tôi quay mặt đi nơi khác, như thể đang cảm thấy xấu hổ.

Khi tỏ tình, bất cứ ai cũng dễ lo lắng và không thể giữ được bình tĩnh cả. Vậy nên không có gì lạ khi tôi đã mắc một sai lầm, được chứ? Đó là những điều tôi cố gắng truyền tải cho cô ấy.

Câu chuyện chứa một nửa là sự thật, nửa còn lại dĩ nhiên là bịa đặt. Đây là một mẹo giúp tăng cao độ tin cậy trong khi vẫn ẩn giấu được ý định thật sự. Để làm được điều đó thì phải nói ra chính xác phần thực tế ai cũng biết, rồi sau đó trộn lẫn với phần bịa đặt bạn muốn người khác tin.

“Nhưng tớ thật sự nghiêm túc về chuyện này. Lần này tớ đã làm rối tung lên, nhưng tớ không định từ bỏ dễ dàng chỉ vì thế.”

Tôi nhìn thẳng mắt cô ấy trong khi nói rõ ràng như thế.

Liên tục nhấn mạnh sự nghiêm túc của bản thân ngầm định hướng cô ấy không làm bất cứ trò đùa không cần thiết nào chỉ để cho vui. Tôi vẫn đang tiếp tục kế hoạch tỏ tình của mình, vậy nên đừng phá hỏng nó. Cũng có thể hiểu theo nghĩa này.

…Mở màn thế là đủ rồi.

Bây giờ đến trọng tâm vấn đề.

“Do đó, hy vọng cậu có sẽ không để lộ chuyện này ra cho ai khác biết.”

Tôi thẳng lưng, từ từ hạ thấp đầu rồi giữ một góc nghiêng 45 độ. Mấu chốt là phải chắc chắn rằng nghiêng không quá sát hoặc quá nông, vì như thế sẽ trông rất không tự nhiên.

“Xin nhờ cậu.”

Tôi vẫn giữ tư thế để bày tỏ thành ý của người cầu xin sự giúp đỡ.

Rất ít người nhẫn tâm đối xử bất công với kẻ đã van nài bằng một tông giọng nghiêm túc, thậm chí còn ở vị thế bất lợi nữa chứ. Với những người biết lẽ phải, lương tâm sẽ là thứ cản trở, hạn chế hành động của họ lại.

Ổn rồi, cho đến lúc này thì cuộc đối thoại vẫn rất suôn sẻ.

Tôi đã truyền đạt tất cả những điều cần nói cũng như là các yêu cầu vững chắc bên cạnh việc nhồi nhét vài thông điệp ẩn sau từng con chữ. Mặt khác tôi cũng không tiết lộ bất kỳ thông tin nào gây bất lợi cho mình.

Nếu phân tích đúng dữ liệu mình có thì bấy nhiêu thôi đã đủ để cô ấy hiểu đúng những gì tôi muốn nói.

Tôi liếc nhìn cô nàng khi vẫn trong tư thế cúi đầu. Không thể nhìn rõ gương mặt, nhưng dường như cô ấy đang khoanh tay ra chiều nghĩ ngợi.

Sau một thoáng im lặng thì…

“…Vậy thôi à. Tớ hiểu ý cậu rồi.”

Thâm tâm tôi ra hiệu chiến thắng khi nghe được những lời đó. Với điều này, rủi ro đã bị chặn lại.

“Tốt quá, cảm ơn. Vậy thì, tớ—”

“Tớ có thể hỏi một câu được không?”

Ngay khi tôi chuẩn bị kết thúc cuộc đối thoại thì cô ấy lại đập tan ý định đó.

“Tớ nhớ đã nghe cậu nói về “sự kiện tỏ tình” hoàn hảo hay gì đó tương tự. Nó nghĩa là gì thế?”

Trong thoáng chốc, não tôi bị đóng băng.

“À, cái đó… thì ờ…”

Chết tiệt! Trong tất cả mọi thứ thì cô ấy lại nhớ đến đoạn đó!

Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào tôi ơi. Không được hoảng!

Nhưng rõ ràng câu hỏi đó là một tin xấu. Nếu đào sâu vào vấn đề sẽ thật sự rất tệ.

“Tớ không thắc mắc gì đoạn tỏ tình, nhưng còn cái “sự kiện” là sao? Bối rối thì bối rối, nhưng cậu vẫn dùng từ này trong tình huống đó à?”

Ặc, đúng ngay cái điểm đó! Chính xác thì cô gái này nhạy bén hơn tôi tưởng!

Một cái cớ, tôi cần một cái cớ ngay lúc này!

“Ừm, cái đó thì… Cậu thấy đấy, đối với tớ thì rõ ràng là một sự kiện lớn còn gì, thế nên tớ mới vô thức nói ra như vậy, chứ chẳng có ý gì khác đâu.”

Lời phản bác của tôi có vẻ không có tác dụng, dạ dày chợt nhói lại khi thấy cô ấy nhìn chằm chằm với vẻ mặt trống rỗng không thay đổi.

Tôi không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào trong đôi mắt ấy.

Cô nàng nói như thể đang nhấn mạnh câu trả lời.

“Rồi, còn cái điều cậu nói trước đó… cái gì về “romcom” ấy, tức là sao?”

Không, không đời nào, đúng không?! Cô ấy đã nghe được màn độc thoại của tôi lúc đó à?

“Tớ không có ý định nghe lén, nhưng rõ ràng là do cậu đã la toáng lên. Ai đời độc thoại mà lại oang oang như thế.”

Như thể cô nàng vừa đọc thấu suy nghĩ của tôi rồi trả lời một câu trúng tim đen.

Lẽ nào tìm cách trở thành nam chính romcom đã phản tác dụng sao!

“Tớ không biết nhiều về cái “romcom” này, nhưng đó là một thể loại manga phải không? Cái mà đầy ắp tình yêu ở trong đó ấy.”

Không hề có một sự ấp úng từ đầu đến cuối, cứ như thể cô ấy đơn giản đưa ra một định nghĩa vậy.

Chuyện đó đã xảy ra sao? Cô gái này… không lẽ?

“Nếu cậu ghép những từ đó lại…”

Có lẽ ngay từ đầu cô ấy đã nắm hết mọi thứ nhưng chỉ muốn xem tôi diễn thế nào à? Ý định thật sự của tôi trong cuộc trò chuyện này đã bị nhìn thấu ư? Tôi là con rối trong lòng bàn tay cô ấy à…?

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Và liền khi ấy.

“Một romcom về sự kiện tỏ tình. Tớ không nghĩ đó là những từ mà một người nghiêm túc tỏ tình sẽ sử dụng, cậu biết chứ?”

Tim tôi chợt ngừng đập. Cô ấy vẫn nhìn chằm chằm tôi mà không thay đổi cái vẻ cô cảm của mình.

“Thông thường nếu nghe ai đó nói được những từ đó, cậu không nghĩ họ đang cố bắt chước manga à?”

Tôi cứng đờ cả người, đầu ngón tay tái nhợt vì máu bị kéo hết lên não để suy nghĩ câu trả lời.

Tôi phải làm gì đây…?!

Tôi nên trả lời cô ấy thế nào đây?

“Hoặc không, điều này còn có một ý nghĩa khác đúng không? Hay có lẽ nên nói là lý do chính xác?”

Một lời phản bác! Bất cứ gì có thể giúp tôi phản bác cô ấy! Nhưng chẳng thể nào nghĩ được một lý do chính đáng đủ sức thuyết phục cô nàng!

“Nếu cậu không có gì để nói thì cũng chẳng ảnh hưởng gì với tớ. Nhưng khi đó, cậu không thể phàn nàn về bất cứ kết luận nào tớ đưa ra đấy, cậu hiểu không?”

Trong lúc não tôi vẫn đang chạy hết công suất để suy nghĩ trong cơn hoảng loạn, cô nàng thông báo điều đó như thể một đòn kết liễu đánh vào kẻ có ý định trốn tránh.

Chết tiệt! Cô ấy thậm chí còn chặn đứng đường thoái lui của tôi, đồ ác quỷ!

Tôi càng giữ im lặng thì sẽ càng bất lợi cho mình. Tôi nhận thức rõ điều này, nhưng mà cổ họng tôi khô rang, không thể nói được từ nào hết. Thấy tôi vẫn im lặng, cô nàng nhẹ nhàng thở dài.

“…Nếu không có lý do đặc biệt gì thì tôi sẽ xem như suy luận của mình là đúng.” Cô ấy chậm rãi nói.

Tệ rồi. Cô ấy đã tự có câu trả lời cho riêng mình.

“Tớ nghĩ có thể đó là hoàn cảnh của riêng cậu, nhưng… nếu cậu chỉ đang làm nó cho vui thì cậu nên dừng lại đi.”

Cô ấy vẫn giữ một gương mặt vô cảm, không, trông nó thậm chí còn thờ ơ và chán nản hơn nữa.

“Cái kế hoạch đáng xấu hổ đó không phù hợp với cái lứa tuổi này đâu.” Với âm giọng lạnh lùng, cô ấy bình thản nói như thể đó là điều hiển nhiên.

“Tớ nghĩ cậu nên ngừng diễn cái vở kịch nhàm chán này lại và bắt đầu nhìn nhận chính xác đâu là thực tế đi.”

Này, cậu vừa nói gì cơ?

“Dừng lại một chút.”

“…Hửm?”

Với ánh nhìn nghiêm túc, tôi nhìn thẳng mắt cô ấy, để rồi nhận lại một cái cau mày như để hỏi tôi có vấn đề gì.

Sau đó tôi hít một hơi thật sâu.

Thực tại mà tôi đang sống không phải là thế giới của romcom. Tôi hiểu, hiểu rất rất rất rõ điều đó, thứ vẫn luôn được khắc ghi trong đầu mình.

“Nếu cậu đã đi xa đến thế thì tớ chẳng muốn giấu làm gì nữa, tớ sẽ trả lời cậu. Được chứ? Đây, nghe này, tớ—”

Thế nhưng nếu chỉ vì thực tại như thế mà chấp nhận từ bỏ—

Bỏ mặc mọi thứ như vậy, bỏ lại lý tưởng để nó vẫn mãi là ảo tưởng thì tôi thà chết còn hơn là buông xuôi như thế.


“Tớ sẽ tiếp tục… với sự tận tâm và nghiêm túc của mình, chắc chắn tớ sẽ tạo được một bộ romcom ở cái thực tại này!”

Tôi tự hào đưa ra tuyên bố của mình.

Không có gì mà xấu hổ cả. Tôi cũng không định diễn vai ai hết. Sau cùng thì tôi tin điều con tim mình mách bảo rằng hoàn toàn khả thi khi tạo ra một bộ romcom trong thực tế.

“Hả?”

Cô nàng, người vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh cho đến vài giây trước, giờ lại đang trưng ra cái biểu cảm ngơ ngác lần đầu tiên kể từ khi đến đây.

Cảm giác như là tôi vừa chiến thắng vậy.

“Khoan đã, chỉ một chút thôi… Cậu nghiêm túc với những gì mình vừa nói ư?”

“Nghiêm túc một cách nghiêm túc! Cực kỳ nghiêm túc luôn! Tớ sẽ tự tay tạo ra một bộ romcom ở cao trung bằng bất cứ giá nào. Thậm chí tớ còn chuẩn bị vai diễn cho cả trường luôn nữa!”

Tôi nhìn thẳng mặt cô ấy với một quyết tâm đang bừng cháy trong đôi mắt.

“Ừ, ờm… Cậu không làm điều này chỉ để đối phó tôi đấy chứ?”

“Tớ xin thề với vị thần romcom bằng tất cả sự chân thành của mình rằng đó là những suy nghĩ của tớ. Cậu muốn phàn nàn gì à?”

“Tớ… không thật sự có ý kiến gì, nhưng có một vài vấn đề với điều mà cậu vừa nói… hay đúng hơn thì tất cả đều có vấn đề.”

Cô nàng lộ vẻ bồn chồn, đảo mắt xung quanh.

Dĩ nhiên là cô ấy đang thấp thỏm rồi. Tôi chiến đấu với tất cả những gì mình có, thậm chí còn đánh cược bằng cả linh hồn mình. Đối mặt với tôi chỉ là một nữ sinh cao trung mà thôi, sao có thể bì với sức mạnh của tôi được. Nên cũng dễ hiểu khi cô ấy bị áp đảo như thế.

“Đây không phải một trò chơi, và tớ cũng không định làm điều gì đó một cách nửa vời. Tớ sẽ tận hưởng trọn vẹn tập phim “Cuộc sống Thường ngày”, cho đến “Sự kiện Lễ hội Trường” đầy kịch tính, và còn cả tập phim “Đồ bơi” này nữa, xong thì lại đến “Qua đêm ở Suối nước nóng”, rồi còn cả khoảnh khắc của “Tên biến thái May mắn” bất chợt xảy đến nữa!”

“Oi, nửa đầu thì có thể hiểu được, nhưng cái nửa sau ngu ngốc đó là gì chứ?”

“Riêng cái phần “Tên biến thái May mắn” là thứ mà tôi nhất định phải trải nghiệm!”

“Ẹc, tởm hết mức…”

Nỗi buồn của trai trẻ có thể khiến các cô gái khó chịu, nhưng mà ai quan tâm chứ?

“Tớ chẳng quan tâm người khác nghĩ tiêu cực về tớ thế nào. Một vị thần từng nói là “người khác thế nào cũng kệ, miễn là tớ tự hào về chính mình là được.” đấy, cậu biết không?”

“Thật ư? Thể loại thần thánh nào lại đi nói điều đó?”

“Dĩ nhiên rồi, thần Chitose chứ ai! Trích từ quyển kinh thánh bắt buộc phải đọc của học sinh sơ trung và cao trung —Chiram*ne! Đồ mù văn hóa!"

“Tôi còn chưa bao giờ nghe về nó…”

Chậc. Đây là vấn đề của những người thiếu tinh tế. Đối với loại người không có chính kiến này này thì phải đến khi nó được chuyển thể và chiếu trên màn ảnh rộng, họ mới bắt đầu ca tụng.

“Dù sao đi nữa! Niềm tin của tớ là thật, và chưa bao giờ tớ đi chệch hướng điều này! Nếu cậu định cản đường thì chắc chắn tớ sẽ chiến đấu, rồi đánh bại cậu. Dù cho tỉnh táo hay là mơ màng đi nữa, cậu chỉ có thể suy nghĩ

“Romcom vạn tuế!” trong đầu mà thôi.”

Khi nói những lời đó, tôi giơ nắm đấm thể hiện sự quyết tâm, thứ làm câm lặng cả không gian xung quanh hai đứa.

Sự căng thẳng bao trùm chúng tôi, và rồi—

Po Pi Pa, Pi Po Pa.

Tiếng chuông báo khoai tây chiên đã chín vang lên.

Này, đừng có bật cái thể thoại âm thanh ngu ngốc đó trong một cảnh cực kỳ nghiêm túc như này! Nó sẽ tạo thành một cảnh hài hước mất, hiểu chứ!

“Ừm… tớ hiểu điều cậu đang muốn nói.”

Cô nàng vừa hồi phục khỏi trạng thái đứng hình, lấy tay che mắt lại, thở dài rồi nói. Có lẽ bị những lời nói chân thành của tôi đã chạm đến đã khiến cô ấy cảm động đến khóc rồi chăng?

“Nhưng tớ có thể nói cái này không?”

“Gì thế?”

“Ngu hết thuốc chữa!”

“Vấn đề gì chứ?!”

Argh! Đó là chính xác tại sao không nên có mấy cảnh hài hước ở đoạn kết!

.

.

.

.

.

Part 4

Sau một khoảng im lặng, cô nàng nhìn tôi như thể đang tìm kiếm gì đó.

“Có rất nhiều điều tớ muốn nói, nhưng mà cậu đang thật sự nghiêm túc đúng không?”

“Ừ, nghiêm túc. Tớ không muốn phải lặp lại lời chính mình thêm lần nữa!”

“Đầu tiên là… thứ mà cậu càm ràm nãy giờ, “tạo một bộ romcom ở đời thực”, nói về nó thì…”

“Chờ đã. Romcom là romcom, nhưng để làm rõ thì ở đây dùng cụm từ "romcom tuổi thanh xuân" là hợp lý. Romcom vốn dĩ là thể loại tình cảm pha lẫn yếu tố hài hước, nhưng nếu đặt kèm thêm chữ "tuổi thanh xuân" vào thì khái niệm về thể loại cũng thay đổi. Nó sẽ trở thành một câu chuyện tình cảm lãng mạn, cũng có thể trở thành một bộ phim truyền hình dài tập dành cho lứa thanh thiếu niên mới lớn xoay quanh cuộc sống học đường.”

“Rồi, tóm lại thì… cậu muốn trải nghiệm một thể loại tình yêu đầy kịch tính phải không?”

“Tình yêu là yếu tố cốt lõi, nhưng đó không phải là tất cả. So sánh với truyện tranh thiếu nữ cũng cùng loại hài kịch lãng mạn, thì hài kịch lãng mạn tuổi thanh xuân có nhiều màu sắc tuổi trẻ và yếu tố hài hước hơn. Tuy nhiên, cũng có một số trường hợp, yếu tố kịch tính của tuổi mới lớn lại được đẩy lên làm trọng tâm.”

“Vậy ư?”

Cô nàng đáp lại một cách nửa vời, dường như chẳng màng đến định nghĩa chi tiết.

Haizz. Đây là vấn đề của bọn tay mơ. Nếu không phân biệt được những định nghĩa này, bạn có thể viết những bài đánh giá kiểu như “Bảo là hài kịch lãng mạn mà chẳng có màn tán tỉnh lãng mạn nào, rồi cả những cảnh hài hước cũng chẳng có, 1 sao, khỏi nói nhiều.” rồi sau đó bị phản bác đến nhục nhã với những thứ đại loại “Đây chẳng phải thể loại câu chuyện tình yêu tán tỉnh nhau, bớt chỉ trích vì thiếu hiểu biết đi.”

“Vậy cậu nghĩ cậu có thể làm được chuyện đó ư? Bằng cách nào chứ?”

“Nó khá đơn giản. Trước tiên cậu chỉ cần thu thập và phân tích thông tin, sau đó tìm kiếm diễn viên để vào đúng vai, chuẩn bị địa điểm, rồi bắt đầu vở kịch.

“Cậu không thể gọi nó là đơn giản được khi mà mới nãy cậu thất bại rồi còn gì.”

“Đó là do tớ thiếu chuẩn bị. Dù sao thì tớ sẽ cho cậu thấy cái tình huống đó hoàn hảo thế nào…”

“Chậc, đấy mới là vấn đề lớn nhất, cậu biết không?”

“Tớ biết kiểu gì cậu cũng phản đối. Chết tiệt!”

Mọi người đều thích những thứ đơn giản, và đặt chúng là tiêu chuẩn.

Tôi hoàn toàn điên tiết. Sau một khoảng lặng suy nghĩ, cô nàng lắc đầu và tiếp tục.

“Tốn đến cả trăm, không, đến cả ngàn bước để đi đến kết quả của cuộc tranh luận này. Thậm chí nếu dựa theo giả thiết của cậu rằng điều này có thể thực hiện được thì cũng phải cần tất cả mọi thứ đi đúng theo kế hoạch ngay từ ban đầu. Đó không phải thứ dễ dàng thực hiện với một sự chuẩn bị nửa vời, đúng không?”

“Tớ hiểu điều đó. Đó là lý do tại sao tớ thu thập thông tin một cách chi tiết và cố gắng hết sức để đảm bảo những tính toán lỗi không xảy đến trong kế hoạch dự kiến. Càng có nhiều thông tin thì càng dễ dàng giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, qua đó càng giảm nguy cơ thất bại, đồng ý không?”

“Thu thập thông tin một cách chi tiết ư?”

Cô nàng bắt đầu nghịch với cái ống hút, nhìn tôi một vẻ mặt nhìn tôi như một tên thiếu liêm sỉ..

…Này, cậu xem thường tôi cũng hơi lâu rồi đấy.

Ổn thôi. Vì cô ấy đã nói hết tất cả, đã đến lúc cho cô nàng thấy một hoặc là hai thứ.

“Đừng đánh giá thấp tớ, Uenohara Ayano lớp 1-5.”

“Hả?”

Bàn tay đang chơi đùa với cái ống hút bỗng ngừng lại đột ngột.

Khi nói điều đó, tôi lấy ra khỏi túi chiếc smartphone của mình, rồi hiển thị màn hình trước đó.

“Uenohara Ayano. Lớp 1-5, số thứ tự 6. Sinh ngày 10 tháng 11. Từng học và tham gia câu lạc bộ điền kinh trường sơ trung Kyougoku Shiritsu Kita. Cả học tập và thể thao đều xuất sắc. Cô ấy không chú trọng môn nào cả, và tất cả đều có điểm tốt hết, nên không có định hướng cụ thể. Xếp hạng 8 tổng thể ở bài thi đầu vào. Xếp hạng 3 cuộc thi điền kinh sơ trung cấp tỉnh hạng mục 800m. Có mối quan hệ rộng lớn với nhiều người, kha khá bạn tốt cả nam lẫn nữ. Yêu thích các món ngọt và ghét bento của cửa hàng tiện lợi.”

“K-khoan đã… Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau đúng không?”

Cô ấy— Uenohara bối rối ra mặt.

“Đúng thế, rồi sao? Ừm, ngoài ra, phụ huynh cô ấy thì một người là giảng viên đại học, một người là kỹ sư hệ thống tự do. Địa chỉ nhà là Kyougoku-shi…”

“Tớ sẽ tố cáo cậu.”

“Hả? …Đợi một chút! Dừng lại!”

Uenohara ngay lập tức lấy điện thoại ra, làm tôi phát hoảng nắm lấy tay phải cô nàng để ngăn lại.

“Bình tĩnh đã! Tớ có thể giải thích cho cậu hiểu!”

“Cậu chính xác là một tên bám đuôi cực kỳ ghê tởm.”

“Không, không có thông tin nào trong đó đến từ hành vi phạm pháp cả, nghe tớ nói đã!”

“Ngay từ đầu, tại sao cậu lại tìm ngần ấy thông tin ai đó mà cậu chưa từng nói chuyện? Không nghi ngờ sao được?”

“Tớ đã nói với cậu từ trước rồi còn gì! Cần phải tìm kiếm thông tin của các nhân vật tiềm năng!”

Uenohara cau mày bất mãn, từ bỏ ý định tố cáo tôi trong giây lát.

“Không, không, không thể hiểu nỗi. Chẳng thể nghĩ được là tại sao ngay từ đầu tớ đã trở thành mục tiêu mà chưa hề được cho phép.”

Ồ, thôi nào, cô nàng không thể tự nhận thức bản thân ư?

“Ý tớ là rõ ràng… cậu rất xinh đẹp, đúng không?”


“…Eh?”

“Tớ làm một bảng kiểm tra lý lịch của tất cả những cô gái dễ thương cùng khối! Với việc có trong danh sách mà cậu lại định nói với tớ rằng cậu không đẹp ư? Nếu trong một cuốn tiểu thuyết nhẹ, vẻ đẹp của cậu nằm ở cái đẳng cấp sẽ khiến bất cứ ai cũng phải đọc khi nhìn thấy minh họa đấy, cậu biết không?”

Uenohara hoàn toàn đứng hình khi nghe tôi nói. Sau vài cái chớp mắt, cô nàng nhìn chằm chằm tôi với biểu cảm không thể hiểu nổi.

“Cậu có biết là dù có được cậu khen lúc này đi chăng nữa cũng không khiến tớ vui được không?”

“Đó chỉ là một khía cạnh của quan điểm mà tớ có thể nói cho cậu. Theo cuộc điều tra của tớ, tổng quan thì cậu xếp thứ 7 trên toàn khối chúng ta. Hạng 7 trên tổng số 150 người. Hãy tự hào về điều đó.”

“Ừa, tớ còn không biết phản ứng thế nào nữa là.”

Uenohara hất tay tôi ra, rồi lại dùng tay phải xoay xoay, nghịch tóc mình.

“Nhân tiện, tớ đã tính toán chính xác để có thể đánh giá được. Xem nào, điểm số của cậu là 4.3 về Gương mặt, 4.7 về Vẻ ngoài, 2.8 về Ngực…”

“Tớ tố cáo đây.”

“Tớ bảo là đợi đã!”

Lần này tôi nắm chặt tay trái cô nàng. Không thể lơ là chút nào được nữa!

“Đó là vì cậu không chịu tin những thông tin mà tớ tiết lộ! Thậm chí còn xem tớ là một tên bám đuôi nữa chứ, thô lỗ quá đấy!”

“Không ai bắt cậu tiết lộ tất cả thông tin cá nhân một cách đáng sợ như thế. Chính xác thì, bất cứ ai nghe được chắc chắn phải đề phòng cậu rồi! Cậu là một kẻ ngốc bất chấp luân lý thông thường, điều mà đến cả cậu cũng chẳng hiểu!”

“Ugh! Kẻ gọi người khác là đồ ngốc mới chính là đồ ngốc! Có mà cậu mới là đồ ngốc ấy!”

Chúng tôi lườm nhau trong im lặng, mãi đến khi…

Pi Po Pa, Pi Po Pa.

“Haa.”

Tiếng chuông báo khoai tây chiên chín vang lên cũng là lúc Uenohara bỏ điện thoại xuống, dường như cô nàng đã từ bỏ ý định tố cáo tôi.

“Chuyện này đã vượt xa khỏi mong đợi rồi, cũng thật phiền phức nữa… không thể tin được.”

Nói đoạn, cô nàng lại hất tay tôi ra, rồi chỉnh lại phần tóc mái rối bù.

“Trông như cậu đã bắt đầu tin tớ nghiêm túc thế nào.”

“Ừ, tôi công nhận cậu là một thằng điên.”

Trông như cô nàng cuối cùng đã hiểu… hửm? Không phải điều đó có nghĩa là cô nàng vẫn chưa thừa nhận à?

Khi tôi nghiêng đầu khó hiểu, Uenohara bất ngờ tựa lưng về sau thư giãn.

“Này. Cái thứ khi nãy, cậu có của người khác không?”

“Hử? Cậu đang nói gì thế?”

“Thông tin cá nhân, giống như cái của tớ ấy?”

“Ừm, có… một mức độ nào đó…”

“Cho tớ xem một chút. Tớ sẽ không lạm dụng nó.”

Vừa nói, Uenohara vừa chìa tay phải ra.

“Cậu định dùng nó để làm gì?”

Tôi giữ chặt điện thoại, tăng cường phòng bị. Dữ liệu này là tài liệu cấp cao được phân loại chi tiết, không thể nào tiết lộ ra ngoài được. Đó không phải là thứ dễ dàng cho người khác xem.

“Không có gì đặc biệt đâu. Tớ chỉ tò mò có bao nhiêu dữ liệu trong đó.”

Khó mà biết được Uenohara nghĩ gì với cái mặt vô cảm như vậy. Nhưng trông cô ấy không chỉ mượn điện thoại của tôi để nghịch.

Chỉ ra số lượng dữ liệu tôi có cũng là cách để chứng minh mức độ đáng tin lời mình nhỉ?

Tôi ngẫm một lát và nhận định rằng miễn là Uenohara không ghi chú lại thì không sao cả, rồi quyến định cho cô ấy xem.

“Hãy cẩn thận, vì bình thường nó bị cấm chia sẻ với người khác.”

“Tớ biết.”

Sau khi nhắc nhở điều đó, tôi cẩn thận đặt điện thoại lên tay cô ấy.

Uenohara nhanh chóng vuốt qua màn hình. Trông như cô ấy không có ý định đọc nó cẩn thận, không muốn thấy thứ gì đó cụ thể, hệt như những gì đã nói trước đấy.

Giả sử rằng cô nàng sở hữu khả năng trí nhớ hoàn hảo, thì điều này thật nguy hiểm… Nhưng mà làm gì có chuyện năng lực tâm linh tồn tại gần tôi đến vậy, lo làm gì cho mệt chứ!

“Đây chỉ toàn là những ghi chú bình thường… nó có trên web không? Thiết kế này giống như một trang wiki vậy.”

“Đúng thế. Cũng vì toàn bộ dữ liệu được mã hóa và lưu trữ trên server, nên dĩ nhiên, chỉ có tớ mới có thể xem được”

“Còn có cả chức năng tìm kiếm…”


“Cậu không thể biết khi nào và ở đâu sẽ cần phải sử dụng nó. Sự thật là nó đã giúp tớ tìm kiếm thông tin của cậu khi nãy.”

Có lẽ mệt mỏi với việc thiếu liêm sỉ của tôi, Uenohara đắm mình trong nội dung mà không trả lời.

“Một, mười… Cái này thật sự có thông tin của rất nhiều người? Thông tin cơ bản, tính cách, thói quen, thậm chí còn có cả biểu đồ…”

Lấy tay che miệng, Uenohara lầm bầm với ánh nhìn nghiêm túc trên mặt. Cô nàng không còn bực tức như trước đó, thay vào đấy là thực sự ngạc nhiên vì được mở mang tầm mắt.

Tất nhiên rồi. Rốt cuộc thì đây là kiệt tác mà tôi tạo ra bằng cách tận dụng tối đa các kỹ năng của mình.

Thứ tôi cho Uenohara xem là một trong những “cơ sở dữ liệu romcom” của tôi. Một bộ sưu tập thông tin cá nhân liên quan đến học sinh trong trường… cũng có thể gọi là “Ghi chú về Tình bạn”.

Nó ghi lại một loạt các thông tin, từ cơ bản như tên, ngày sinh, trường sơ trung và đặc điểm ngoại hình, cho đến những yếu tố như là tính cách, thói quen, rồi cả những thông tin xung quanh họ như là những mối quan hệ, lý lịch gia đình, và ngay cả dữ liệu được thu thập từ bảng câu hỏi và nhiều nguồn khác.

“Cậu đã thu thập hết những thứ này trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ có hai tuần kể từ lúc nhập học ư?”

Uenohara bất ngờ nhìn lên, hỏi tôi câu đó.

“Chỉ mới 80% mà thôi. Hay nói đúng hơn thì tớ chỉ ưu tiên điều tra những người mà tớ nghĩ sẽ phù hợp cho bộ romcom của mình. Thế nên vẫn còn quá xa để hoàn thành nó.”

“Chỉ là cậu đã làm nó như thế nào…? Thậm chí còn có cả hình ảnh nữa.”

“Nó dựa trên thông tin đăng ký của học sinh, và những thông tin được công khai trên mạng xã hội. Còn hình ảnh thì mượn từ lễ tuyển sinh.”

Lúc nhập học Uenohara để tóc thẳng dài. Nên cũng không ngạc nhiên lắm nếu tôi không nhận ra cô nàng. Chỉ có những người phụ nữ nhàm chán mới được phép đổi kiểu tóc thôi, cậu biết không, cái đồ thiếu tôn trọng người khác.

“Ở đây cũng có những tin đồn bị lan ra và những dữ liệu từ các nhóm chat của lớp học, câu lạc bộ. Tớ cũng dựa vào thông tin của những người khác nữa.”

Mặc dù hiện tại chỉ giới hạn ở những học sinh năm nhất, tôi cần phải đảm bảo tiếp xúc với ít nhất một trong những kẻ nhiều chuyện ở mỗi lớp như là nguồn cung cấp thông tin. Mục đích là để mở rộng thông tin và lưu trữ thông tin đến khi có được thông tin sơ bộ ở toàn bộ các lớp.

Như một ghi chú phụ, tôi gọi họ là “Saotome Folk”, để bày tỏ sự tôn trọng sâu sắc dành cho họ. Tôi không nghĩ ngày nay nhiều người sẽ biết nguồn gốc của thuật ngữ, vậy nên nó hoàn hảo để che giấu.

“Đối với những người được ưu tiên cao để điều tra, tớ cũng trực tiếp hỏi bạn bè và người quen của họ. Đôi khi tớ còn thu thập thông tin từ người thân của họ nữa.”

“Này, sao cậu không nghỉ học và mở một văn phòng thám tử đi?”

“Đừng có cầm đèn chạy trước ô tô. Nghỉ học rồi thì sao tớ tạo được một bộ romcom chứ?”

“Ừ nhỉ. Quên điều đó đi, lỗi tớ.”

Uenohara vỗ tay lên trán và thở dài không biết bao nhiêu lần rồi. Rồi chúng tôi rơi vào khoảng lặng im lắng, nhìn thời gian trôi.

Tôi cầm ly mình lên, hút lấy phần sữa lắc đã tan hoàn toàn, chỉ còn mỗi sữa đặc. Nó chẳng ngon gì cả, nhưng được cái là đường bắt đầu lan đến bộ não mệt mỏi của tôi.

Nhờ thế, tôi bất chợt nhận ra… có lẽ tôi đã tiết lộ quá nhiều. Cho dù tôi muốn thuyết phục cô ấy bao nhiêu thì cũng không cần thiết phải thể hiện quá nhiều về những cảnh đằng sau hậu trường đúng không? Suy nghĩ bất chợt này khiến tôi khó chịu, vội vàng kết thúc mọi thứ.

“Đủ rồi, cậu đã thấy tớ nghiêm túc thế nào. Vậy nên xin đừng cản trở tớ.”

Uenohara rời mắt khỏi điện thoại lần đầu tiên tự nãy giờ, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Như thường lệ, gương mặt vô cảm đó ngăn tôi có thể đọc được cô ấy đang nghĩ gì.

“Tớ chấp nhận cậu đang rất nghiêm túc. Tuy nhiên…”

Cô nàng đẩy ánh mắt sang bên, hạ giọng xuống rồi tiếp tục nói từng chút một.

“Giả sử cậu đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể tạo ra một bộ romcom… cậu sẽ làm gì sau đấy?”

Lắng nghe từng từ được cô ấy nhấn mạnh bất ngờ kéo lại những ký ức hồi sơ trung của tôi. Tôi siết chặt nắm đấm, trả lời với ý định rõ ràng nhất.

“Tớ chưa từng nghĩ về thất bại. Với phương thức có sẵn của riêng mình, tớ chỉ việc tập trung tất cả những nỗ lực của mình để biến nó thành hiện thực.”

Đôi mắt Uenohara mở to. Tôi tự sửa ánh nhìn để có thể trông thấy rõ nhất chính mình đang phản chiếu trên đôi mắt ấy, rồi nói cho chính bản thân có thể nghe được.

“Không có gì đảm bảo rằng nó sẽ thành công. Tuy nhiên, không làm gì cả và sống nương theo dòng chảy thì chắc chắn chẳng có phần trăm cơ hội nào thành công được. Đó là thực tại.”

Suốt mười sáu năm tôi sống, đó là quy luật chẳng bao giờ thay đổi.

“Mấy cái như kế hoạch tỉ mỉ, mấy việc cần xài kĩ năng thì tớ không làm tốt cho lắm.. Nhưng kể cả như thế, ít nhất tớ cũng phải nỗ lực hết mình, làm một cách chăm chỉ cho đến khi tớ làm điều đó xảy ra. Đó là thứ tớ quyết định làm!”

Tôi để lại từ “Bên cạnh đó…” trước khi tiếp tục.

“…Nếu làm gì đó một cách nửa vời, nó sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp được, cậu biết mà.”

Khi nói điều đó, cái cảm giác cay đắng bất chợt lan ra trong miệng. Liệu Uenohara sẽ nghĩ gì sau khi nghe những con chữ đó của tôi?

“Vậy thôi ư. Đúng như tớ nghĩ, cậu là một kẻ ngốc.”

Trông thấy cái nheo mắt của cô nàng, dường như lần đầu tiên tôi có được một gợi ý về cảm xúc trong đôi mắt ấy.

Tôi đã định bảo là “Lại nữa à?” …Nhưng vì lý do nào đó, sắc thái của từ “kẻ ngốc” này lại khác biệt với những lần trước đó. Vậy nên trong khoảnh khắc tôi đã chẳng biết phải nói gì.

“Ừm, cậu nói đúng. Xin lỗi về điều đó. Nhưng không còn cách nào khác, nên đành chịu vậy thôi, được chứ?”

“Không, tớ không có đang xem thường cậu. Không phải như thế…”

Uenohara tự cắt ngang lời bản thân, và rồi một lần nữa rơi vào im lặng.

“Không phải như thế?”

“Không có gì. Dù sao nó cũng không liên quan đến tớ.”

Không liên quan đến cô ấy hửm?

Những từ đó được nói ra cùng một tông giọng với cái tiếng lẩm bẩm cô ấy nói chỉ vừa nãy. Nhưng vì lý do gì đó, tôi cảm thấy một cơn giật mạnh nơi tim mình.

Và vì thế.

“Này, nhìn đi… có lẽ cậu đang hiểu lầm gì đó. Ở thời điểm này, đúng là cậu không liên quan thật.”

Tôi thấy chính mình đang tiếp tục cái việc làm đáng lý ra đã kết thúc từ nãy.

“Hả?”

“Ý tớ là, không phải cậu đã biết kế hoạch của tớ rồi sao? Thậm chí tớ còn cho cậu xem “Ghi chú về Tình bạn” nữa. Trong trường hợp đó, cậu nghĩ tớ sẽ để cậu nói tạm biệt và tuyên bố từ mai chúng ta là người lạ được hay sao?”

Uenohara chớp mắt ngạc nhiên. Có lẽ lời nói của tôi đã vượt ngoài mong đợi khiến cô nàng há miệng bất động.

…Không có gì bất ngờ cả. Sau cùng thì cho đến tận bây giờ, tôi không định nói bất cứ gì về kế hoạch.

“Nếu tớ để cậu trốn tránh trách nhiệm như thế, chẳng biết cái thể loại vấn đề gì sẽ mọc lên. Nếu điều gì đó có khả năng can thiệp vào kế hoạch của tớ thì bắt buộc tớ phải ưu tiên hành động. Đó là phương châm của tớ.”

“Thật sự tớ… không định cản đường cậu.”

“Vẫn chưa thôi.”

Xen vào lời Uenohara, tôi tiếp tục.

“Sự thật là tớ buộc phải tiết lộ kế hoạch cho cậu biết. Tớ nên là người bị chỉ trích vì sai lầm của mình, chứ không phải cậu vì đã tận dụng điều đó.

Thông thường, chẳng cần phải nói ra điều này. Điều nên làm là sử dụng thông tin cá nhân của cô nàng để uy hiếp, khiến cô ấy ngậm miệng lại.

Tuy nhiên, tôi…

“Và tớ nhận ra rằng, nếu tớ để lộ thông tin cậu ra, thì kiểu gì cả tớ cũng sẽ bị đưa lên bảng tin theo.”

Vì thế, tôi chọn cách giải quyết khác.

“Cậu rất có tiềm năng. Xu hướng tranh luận của cậu là dùng những suy nghĩ và lời nói gây khó chịu rồi dồn ép đối phương vào một góc, cái kiểu tsukkomi tàn nhẫn đó của cậu… Tớ nghĩ những điều này là một vẻ đẹp lộng lẫy của riêng cậu. Thật lãng phí nếu như bỏ qua nó, mà không tận dụng.”

Uenohara vẫn im lặng lắng nghe tôi nói từng từ từng từ liên tiếp một cách dồn dập.

“Sự thật là tớ chỉ mới bắt đầu nghĩ đến mà thôi. Tớ có thể tự mình nghiên cứu và phân tích dữ liệu qua internet, nhưng mà điều này bị hạn chế với lượng thông tin tớ có thể thu thập qua các cuộc hội thoại hay những thông tin cần phải trực tiếp xác nhận. Ngoài ra cũng có một số loại thông tin mà chỉ con gái mới có thể thu thập được.”

Tôi lần lượt nói ra những lý thuyết nảy lên trong đầu.

“Vậy nên, nếu tớ có thể có được một người có khả năng cao như cậu giúp đỡ thì kế hoạch sẽ dễ thành công hơn. Theo dữ liệu tớ có, hiện tại thì cậu không tham gia câu lạc bộ nào, cũng không có học thêm luôn, đúng không? Vậy nên sẽ thật tốt nếu tận dụng thời gian trống của cậu. Hừm, một kết luận thông minh.”

Tôi hiểu những gì mình nói khá là vô lý, nhưng dù là như thế, tôi cũng không dừng lại.

“Đó là tại sao mà cậu sẽ trở thành một thành viên trong kế hoạch của tôi… À, không, gọi là thành viên thì không hấp dẫn cho lắm. Cấp dưới… Đồng chí… Hừm, cũng vẫn không ổn.”

Vấn đề lần này ở mặt khác của kế hoạch đó là một sự thất bại: một tập hậu trường “Phía sau Cánh gà” không hề liên quan đến romcom được thực hiện. Tuy nhiên, Uenohara là…

Nếu làm theo cách này, nó thật sự, thật sự bất thường với thực tại của tôi…

Người mà tôi gặp phải trong tình cảnh này không thể nào là tình cờ, ngẫu nhiên, hay là một thứ gì đó bình thường được. Giả định có một mối quan hệ với người như thế không tồn tại, chà—

“Đúng rồi! Chính là nó, “Đồng phạm”! Từ khi có dính líu đến tớ, cậu đã là “đồng phạm” của kế hoạch này!”

“Tớ coi cậu là một thằng ngu ngốc, không phù hợp cho vai “Nam chính Romcom”.”

“Người muốn thay đổi sẽ thay đổi từng khoảnh khắc một… Một bài học quý giá từ vị thần của tớ. Nào, bắt tay thôi.”

Tôi nhanh gióng đưa tay phải về trước, mời gọi một cái bắt tay từ phía cô nàng. Uenohara vẫn im lặng, nhìn chằm chằm tay tôi.

“Thế là như thế nào?”

Càng lúc càng mệt hơn đấy, cậu biết không?

“Ừm, cậu nghĩ gì?”

Nhìn tay tôi bắt đầu run, Uenohara thở dài cái lớn nhất ngày.

“Cậu biết mà.”

“Cái gì?”

“Thật là một tên đại ngốc ngớ ngẩn.”

“Tại sao chứ?!”

Tôi để bộc ra một tiếng hét không kiềm chế được. Thôi nào, đó có thể là một cảnh tuyển dụng hoàn hảo đó, biết không!

Với cái ánh nhìn khinh miệt trong đôi mắt, Uenohara thờ ơ tiếp tục.

“Ngay từ đầu, nó chẳng có một chút lợi ích nào cho tớ.”

“Chúng ta có thể tạo ra một bộ romcom mà! Đó là cơ hội cực kỳ hiếm có để thấy những gì đang xảy ra ở hậu trường!”

“Không, từ đầu tớ đã chẳng có hứng thú với romcom như cậu.”

“Làm như có một học sinh cao trung như vậy ấy!”

“Vậy ư? Rồi, tốt thôi.”

“À không! Tớ cầu xin sự tha thứ của cậu. Mị đã quá vội vàng rồi, tha lỗi cho mị!”

Hừm, cái lợi cho cô nàng…

Khi tôi vội vàng nghĩ về những thứ mình có thể làm, Uenohara hạ ánh mắt xuống.

“Tớ có thể hỏi được không… cho dù tớ từ chối, cậu cũng không định từ bỏ đúng không?”

“Dĩ nhiên. Tớ sẽ đuổi theo đến tận cùng thiên hà để tuyển dụng cậu. Đó là lý do tớ mượn câu nói của người bán hàng tốt nhất vũ trụ.”

“Tớ đã nghĩ rằng cậu sẽ nói gì đó tương tự. Ừm, tớ ổn với điều này.”

“Hử, thật vậy luôn à? Không phải cậu đã nói điều đó một cách quá dễ dàng ư?”

Haizz. Câu trả lời của cô nàng nhẹ nhàng đến mức tôi phải dừng việc đóng vai nam chính bị lãng tai!

“Này đợi đã, nếu cậu định đồng ý, cậu cần phải thêm yếu tố kịch tính vào chứ! Tại sao cậu nghĩ tớ sẽ tiếp tục đến khi cậu chấp nhận thì thôi chứ? Người duy nhất nổi bật giữa đám đông lại phản ứng như hệt một người phụ nữ nhàm chán vậy à!”

Trong khi chơi đùa với tóc mình, cuộn xoắn nó từng vòng, Uenohara tiếp tục với cái giọng nói không cảm xúc của mình.

“Tớ mệt lắm rồi. Có khi đời tớ sẽ còn khốn khổ hơn nữa nếu như cậu cứ bám lấy.”

“Eh? Vì cái lý do tiêu cực đó ư? Không phải nó nên có một chút lãng mạn trong đó và khiến mọi người bắt đầu ship ư?”

“Mọi người? Ý cậu là gì thế? Ở đây chẳng có ai nữa hết. Không ai khác cả!”

Cô nàng búng tay một cái, vuốt lại tóc mình và nói như thể không hiểu ý tôi. Như mọi khi, gương mặt cô ấy vẫn chẳng tí cảm xúc nào.

Không, không phải như vậy. Nếu tôi buộc phải nói thẳng thì chẳng phải đó nên là gương mặt “yare yare” hay sao?

“Tốt. Thật là một người vô lý.”

Khi đó, nếu cô nàng nói “Hết cách rồi nhỉ” thì chắc tôi đang ở trong romcom giới rồi. Sau đó, cổ dùng tay phải vỗ lên tay tôi.

“Dù sao thì, cậu biết đấy, tớ nghĩ là đổi thay mọi chuyện một cách ngu ngốc, chắc sẽ ổn thôi.”

Lần đầu tiên, tôi thấy miệng cô nàng mở một nụ cười nhỏ.

…Chết tiệt. Đây chỉ mới là Số thứ 7 mà thôi.

“Cậu cực kỳ dễ thương khi cười đó, chết tiệt.”

“Nghe đáng sợ chết mất.”

“Sao lại nói vậy!”

“Vì cái sự cường điệu của cậu làm tớ ớn lạnh.”

“Tớ không khen cậu vì gì hết! Sau cùng thì cậu là đồng phạm của tớ, nên cậu chỉ có thể càu nhàu một chút mà thôi! Đồ ngốc!”

“Không phải chính cậu là người nói ai đó gọi kẻ khác là đồ ngốc mới chính là đồ ngốc ư?”

Cái “Sự kiện Tỏ tình” lần này đã thất bại hoàn toàn. Nhưng mà… vì tôi thu lại một kết quả có thể xem như là bù đắp cho thất bại, nên hãy xem nó như một kết thúc tốt đẹp.

“Nhân tiện, cậu tên gì thế?”

“À…”

Nghe cô nàng hỏi thế làm tôi lần đầu tiên nhận ra chúng tôi chưa từng giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng.

“Tớ là Nagasaka, Nagasaka Kouhei lớp 1-4. Gọi thế nào là tùy cậu.”

“Vậy thì, Nagasaka. Tớ sẽ tự giới thiệu lại, tớ là Uenohara Ayano, lớp 1-5. Gọi tớ là Uenohara hay Ayano đều được.”

Theo đó, “Kế hoạch” của tôi đã có thêm một “Đồng phạm” và bắt đầu lại một khởi đầu mới.

“Phải rồi, Uenohara. Tại sao cậu lại lên sân thượng.”

“Vì lá thư của cậu ở trong tủ giày tớ.”

“Sao nó có thể xảy ra được chứ?”

“Có lẽ vì tủ giày của tớ và cô gái kia ở cạnh nhau?”

“Eh? Không thế nào… Tớ đã đặt nhầm tủ giày à?!”

“Cậu đúng thật sự là một tên ngốc.”

Đúng, nó nằm ngoài dự kiến… nhưng mà đó cũng là cách mọi thứ bắt đầu.