Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 7




Trình đại nương tử nói lắp, “Tiểu lang, đệ muốn tranh gia sản với nhà cũ sao?”

Tuy không công bằng, nhưng dù sao năm đó chính phụ thân đã từ bỏ, hiện tại muốn tranh trở về, Trình đại nương tử cảm thấy phần thắng không lớn.

Lại nói, các nàng lấy cái gì ra để tranh gia sản với nhà cũ? Trước kia, phụ thân Trình Tri Viễn cũng chỉ là tri huyện thất phẩm, con trai Trình Tri Tự của kế tổ mẫu thân ở bên ngoài làm quan đã đến chức tri châu ngũ phẩm, chỉ duỗi tay một cái đã đủ ấn c.h.ế.t cả nhà nàng.

Trình Khanh lắc đầu:

“Tranh gia sản liền không cần, đó là tự tìm đường chết. Đệ chỉ nghĩ nói, bạc của nhà cũ chúng ta cứ yên tâm thoải mái mà tiêu, kia không phải từ nhà mẹ đẻ kế tổ mẫu Chu thị mang đến, mà là tổ tiên các đời của nhị phòng cực cực khổ khổ tích cóp!”

Hai trăm lượng bạc tính là cái gì, Trình Khanh kỳ thật cũng không để ý.

Nhưng mặc kệ là dựa vào bạc do tộc trưởng giúp đỡ, hay là nhà cũ bên kia vì chút mặt mũi mà đưa, hoặc là để Liễu thị và ba tỷ tỷ đi cầm quần áo trang sức, cuối cùng thì miệng ăn núi lở cũng không còn, Trình Khanh đối với tương lai của chính mình có tính toán khác.

Liễu thị lo lắng sốt ruột, “Nhận bạc của nhà cũ, bên kia liền có cớ tra tấn chúng ta.”

Khuôn mặt Trình Khanh trầm như nước.

“Mẫu thân, mẫu thân sai rồi, nhận hay không nhận bạc, nhà cũ bên kia đều sẽ gây phiền toái, chúng ta cũng chỉ có thể nghênh chiến, muốn làm rùa đen rút đầu cũng không được!”

—— huống chi hai trăm lượng bạc này, có lẽ còn có tác dụng khác.

Trình Khanh nói không sai, nhà cũ bên kia quả nhiên không để cho bọn họ sống yên ổn được lâu.

Người một nhà vừa mới an trí ở hẻm Dương Liễu mấy ngày, Trình Khanh cảm thấy thân thể có hơi chút sức lực, chuẩn bị đi bái phỏng tộc trưởng Trình Ngũ lão gia, nhà cũ bên kia liền phái một ma ma tới truyền lời, nói lão phu nhân muốn gặp con dâu, tôn tử và cháu gái một lần.

Liễu thị vốn chính là từ gia đình bình thường ra tới, dung mạo tuy tốt nhưng lại không có bao nhiêu tự tin, bị ma ma kia đánh giá từ đầu đến chân, chính mình liền luống cuống trước.

Ba tỷ tỷ cũng như lâm đại địch, kế tổ mẫu Chu lão phu nhân ở trong lòng các nàng vẫn luôn rất có lực uy hiếp, nữ nhân này nếu không lợi hại, Trình Tri Viễn năm đó cũng sẽ không phân gia rời đến huyện Nam Nghi.

Trình Khanh cũng muốn gặp vị kế tổ mẫu này một lần.



Rốt cuộc nàng cũng phải mang theo người nhà ở lại huyện Nam Nghi lâu dài, khó tránh khỏi sẽ phải giao tiếp cùng Chu thị.

Đã không thể tránh nổi Chu thị, vậy không bằng tích cực chủ động làm rõ ràng hư thật cùng Chu thị.

Cho nên Liễu thị khẩn trương, Trình Khanh lại cười:

“Mẫu thân, mẫu thân không cần sợ, lão phu nhân lần đầu tiên thấy con dâu và cháu, dù sao cũng sẽ chuẩn bị lễ gặp mặt, có người cho chúng ta bạc, không cần lãng phí!”

Liễu thị là Trình Tri Viễn cưới sau khi đã ra bên ngoài, chưa từng gặp mặt người mẹ chồng Chu lão phu nhân trên danh nghĩa này.

Ba tỷ tỷ của Trình Khanh, bao gồm cả Trình Khanh cũng như thế, các nàng đều không sinh ra ở quê quán Nam Nghi, cũng chưa từng trở về nhà cũ.

Ma ma tới truyền lời nói, nhị thúc Trình Tri Tự của Trình Khanh mang theo gia quyến ở bên ngoài làm quan, nhà cũ chỉ có Chu lão phu nhân sinh hoạt cùng một nhà tam thúc Trình Tri Thuật, Trình Khanh còn có một cô cô cũng là con gái ruột của Chu thị, đã sớm gả ra ngoài.

Nhân khẩu nhị phòng kỳ thật cũng không phức tạp, Trình Khanh phỏng chừng lần này đi đến nhị phòng sẽ chỉ có thể nhìn thấy Chu thị và tam thẩm Hoàng thị, cùng với nữ nhi của tam thẩm.

Trình thị Nam Nghi có một gia quy mà Trình Khanh rất thích, không biết do vị tổ tiên nào lập ra, con cháu Trình thị qua 40 tuổi không có con trai mới có thể nạp thiếp, gia quy này được người Trình thị chấp hành rất tốt, cho nên toàn bộ nhị phòng, bao gồm cả Trình Tri Viễn đã qua đời cũng không có nạp thiếp, trong nhà không có thứ nam, thứ nữ! Trình Tri Viễn vừa c.h.ế.t ở tuổi 40, nếu còn sống, cũng không biết có ý tưởng nạp thiếp sinh con hay không, rốt cuộc Trình Khanh cũng chỉ là con trai giả, nếu tính ra, Trình Tri Viễn cũng coi như là tuyệt hậu……Nhưng nếu Trình Tri Viễn có tính toán nạp thiếp, năm đó cũng sẽ không nuôi Trình Khanh như con trai, thậm chí mấy năm trước còn gởi thư cho trong tộc, ghi tên ‘ Trình Khanh ’ vào gia phả.

Khi Trình Tri Viễn viết thư, cũng đã chặt đứt ý niệm nạp thiếp sinh con đi?

Trình Khanh nhất thời cũng có chút buồn bã.

Trong trí nhớ, Trình Tri Viễn cực kỳ yêu thương ‘ Trình Khanh ’, cho nên khi Trình Tri Viễn treo cổ ở huyện nha, ‘ Trình Khanh ’ cũng liền ngã bệnh ——

“Tiểu lang, đã đến!”

Trình Khanh hồi phục lại tinh thần, nhìn cửa nhị phòng.

“Đi thôi mẫu thân, chúng ta đi vào.”

Sự trấn định của Trình Khanh cũng ảnh hưởng tới Liễu thị và ba nữ nhi đi theo phía sau nàng, cùng đi đến thượng phòng để gặp Chu lão phu nhân.

Tòa nhà Nhị phòng có vài sân, sân nối tiếp sân, thập phần khí phái.



Tháng ba mùa xuân, đi ngang qua hoa viên thấy một mảnh sắc màu rực rỡ, các nha hoàn cũng ăn mặc ngăn nắp, trong tòa nhà này, không có ai vì Trình Tri Viễn qua đời mà khổ sở, bọn họ ngay cả ý tưởng giả vờ giả vịt cũng không có.

Liễu thị khó chịu, Trình đại nương tử tức giận, Trình Khanh lại không bị ảnh hưởng một chút nào.

Được dẫn tới thượng phòng, một nha hoàn vén mành cho Trình Khanh, duỗi tay liền lộ ra vòng ngọc trên cổ tay.

Ở trong trí nhớ của ‘ Trình Khanh ’, Liễu thị cũng có một cái vòng tay cùng loại, ngày thường thập phần yêu quý, ngay cả đeo cũng sợ va chạm.

Trình Khanh thu hồi tầm mắt.

Cho nên nói, thanh cao có tác dụng gì, bạc của nhị phòng, nếu các nàng không tiêu cũng là để lại cho đám người Chu thị tiêu.

Trình Khanh đã dự đoán sai, thượng phòng không có tam thẩm và một đám đường huynh muội, chỉ có một mình Chu lão phu nhân.

Quản sự ma ma truyền lời cười, đi theo hầu hạ một phụ nhân nhìn qua chừng năm mươi tuổi, đây là kế tổ mẫu Chu thị của Trình Khanh.

Tướng mạo của Chu thị cũng không khắc nghiệt, mặt tròn có phúc khí, ấn tượng đầu tiên là rất hòa ái.

“Gặp qua lão phu nhân.”

Liễu thị dẫn mấy người Trình Khanh chào hỏi Chu lão phu nhân.

Lão phu nhân khuôn mặt hòa ái lại nói chuyện không xuôi tai, ‘hừ’ một tiếng: “Đứng lên đi, khi Tri Viễn tục huyền, cũng không hỏi qua ý kiến của người kế mẫu này, ngươi đã là người mà chính hắn vừa ý, lão thân ta cũng không dám làm khó dễ ngươi.”

(*) Tục huyền: Lấy vợ khác, sau khi vợ trước chết.

Chỉ hai câu nói đã khiến Liễu thị kinh hoàng vô thố.

Trình Khanh đứng thẳng thân mình, còn nâng Liễu thị đứng dậy:

“Mẫu thân, mẫu thân đừng có cô phụ sự từ ái của tổ mẫu, mau đứng lên đi, vì đưa quan tài của phụ thân về quê, mẫu thân dọc theo đường đi đã phải vất vả rất nhiều rồi.”