Quản sự đầy mặt tươi cười, chắp tay chúc mừng.
Mồ hôi trên trán Trình Khuê rơi xuống trên giấy Tuyên Thành.
Hắn giải được 25 đạo đề, nhưng có ích lợi gì?
Phong cảnh nhất từ trước tới nay đều là người đứng đầu.
Trong đám người có âm thanh khen ngợi, đều nói Trình Khanh không hổ là con cháu Trình thị.
Trình Khuê cũng là con cháu Trình thị, lại bị xem nhẹ.
Du Tam nắm chặt nắm tay, miệng Thôi béo khẽ nhếch.
Người sau phát hiện lối tắt cũng chuyên tấn công Đề Toán Học, có một nửa đề bị đám người Du Tam cướp đi, còn có một nửa chính là bị Thôi béo giải được, trước mặt Thôi béo cũng đặt chín cái bánh trung thu.
Trước đó hắn nào dám tưởng, chính mình không chỉ có thể miễn phí vào cửa, chỉ cần hơi chút nỗ nỗ lực còn có thể kiếm được mười lượng bạc thưởng —— đúng vậy, Trình Khanh giải xong ba mươi đạo đề liền không tiếp tục giải đề nữa, đã không còn Trình Khanh, hắn có lẽ là người ưu tú nhất trong việc giải đề toán, kiếm mười lượng bạc thưởng đã là chuyện nắm chắc, nếu hắn có kiên nhẫn vẫn luôn ở cửa biệt viện giải đề, chậm rãi cũng có cơ hội làm đúng hai mươi đạo đề.
Chỉ giải 20 đạo đề thì hắn có tin tưởng, 30 đạo đề liền không được.
Thôi béo kinh ngạc chính là Trình Khanh, rõ ràng mấy ngày trước ở thư viện chỉ thi được thứ hạng 97, cao hơn hắn năm thứ hạng, sao vừa đến hội Văn, Trình Khanh lại lợi hại như vậy?
Việc này cũng quá kỳ cục, giữa bằng hữu chênh lệch quá lớn, hắn sẽ có áp lực.
Thôi béo buồn bực, Trình Khanh lại cao hứng.
Quản sự đã sai người đưa bạc thưởng đến, một trăm lượng bạc đặt ở trên khay vải đỏ, ánh đèn chiếu vào, ánh sáng rất là khả quan.
“Nếu Trình Khanh công tử mang theo không tiện, có thể đổi thành ngân phiếu.”
Trình Khanh gật đầu, “Như thế là tốt nhất.”
Quản sự cười mời Trình Khanh đi vào, Trình Khanh lại nhớ tới đèn lồng.
“Dựa theo quy định, ta có phải có thể chọn mười chiếc đèn lồng hay không?”
“Đèn lồng chúng tôi trước sẽ bảo quản, đợi công tử tham gia xong hội Văn có thể sai người tới lĩnh ——”
Trình Khanh xua xua tay, “Không cần, hiện tại liền có thể giao cho tùy tùng của ta.”
Trình Khanh lệnh cho Tư Nghiên bảo quản bạc thưởng, lệnh Tư Mặc bảo quản đèn lồng, mười chiếc đèn lồng thật không dễ cầm, Trình Khanh cũng không cần nhiều như vậy, chỉ chọn ra năm chiếc mà nàng cho rằng là đẹp nhất, còn thừa…… Trình Khanh nhìn nhìn bốn phía, tỏ vẻ nguyện ý bán đi.
“Cái gì?!”
“Bán đèn lồng hội Văn……”
“Thật là chưa từng nghe thấy!”
Tươi cười trên mặt quản sự biến cứng đờ.
Thắng được đèn lồng hội Văn là một loại vinh dự, có thể thắng mười chiếc đủ để kiêu ngạo, Trình Khanh lại muốn bán đèn lồng đi?
Du Tam đã hoàn toàn không có tâm tư làm bài, ném bút một cái liền mở miệng ra chế nhạo:
“Trình Khanh, ngươi thật là nghèo điên rồi, có một trăm lượng bạc thưởng còn chưa đủ, lòng tham đến tận đây, ngay cả đèn lồng thắng được cũng phải bán đi, ngươi đầy hơi tiền như vậy lại vẫn muốn đi đến trước mặt Thẩm tông sư bộc lộ quan điểm, ta thật xấu hổ khi làm bạn với ngươi!”
Trình Khuê cũng nhíu mày.
Bại bởi Trình Khanh liền thôi, sau khi Trình Khanh thắng lại có thể biểu hiện không phóng khoáng như vậy.
Muốn ngăn lại hay không?
Nếu hắn phản đối, Trình Khanh chỉ sợ sẽ làm trầm trọng thêm.
Nhưng không phản đối, cứ nhìn Trình Khanh ném mặt mũi Trình thị như vậy sao……
Nhìn mọi người nghị luận sôi nổi, Tư Nghiên và Tư Mặc đều thật sốt ruột. Ai, Trình Khanh thiếu gia giải được 30 đạo đề bọn họ thật là cao hứng, còn cảm thấy đi theo Trình Khanh nói không chừng thật sự rất có tiền đồ.
Nhưng Trình Khanh thiếu gia lại làm chuyện gì nha!
Thật sự thiếu tiền thành như vậy sao?
Ngũ lão gia sao có thể nhìn Trình Khanh thiếu gia gặp cảnh khốn và chịu khổ, không có bạc để tiêu, Ngũ lão gia khẳng định sẽ trộm trợ cấp.
Huống chi Trình Khanh thiếu gia vừa mới thắng trăm lượng bạc thưởng, hà tất đi tham tiền bán đèn lồng.
Dù cho thật sự muốn bán, có thể dặn dò bọn họ trộm bán, trước mặt mọi người làm như vậy quá không sáng suốt.
Hai gã sai vặt đều cảm thấy Trình Khanh bị mê đầu, huống chi là người khác.
Hà Uyển ngẩng đầu nhìn Hà lão viên ngoại, cái này kêu là sẽ không nhìn lầm người?
Tính, vẫn không cần kích thích ông nội, Hà Uyển gắt gao nhắm miệng, như vậy cũng tốt, biểu hiện của Trình Khanh sẽ làm ông nội nàng đánh mất ý tưởng lung tung rối loạn.
Hà lão viên ngoại nhíu mày.
Bán đèn lồng hay không không sao cả, Trình Khanh không giống người vụng như vậy nha.
Tư Mặc đánh bạo bổ sung lại cho Trình Khanh, “Khanh thiếu gia, ngài sợ chúng tiểu nhân không đem được đèn lồng về nhà sao? Tiểu nhân tạ thiếu gia săn sóc, tiểu nhân và Tư Nghiên nhất định sẽ mang đèn lồng hoàn hảo không tổn hao gì về nhà!”
Trình Khanh lắc đầu, “Không, chỉ để lại năm chiếc, dư lại đều bán đi!”
Du Tam cười nhạo, Trình Khuê rốt cuộc là không nhịn được, “Trình Khanh, nếu ngươi thiếu tiền ——”
“Thật là kỳ quái, các ngươi đêm nay mỗi người đều quan tâm ta có phải thiếu bạc hay không, nhà ta thật là nghèo túng, nhưng vừa mới thắng trăm lượng bạc thưởng, ta tạm thời thật đúng là không thiếu bạc. Bán đèn lồng rất kỳ quái sao, chẳng lẽ hội Văn còn có quy định thắng đèn lồng không được chuyển tặng bán trao tay sao?”
Trình Khanh đánh gãy Trình Khuê nói.
Trình Khuê người này còn không ngay thẳng bằng tên Du Tam hỗn trướng kia, Trình Khanh thực không thích, tự nhiên sẽ không để Trình Khuê lấy nàng làm đá kê chân biểu hiện hào phóng.
“Chuyển tặng đương nhiên có thể, đưa bạn bè, đưa người nhà, vừa phong nhã lại có ý nghĩa, nhưng bán trao tay…… Ha hả, chưa bao giờ nghe qua có người làm như vậy!”
Thư sinh nghèo cũng muốn mặt mũi.
Không cần mặt mũi chỉ có một mình Trình Khanh!
Hà lão viên ngoại không đành lòng nhìn Trình Khanh chịu người chế nhạo, đi ra khỏi đám người:
“Trình tiểu lang, nếu ngươi gặp phải cái gì khó xử, không tiện nói với người khác, có thể nói với lão phu.”
“Hà lão trượng ngài cũng tới!”
Không giống với Du Tam và Trình Khuê, hai kẻ này nói phải cho nàng bạc là nhục nhã chế nhạo nàng, mà Hà lão viên ngoại lại là người chân chính nhiệt tâm, Trình Khanh tương đối tôn trọng đối phương.
Nàng vốn đang định tiếp tục kích động cảm xúc của đám người, nhưng Hà lão viên ngoại ra mặt, Trình Khanh chuyển biến tốt liền thu:
“Cảm ơn lão trượng quan tâm, Trình Khanh vẫn chưa gặp phải khó xử gì, mười chiếc đèn lồng cháu mang về nhà thì quá nhiều, để tại nơi đó không có người thưởng thức chẳng phải là lãng phí sao? Cháu nghĩ không bằng bán một nửa, vừa có thể làm càng nhiều người cảm thụ không khí hội Văn, cũng có thể giúp quyên tặng nhiều hơn cho từ ấu đường, như vậy đẹp cả đôi đàng, không biết vì sao tất cả mọi người đều phản đối……”
Hà lão viên ngoại ngây ngẩn cả người.
Thôi béo hung hăng cấu đùi một chút.
Hóa ra là như thế này!
Trình Khuê thất thanh: “Ngươi muốn bán đèn lồng đi, đổi lấy bạc quyên tặng cho từ ấu đường?”
Vẻ mặt Trình Khanh chính sắc, “Đúng vậy, ta biết bạc mỗi năm hội Văn thu được đều sẽ quyên góp cho từ ấu đường, ta tuy rằng không có bao nhiêu của cải, cũng nguyện tẫn một chút sức lực non nớt, dù chỉ giúp bọn nhỏ trong từ ấu đường có thể nhiều thêm một kiện quần áo mùa đông cũng tốt, năm chiếc đèn lồng giữ lại ta muốn mang về nhà đưa tặng thân nhân, năm chiếc đèn lồng thừa ra ta muốn thử xem có thể đương trường bán đi hay không…… ngoại trừ bán đèn lồng đổi lấy tiền, ta cũng nguyện ý lấy ra một nửa từ trong 100 lượng bạc thưởng, quyên tặng cho từ ấu đường.”
Từ ấu đường ở Đại Ngụy cũng giống như cô nhi viện, viện phúc lợi ở xã hội hiện đại.
Do triều đình thành lập, thu lưu cô nhi, nuôi nấng bọn họ lớn lên.