Phí lời cãi cọ vô dụng, nàng nâng cao thành tích lên, người như Du Tam tự nhiên sẽ không dám nói nhiều.
Nàng cũng đã từng là học bá, tới triều Đại Ngụy này học tứ thư ngũ kinh từ đầu khẳng định cần một quá trình.
Trình Khanh muốn rời đi, Du Tam ngăn nàng lại: .
“Trình Khanh, nghe nói ngươi muốn đi hội văn trung thu?”
Trình Khanh quay lại, “Ta có đi hội văn trung thu hay không có quan hệ gì với ngươi? Du Tam, ngươi quản cũng quá nhiều rồi đấy, hội Văn cũng không phải là nhà ngươi tổ chức, người đọc sách trên toàn bộ huyện Nam Nghi này nếu muốn đi đều có thể đi!”
Du Tam ôm cánh tay cười:
“Người khác đều có thể đi, về phần ngươi sao, ta khuyên ngươi suy xét cho rõ ràng, dù sao ta ở trên người của ngươi chưa thấy được vài phần văn tài, con trai của phạm quan không cần làm bẩn văn phong thanh chính của hội văn trung thu.”
Văn phong thanh chính chó má, nói là mỗi người đọc sách đều ăn sương uống gió không hỏi chuyện thế tục, nếu không phải vì nổi danh lấy chỗ tốt, sao hội văn trung thu mỗi năm lại có nhiều người đi như vậy?
Ý tứ của Du Tam là nàng không xứng đi hội Văn, Trình Khanh cười cười, trầm khuôn mặt rời đi.
Các học sinh xem bảng cũng không nói chuyện.
Tất cả mọi người cố nhiên là không muốn cùng Trình Khanh kết giao quá sâu, nhưng Du Hiển này cũng quá hùng hổ doạ người.
Thường xuyên tìm Trình Khanh gây phiền toái không nói, ngay cả hội văn trung thu, mời người đọc sách toàn huyện tham gia cũng không nghĩ cho Trình Khanh đi.
Công tử tri phủ Du Hiển này so với nhi tử của hoàng đế còn bá đạo hơn, tất cả mọi người ngoài miệng chưa nói gì, trong lòng cũng thấy phản cảm.
Trình Khuê lúc ấy không có mặt, từ trong miệng người khác nghe nói việc này cũng cảm thấy Du Tam kiêu ngạo quá mức:
“Hắn muốn đi thì cứ để hắn đi, chính mình trong bụng không có mực nước, ở trên hội Văn cũng vô pháp nổi danh, A Hiển, ngươi cần gì phải mở miệng công kích, tự dưng lại khiến cho các đồng môn phản cảm.”
Du Tam cười lạnh:
“Ta sao không muốn hắn đi? Ta chính là sợ tên tiểu tử kia hèn nhát không dám đi.”
Không đi hội Văn?
Vậy sao có trò hay để xem.
Một tháng này, Trình Khanh nơi chốn đối nghịch cùng hắn, Du Tam nhẫn nại cũng tới giới hạn, một lòng chỉ nghĩ tìm cơ hội đuổi Trình Khanh ra khỏi thư viện.
Thư viện Nam Nghi là của Trình gia, Trình Ngũ lão gia chiếu cố Trình Khanh, Du Tam không tìm được cơ hội xuống tay.
Như vậy rời khỏi thư viện, hội văn trung thu sẽ có rất nhiều quan viên thân sĩ tham gia, Trình Khanh lại ném thể diện của Trình thị, sắc mặt Trình Ngũ lão gia hẳn sẽ thực xuất sắc đi!
—— khi đó, Trình Ngũ lão gia cũng che chở cho Trình Khanh sao?
“267 người, Trình Khanh xếp thứ 97.”
Trình Ngũ lão gia phảng phất nhàn thoại việc nhà, thê tử Lý thị nhẹ nhàng trừng hắn một cái, “Lão gia có gì bất mãn? Khanh ca nhi hơn bốn tháng trước vừa mới học tứ thư ngũ kinh, người thi vào thư viện cùng hắn đều ít nhất cũng đã đi học hai ba năm!”
Thời đại này tỷ lệ phổ cập văn hóa không cao, chín năm giáo dục bắt buộc giống đời sau là nằm mơ cũng không dám tưởng, người thất học khắp nơi đều có, bá tánh bình thường có thể đọc sách biết chữ đã là rất ít, đại đa số mọi người sống đến cuối đời ngay cả một chữ cũng không biết.
Thư viện Nam Nghi thu học sinh há chỉ là biết chữ? Nếu không có cơ sở nhất định về tứ thư ngũ kinh, cũng không có khả năng trúng tuyển vào thư viện.
Phàm là người trúng tuyển thư viện, thành thành thật thật đọc sách hai ba năm khảo được tú tài là vấn đề không lớn. Về phần có thể trúng cử nhân hay không, ngoại trừ thư viện giảng bài, cũng phải nhìn sự cần cù và thiên phú của chính mình.
Trình Khanh so với đám người trẻ tuổi kia, lớp Đinh có 267 người, Trình Khanh lần đầu tiên thi tháng đã xếp hạng 97, lại suy xét đến thời gian Trình Khanh học tập mới ngắn ngủn mấy tháng, Lý thị cảm thấy thành tích của Trình Khanh thật không tồi!
Sợ trượng phu sẽ bởi vậy mà xem nhẹ Trình Khanh, Lý thị lại thêm một câu:
“Lão gia cứ đợi lần thi tháng sau xem, Khanh ca nhi khẳng định sẽ còn tiến bộ, khả năng đứa nhỏ này không có thiên tư như Mạnh Hoài Cẩn, nhưng hắn ngay cả ngày nghỉ sách cũng không có rời tay, tương lai chưa chắc không bằng Mạnh Hoài Cẩn.”
Ngũ lão gia bất đắc dĩ.
“Ta cũng chưa nói hắn không được……”
Hắn mới nói một câu, Lý thị liền đã có vô số lời phản bác hắn, người ngoài nếu không biết, còn tưởng rằng Trình Khanh là cháu ruột của Lý thị!
Nhưng hài tử kia cũng thật là thực nhận người thích.
Trình Ngũ lão gia hiện tại thật sự hy vọng triều đình mau chóng xử lý án tham ô bạc cứu tế, bào đệ ở kinh thành cũng nên dụng tâm giúp Trình Tri Viễn sạch sẽ thoát ra khỏi án tử.
Người tuy rằng đã chết, không cứu được trở về, ít nhất cũng lưu được thanh danh.
Loại ý tưởng này của Trình Ngũ lão gia ngay từ đầu là xuất phát vì lợi ích trong tộc, vì suy xét cho thanh danh của Trình thị Nam Nghi, vì suy nghĩ cho bào đệ ở kinh thành, hiện tại lại nhiều thêm một lý do —— con của phạm quan không thể tham gia khoa khảo, tội danh trên người Trình Tri Viễn không được rửa sạch, hài tử Trình Khanh kia sẽ bị chậm trễ!
Vậy thật sự rất đáng tiếc.
Ngũ lão gia suy nghĩ một lát, vẫn đi thư phòng viết một phong thơ, làm người đưa đi kinh thành.
“Nhất định phải thân thủ giao cho Lục lão gia.”
……
Trình Khanh thi được hạng 97 lớp Đinh.
Trình Khuê hạng 19 lớp Ất.
Thành tích của hai người hiện ra đó, người có mắt đều nhìn ra được, Chu ma ma vừa nghe tin tức này liền biết lão phu nhân sẽ cao hứng.
Quả nhiên, lão phu nhân nghe xong tin tức này, liền phái người gọi Hoàng thị tức phụ tam nhi tới:
“Khuê ca ngay cả ngày nghỉ cũng không trở về nhà, một lòng một dạ nhốt ở thư viện khổ đọc, tinh lực của hắn đều dùng ở trên khoa khảo, ngươi là thẩm thẩm cũng nên quan tâm việc ăn, mặc, ở, đi lại của hắn.”
Hoàng thị vội vàng biện giải, “Biết Khuê ca nghỉ không trở về, con dâu đã lệnh người đưa quần áo mới qua, mấy ngày nữa là hội văn trung thu, Khuê ca khẳng định sẽ tham gia, lại cho hắn thêm một trăm lượng bạc, nếu mẫu thân cảm thấy không đủ, con dâu sẽ sai người đưa thêm!”
Hội văn trung thu mỗi năm một lần là việc trọng đại ở Nam Nghi, người đọc sách hiện mới nổi danh kết giao nhân mạch không nói, Trình Khuê đã 16 tuổi, nhị phòng vì để hắn chuyên tâm khoa khảo vẫn chưa nghị thân cho hắn, nhưng nếu thực sự có việc hôn nhân tốt, nhị phòng cũng sẽ không cự tuyệt.
Một thiếu niên ưu tú hay không, ngoài trừ xem chức quan của phụ thân, chỉnh thể thế lực của gia tộc, cũng phải nhìn phong nghi của chính thiếu niên đó.
Hội văn trung thu chính là trường hợp tốt nhất, Hoàng thị biết mẹ chồng yêu thương Trình Khuê, tự nhiên sẽ chuẩn bị cẩn thận những việc này thay cho Trình Khuê.
Cũng chỉ là dùng bạc công, Hoàng thị thật không đau lòng.
Chu lão phu nhân miễn cưỡng tính vừa lòng, Hoàng thị chỉ nói quần áo mới và bạc, lão phu nhân lên tiếng bảo phòng bếp mỗi ngày hầm một chung canh bổ dưỡng đưa đi thư viện.
“Nhất định phải nhìn Khuê ca uống sạch, thân mình suy sụp, khát vọng khoa khảo của hắn sao thực hiện được?”
“Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu toàn.”
Hoàng thị cung kính nghe xong, tự đi an bài, chính phòng chỉ còn lại có hai người Chu ma ma và Chu lão phu nhân, lão phu nhân tươi cười ý vị thâm trường: “Lại sắp đến hội văn trung thu, Khuê ca muốn tham gia hội Văn, ta thấy tên tiểu nghiệp chướng kia hơn phân nửa cũng muốn tham gia náo nhiệt.”
Chu ma ma cười theo, “Hắn sao có thể đánh đồng cùng Khuê thiếu gia, lão phu nhân nếu không mừng, không bằng ——”
Lão phu nhân giơ tay ngăn lại: “Hội văn trung thu có quá nhiều người chú ý, lão thất phu ngũ phòng kia gian xảo như trộm, không cần động thủ với tên tiểu nghiệp chướng kia làm cái gì, để hắn đi, xem hắn sẽ nhận được nhiều chế nhạo hay là nhiều khen ngợi!”