Trình Khanh không có khó chịu, Trình Tri Viễn năm đó tùy hứng rời khỏi Nam Nghi, từ bỏ tiếp tục khảo tiến sĩ, phí thời gian nhiều năm để làm đến tri huyện thất phẩm, mấy năm nay vốn cũng chưa sáng tạo ích lợi gì cho Trình thị Nam Nghi, Trình thị Nam Nghi dựa vào cái gì mà đánh bạc hết thảy vì Trình Tri Viễn?
Trình Khanh chính là cũng đủ thanh tỉnh, mới tưởng nói triệt một phen cùng Trình Ngũ lão gia.
Nàng không sợ Trình thị cảm thấy phải trả giá quá lớn mà bỏ dở lật lại bản án cho Trình Tri Viễn, mà là sợ Trình Lục lão gia ở kinh thành sau khi thấy lật lại bản án vô vọng, dứt khoát đại nghĩa diệt thân chính mình cũng dẫm Trình Tri Viễn một chân.
Như vậy, Trình Tri Viễn mới thật sự xong rồi, nếu triều đình cho rằng hắn là phạm quan tham ô bạc cứu nạn, nói không chừng Trình thị sẽ dứt khoát trục xuất Trình Tri Viễn ra khỏi tông tộc……như vậy Trình Khanh sẽ gặp phải khó khăn như xuống địa ngục!
Trình Ngũ lão gia nhìn Trình Khanh, “Cháu nhưng thật ra có thể phân rõ nặng nhẹ.”
Trình Khanh cười cười, “Lục thúc gia mới là hy vọng của gia tộc, là trụ cột chân chính, vững vàng của Trình thị Nam Nghi, có lục thúc gia ở đây, con cháu Trình thị vào triều làm quan mới có người chiếu ứng, thư viện Nam Nghi mới thuộc về Trình thị, hết thảy lúc này nên lấy lục thúc gia làm trọng, điểm đạo lý này cháu vẫn hiểu.”
Trình Ngũ lão gia cảm khái thật lâu.
Lời này của Trình Khanh nói đến tâm khảm của Ngũ lão gia, trưởng bối thường thích nhìn thấy con cháu trong tộc có cái nhìn đại cục, sẽ lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, không có Trình thị Nam Nghi, con cháu Trình thị làm quan trong triều cũng gian nan.
Một tiểu lang mười ba tuổi đã hiểu chuyện như vậy, một đám người lớn nhị phòng lại cố tình không hiểu.
Ân oán thời trẻ theo cái c.h.ế.t của Trình Tri Viễn đúng là một cơ hội tốt để hóa giải, nhưng phụ nhân Chu thị kia lại hẹp hòi nông cạn, còn muốn đoạn tiền đồ của Trình Khanh, thật là ứng với câu ngạn ngữ ‘tóc dài não ngắn’!
Trình Ngũ lão gia nhất thời cảm thấy chính mình đòi Chu thị bồi thường giống như quá ít, Trình Khanh là hạt giống tốt đáng giá bồi dưỡng.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ hiền từ, cổ vũ Trình Khanh nói tiếp:
“Nếu người nọ là người thiên tử kiêng kị thì sao?”
Người thiên tử kiêng kị?
Vậy phiền toái lớn.
Nụ cười trên mặt Trình Khanh dần dần biến thành khổ sở:
“Người mà ngay cả Thiên tử cũng kiêng kị, Trình thị sao có thể đi trêu chọc vào? Thân là con cái, không giúp phụ thân giải oan là bất hiếu, thân là con dân Đại Ngụy, về lý nên vì thiên tử phân ưu, nếu thực sự có người khiến ngay cả thiên tử cũng phải kiêng kị cản trở vụ án này, cháu nguyện làm một thanh gươm, vì thiên tử mà đấu tranh anh dũng! Đương nhiên, ở trước khi va chạm với nhân vật lớn kia, cháu sẽ tự xin ra khỏi tộc, tuyệt đối không liên lụy đến Trình thị Nam Nghi!”
Sắc mặt Trình Ngũ lão gia cứng đờ.
Đây là không tiếc hết thảy quyết tâm phải vì Trình Tri Viễn lật lại bản án, ai chống đỡ ở phía trước, người đó liền bị Trình Khanh coi là địch nhân!
Không nói đến việc Trình Khanh có làm được hay không, đã rất có lòng.
Như vậy xem ra, tính nết lại có vài phần tương tự cùng Trình Tri Viễn.
Trình Ngũ lão gia lắc đầu: “Cháu nha, thật là thiếu niên nghĩa khí, thiên tử và thần dân cách nhau ngàn ngàn vạn vạn, không phải ai cũng có tư cách bày tỏ lòng trung thành với thiên tử, nếu cháu không thể đứng ở trên Kim Loan Điện, thiên tử đâu có nhận ra được cháu là ai?”
“Thúc gia, kia ——”
Cho nên, thật là một loại tình huống cuối cùng, án tử này liên lụy đến người mà ngay cả thiên tử cũng phải kiêng kị?
Trình Khanh còn định hỏi cụ thể, Trình Ngũ lão gia lại bưng trà tiễn khách: “Ta mệt mỏi, cháu đi về trước đi, sự tình trên triều đình không phải chuyện mà cháu có thể nhúng tay, nếu vụ án này có tiến triển mới ta sẽ nói cho cháu, hiện tại việc cháu nên làm chính là chuyên tâm học hành!”
Trình Khanh không cam lòng cũng chỉ có thể rời đi.
Trình Ngũ lão gia đã cự tuyệt lại nói chuyện với nhau, nàng cũng không hỏi ra được tin tức hữu dụng gì từ trong miệng đối phương, không, Trình Ngũ lão gia rõ ràng lại cái gì cũng giống như đã nói ra, khi Trình Khanh mang theo đại nương tử rời khỏi ngũ phòng bộ dáng như suy tư gì.
Là ai, khiến thiên tử kiêng kị, gác lại điều tra vụ án này?
Trình Lục lão gia lại là lập trường gì……
Đại nương tử kỳ quái, “Tiểu lang, đệ thi đậu thư viện, sao còn không cao hứng?”
Trình Khanh áp xuống bực bội trong lòng, xoay gương mặt tươi cười, “Ai nói đệ không cao hứng, chúng ta mau về nhà đi, chờ thấy mẫu thân, đệ còn có một tin tức tốt muốn tuyên bố!”
Đại nương tử một đường dò hỏi, nhưng Trình Khanh không nói, chọc cho đại nương tử thực vô cùng tò mò.
……
Trình Khanh tự dưng nhận được một chiếc tiểu điền trang thật cao hứng, nhị phòng bên kia, Chu lão phu nhân lại rất không cao hứng.
Từ sau mấy ngày trước Lý thị ngũ phòng tới một chuyến, khí áp trong viện của Chu lão phu nhân liền rất thấp, lão phu nhân luôn luôn thích chăm sóc hoa cỏ lại cắt hỏng mất mấy bồn hoa, người hầu hạ bên người đều gặp tao ương, mỗi người đều kẹp chặt cái đuôi đi đường, rất sợ chọc lão phu nhân bực.
Ngay cả Chu ma ma ngày thường được lão phu nhân tin dùng nhất cũng……
Lão phu nhân trước mặt mọi người giáo huấn Chu ma ma không nói, còn phạt một năm tiền lương của Chu ma ma.
Một ngày này, nghe nói thư viện Nam Nghi yết bảng, tên của Trình Khanh nằm trong đó, Chu lão phu nhân cũng không khỏi cười lạnh:
“Lão thất phu ngũ phòng kia, từ khi nào lại quan tâm đến tộc nhân như vậy, vì một tên nghiệp chướng ngay cả tú tài cũng không phải tới đánh thể diện của ta, tốt, thật sự tốt!”
Chu lão phu nhân không tin ngũ phòng có hảo tâm nâng đỡ một nhà Trình Khanh, cho rằng ngũ phòng đây là lấy cớ, cố ý chèn ép nhị phòng.
Sinh sôi từ trong tay nàng đào đi một ngàn lượng bạc, nói nàng làm tổ mẫu của người lại không hiền từ, vốn nên trợ cấp một nhà Trình Khanh, vân vân…… Phi, tiểu nghiệp chướng kia mà cũng xứng tiêu bạc của nhị phòng?
Của hồi môn của Chu lão phu nhân vốn không phong phú, nhưng sau khi gả cho Trình nhị lão gia làm tục huyền cái bụng lại rất tranh đua, sinh hai nam một nữ, chậm rãi liền giành được sự thiên vị của Trình nhị lão gia, Trình nhị lão gia sinh thời vẫn luôn để nàng quản lý nội trợ.
Trình nhị lão gia tráng niên c.h.ế.t bệnh, Trình Tri Viễn muốn phân gia, gia sản của nhị phòng liền dừng toàn bộ ở trong tay Chu lão phu nhân, bà đương nhiên không thiếu bạc.
Một ngàn lượng bạc không nhiều lắm, nhưng kêu Chu lão phu nhân móc ra để cho một nhà Trình Khanh bà liền cực kỳ đau lòng, Lý thị lời trong lời ngoài gõ, càng khiến Chu lão phu nhân nghẹn khuất.
Trình Khanh tính là cái gì, vừa mới khảo nhập được vào thư viện Nam Nghi mà thôi.
Con trai ruột của Chu lão phu nhân ở bên ngoài làm tri châu, cháu trai ruột năm mười lăm đã trúng tú tài, nếu ngũ phòng muốn bồi dưỡng con cháu Trình thị, cũng nên chọn Trình Khuê!
Số tiền này là bồi thường cho Trình Khanh, bà phải lấy từ túi riêng, tự nhiên không thể tuyên dương ra bên ngoài.
Mất trắng một ngàn lượng bạc còn không kiếm được chỗ tốt, trong lòng Chu lão phu nhân bất bình khó chịu, bà cũng đã qua tuổi năm mươi, tức giận liền ngã bệnh.