Mộng đẹp của Thôi Ngạn một chút liền tỉnh hơn phân nửa.
Còn hơn một nửa, là lại qua mấy ngày, kết quả thi tháng ra tới, mới hoàn toàn bị đánh tỉnh.
Lớp Ất có 126 học sinh, mỗi người đều không dễ khinh thường.
Giống như Trình Khuê, hàng năm có thể khảo trong vòng hai mươi thứ hạng đầu lớp Ất, phát huy tốt còn thường thường có thể xâm nhập trong vòng mười người đứng đầu.
Giống Du Tam, năm trước sau khi lên lớp, ngay từ đầu cũng chỉ có thể khảo thứ bảy tám chục. Tình huống năm nay tốt hơn không ít, lần này, Du Tam thậm chí khảo vào trong 30 người đứng đầu.
Trình Khanh vì không để làm hỏng tên tuổi tiểu tam nguyên, tới lớp Ất liền không lơi lỏng qua, cũng có thể bảo đảm chính mình không ra khỏi mười thứ hạng đầu.
Thôi Ngạn bị Trình Khanh ảnh hưởng, ở trên việc học thực cần cù, hắn so với Du Tam bò vào trong 30 người đứng đầu sớm hơn—— đó là chuyện tháng trước, thành tích tháng bảy vừa ra tới, Thôi Ngạn trợn tròn mắt.
Hắn đã rớt ra khỏi 50 người đứng đầu!
—— hắn cũng không có làm chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa gì, chỉ ngẫu nhiên khi đang học thì thất thần, suy nghĩ sinh ý nước hoa.
Thôi Ngạn bị thành tích thi tháng vả mặt thảm.
Trình Khanh cười đến đồ ăn trong miệng đều phun.
Thôi Ngạn thật là người thông minh, sau mê mang ngắn ngủi rất nhanh liền thanh tỉnh, không hề chấp nhất muốn đi mở rộng quy mô làm ăn, học cách làm của Trình Khanh: kiếm được bao nhiêu đều tùy duyên đi!
Thôi Ngạn có thể tỉnh nhanh như vậy, một phần do hắn thông minh, cũng do hắn lớn lên từ trong gia đình thương nhân giàu có.
Hắn vốn cũng không mê luyến bạc, mà là vui sướng khi kiếm tiền.
Một khi phát hiện vui sướng này xung đột cùng việc học, Thôi Ngạn lập tức dừng cương trước bờ vực.
Nhưng đại tỷ Trình Tuệ của Trình Khanh, lớn đến năm mười chín tuổi, lần đầu tiên yêu đương —— Tề Duyên Tùng không tính.
Trình Khanh đã biểu đạt thái độ phản đối, Trình Tuệ lại không dễ dàng thu tay như vậy.
Đảo mắt lại là mười lăm tháng tám, liên tục ba năm, hội Văn trung thu Nam Nghi đều cử hành ở biệt uyển của lão Thương Thư, lão Thượng Thư khẳng khái, tài trợ rất nhiều kinh phí.
Hóa ra khi không có tư cách đi hội Văn, thì lại rất muốn đi.
Hiện giờ tùy ý ra vào không cần giao phí, cảm giác của Trình Khanh đối với hội Văn liền rất bình thường.
Thôi Ngạn cũng vậy.
Năm thứ nhất dựa vào giải đề tiến vào hội Văn, cảm thấy thập phần kích động.
Hiện giờ hắn cũng là tú tài, tùy tiện đi vào cũng không có người cản hắn, ngược lại không có cảm giác kích động.
Nhưng Trình Khanh lại không thể không đi.
Hội Văn là nơi giao tế quan trọng, Mạnh Hoài Cẩn ‘ ánh sáng Nam Nghi ’ đã đi kinh thành, Trình Khanh tiểu tam nguyên lại không đi, hội Văn trung thu chẳng phải là sẽ ảm đạm đi rất nhiều sao?
Hội Văn năm nay, đã không thấy được Thẩm Học Đạo.
Học Đạo một tỉnh chỉ nhậm chức ba năm, sau khi đủ thời gian, Thẩm Học Đạo liền được điều đi nhậm chức.
Đại Ngụy rất nhiều quan chức đều là ba năm lưu chuyển một lần, ví như Lý tri huyện, chỉ còn mấy tháng, cũng phải đi nơi khác nhậm chức.
Trong lúc Lý tri huyện ở Nam Nghi nhậm chức, trong huyện không phát sinh sự kiện xấu gì lớn, Nam Nghi học tập cường thịnh, mỗi năm trong huyện đều có nhiều tú tài hơn nơi khác, cũng được tính là chiến tích của Lý tri huyện.
Lý tri huyện bị điều nhiệm, Du tri phủ đại khái cũng sẽ không ở lâu.
Trình Khanh ở hội Văn nghe bát quái, gặp được Hà lão viên ngoại.
Lão gia tử năm nay là một mình tới, Hà Uyển không đi theo.
Hà lão viên ngoại nửa lo nửa mừng, nói cho nàng, Hà Uyển không có tới là bởi vì mang theo người đi phủ thành nói chuyện làm ăn, trung thu cũng không kịp trở về Nam Nghi.
Hà tiểu thư lợi hại ha, Trình Khanh định nói bội phục, Hà lão viên ngoại đã kéo nàng đến một bên:
"Tiểu lang, cháu có biết ngũ thúc của cháu làm sao không, mấy ngày trước, người Phủ Nội Vụ tới Tuyên Đô phủ, muốn chọn sa tanh cung cấp cho nội cung, lão phu thấy Trình Ngũ lão gia cố ý tham tuyển. Việc này không giống với lúc trước mấy nhà chúng ta đã bàn bạc tốt, sự tình thương gia Uông bố là vết xe đổ, Uông gia trước kia rất phong cảnh, hiện giờ rơi vào kết cục gì? "
Bán cho hoàng gia nào có dễ làm như vậy.
Trình Ngũ lão gia trước đây cũng giống Hà lão viên ngoại, đối với phủ nội vụ trốn rất xa. Người ngoài không biết sâu cạn, nhưng láng giềng cũ như Hà lão viên ngoại, tự nhiên hiểu được. Nguyên nhân chính là vì hiểu được, Hà lão viên ngoại mới kỳ quái, Trình Ngũ lão gia đây là uống lộn thuốc sao, sao chủ động chạy tới làm buôn bán cùng Phủ Nội Vụ.
Trình Ngũ lão gia làm như vậy, xuất phát từ mục đích gì?
Có phải có chuyện gì, Trình Ngũ lão gia đã biết, chính mình còn không biết không?
Trình Khanh trong lòng lộp bộp một chút.
Hà lão viên ngoại không biết nguyên nhân Trình Dung chết, tự nhiên sẽ không liên hệ hai việc ở bên nhau.
Nhưng Trình Khanh biết!
Phủ Nội Vụ là mua sắm cho hoàng cung.
Trình Khanh rất khó thuyết phục chính mình tin tưởng, Ngũ lão gia chỉ đơn thuần là muốn kiếm tiền.
Ngũ lão gia muốn làm cái gì!
Chuyện này rốt cuộc có ổn hay không?
Trong lòng Trình Khanh lo lắng, trên mặt lại giả vờ không có việc gì, đáp ứng thế Hà lão viên ngoại truyền lời hỏi Ngũ lão gia một câu.
Hà lão viên ngoại cũng liền bỏ qua việc này không đề cập tới nữa, một đám người vô cùng náo nhiệt đi tới bên này, Hà lão viên ngoại thăm dò vừa thấy: "Di, sao lại là Kỷ lão Thượng Thư, ông ấy hai ba năm nay chưa từng ra gặp khách lạ, không nghĩ tới năm nay lại lộ diện ở hội Văn."
Kỷ lão Thượng Thư đã về hưu.
Nhưng đã ở trong quan trường chìm nổi vài thập niên, Kỷ lão Thượng Thư tới mọi người đương nhiên muốn khách khí nói chuyện.
Trình Khanh liếc mắt một cái nhìn lại, liền thấy được Kỷ Hạo.
Lão Thượng Thư qua tuổi cổ lai hi muốn tới hội Văn tham gia náo nhiệt, tự nhiên là vì lót đường cho cháu trai Kỷ Hạo.
Hà lão viên ngoại lại hiểu lầm, có chút buồn bực hỏi Trình Khanh, "người đọc sách nhiệt tình đối với Kỷ lão Thượng Thư, là muốn làm cháu rể của lão Thượng Thư, Kỷ phủ có vài vị tiểu thư vẫn còn ở trong khuê phòng…… Tiểu lang cũng muốn tiến lên nịnh hót lão Thượng Thư sao?"
Nếu nàng dám nói cảm thấy hứng thú với các tiểu nương tử Kỷ gia, Hà lão viên ngoại khẳng định sẽ muốn đánh nàng.
Trình Khanh lại không ngốc.
Nàng chỉ là cảm thấy hứng thú với Kỷ thiếu gia.
—— ha, Kỷ Hạo thế nhưng bỏ lại Kỷ lão Thượng Thư đi tới chỗ nàng!
Kỷ Hạo nhìn thấy Trình Khanh, liền đi tới.
Từ sau khi ở thôn trang bị Trình Khanh gặp được, Trình tiểu thư liền rốt cuộc không đi đến điền trang ở nông thôn nữa, Kỷ Hạo tự nhiên cũng không có cơ hội nhìn thấy người trong lòng.
Kỷ Hạo thật vất vả chờ tới hội Văn trung thu, quả nhiên chờ được Trình Khanh.
Kỷ lão Thượng Thư già cả mắt mờ, không thấy rõ Trình Khanh, còn hỏi người khác đó là ai.
"Là Trình Khanh, Án Đầu năm trước, trúng tiểu tam nguyên."
"Hóa ra là hắn, lão hủ đã nghe qua, được được được, người trẻ tuổi bọn họ phải nên thân cận một chút."
Lão Thượng Thư không chỉ có nói ngoài miệng, còn muốn đi đến phương hướng Trình Khanh.
Hắn vừa động, một đám người trẻ tuổi bên người hắn cũng ào ào hoạt động, tất cả mọi người đều bao quanh Trình Khanh, Kỷ Hạo vừa mới hàn huyên cùng Trình Khanh xong, còn không kịp chuyển đề tài đến trên người đại nương tử.
Trình Khanh cũng như thế, vốn định cho Kỷ Hạo một cơ hội, hỏi chuyện một nam thừa tự hai nhà là thật hay giả, nghe Kỷ Hạo giải thích một chút.
Kết quả một đám người xôn xao chạy tới như vậy, còn hỏi cái gì?
Kỷ lão Thượng Thư thập phần hòa ái, tới độ tuổi của ông, nói chuyện đã không quá cố kỵ, có cái gì đều nói thẳng, mới nói mấy câu với Trình Khanh, liền hỏi Trình Khanh đã đính hôn chưa:
"…… Lão hủ trong nhà có một cháu gái, ôn lương kính cẩn nghe theo, rất xứng với Trình tiểu lang quân."
Lão Thượng Thư, ngài lão nói thật?
Kỷ Hạo đều trợn tròn mắt.
Trình Khanh cũng có chút mắc kẹt.
Trong mắt Hà lão viên ngoại muốn phun hỏa.
Hỏa khí kia không biết là hướng về phía Kỷ lão Thượng Thư già cả mắt mờ, hay là hướng về phía Trình Khanh.