Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 18




Khó trách ba tháng một lần khảo thí nhập học cũng có nhiều người tham gia như vậy.

Khúc nhạc đệm nhỏ này làm Trình Khanh kiên định quyết tâm thi vào thư viện.

Sư huynh cử nhân lớp Giáp chỉ là ngẫu nhiên đi qua, không bao lâu lại có người dẫn đám người Trình Khanh tới một đại viện.

Trong viện bày rất nhiều bàn, trải giấy, bút mực, đây là trường thi nhập học, dưới mái hiên có một lão giả nghiêm túc, là giám khảo hôm nay.

“Tùy ý chọn một bàn, các ngươi có thời gian một nén nhang để làm.”

“Không được ồn ào, không được châu đầu ghé tai, không được gian lận!”

Giám khảo vừa dứt lời, các thí sinh liền bắt đầu đoạt vị trí.

Trình Khanh chọn vị trí gần chính mình, người thông minh có chút đầu óc sẽ chọn vị trí dưới mái hiên, giữa hè tháng sáu nóng bức, địa phương ánh mặt trời không b.ắ.n thẳng đến đương nhiên càng mát mẻ hơn.

Trình Khanh nhìn đề thi từ đầu tới đuôi một lần, trong lòng nắm chắc mới bắt đầu đáp đề.

Không tính là rất khó, đương nhiên cũng không đơn giản.

Nhưng bút lông này…… Trình Khanh cũng không phải vạn năng, nàng đời trước học không ít, nhưng không bao gồm thư pháp, loại tài nghệ tu thân dưỡng tính này không ở trong phạm vi suy xét của nàng.

Kế thừa ký ức của‘ Trình Khanh ’, viết khi không thiếu tay thiếu chân đã không tồi rồi, nàng cũng không chú ý chữ viết sẽ như thế nào, nghe nói có thể viết đẹp sẽ có ưu thế khi tham gia khoa khảo, Trình Khanh ngay cả đồng sinh cũng không phải, tương lai tự nhiên có thời gian sẽ chậm rãi luyện tập.

Hiện tại hàng đầu vẫn là thi được vào thư viện, cũng không phải mọi câu hỏi Trình Khanh đều có thể trả lời được, những câu làm được phải làm chắc chắn.

Trình Khanh đáp đề nghiêm túc, giám thị giám khảo lớn tuổi, ở hành lang nơi mặt trời không chiếu tới mơ màng sắp ngủ, liền có thí sinh ngo ngoe rục rịch.

Có người ngoái đầu đi xem bài thi của người khác, còn có người lớn mật truyền giấy cho nhau, Trình Khanh đang bị một đề làm khó, một tờ giấy từ trên trời giáng xuống, rơi ở trên bàn nàng.

Trình Khanh nhíu mày.

Giám khảo ngủ gà ngủ gật đột nhiên mở mắt!

……

Chính ngọ. (12h trưa)



Dưới chân núi thư viện có một quán rượu, Du Tam gọi một bàn rượu và thức ăn, uống cùng mấy đồng môn, đôi mắt thường thường liếc về phía thư viện.

Chu ma ma cũng không dám đi.

Thời tiết nóng như vậy, món canh hầm cho Trình Khanh đã hỏng không thể ăn, nhưng Chu ma ma phải đợi Trình Khanh khảo xong mới có thể trở về phục mệnh với Chu lão phu nhân, Chu ma ma không dám gọi rượu và đồ ăn, chỉ gọi một chén trà, liền đứng như vậy chậm rãi uống, ánh mắt bà nhìn về phía cửa thư viện so với Du Tam càng rõ ràng hơn, số lần cũng càng thường xuyên hơn.

Bà ở quán rượu không bao lâu, mọi người đều biết thân phận lai lịch của bà.

Đồng môn Du Tam thở dài: “Tên đường đệ kia của Trình Khuê không dễ chọc, khó trách các ngươi đều ăn mệt.”

Chữ “Hiếu” lớn hơn trời, nhà cao cửa rộng nhiều quy củ, con ch.ó con mèo bên người trưởng bối cũng có hai phần mặt mũi, nào có người giống như Trình Khanh, ngay cả tâm ý của tổ mẫu cũng dám cự tuyệt? Cố tình chuyện của Trình Khanh lại có nguyên nhân, trong huyện không ai nói nàng bất hiếu, ngược lại còn tán thưởng nàng có cốt khí.

Nhị phòng Trình gia cõng thanh danh không tốt, tự nhiên phải đối đãi với Trình Khanh thật cẩn thận, tựa như v.ú già này, không đợi đến khi Trình Khanh thi xong liền không dám rời đi!

Du Tam thất thần gật đầu, cửa thư viện rốt cuộc xuất hiện mấy thí sinh.

Người nhà thí sinh lập tức vây quanh lên, dò hỏi kết quả khảo thí của bọn họ, thí sinh xuống núi xoa mồ hôi:

“Đừng nói nữa, có người gian lận bị bắt, khảo thí nhập học lần này không được tính, phàm là thí sinh liên lụy đến trong đó đều phải ở lại, đợi thư viện điều tra xác nhận, không chỉ có lần này sẽ không công nhận bọn họ, về sau cũng không có tư cách thi vào thư viện Nam Nghi!” Có người gian lận bị bắt?

Du Tam và nhóm đồng môn thấy nhiều không trách, sau khi thư viện Nam Nghi xây dựng thêm không chỉ có cử nhân, ngay cả tiến sĩ cũng có người thi đậu, có thành tích dạy học ưu tú như vậy, người phủ Tuyên Đô đối với thư viện Nam Nghi xua như xua vịt, đều cho rằng có thể tiến vào thư viện Nam Nghi đọc sách là có thể thuận lợi trúng cử nhân, trúng tiến sĩ, ai cũng chen về phía thư viện.

Thí sinh cơ sở không tốt khó tránh khỏi sẽ muốn chạy lối tắt, mỗi lần đều có thể bắt được mấy kẻ gian lận, luôn có người ôm tâm lý may mắn.

Chu ma ma đầy mặt nôn nóng, tiến lên:

“Ai gian lận bị bắt, không liên lụy đến thiếu gia nhà ta chứ?”

Thí sinh rung đùi đắc ý, “Chúng ta là nhóm đầu tiên xuống núi, đều là không can hệ, dư lại ít nhiều đều có liên lụy, nếu thiếu gia nhà ngươi không xuống núi, hơn phân nửa cũng……”

Đồng môn của Du Tam buông đũa xuống.

Lần này, khảo thí nhập học có mấy chục người lên núi, chỉ có vài người xuống dưới, người liên lụy vào gian lận cũng quá nhiều đi!

Du Tam âm thầm cười nhạo, tiểu tử Trình Khanh mặt vàng kia, chẳng lẽ cũng gian lận bị bắt?

Du Tam là vui sướng khi người gặp họa, Chu ma ma thì ngay cả hộp đồ ăn cũng từ bỏ, ngăn cản thí sinh xuống núi trước muốn hỏi cho rõ ràng, thí sinh thập phần không kiên nhẫn: “Ta lại không biết thiếu gia nhà ngươi là ai, ngươi lo lắng thì chính mình lên núi hỏi thăm đi!”



“Thiếu gia nhà ta họ Trình tên Khanh ——”

“Trình Khanh?”

Sắc mặt thí sinh cổ quái, muốn nói lại thôi, ngăn đón người nhà vội vàng rời đi, lưu lại cho Chu ma ma ba chữ “không thể nói”.

Đồng môn của Du Tam cảm thấy thực sự có hứng thú:

“Đường đệ này của Trình Khuê thật có ý tứ, đi đến nơi nào cũng hô mưa gọi gió.”

Du Tam cũng có cảm giác như vậy, nếu không, hắn nhìn chằm chằm Trình Khanh như vậy làm gì, Chu ma ma lo lắng sốt ruột, trong miệng nhắc mãi “Trình Khanh thiếu gia không có khả năng gian lận”, một bên muốn lên núi đi thư viện. Du Tam ném bạc vụn lên trên bàn, “Đi, chúng ta đi theo nhìn xem, người phẩm hạnh không tốt không có tư cách làm đồng môn của chúng ta!”

Lời này có đạo lý.

Chuyện của thư viện, bọn họ cũng thực quan tâm, bình thường thư viện cũng sẽ bắt hai thí sinh gian lận để g.i.ế.c gà dọa khỉ, lần này lại đại quy mô trúng chiêu.

Du Tam vốn dĩ đã đi ra quán rượu, lại vòng vèo trở về, bắt lấy tiểu nhị quán rượu bảo hắn đi hẻm Dương Liễu huyện thành báo tin:

“Cứ nói Trình Khanh nhị phòng ở thư viện gian lận bị bắt, bảo nhà hắn tới thư viện đón người!”

Tiểu nhị cũng nhận biết Du Tam, công tử tri phủ ngày thường ra tay hào phóng, làm chân chạy cho Du Tam thiếu gia không thể thiếu chỗ tốt, có tiền thưởng để lấy, tiểu nhị liền vui vui vẻ vẻ đồng ý.

Du Tam đơn độc phân phó tiểu nhị vài câu, ngại tiểu nhị đi đường đến huyện thành quá chậm, còn cho đối phương mượn ngựa, tiểu nhị mặt xám xịt: “Tiểu nhân không biết cưỡi ngựa.”

Gia đình bá tánh bình thường nơi nào nuôi nổi ngựa, không biết cưỡi ngựa thực bình thường, Du Tam nhất thời cũng đã quên việc này.

Cuối cùng tiểu nhị ngồi thuyền đi, ngồi thuyền so với đi bộ nhanh hơn.

Du Tam và đám người Chu ma ma còn chưa có bò đến thư viện trên núi, tiểu nhị đã một đường tới hẻm Dương Liễu huyện thành, nghe được biệt viện thương gia bán vải họ Uông, liền nhảy lên bến tàu, gõ cửa sau rung vang trời.

Vừa gõ cửa vừa kêu, nói Trình Khanh gian lận bị thư viện bắt.

Bốn người Liễu thị vốn đang ở trong nhà chờ tin tức tốt, lại không ngờ sẽ nghe được tin dữ Trình Khanh gian lận bị bắt!

“Tiểu lang sao có thể gian lận được? Không có khả năng……”

Tiểu nhị trợn trắng mắt, “Ta có ý tốt tới cửa đưa tin tức, các ngươi tin hay không thì tùy, có đi thư viện tìm người bảo lãnh Trình Khanh hay không thì tự quyết định đi.”