Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 133




Không biết Mạnh Hoài Cẩn cùng Tiêu Vân Đình liên lụy có bao nhiêu sâu, nhưng Tiêu Vân Đình cho Trình Khanh cảm giác quá nguy hiểm.

Bệnh kiều rất biến thái.

Thậm chí thân thể không tốt, càng dễ phóng túng chính mình, dù sao sống lâu một ngày kiếm một ngày, dứt khoát liền hành sự điên cuồng. Truyện Đô Thị

Mạnh Hoài Cẩn tiền đồ rất tốt, ngoại trừ cùng Tiêu Vân Đình giảo hợp ở bên nhau, hoàn toàn có thể dựa vào chính mình xuất đầu.

Về phần Mạnh Hoài Cẩn có thể nghe khuyên hay không…… Trình Khanh chỉ có thể nói chính mình đã tận lực khuyên qua, không làm thất vọng lương tâm của chính mình, cũng không uổng công Mạnh Hoài Cẩn đã giảng bài cho nàng. Không có Mạnh Hoài Cẩn thế nàng chải vuốt rõ ràng cơ sở, Trình Khanh có thể khảo trúng tú tài, lại không bắt được tiểu tam nguyên!

Từ Mạnh gia ra tới, tháng sáu thời tiết thay đổi bất thường, không trung đen hơn phân nửa, toàn bộ huyện Nam Nghi đều bị bao phủ ở dưới mây đen thật dày, một đạo tia chớp cắt qua không trung, mưa to tầm tã rơi xuống, Trình Khanh bước nhanh chạy về hướng ngũ phòng.

Trình Dung lên kinh tuyển rể hiền, khẳng định là ra đường rẽ, nếu không Mạnh Hoài Cẩn sẽ không không đầu không đuôi nhắc tới tin tức hoàng thất muốn tuyển con dâu!

Chẳng lẽ Trình Dung bị vị hoàng tử nào nhìn trúng?

Đương kim thiên tử chưa lập Thái Tử, theo lý thuyết mọi hoàng tử đều có cơ hội vấn đỉnh.

Vì ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng kia, cái gì cũng có thể bị hy sinh, bao gồm cả hôn sự của hoàng tử. Thay đổi Trình Khanh ở vào vị trí kia, nàng cũng muốn tranh, đã đầu thai làm hoàng tử, dựa vào cái gì muốn nàng tình nguyện bình phàm về sau chỉ làm Vương gia?

Hoàng gia không có chân tình, giữa phụ tử cũng không thể tin, giữa phu thê cũng phần nhiều là lợi ích kết hợp, các hoàng tử cưới vợ là mượn sức, mượn thế lực, mượn thời cơ, cưới đúng thê tử, sẽ mang đến trợ lực cực lớn.

Văn thần võ tướng, đều là mục tiêu của các hoàng tử.

Trình Lục lão gia hiện giờ là Công Bộ thượng thư, chấp chưởng một bộ, ngoại trừ hoàn toàn đi vào các, ở trong triều cũng căn cơ không cạn.

Tưởng tượng như vậy, Trình Dung thật là có hơi chút nguy hiểm?

Tuy rằng Trình Dung chỉ là chất nữ của Trình Thượng Thư, nhưng nếu muốn liên hôn, chất nữ hay thân nữ lại có khác nhau bao lớn, Trình Dung không chỉ có thúc thúc làm Thượng Thư, còn có cha làm tộc trưởng Trình thị, hoàng tử nào cưới Trình Dung, toàn bộ Trình thị Nam Nghi đều bị trói lại chiến xa.

Trình Khanh nói phân tích của chính mình với Ngũ lão gia, sắc mặt Ngũ lão gia đen như đáy nồi.

“Hoang đường!”

Hoàng tử dù tôn quý cũng không phải lương xứng của Dung nương.

Huống chi Trình thị Nam Nghi phát triển thực tốt, vì sao phải đi lên thuyền hoàng tử?



Ngoại trừ dựng lên thư viện, Trình thị vẫn luôn rất điệu thấp, có thể nói là nhỏ giọng phát đại tài, nữ nhi Trình Dung vừa đến kinh không lâu, sao lại bị theo dõi, Ngũ lão gia nghĩ trăm lần cũng không ra.

Ngũ lão gia thực bực, cùng Trình Khanh nói chuyện cũng ít vài phần băn khoăn:

“Ba vị hoàng tử, ba vị mẫu phi không giống nhau, mỗi người đều không phải Hoàng Hậu sinh ra, đương kim hoàng thượng chưa lập Thái Tử, mỗi hoàng tử đều cho rằng chính mình có cơ hội. Đương kim hậu cung nhiều năm qua tranh sủng không ngừng, thánh thọ nửa trăm, đại hoàng tử năm nay mới cập quan, ……nếu Dung nương phải gả cho hoàng tử, còn không phải bị người khác ăn cho bột phấn xương cốt đều không dư thừa sao!”

Ngũ lão gia ở trong thư phòng dạo bước.

Trình Khanh xem hoa mắt.

“Thúc gia, về phần việc này, Mạnh sư huynh nhắc nhở có lẽ là để thúc gia đề phòng tai nạn lúc chưa xảy ra, nếu vị hoàng tử điện hạ nào đó thật sự nổi lên tâm tư với Dung cô cô, lục thúc gia bên kia sao lại không có tin báo về?”

Mặt ngũ lão gia càng đen.

Sự tình muốn tuyển hoàng tử phi, Trình thị một chút tin tức cũng chưa thu được, mặc kệ Mạnh Hoài Cẩn từ nơi nào được đến tin tức, đã là đuổi ở đằng trước Trình thị.

Đây là một khả năng.

Còn có một cái khả năng khác làm tâm tình Ngũ lão gia thập phần kém…… Nam Nghi bên này, tin tức toàn dựa vào Trình Lục lão gia làm Thượng Thư truyền lại, nếu lục đệ cố ý không nói cho chính mình thì sao?

Trình Khanh cũng đoán được loại khả năng thứ hai thứ hai này.

Trình Lục lão gia nếu cố ý giấu, vậy sự tình liền tương đối phiền toái.

Cho tới nay, Ngũ lão gia và Trình Lục lão gia đều là huynh đệ thân mật khăng khít, một người ở Nam Nghi củng cố phía sau, một người ở triều đình đấu tranh anh dũng, gặp phải chuyện gì khó hai huynh đệ đều có thương có lượng.

Ít nhiều cũng nhờ có hai vị này, cộng thêm các đời Trình thị Nam Nghi tích lũy, mới có thư viện Nam Nghi tồn tại, mới có hoàn cảnh để Trình Khanh ở bên trong con cháu Trình thị an tâm cầu học.

Trình Lục lão gia nếu có tâm tư không giống Ngũ lão gia, muốn đưa Trình Dung đi làm hoàng tử phi —— ý tưởng này rất nguy hiểm nha!

Khi Trình Khanh rời đi ngũ phòng tâm sự nặng nề.

Nàng chịu rất nhiều ân huệ của ngũ phòng, đương nhiên muốn ngũ phòng tốt, cũng muốn Trình thị Nam Nghi tốt, nàng đối với tông tộc tình cảm không sâu, lại cũng là một phần tử của Trình thị.

Mặc kệ là nàng hay Trình Khuê hay đám người Trình Mạo, mọi người đều cưỡi ở trên con thuyền lớn Trình thị này, lưng dựa vào Trình thị, tương lai nhập sĩ đều có thể mượn lực.



Thuyền ổn, tất cả mọi người tâm thái cũng ổn.

Thuyền bắt đầu lắc lư, hành khách trên thuyền khẳng định sốt ruột.

Hôn sự của Trình Dung, ảnh hưởng đâu chỉ ngũ phòng, còn có toàn bộ Trình thị Nam Nghi, cả con thuyền lớn đều bị kéo vào trong xoáy nước tranh ngôi vị, hành khách trên thuyền ai có thể chỉ lo thân mình?

Ngũ lão gia bảo nàng đừng động chuyện này, Trình Khanh cũng thật là bất lực, tay nàng còn chưa duỗi được đến kinh thành, cũng không can thiệp được quyết định của Trình Lục lão gia.

Trình Khanh lại cảm thấy cảm giác vô lực khi vận mệnh của chính mình bị người khác lôi kéo.

“Trình Khanh, Trình Khanh!”

Nàng bị người gọi lại, giương mắt nhìn qua, hoá ra là Thôi Ngạn đứng ở đầu thuyền. Thôi Ngạn phân phó người chèo thuyền cập bờ, “Ngươi đi đâu? Mau lên thuyền, ta đưa ngươi đi!”

“Ta đương nhiên là trở về thư viện, sao hôm nay ngươi mới tới Nam Nghi?”

Trình Khanh thu lại tâm sự, thay đổi thành gương mặt tươi cười, hai ba bước liền nhảy lên thuyền.

Thôi Ngạn cười to, “Trúng tú tài liền đi theo phụ thân ta bái phỏng nơi nơi, trong lòng phụ thân cao hứng, muốn mang ta đi khắp nơi khoe ra, ta có biện pháp nào chứ, chỉ có thể ở quê quán thêm mấy ngày. Khi chưa trúng tú tài liền muốn trúng, trúng tú tài rồi lại cũng có phiền não, thế bá đều muốn đem nữ nhi gả cho ta, tiểu gia lần đầu tiên phát hiện chính mình được hoan nghênh như thế!”

Thôi Ngạn vẫn có vài phần tự mình hiểu lấy.

Khi có ý định làm tỷ phu Trình Khanh, hắn cũng lo lắng giảm béo.

Ngoại hình này của hắn không được các tiểu nương tử thích.

Cho nên ngoại trừ bọn nha hoàn trong nhà vây quanh hắn, cũng không có tiểu nương tử nào hướng Thôi Ngạn biểu đạt tình yêu.

Đương nhiên Thôi Ngạn cũng không vì chuyện lớn chung thân mà phạm sầu, hắn mập hay ốm có quan hệ gì, Thôi gia có rất nhiều bạc, không sợ không cưới được thê tử —— nhưng lần này trúng tú tài, Thôi Ngạn coi như biết cái gì là thế giới không giống nhau, hắn một chút trở thành bánh trái thơm, người khác muốn gả nữ nhi cho hắn, ngoại trừ xem ở gia thế và bạc nhà hắn, hẳn là cũng có coi trọng chính bản thân hắn.

Thôi Ngạn lớn hơn Trình Khanh hai tuổi, cùng tuổi với Trình Mạo, tú tài tiểu tướng công 16 tuổi, lại có gia tài của Thôi gia lót nền, tức khắc thành thanh niên tài tuấn trong mắt người khác.

Dung mạo không tuấn không quan hệ, có tài hoa bù lại, hắc hắc!

Hắn nói xong chính mình, tiện hề hề thấu tiến lên:

“Ngươi thì sao, hiện tại trúng tam nguyên, không có tiểu nương tử khóc la muốn gả cho ngươi sao?”