Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 126




Đại Ngụy tháng 5, không phải tháng 5 giống như đời sau.

Đại Ngụy chỉ có một lịch, là ‘ nông lịch ’ Trình Khanh trước khi xuyên qua thực không quen dùng, nói là tháng 5, chính là tháng sáu dương lịch bây giờ, mấy tháng nóng nhất trong năm chính thức mở ra.

Nơi này không có điều hòa và quạt điện, hóng mát toàn dựa vào quạt tay.

Nhà có tiền có thể kêu nha hoàn quạt, ban đêm lại mặc ít một chút, cũng liền chịu đựng qua được nắng hè chói chang.

Lại có tiền một chút có thể để băng ở trong nhà hạ nhiệt độ —— mùa đông trữ băng mùa hè sử dụng, rất xa xỉ.

Đáng tiếc hai loại biện pháp này Trình Khanh đều không dùng được.

Nàng ngay cả nha đầu trong nhà mua tới cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm, sao dám mặc khinh bạc để hạ nhân của ngũ phòng quạt?

Về phần dùng băng hạ nhiệt, chỉ cần nàng mở miệng, hạ nhân ngũ phòng khẳng định sẽ tận lực thỏa mãn…… Nhưng Trình Khanh không dám đánh cuộc, trước khi đại khảo không thể hưởng thụ, ngàn vạn đừng tùy tiện thay đổi thói quen sinh hoạt, tỷ như bỗng nhiên ăn một bữa no nê, dạ dày không chịu nổi gánh nặng ở trong trường thi bị tiêu chảy, vậy thật là mất nhiều hơn được.

Tham lạnh dùng băng cũng được, buổi tối ngủ đến thoải mái, nhưng một lạnh một nóng lại bị cảm mạo thì phải làm sao?

Nhẫn đi.

Nhẫn tới khi nào khảo xong, nàng cũng liền không cần lại nhịn nữa.

Về phần sự thật khảo xong viện thí, tương lai còn muốn thi hương, thi hội, Trình Khanh tạm thời trốn tránh.

Không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ sẽ càng bất bình.

Nàng vốn dĩ có sinh hoạt vật chất rất tốt, giờ xuyên qua phải từ tầng dưới chót bò lên trên, không buồn bực mới là lạ.

Trình Khanh nói trời nóng, tộc huynh Trình Mạo còn cười nàng:

“Tháng 5 tính là nóng gì, tương lai thi hương ở tháng tám, ban ngày mặt trời chói chang sáng quắc, các thí sinh đều chen vào trong một phòng, còn phải tự đốt bếp nấu cơm, càng nóng hơn, kia mới là luyện ngục dày vò!”

“Huynh thật biết an ủi người.”

Trình Mạo cười to, “Tiểu lang ngươi cảm thấy là tra tấn, lại không biết có bao nhiêu người nguyện ý tiếp thu tra tấn, kia chính là thi hương, khảo qua chính là cử nhân, so sánh với công danh cử nhân, chịu khổ trong luyện ngục mấy ngày lại tính là cái gì?”

Trình Mạo lớn hơn Trình Khanh hai tuổi, là con cháu tam phòng Trình thị.

Nam đinh Trình thị đồng lứa Trình Khanh đặt tên đều có chữ “Ngọc”, chỉ có Trình Khanh không giống tất cả mọi người.

Trình Mạo 16 tuổi nhắc tới thi hương, trong mắt toát ra hướng tới, Trình Khanh cũng không cảm thấy trời nóng.

Viện thí rốt cuộc đã đến.



Không giống với huyện thí, phủ thí, quá trình viện thí càng tinh giản, chỉ có hai tràng.

Khảo xong chính thí, các thí sinh thông qua sẽ được viết số chỗ ngồi ở trên bảng đơn, cũng không xếp hạng.

Thi vòng hai mới có xếp hạng, đầu danh vẫn xưng là ‘ viện Án Đầu ’, hoặc trực tiếp gọi là Án Đầu…… Đến tận đây, giai đoạn khoa khảo sơ cấp của Đại Ngụy liền toàn bộ hoàn thành, thông qua viện thí là tú tài, đi đến nơi nào cũng có thể tự xưng là ‘ người đọc sách ’ mà không bị người vả mặt.

Chính thí một hồi Trình Khanh còn chưa có cảm giác gì, dù sao cũng không có xếp hạng, chỉ cần ở trên bảng là được.

Chờ chính thí yết bảng, mấy tộc huynh đi cùng Trình Khanh đều ở trên bảng.

Trình Khanh liền cảm thấy viện thí năm nay quả nhiên khó khăn không cao, Thẩm Học Đạo phảng phất đã là một NPC ngay cả quần lót đều bị các thí sinh lột xuống, thân kiều thể nhuyễn dễ bị đẩy ngã.

Kết quả tới vòng thi thứ hai, khi nàng bắt được bài thi liền có hơi chút ngốc.

Ý tưởng lúc trước quá ngây thơ rồi!

Học Đạo một tỉnh, nào có dễ lừa gạt như vậy.

Đây là cái thể loại đề gì!

Đi ra khỏi trường thi, Trình Khanh bước chân lơ mơ, mặt mấy người Trình Mạo đều như tờ giấy trắng, càng có âm thanh nức nở ẩn ẩn truyền đến.

Là Chu Hằng.

Hắn ở trong thư viện thành tích luôn luôn cũng không tồi, thi vòng hai viện thí xong thế nhưng cảm xúc hỏng mất mà khóc.

Trình Khanh đi qua vỗ vỗ bả vai hắn, Chu Hằng ngượng ngùng lấy tay áo lau mặt.

“Ta không có việc gì, gió quá lớn, cát vào đôi mắt!”

Lung tung xoa xoa mặt, Chu Hằng bước nhanh rời đi.

Mấy tộc huynh Trình Mạo chậm rãi đi tới, đồng dạng chưa hồi phục.

“Tiểu lang, ngươi cùng Chu Hằng này quan hệ cũng không tệ lắm?”

Trình Khanh gật đầu, “Hắn và Thôi Ngạn giao hảo, Thôi Ngạn không ở Nam Nghi, Chu Hằng cùng ta đi lại rất gần.”

Trình Mạo muốn nói lại thôi.

Cái gì kêu là giao hảo cùng Thôi Ngạn, Chu Hằng này rõ ràng là đi theo phía sau Thôi Ngạn hỗn ăn hỗn uống, ở thư viện cam tâm làm tuỳ tùng của Thôi Ngạn.

Thôi Ngạn là nhi tử của thương hộ, Chu Hằng cam tâm làm tuỳ tùng của Thôi Ngạn, càng là……

Mấy người Trình Mạo ban đầu cùng Trình Khanh cũng không thân, cũng lười hỏi quan hệ giữa Trình Khanh và Thôi Ngạn.



Hiện giờ tất cả mọi người quan hệ đã khác, Trình Mạo rất tưởng nói cùng Trình Khanh chuyện này, nào biết Trình Khanh bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi sách luận thi vòng hai, Trình Mạo tức khắc mồ hôi rơi như mưa:

“Đừng nói nữa, cho vi huynh nghỉ ngơi một chút, vi huynh đau đầu!”

Xem ra thi vòng hai trận này đối với Trình Mạo tới nói cũng không muốn hồi ức nha.

Trình Khanh dời đi đề tài, nhìn bóng dáng Chu Hằng vội vàng rời đi như suy tư gì.

Làm tuỳ tùng cho nhi tử thương hộ liền đê tiện sao?

Nếu không có tuỳ tùng bồi ăn bồi chơi, lạc thú khi hưởng thụ tài phú cũng sẽ ảm đạm đi vài phần nha!

Chu Hằng làm tuỳ tùng cho Thôi Ngạn đương nhiên là vì điều kiện trong nhà không tốt, người này không sợ các đồng môn khác chê cười cũng muốn đi theo bên người Thôi Ngạn, là bởi vì hắn thật sự cần Thôi Ngạn tiếp tế —— ở thư viện, Chu Hằng không sợ bị người xem thường, tố chất tâm lý cần thiết phải mạnh hơn so với bạn cùng lứa tuổi, thi vòng hai phát huy không tốt, Chu Hằng lại có thể thất thố như thế.

Là thời điểm quan tâm tiểu lão đệ.

Thê của bằng hữu không thể khinh, tiểu lão đệ của bằng hữu…… Miễn cưỡng cũng coi như tiểu lão đệ của nàng.

Trình Khanh sáng sớm hôm sau liền tìm tới khách điếm nơi Chu Hằng đặt chân, đuổi kịp đúng lúc Chu Hằng thu thập hành lý.

Trình Khanh kinh ngạc, “Chu huynh, ngươi không đợi yết bảng viện thí sao?”

Chu Hằng cười khổ, “Trước viện thí một ngày, ta ở phủ thành đụng phải người quen, hóa ra phụ thân ta đã bị bệnh hồi lâu, trong nhà sợ ảnh hưởng ta khảo thí vẫn luôn giấu giếm không nói, thật vất vả chống được thi vòng hai kết thúc, ta không còn tâm tư ở phủ thành chờ yết bảng!”

Thì ra là thế.

Tự giác thi vòng hai viện thí phát huy không tốt, lại nhớ mong bệnh tình của phụ thân, Chu Hằng ngày hôm qua ra trường thi mới có thể mất khống chế cảm xúc như vậy.

Phản ứng đầu tiên của Trình Khanh là người quen mà Chu Hằng gặp được ở Tuyên Đô phủ không có ý tốt, dù cho phụ thân của Chu Hằng thật sự bệnh nặng, Chu gia đã liều mạng giấu giếm, nơi nào đến phiên người quen chó má lắm miệng?

Chu Hằng lúc ấy lại không thể lắp cánh bay trở về, không thể giúp gì cho trong nhà, còn ảnh hưởng phát huy viện thí, người quen lắm miệng ý đồ đáng chết!

Trình Khanh không khuyên Chu Hằng lưu lại, còn thúc giục Chu Hằng chạy nhanh thu thập hành lý:

“Chu huynh về quê quán thăm bệnh quan trọng, như vậy, Chu huynh để địa chỉ quê quán lại đây, ta bên này cũng nhờ người tìm một đại phu tốt ở Tuyên Đô phủ, nhìn xem có thể giúp đỡ hay không.”

Trước khi Chu Hằng khởi hành, nàng tìm được một đại phu tốt, lại đưa người đến Chu gia.

Chu Hằng cảm kích cũng không biết nên nói cái gì.

Mấy người Trình Mạo biết được, biểu tình xem Trình Khanh thực bất đắc dĩ:

“Tiểu lang, đầu tiên là đưa lộ phí cho kỹ nữ, lại mời đại phu cho phụ thân Chu Hằng, ngươi cũng quá biết tiêu tiền!”