Nhưng lão thợ trồng hoa lại không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục làm việc của chính mình, mỗi ngày đều bận việc trên đồi, không chỉ không mang theo bạc Tư Mặc đưa trốn chạy, còn chính mình nơi nơi tìm kiếm giống hoa, chờ đến khi Trình Khanh được thả tự do, nhóm hoa hồng đầu tiên đã có mầm mới và nụ hoa nho nhỏ.
Kia chỉ là mầm mới và nụ hoa sao?
Không, đó chính là bạc trắng.
Chính Trình Khanh đi nhìn một chuyến, cười đến mặt mày đều giãn ra.
Thôi Ngạn đi theo sau nàng, đôi giày mới dẫm xuống bùn, không biết Trình Khanh đang cao hứng cái gì.
Trình Khanh thích hoa?
Không giống nha.
Nếu thích hoa, hắn có thể mời Trình Khanh đi tham gia hội ngắm hoa, trồng hoa viên cũng thích hợp hơn mảnh đồi hoa rời rạc này.
Nhưng Trình Khanh cười rộ lên rất đẹp.
Tầm mắt của Thôi Ngạn chuyển qua trên mặt Trình Khanh, lại chạy nhanh dời đi.
Trình Khanh bỗng nhiên quay lại nhìn hắn:
“Thôi Ngạn, ngươi có nghĩ cùng ta làm buôn bán không?”
Hả?!
“Ngươi thiếu bạc sao? Nếu người thiếu, nơi này của ta còn một chút ——”
Thôi Ngạn tài đại khí thô, Trình Khanh vội vàng đánh gãy hắn: “Không, trong tay ta có bạc, triều đình cho nhà ta một số tiền an ủi, dùng tiết kiệm đến khi ta đi Quốc Tử Giám cũng không thành vấn đề.”
Thôi Ngạn theo ý nghĩ Trình Khanh đi xuống.
“Kinh thành lớn, ở không dễ, đi Quốc Tử Giám bạc trong tay ngươi liền không đủ dùng, ngoại trừ chuẩn bị xã giao, ngươi còn phải cung cấp nuôi dưỡng mẫu thân, chuẩn bị của hồi môn cho ba tỷ tỷ……”
Trình Khanh cười cười, “Cho nên ta phải làm tính toán, chờ chuyện tới trước mắt mới đi chuẩn bị bạc liền rất quẫn bách.”
Thôi Ngạn nhíu mày, hắn có thể cho Trình Khanh mượn bạc quay vòng, nhưng để trù bị cho ba tỷ tỷ trong nhà Trình Khanh gả thì tiền riêng của Thôi Ngạn liền không đủ.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Trình đại nương tử bị từ hôn, ngược lại có được một khoản của hồi môn, Thôi Ngạn nhớ không lầm là năm ngàn lượng.
Trình đại nương tử có năm ngàn lượng bạc của hồi môn, Nhị Nương tử và Tam Nương tử cũng không thể kém quá nhiều, với tính cách của Trình Khanh sẽ tận lực xử lý sự việc công bằng, đây là chỗ hổng một vạn lượng bạc, số tiền an ủi của triều đình chỉ là số lẻ!
Trình Khanh hiện tại không thiếu tiền, nhưng tương lai địa phương tiêu tiền quá nhiều, đây là phòng ngừa chu đáo.
Thôi Ngạn nghĩ thông suốt, một ngụm đáp ứng xuống dưới:
“Được, ngươi nói làm sinh ý gì? Đường thủy Nam Nghi thông suốt, bến tàu mỗi ngày đều có thuyền hàng của khách thương quay vòng, ngươi tìm một gia phó lanh lợi, ta bảo quản gia nhà ta cho hai tiểu nhị có kinh nghiệm, sinh ý mua thấp bán cao đều có thể làm được.”
Thôi Ngạn cho rằng Trình Khanh muốn dùng của hồi môn của đại nương tử làm tiền vốn, nếu Trình Khanh ra năm ngàn lượng, Thôi Ngạn cũng tính toán ra năm ngàn lượng, có một vạn lượng tiền vốn, sầu gì không làm dậy nổi sinh ý?
Thôi gia không bằng Trình thị Nam Nghi, nhưng nếu nói buôn bán, Thôi Ngạn liền rất có nắm chắc.
Hắn chủ yếu lo lắng Trình Khanh sẽ bị phân tán tinh lực, cho nên đề nghị phái gia phó đáng tin cậy làm, hắn và Trình Khanh chỉ tọa trấn chỉ huy là được.
Trình Khanh nhìn nhìn bốn phía đồi hoa còn chưa thành quy mô, lắc lắc đầu:
“Hiện tại còn chưa đến lúc, đợi mấy tháng nữa, có lẽ đến sang năm, ta chỉ là nói để ngươi có chuẩn bị trước.”
Thôi gia có con đường tiêu thụ, nàng có ý tưởng có kỹ thuật, hai bên đóng góp ngang nhau cùng hợp tác, cùng thu lợi nhuận.
Trình Khanh chỉ nói một nửa, trong lòng Thôi Ngạn giống như bị mèo cào.
Đây không phải chọc cho người tò mò sao?
Ai, sao hắn không có tiền đồ như vậy, Trình Khanh muốn cùng hắn làm buôn bán, hắn lại còn kích động hơn thông qua huyện thí. Nhưng Thôi Ngạn đã đoán sai, Trình Khanh cũng không có dùng năm ngàn lượng của hồi môn của đại nương tử làm vốn.
Sau khi oan sai của Trình Tri Viễn được rửa, chuyện tốt thứ hai chính là có người nguyện ý bán đồng ruộng cho Trình gia. Liền ở bên cạnh tiểu điền trang của Trình Khanh, mấy khối đồng ruộng linh tinh vụn vặt hợp lại chừng hơn 300 mẫu, sau khi Trình Khanh thương lượng cùng đại nương tử quyết đoán mua.
Khế ước tạm thời đăng ký ở danh nghĩa của Trình Khanh, là bởi vì đồng ruộng đặt ở dưới danh nghĩa của Trình Khanh có thể không cần nộp thuế —— Trình Khanh hiện giờ còn chưa được hưởng thụ đãi ngộ này, chờ nàng qua viện thí thành tú tài liền có thể không cần nộp thuế cho một phần ruộng đất.
Nếu làm cử nhân, diện tích miễn thuế ruộng đất càng nhiều hơn, đây cũng là con đường làm giàu của rất nhiều cử nhân.
Trình Khanh ngay từ đầu là không đồng ý, nhưng đại nương tử cong đôi mắt cười:
“Tỷ tỷ nghe tiểu lang, có người thích hợp liền gả, nhất thời tìm không thấy người thích hợp cũng không vội, ta sẽ ở nhà học xử lý ruộng đất, tiểu lang sẽ đuổi tỷ tỷ ra cửa sao?”
Di, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng sao, chỉ bởi vì một tên tra nam Tề Duyên Tùng, đại nương tử lại có thể không nghĩ gả chồng.
Nhưng điều này cũng khá tốt.
Đại nương tử cũng nói là gặp được người thích hợp sẽ nguyện ý gả, tâm thái này rất tốt, đừng nói cổ đại hay hiện đại, khi nữ nhân mù quáng hận gả càng dễ bị lừa.
Trình Khanh lập tức vỗ bộ n.g.ự.c tỏ vẻ ở trên việc kết hôn tuyệt đối tôn trọng ý nguyện cá nhân của đại nương tử.
Đôi mắt đại nương tử càng cong:
“…… Tiểu lang, đệ thật tốt!”
Sau mấy ngày hạ táng Trình Tri Viễn, Trình Khanh trở về thư viện Nam Nghi.
Do còn chưa có qua phủ thí, nàng không tính là ‘ đồng sinh ’, lần này trở lại thư viện nàng và Thôi Ngạn vẫn học ở lớp Đinh chín.
Chờ hai người qua phủ thí, sẽ được lên lớp Bính.
Sau viện thí là lớp Bính, khảo trúng tú tài là có thể thăng nhập lớp Ất—— Du Tam ở lớp Bính, Trình Khuê ở lớp Ất, Thôi Ngạn sờ sờ cằm:
“Chúng ta đây chẳng phải là làm đồng môn của hai người này sao?”
“Ngươi sợ hãi sao?”
“…… Sợ cái rắm! Du Tam lần này trở lại thư viện, thoạt nhìn thành thật hơn nhiều. Trước kia hắn vẫn luôn mắng ngươi là con của phạm quan, lại chửi bới danh dự của Trình bá phụ, nhà ngươi tiếp thánh chỉ, mặt Du Tam đều bị đánh sưng lên!”
Trình Khanh nghẹn cười, Thôi Ngạn đang nỗ lực giảm béo, thể trọng có giảm, nhưng nội tâm lại bành trướng!
Trước đó cùng nàng lui tới còn phải tránh Du Tam, sợ đắc tội công tử tri phủ.
Hiện tại lại có thể dám nói Du Tam như vậy, còn không phải là bành trướng sao.
Du Tam đúng là đã trở về thư viện Nam Nghi.
Du tri phủ không có quan báo tư thù thu thập nhà Trình Khanh, Trình Khanh nhận ân tình này.
Một hồi huyện thí cuối cùng, tuy không biết vì sao Du Tam phải giúp nàng, trên thực tế cũng thật là Du Tam bắt đám người quấy rối kia đưa đến huyện nha.
Tổng thượng đủ loại, Trình Khanh cũng không tiện tiếp tục có thái độ cường ngạnh, khi hiệu trưởng Trình Sơn hỏi ý kiến nàng, nàng cũng không phản đối, thiếu niên Du Tam trở về thư viện, trước mắt đối với nàng là né tránh.
Trình Khanh cảm thấy Du Tam không phải quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, mà là ngôn luận trước đó dùng để công kích nàng đều không đứng được chân, Du Tam bất đắc dĩ game over.
Nàng vừa không là con của tham quan, cũng không nghĩ tới nhị phòng tống tiền.
Ngược lại là nhị phòng vẫn luôn tìm nàng gây phiền toái.
Chuyện này, đã không phải bí mật, ở trong huyện mọi người đều biết.
Trình Khanh không chịu nhượng bộ, Ngũ lão gia và Trình Tri Tự cũng hình như có mâu thuẫn, lần này không giúp nhị phòng che lấp, trái lại chọn để lộ ra—— liền ở sau khi Trình Tri Viễn hạ táng, Lý tri huyện liền đưa vụ án này ra xử, đi đến nhị phòng gọi Chu ma ma, phát hiện Chu ma ma bị bệnh hiểm nghèo đã chết, nghe nói bệnh hiểm nghèo của Chu ma ma có lây, xác c.h.ế.t của bà bị đốt thành tro, vật phẩm tùy thân cũng bị đốt cùng.
Mà đứa con thứ hai của Chu ma ma cũng không thấy bóng dáng, nhị phòng nói coi như nô bộc bỏ trốn.
Chu thị bị tái phát bệnh đau tim, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, Lý tri huyện cũng không thể phái nha dịch mạnh mẽ kéo Chu thị lên công đường, trên người Chu thị rốt cuộc cũng có cáo mệnh ngũ phẩm nghi nhân.