Bạc sao, cố một chút vẫn phải có, Trình Khanh cũng không ngại ngùng, đương trường đáp ứng, “Được, vậy chọn ở Thái Bạch Lâu, chúng ta không say không về!”
Mọi người thậm chí càng vui mừng.
Cười đùa một trận, mới có đồng môn nói đến chính sự:
“Trình Khanh, ngươi trận đầu khảo được hạng đầu, dư lại bốn tràng còn khảo không?”
Huyện thí tổng cộng có năm tràng, trận đầu mấu chốt nhất, thí sinh có thể ở trận đầu khảo được hạng đầu có đặc quyền, có thể không cần tham gia bốn tràng khảo thí còn lại, qua đoạn thời gian nữa trực tiếp tham gia phủ thí.
Với tình huống này của Trình Khanh, đồng môn cảm thấy nàng không tham gia bốn tràng khảo thí còn lại là hợp lý nhất.
Trình Khanh lúc này cần điệu thấp chút, thuận thuận lợi lợi tham gia xong phủ thí, lại thông qua viện thí, bắt được công danh ‘ tú tài ’ vào tay so với những cái khác quan trọng hơn!
Nhưng nếu lợi dụng đặc quyền, từ bỏ bốn tràng khảo thí sau, liền ý nghĩa Trình Khanh từ bỏ tranh vị trí thứ nhất huyện thí.
Thứ nhất huyện thí gọi là ‘ huyện Án Đầu ’, cùng thứ nhất phủ thí, thứ nhất viện thí hợp lại với nhau gọi là ‘ tiểu tam nguyên ’.
Lại hướng lên trên, thứ nhất thi hương gọi là ‘ Giải Nguyên ’, thứ nhất thi hội gọi là ‘ Hội Nguyên ’, thứ nhất thi đình gọi là ‘ Trạng Nguyên ’, hợp nhau tới gọi là ‘ đại tam nguyên ’.
Ngoại trừ tiểu tam nguyên, chỉ nói đại tam nguyên đi, từ sau khi chế độ khoa cử khảo thí ra đời, thí sinh trúng tam nguyên, triều Đường có hai người, triều Tống có sáu người, triều Nguyên có một người……Sau triều Nguyên vốn là triều Minh, ở thời không này triều Minh bị triều Đại Ngụy thay thế, nhưng Đại Ngụy loại trừ Minh, chế độ khoa cử lại càng cao hơn so với các triều đại trước đây, nhưng mà Đại Ngụy kiến quốc hơn 150 năm, cho tới nay thí sinh trúng tam nguyên mới chỉ có ba người!
150 năm mới có khảo bá Thần cấp, mỗi người đều là linh vật quốc gia, con đường làm quan khởi điểm so với tiến sĩ cùng năm cao hơn nhiều, ngoài ra thành tựu này cũng đủ cho hậu đại của người đó thổi phồng đến mấy đời!
Con đường quật khởi của Mạnh Hoài Cẩn liền bắt đầu từ huyện Án Đầu.
Hắn một đường cầm huyện Án Đầu, phủ Án Đầu cùng viện Án Đầu, lại bắt lấy vị trí đầu thi hương ‘ Giải Nguyên ’, hiện tại kỳ thật là trúng liền bốn nguyên.
Nếu lại bắt lấy ‘ Hội Nguyên ’, Mạnh Hoài Cẩn rất có hy vọng ‘ liền trúng sáu nguyên ’…… chỉ ngẫm lại, Trình Khanh đều thực động tâm, trận đầu huyện thí nếu nàng không khảo được vị trí đầu, như vậy nàng sẽ không nổi lên ý niệm này.
Nhưng thực lực cộng thêm một chút vận khí, ông trời kêu nàng khảo trúng vị trí đầu, nàng dựa vào cái gì muốn từ bỏ cơ hội tranh đoạt ‘ huyện Án Đầu ’?
Chỉ vì làm Du tri phủ cao hứng sao?
—— đánh đổ đi, nếu nàng có cơ hội liền ‘ trúng sáu nguyên ’, Du tri phủ cao hứng hay không, Trình Khanh mới sẽ không để ở trong mắt!
“Không, ta muốn tiếp tục tham gia bốn tràng khảo thí còn lại!”
Cách ván cửa, Trình Khanh trả lời leng keng hữu lực.
Đồng môn xấu hổ, “Trình Khanh, ta, ta không có ý khác, chỉ là cảm thấy ngươi không bằng tĩnh tâm ở nhà ôn sách đợi tham gia phủ thí……”
“Phương huynh là tốt với ta, ta tự sẽ không hiểu lầm, nhưng ta thật sự muốn thử xem.”
Tưởng thử cái gì.
Đương nhiên là tưởng bắt lấy huyện Án Đầu.
Trình Khanh ngày thường ở thư viện biểu hiện thực ôn hòa, không nghĩ tới lúc này lại rất kiên trì, làm cho mọi người một trận hoảng hốt: Bọn họ đều thiếu chút nữa đã quên, Du Tam nhằm vào Trình Khanh, Trình Khanh đều dám dỗi trở về, từ lúc bắt đầu, Trình Khanh đã không cố kỵ qua tâm tình của Du tri phủ!
Trận đầu huyện thí Trình Khanh đứng đầu!
Sự tình liên quan đến khoa khảo, mỗi thứ tự đều rất quan trọng, có thể tranh vì sao không tranh?
Trình Khanh muốn tranh ‘ huyện Án Đầu ’, không ai cảm thấy nàng lăn lộn mù quáng và cuồng vọng, Lý thị thực vui mừng, thẳng khen Trình Khanh có chí khí.
Về phần chuyện này có khiến Du tri phủ cảm thấy khó xử hay không…… Ha hả, quan trọng sao?
Du tri phủ đã đáp ứng cho Trình Khanh tham gia huyện thí, lúc này lại muốn ngăn Trình Khanh quật khởi cũng đã chậm.
Trình Khanh còn chưa có bắt được huyện Án Đầu, Lý thị đã từ huyện thí nghĩ tới thi hương:
“Nếu Khanh ca có thể đạt được Giải Nguyên thì tốt rồi.”
Trình Ngũ lão gia vô ngữ.
Lão thê không nhắc đến Hội Nguyên và Trạng Nguyên, cố tình chỉ vào ‘ Giải Nguyên ’ không bỏ, đây là còn canh cánh trong lòng với Mạnh Hoài Cẩn đi?
Nhưng bản thân Trình Ngũ lão gia đối với Mạnh Hoài Cẩn cũng khó có thể tiêu tan.
Thư viện Nam Nghi nhiều học sinh như vậy, hắn cô đơn chọn trúng Mạnh Hoài Cẩn giúp đỡ, mắt nhìn cây giống chính mình tỉ mỉ đào tạo lớn lên, cành vươn ra ngoài tường, quả hơn phân nửa sẽ dừng ở trong viện nhà khác, Ngũ lão gia không tức giận mới là lạ!
Mạnh Hoài Cẩn không phải tri ân không báo, hoàn toàn muốn bỏ xuống ‘ Trình thị Nam Nghi ’, nhưng cũng biểu đạt ý nghĩ của chính mình, sẽ không bởi vì Ngũ lão gia phản đối mà không lui tới với thế tử Nghiệp Vương.
Hai người đã không thể có tiếng nói chung, Ngũ lão gia liền tắt tâm tư gả nữ nhi cho Mạnh Hoài Cẩn.
Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn giống nhau, tính cách mạo hiểm…… Nhưng Trình Khanh tuổi còn nhỏ, tính cách là có thể bẻ chính, nếu con cháu Trình thị chính mình đủ tranh đua, Ngũ lão gia ăn no rửng mỡ mới có thể đi bồi dưỡng người khác họ, Mạnh Hoài Cẩn và Trình thị Nam Nghi không đồng lòng, như vậy tùy hắn đi.
Ngũ lão gia giận dỗi một đoạn thời gian dài như vậy, đến đây bỗng nhiên liền suy nghĩ cẩn thận, hắn giận dỗi với một tiểu bối như Mạnh Hoài Cẩn làm gì, ai có chí nấy, Trình thị Nam Nghi có thể có được hôm nay là nhờ đời đời phấn đấu, không có Mạnh Hoài Cẩn, con cháu Trình thị vẫn có áo mặc, có cơm ăn, có sách đọc, chính mình làm tộc trưởng cũng không tính là thất trách.
Mạnh Hoài Cẩn có tiền đồ, con cháu Trình thị cũng không phải đều là phế vật, nếu đứa nhỏ Khanh ca nhi này thật sự có thể khảo ra được thì tốt.
Ngũ lão gia trầm ngâm một lát, cùng Lý thị nhắc tới hôn sự của nữ nhi Trình Dung:
“Nhiều người tới cửa cầu thú như vậy, bà không chọn được một người thích hợp sao?”
Lý thị phát sầu.
Thích hợp là có, nhưng so với Mạnh Hoài Cẩn lại kém hơn vài phần, Lý thị cũng không vừa lòng. Ngũ lão gia biết tâm sự của thê tử, không muốn nữ nhi Dung nương chịu ủy khuất, nhất định phải tìm một hôn phu tốt cho Dung nương…… Ý tưởng là không sai, nhưng bị giới hạn trong địa vực không dễ làm được, ý tứ của Ngũ lão gia là muốn đưa Trình Dung đến kinh thành:
“Không bằng đến bên người lục đệ, nhờ đệ muội hỗ trợ, năm nay cử tử vào kinh dự thi nhiều, Dung nương huệ chất lan tâm, phải ghép đôi với một cử tử trẻ tuổi mới xứng.”
Ánh mắt ngũ lão gia cũng rất cao, không cần con rể tương lai nhất định chính là Giải Nguyên, nhưng công danh cử nhân là ngạch cửa cơ bản nhất.
Lúc này đưa Trình Dung đến kinh thành, Ngũ lão gia nhắm chuẩn chính là cử nhân năm nay vào kinh dự thi, nói cử nhân trẻ tuổi là khiêm tốn, Ngũ lão gia càng muốn tìm một tân khoa tiến sĩ làm con rể.
Ánh mắt Lý thị sáng lên, “Phu thê lục đệ ở kinh thành nhiều năm, nhận thức không ít người.”
Ở huyện Nam Nghi, Trình Dung là đích nữ ngũ phòng Trình thị, đi kinh thành, Trình Dung chính là chất nữ Trình thượng thư, tìm một tân khoa tiến sĩ hoàn toàn không tính là trèo cao nha.
Trong lòng Lý thị buông lỏng, một bên thế nữ nhi Trình Dung chuẩn bị hành lý đến kinh thành, một bên phân thần đi chú ý Trình Khanh huyện thí.