Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Kết thúc tiết cuối cùng của thứ sáu, Lâm Thâm và mấy người bạn cùng phòng ra khỏi khu dạy học.
Từ Minh cười hì hì đến trước mặt Lâm Thâm, "Anh Thâm, cuối tuần sao đây?"
"Cuối tuần không rảnh, tăng ca với bác sĩ Lục." Lâm Thâm nhanh chóng ra khỏi khu dạy học.
Từ Minh lại xấn tới, "Không phải chứ? Bác sĩ Lục người ta đi làm, anh chạy tới xem náo nhiệt làm gì? Không phải quấy rầy người ta sao?" Nói xong liền túm tay Lâm Thâm, nói: "Chúng ta có quan hệ hữu nghị với mấy em gái khoa nghệ thuật bên cạnh, cuối tuần đi dã ngoại, anh cũng đi đi."
Lâm Thâm xùy một tiếng, khóe môi nhếch lên, nhìn anh ấy, "Cậu cảm thấy tôi sẽ hứng thú với loại hoạt động này?"
Trước nay Lâm Thâm không có hứng thú với hoạt động tập thể, ba năm đại học, ngay cả vài lần liên hoan lớp đơn thuần cũng không đi, mấy cái hoạt động dã ngoại với nữ sinh khoa khác thế này, thật ra là hoạt động nam sinh tìm nữ sinh, nữ sinh tìm nam sinh, anh càng không có hứng thú.
Dương Hạo cũng tiến đến, nói: "Nhưng ít nhất một phần ba nữ sinh khoa nghệ thuật hướng đến anh rồi, anh không đi thật?"
Lâm Thâm quét mắt nhìn anh ấy, nói: "Tôi có bác sĩ Lục, cậu không biết à?"
Dương Hạo sửng sốt, có hơi kinh ngạc, đột nhiên hỏi: "Anh Thâm, anh nghiêm túc với bác sĩ Lục à?"
"Hỏi vô nghĩa."
Tối thứ sáu, bệnh viện Nhân dân thành phố.
Lục Tâm Du ra khỏi buồng vệ sinh, điện thoại trong túi áo rung lên.
Cô lấy ra, bật màn hình.
Lâm Thâm: Bác sĩ Lục ở bệnh viện à?
Lục Tâm Du sửng sốt nhìn màn hình trong chốc lát, trả lời, "Ừ."
"Đói bụng không? Tôi mang đồ ăn cho chị."
Bước chân Lục Tâm Du khựng lại, đứng ở sảnh khoa cấp cứu, nhắn lại, "Tôi rất bận, cậu đừng tới."
Tin nhắn được gửi đi, Lục Tâm Du mím môi, sau đó để điện thoại vào túi áo.
Từ lúc Lâm Thâm nói mấy lời không thể hiểu được với Lục Tâm Du vào đêm đó, Lục Tâm Du cố tình trốn tránh anh.
Không rõ lý do gì, chỉ cảm thấy mình không nên quá thân thiết với anh.
Quay lại văn phòng, cô cầm ly nước đến chỗ máy lọc nước, rót một ly nước.
Vừa uống một ngụm, chuông điện thoại đã vang lên.
Lục Tâm Du cầm ly nước về vị trí, thuận tay lấy điện thoại ra khỏi túi áo.
Mấy chữ Bạn học Lâm nhấp nháy trên màn hình.
Lục Tâm Du khựng lại trong chốc lát, bất đắc dĩ nghe máy, "Giờ tôi..."
"Bác sĩ Lục, mũi tôi đau."
Lục Tâm Du ngẩn ra, "Cái gì?"
"Chỗ bị chị đụng vào lần trước, hình như có hậu di chứng, tôi đến, chị kiểm tra cho tôi."
Lục Tâm Du: "..." Đã mấy ngày rồi còn đau? Người này thật là, trợn tròn mắt nói dối, da mặt có thể dày thêm chút nữa không?
"Yên tâm đi, không tìm chị đòi phụ trách, chỉ kiểm tra chút thôi."
"Lâm Thâm, rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"
"Muốn theo đuổi chị đấy." Giọng Lâm Thâm vang lên ở đầu kia ống nghe, có vài phần ý cười không dấu được.
Giọng anh thấp thấp, Lục Tâm Du đột nhiên nhớ tối hôm đó, anh nhìn lên, khóe môi có nụ cười nhạt, hỏi cô: "Bác sĩ Lục muốn làm vợ tôi sao?"
Cách ống nghe, mặt cô đột nhiên nóng bừng, nắm chặt điện thoại, cả buổi cũng không nói nên lời.
Trường Lâm Thâm cách bệnh viện không xa, lúc này đã gần đến cửa bệnh viện, thấy qua một lúc lâu rồi mà Lục Tâm Du vẫn chưa nói gì, anh cười nói: "Bác sĩ Lục, một lát nữa là tôi đến, cúp trước đây." Nói xong liền cúp điện thoại.
Lục Tâm Du nhìn màn hình điện thoại, sửng sốt một lúc lâu.
Trong đầu quanh quẩn câu Lâm Thâm vừa nói.
"Muốn theo đuổi chị đấy."
Mang theo vài phần ý cười, lại nói thẳng đến mức khiến người ta cảm giác tim đập nhanh.
Tình cảm của thiếu niên, có phải đều cuồng nhiệt vậy không?
Lục Tâm Du ngồi trước bàn làm việc, đang còn xuất thần, ngoài cửa đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, "Xin chào, xin hỏi bác sĩ Lục có ở đây không?"
Lục Tâm Du lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, thấy một bà cụ đầu tóc hoa râm đứng trước cửa, đang nhìn vào trong.
"Cháu là Lục Tâm Du, bà là?"
"Cháu là bác sĩ Lục à!" Lục Tâm Du vừa dứt lời, bà cụ đột nhiên kích động tiến vào, cầm tay Lục Tâm Du, "Bác sĩ Lục, xin chào, bà là mẹ Triệu Đạt, hôm nay cố ý đến cảm ơn cháu!"
"Triệu Đạt?" Ngày nào Lục Tâm Du cũng cứu rất nhiều người, trong lúc chốc lát không nhớ nổi rốt cuộc là ai.
Bà cụ kích động nói: "Triệu Đạt ấy, chính là người bị tai nạn giao thông được đưa đến lần trước, là bác sĩ Lục cứu nó."
Bà cụ nói như vậy, Lục Tâm Du mới đột nhiên nhớ ra, Triệu Đạt, hình như là người bị xuất huyết trong, bị thương rất nghiêm trọng.
Cô mỉm cười, nói: "Bà khách sáo quá rồi, trị bệnh cứu người là bổn phận công việc của cháu."
Cô vừa dứt lời, bà cụ đột nhiên lấy một cái bao lì xì trong túi xách, "Bác sĩ Lục, đây là một chút lòng thành của bà, mong cháu đừng ghét bỏ." Nói xong liền nhét bao lì xì vào tay Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du hốt hoảng, lập tức đẩy về, nghiêm túc khước từ, "Bà đừng như vậy! Bà mau cầm về đi! Trị bệnh cứu người là trách nhiệm của cháu, không chỉ riêng con trai bà, là ai cháu cũng sẽ nỗ lực cứu chữa, bà mau cất đi ạ!"
"Bác sĩ Lục cứ nhận lấy đi..." Bà cụ vẫn tiếp tục nhét bao lì xì vào tay Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du chau mày, như đụng tới củ khoai lang nóng phỏng tay, vô cùng nghiêm túc đẩy về, "Bà ạ, cháu rất cảm ơn bà, bà mau cất đi.
Con trai bà vừa xuất viện không bao lâu, lấy tiền này mua chút đồ ăn có dinh dưỡng bồi bổ thân thể cho anh ấy, điều này quan trọng hơn."
Lục Tâm Du kiên quyết nói không nhận nhiều lần, bà cụ kia mới cầm tiền về, nói: "Vậy...!Lần sau tôi tới sẽ mang cho bác sĩ Lục chút trứng gà nhà tôi đẻ, đều là trứng gà nhà, rất khó mua được."
"Không cần, không cần đâu ạ, bà đừng mang gì cho cháu, cứ giữ lại để con trai bà bồi bổ cơ thể đi ạ."
Bà cụ kia sửng sốt, bỗng nhiên cảm thán: "Bác sĩ Lục, cháu đúng là người tốt."
Lục Tâm Du mỉm cười, "Chắc là thế ạ."
Bà cụ nói chuyện với Lục Tâm Du một lát, cuối cùng cũng bỏ bao lì xì vào túi, đứng dậy chào tạm biệt Lục Tâm Du, "Bác sĩ Lục, bà không quấy rầy cháu làm việc nữa, đi trước."
Lục Tâm Du cũng đứng lên, "Vâng ạ, cháu đưa bà ra ngoài." Nói xong liền tiến đến đỡ bà cụ, ra khỏi văn phòng.
Lúc Lâm Thâm đến bệnh viện, đụng phải vài gương mặt quen thuộc trong vườn hoa.
Cả đám Triệu Khôn, ở giữa còn có một bà cụ, không biết đang nói gì.
Đàn em Triệu Khôn thấy Lâm Thâm trước, hoảng loạn vỗ Triệu Khôn, "Anh Khôn, tên kia..."
Triệu Khôn khựng lại, ngẩng đầu, thấy Lâm Thâm cách đó không xa, mặc áo phông trắng quần dài, đôi tay để trong túi quần, khóe môi hơi nhếch lên, khinh thường nhìn chúng, "Chậc, lần trước bị đánh chưa đủ? Hôm nay tự mình tới cửa?"
Triệu Khôn im hơi lặng tiếng cất điện thoại đi, nhìn Lâm Thâm, nói: "Hôm nay tâm tình ông đây tốt, không tính sổ với mày, các anh em, đi!" Nói xong thì mang theo mấy tên côn đồ, đi ngược hướng với Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhìn bóng dáng đám người Triệu Khôn, lông mày hơi nhướng lên, cũng không nghĩ nhiều, xoay người, đi vào bệnh viện.
Lục Tâm Du vừa tiễn bà cụ kia đến cửa, đang đi vào sảnh lại.
Đột nhiên có một bàn tay ôm lấy vai cô từ phía sau, giọng nói tràn ngập từ tính của nam sinh vang lên, "Bác sĩ Lục, bận à?"
Lục Tâm Du ngẩn ra, ngẩng đầu, Lâm Thâm đang nhìn cô, mặt mày vui vẻ, "Bác sĩ Lục, tôi mang bánh kem cho chị."
Anh nói, quơ quơ đồ trong tay trước mặt Lục Tâm Du.
Lâm Thâm có vẻ ngoài đẹp, lúc cười rộ lên sẽ khiến người ta liên tưởng đến ánh mặt trời dồi dào sức sống, rồi lại nghĩ đến trong ráng chiều đỏ lửa, thiếu niên đổ mồ hơi trên sân bóng rổ.
Lục Tâm Du nhìn anh, trái tim lại không chịu khống chế mà hẫng nhịp đi.
Đôi tay trong túi áo bất giác siết chặt, dời mắt, "Tối muộn đi mua bánh kem cho tôi, cậu muốn tôi béo chết à?"
Lâm Thâm cười, "Nào có, chị quá gầy."
"Không phải ăn bánh kem của cậu sẽ béo sao?" Lâm Thâm khoác vai Lục Tâm Du, Lục Tâm Du cũng không biết mình bị sao, lại không hề né tránh, hai người sóng vai đi về phía trước.
"Không đâu, bác sĩ Lục có béo cũng đẹp."
Bước chân Lục Tâm Du dừng lại, ngước mắt nhìn anh, sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi, "Lâm Thâm, cậu luôn dỗ con gái vui vẻ như vậy sao?"
Lâm Thâm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, từng câu từng chữ, nói rất đàng hoàng: "Không có, chỉ có chị thôi."
Mặt mày anh góc cạnh, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt nghiêm túc, thế nhưng vẫn khiến trái tim Lục Tâm Du không chịu khống chế mà đập loạn.
Lục Tâm Du âm thầm cắn răng, lùi ra sau một bước, lấy cánh tay Lâm Thâm trên vai mình xuống, sau đó đi nhanh về phía trước.
Nhưng nháy mắt khi cô xoay người, cả khuôn mặt như bị lửa đốt, nóng cháy.
Tên nhóc này, đúng là đòi mạng mà!
Cô đi rất xa, gần đến chỗ ngoặt mới dừng lại.
Quay đầu, Lâm Thâm vẫn còn đứng tại chỗ, đang nhìn cô.
Lục Tâm Du mím môi dưới, cuối cùng vẫn gọi anh, "Vào văn phòng chờ tôi!" Nói xong, cô xoay người, biến mất ở chỗ ngoặt.
Bóng dáng Lục Tâm Du biến mất, Lâm Thâm vẫn nhìn theo, thật lâu sau, khóe môi hơi nhếch lên, ý cười trong mắt lan tràn.
Anh xoay người, đến văn phòng Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du dạo qua khoa cấp cứu một vòng, lúc quay về, Lâm Thâm đang ngồi ở ghế của cô, cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Thấy Lục Tâm Du tiến vào, anh lập tức cất điện thoại, đứng dậy, nhường chỗ cho Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du đi qua ngồi xuống, tò mò hỏi một câu, "Vừa rồi cậu chơi game à?"
Lâm Thâm ừm một tiếng, sau đó mở bánh kem ra, "Bác sĩ Lục đói bụng chưa, nếm thử xem."
Bánh kem mềm xốp, bên trên phủ một lớp kem blueberry.
Lục Tâm Du kinh ngạc nhìn Lâm Thâm, "Sao cậu biết tôi thích ăn vị blueberry?"
Lâm Thâm cười, "Tôi còn biết chị thích ăn kẹo hồ lô."
Lục Tâm Du híp mắt, "Cậu điều tra hộ khẩu à?"
Lâm Thâm cười một tiếng, dưới chân di chuyển, ngồi đối diện Lục Tâm Du, hai khuỷu tay chống trên bàn, nhổm người về phía cô, cười nói: "Nếu không bác sĩ Lục cũng điều tra tôi chút nhé?"
Lục Tâm Du bĩu môi, "Không có hứng thú."
Cô cúi đầu ăn một miếng bánh kem, vào miệng là tan, ngọt mà không ngấy.
Sau một lúc lâu, cô đột nhiên ngẩng đầu, "Cậu học gì?"
"Luật."
"Luật sư?"
Ý cười trong mắt Lâm Thâm đột nhiên gia tăng, "Bác sĩ Lục, thế này có tính là điều tra hộ khẩu không?"
Lục Tâm Du: "..."