Ác Thủ Tiểu Tử

Ác Thủ Tiểu Tử - Chương 14: Nam hùng lạc bước vướng dây oan




Đào Văn Kỳ nghe gọi, đầu cũng không quay lại, mà còn tăng tốc độ, chung thủy bỏ Chu Mộng Châu ở khoảng cách ngoài mười trượng.



Chu Mộng Châu nhíu mày chẳng hiểu có gì mà Đào Văn Kỳ nghe rõ tiếng mình gọi, thế mà vẫn chạy như điên như cuồng, thật hết sức khó hiểu.



Khi ấy chẳng còn nghĩ gì nữa, Chu Mộng Châu tức tốc thay đổi thân pháp tuyệt luân Lăng ba nhiếp bộ, cả người vọt phóng như ánh sao băng.



Đào Văn Kỳ chỉ nghe tiếng lướt gió vù một cái, bóng người hoa lên trước mắt khiến hắn chợt giật mình khựng người đứng lại. Nhưng khi nhận rõ là Chu Mộng Châu, Đào Văn Kỳ chẳng những không vui mà còn lạnh lùng đưa mắt nhìn chàng vẻ tức giận.



Nguyên Đào Văn Kỳ vừa rồi thua Thất Bộ Truy Hồn một chiêu, ban đầu thấy hối hận lẫn hổ thẹn, thế nhưng chợt nghĩ thua Thất Bộ Truy Hồn là một nhân vật thành danh trong giang hồ, thì cũng không đáng phải thẹn. Lúc này thấy một thanh niên vô danh tiểu tốt như Chu Mộng Châu mà lại truy bắt kịp mình, thậm chí vượt qua người mình chẳng chút phí sức, thì mới thật sự thấy hổ thẹn. Thẹn quá thành tức giận, cho nên mới nhìn chằm chằm vào chàng như thế.



Chu Mộng Châu không ngờ đối phương có thái độ như thế với mình, hết sức bất ngờ, lắp bắp la lên:



- Áo khoác của Đào huynh đây, nên nhanh mặc vào.



Đào Văn Kỳ giật lại chiếc áo, nhưng không vội mặc lên ngay, vẫn cứ chăm mắt nhìn chàng thêm một hồi nữa, cơn giận như lắng xuống, trầm giọng hỏi:



- Vừa rồi ngươi đứng ngoài quan sát, có nhận ra Đổng Hằng sơ hở chỗ nào không?



Chu Mộng Châu trầm ngâm một lúc mới nói:



- Thương pháp của Thất Bộ Truy Hồn thế mãnh lực trầm, thật chẳng hổ danh cao thủ võ lâm, xem chiêu thức của lão ta, ngoài cận chiến thì không còn cách nào hơn nữa!



Đào Văn Kỳ hậm hực:



- Hôm nay ta thua lão một chiêu, thật không cam lòng chịu phục!



Chu Mộng Châu vốn vẫn có hảo cảm với Đào Văn Kỳ, nhưng vừa rồi để chàng truy đuổi cật lực mà chẳng thèm để ý tới chàng, cho nên có chút bực tức. Nhưng lúc này gặp lại rồi, thì tức giận vơi biến, lại nghĩ tình cảnh vừa rồi Đào Văn Kỳ thua một chiêu thật đáng thương, chàng làm vui, cười nói:



- Thôi thì thế này, ngày mai tôi đến tìm Đổng Hằng khiêu chiến, khi tôi động thủ với lão ta thì Đào huynh ở bên ngoài quan sát, nhất định tìm thấy được chỗ hở của lão ta.



Đào Văn Kỳ vui hiện ra mặt, nhưng chốc lát lập tức ủ rủ trở lại, lắc đầu chẳng tin tưởng nói:



- Ngươi nghĩ là có thể đỡ nổi Đổng Hằng mấy chiêu chứ?



Thì ra Đào Văn Kỳ vốn kiêu ngạo tự phụ, nghĩ rằng hạng thiếu niên trẻ tuổi ngang trang ngang lứa không có ai là đối thủ của mình. Thực tình thì chẳng quá đáng lắm, vì hàng hậu bối trẻ tuổi, chẳng có ai công lực võ học từng qua nổi hắn.



Ngay đến Chu Mộng Châu hắn đánh giá võ công không tồi, nhưng cảm thấy vẫn không thể qua nổi hắn, cho nên mới buông lời như vậy.



Chu Mộng Châu vừa nghe thì hơi tức, nhưng trầm ổn nói:



- Đại khái là không thể bại ...



Đào Văn Kỳ vừa nghe vậy thì đảo cặp nhãn châu liếc xéo Chu Mộng Châu một cái, gắt hỏi:



- Ngươi nói gì? Ngươi nắm phần thắng khi đấu với Thất Bộ Truy Hồn ư?



Chu Mộng Châu đột nhiên cũng trở nên tự cao, gật đầu khẳng khái đáp:



- Ta nắm chắc tám chín phần!



Đào Văn Kỳ ánh mắt nhìn Chu Mộng Châu từ đầu xuống chân rồi từ chân lên đầu hỏi dồn:



- Lời ngươi thật đấy chứ?



Chu Mộng Châu rõ ràng nhận ra đối phương coi thường mình, nhíu mày bực tức hỏi ngược lại:



- Ngươi thấy võ công của Thất Bộ Truy Hồn so với Hoa Nguyệt Đầu Đà trên Thiếc Ngõa Tự như thế nào?



Đào Văn Kỳ nghe hỏi thì ngớ người chốc lát đáp:



- Võ công của Hoa Nguyệt Đầu Đà tinh thuần uyên thâm, từ chưởng pháp, kiếm pháp đều nhất nhất vượt hẳn Thất Bộ Truy Hồn. Lão tuy danh đầu không nhỏ trong vùng miền bắc này, thế nhưng làm sao sánh được với Hoa Nguyệt Đầu Đà?



Chu Mộng Châu thốt lên:



- À ra thế!



Rồi chàng gật gật đầu nói tiếp:



- Ta từng thắng qua Hoa Nguyệt Đầu Đà một chiêu!



Đào Văn Kỳ lần nữa không tin vào tai mình, hỏi lại:



- Ngươi nói gì chứ?



Chu Mộng Châu khi ấy lượt kể qua hai lần đấu nhau với Hoa Nguyệt Đầu Đà cho Đào Văn Kỳ nghe.



Đào Văn Kỳ tròn mắt nhìn chăm Chu Mộng Châu chừng như vẫn còn bán tín bán nghi, đột nhiên vứt áo choàng trên đất, tay rút phắt thanh nhuyễn kiếm, hoa lên một vòng nói:



- Vậy thì ta tiếp ngươi vài chiêu xem!



Chu Mộng Châu biết khó thuyết phục đối phương, khi ấy nhướng mày nói:



- Đã vậy thì cũng được. Ta có một pho kiếm phòng thân, ngươi cứ tự nhiên tấn công, xem thử pho kiếm của ta diệu dụng đến chừng nào?



Vừa nói chàng vừa rút thanh trường kiếm ra cầm ở tay chuẩn bị cho đối phương vào chiêu.



Đào Văn Kỳ không nói thêm câu nào, hoa kiếm vào chiêu đâm trúng vai trái Chu Mộng Châu. Chu Mộng Châu lách người, nhấc tay, ra chiêu tợ hồ như chỉ trong nháy mắt. Đào Văn Kỳ là tay kiếm lão luyện, tự nhiên giật mình thầm phục đối phương.



Bấy giờ Đào Văn Kỳ biến chiêu tấn công, thanh nhuyễn kiếm trong tay như con mãnh xà uốn lượn biến hóa khôn lường.



Chu Mộng Châu vừa rồi đã chứng kiến Đào Văn Kỳ thi triển kiếm pháp đấu với Đổng Hằng, cho nên chàng đã ngầm ghi nhớ phân tích chiêu kiếm, cho đến cách hóa giải, nên lúc này ra kiếm đã giở pho hộ thân kiếm pháp mà Thiên Lãng Tử truyền thụ, chung thủy không để cho đối phương vào kiếm biến chiêu Hồi Long Đoạt Châu.



Đào Văn Kỳ ra liên hoàn mười chiêu, mà vẫn không sao lọt qua màn kiếm ảnh của Chu Mộng Châu, càng đánh càng tức, bất giác thanh kiếm trong tay càng phi vũ ra chiêu hung mãnh hơn.



Ngoài hai mươi chiêu thì chẳng còn nhận ra ai với ai, chỉ thấy hai màn kiếm ảnh của Chu Mộng Châu, lại càng tức thêm, bất giác thanh kiếm tỏa sáng, kiếm thép rít lên trong gió nghe đến rợn người.



Mặc dầu là tỷ đấu ấn chứng võ công, nhưng đấu đến lúc say máu thì một chút sơ hở cũng dễ táng mạng. Chu Mộng Châu càng đấu càng nhận ra chỗ uyên thâm trong kiếm pháp của đối phương, khi cương thì uy dũng ào ạt, khi nhu thì mềm mại uyển chuyển như lưu thủy, không luyện thành pho Hộ thân kiếm pháp của Thiên Lãng Tử thì e khó lòng giữ nổi đến lúc này.



Qua chừng ba mươi chiêu, Chu Mộng Châu cảm thấy nếu cứ giữ mãi cho đối phương công thì ngoài trăm chiêu khó lòng khiến đối phương phục, khi ấy vừa khoát kiếm ra liền hai chiêu hộ thân, thuận thế phóng kiếm dụng Đạt Ma kiếm pháp đệ tam thức.



Đào Văn Kỳ đã qua ba mươi chiêu không đánh lọt qua màn kiếm ảnh của Chu Mộng Châu thì lòng càng nôn càng tức, khi ấy vào một chiêu hắn tâm đắc nhất là Cô Kiếm Phi Hồng. Lúc đó nhận thấy kiếm chiêu của Chu Mộng Châu đột biến, không thủ mà công, hắn hơi hoảng vội vàng thâu kiếm, nhưng không còn kịp ...



"Koong" một tiếng cực lớn, tiếp đó kiếm hồng tỏa ra, hồi lâu mới biến mất.



Chu Mộng Châu đứng trầm ổn, kiếm tà ngang người, thần thái uy nghi.



Đào Văn Kỳ ngược lại bị dội lùi mấy bước, mắt sững sờ hết nhìn thanh kiếm gãy trong tay, lại nhìn Chu Mộng Châu như không tin vào mắt mình.



Chu Mộng Châu vừa rồi đã quyết không nhượng Đào Văn Kỳ một chiêu, nên ra chiêu xuất thủ phản công, một chiêu kiếm uy mãnh đã chém gãy đoạn thanh nhuyễn kiếm của Đào Văn Kỳ. Chàng không khỏi ngớ người một lúc mới nói:



- Tiểu đệ nhất thời không cẩn thận, làm gãy kiếm Đào huynh!



Đào Văn Kỳ như sực tỉnh, lắc đầu nói:



- Không, không! Chu huynh quả là cao thủ tuyệt kiếm! Tuyệt kiếm!



Vừa nói hắn vừa vứt nửa thanh kiếm gãy xuống đất, nói tiếp:



- Chu huynh thần dũng, tiểu đệ bội phục vô cùng!



Chu Mộng Châu nghe Đào Văn Kỳ nói thế thì lòng bất an, ngượng ngập nói:



- Đào huynh sao nói thế, tiểu đệ làm hỏng bảo kiếm của Đào huynh, nhất định sau này sẽ bồi thường.



Đào Văn Kỳ lắc đầu nói:



- Chỉ thanh kiếm mọn, nào đáng để Chu huynh bận tâm ...



Nói đến đó Đào Văn Kỳ dừng lại, cười cười tiếp:



- Không phải tiểu đệ mặt dày, nhưng tiểu đệ có luyện vài chiêu ám khí, những tưởng thọ giáo Chu huynh, ấy cũng là để tiểu đệ tâm phục khẩu phục, không biết ý Chu huynh thế nào?



Chu Mộng Châu đối với ám khí, thực dụng Cửu Dao Châu của Bạch Cốt Ma Quân truyền thụ khó lòng ai chống đỡ nổi, nhưng chàng nghĩ không nên lạm dụng đến Cửu Dao Châu, cho nên lúc này nghe Đào Văn Kỳ nói tỷ thí ám khí, nhất thời trì nghi chưa quyết.



Chẳng ngờ Đào Văn Kỳ ngỡ chàng sợ, nên cười nói tiếp:



- Như Chu huynh thấy không tiện, thì ta đổi môn khác vậy?



Chu Mộng Châu nghe vậy thì ngớ người gật đầu nói ngay:



- Thôi được, ta tỷ thí ám khí vậy!



Nhưng chàng liền nghĩ mình với Đào Văn Kỳ vốn không thù không oán, tốt nhất chỉ cần tránh được môn ám khí của đối phương là được, đâu cần dụng đến Cửu Dao Châu.



Đào Văn Kỳ bấy giờ đã thấy lấy trong người ra sáu viên Tử Yến đạn xanh bóng như ngọc bích. Chu Mộng Châu vừa nhìn thấy cũng nghĩ ngay ám khí thủ pháp của đối phương phải là hạng thặng thừa chứ chẳng nghi.



Chu Mộng Châu nghĩ nhanh trong đầu, rồi bước lùi năm bước, tự vạch một vòng tròn chu vị chừng vài trượng, rồi đứng ngay giữa vòng tròn, nói:



- Tiểu đệ ở trong vòng tròn này lĩnh giáo ám khí thủ pháp của Đào huynh, nếu như Đào huynh bức được tiểu đệ ra khỏi vòng tròn, kể như tiểu đệ thua!



Nguyên là Chu Mộng Châu nhìn thấy mấy viên Tử Yến châu trên tay Đào Văn Kỳ, nghĩ là thứ ám khí tuyệt môn chế tác ra nó không dễ chút nào. Chàng với Đào Văn Kỳ hoàn toàn không thù oán, nếu dùng kiếm đánh bạt ám khí tất sẽ hỏng mấy viên Tử Yến châu, không đáng tiếc lắm sao. Còn nếu như dụng đến Cửu Dao Châu đối ám khí, thì thực không phải đáng như vậy. Nghĩ thế cho nên chàng mới nghĩ ra cách đấu này.



Nam Thiên Nhất Yến Đào Văn Kỳ cùng liền tự động thoái năm bước, nghiêm túc nói:



- Chu huynh đã nói như vậy, tiểu đệ xin hiến chiêu!



Nói thì chậm, những diễn biến xảy ra rất nhanh, chỉ thấy câu nói vừa dứt thì từ tay Đào Văn Kỳ một viên Tử Yến châu bay vọt ra như chiếc hàn tinh. Chu Mộng Châu nhanh mắt, vừa nhìn đã biết đây chỉ mới là hư chiêu thăm dò đối phương, mục đích khiến đối phương dao động hoảng loạng. Sát chiêu chính là tiếp sau đó, cho nên ngưng thần tụ khí đề phòng.



Quả nhiên hai viên Tử Yến châu khác bay ra, ban đầu phân hai cánh tả hữu, rồi bỗng vòng vào chạm nhau kêu "Coong" một tiếng, lại tiếp tục phân hai bay tới.



Chu Mộng Châu vẫn chỉ liếc nhìn một cái, chung quy nhận ra chưa phải là thực chiêu, khiến Đào Văn Kỳ cũng phải ngầm thán phục là chàng trấn tĩnh.



Đào Văn Kỳ cả thảy có sáu viên Tử Yến, giờ đã phát ba viên, trong tay chỉ còn lại ba viên. Những viên Tử Yến châu này bình thường ít khi dụng đến, mỗi khi dụng đến thì đối phương khó tránh khỏi mang thương tích. Nhưng lúc này thì đã không thể không sử dụng hết, ba viên nhất loạt bay vọt ra khỏi tay.



Thế nhưng, thấy Chu Mộng Châu trầm tĩnh quá, tợ hồ như trong lòng đã có tính toán sẵn, Đào Văn Kỳ hơi áy náy, nghĩ sáu viên Tử Yến châu đã bắn ra, nếu đả thương đối phương thì sao? Mà như không đả thương nổi đối phương thì sao?



Đằng nào thì lúc này hai viên Tử Yến châu đã chạm vào nhau nghe vang một tiếng, rồi phân tả hữu nhắm đúng vai chàng phóng tới, viên còn lại ở hạ bộ bắn tới theo hình tam giác.



Chu Mộng Châu đã nhận ra chiêu thức của đối phương, chỉ chờ khi nghe kiếm pháp xé đến, mới phát chưởng Hấp vật thần công, hoa lên một cái, hai vệt hàn tinh biến mất. Đồng thời cả người nghiêng nhanh, khiến viên cuối cùng lướt qua người, chàng bổ nhào tới nhanh như chớp dụng hai ngón tay bắt lấy. Rồi cả ba viên Tử Yến châu đều trả lại hết cho Đào Văn Kỳ, nói:



- Chu huynh thủ pháp thần kỳ, tiểu đệ xin bội phục.



Nam Thiên Nhất Yến ngớ cả người, tròn mắt nhìn chàng như vô cùng kinh ngạc, thực tình hắn không kịp nhận ra Chu Mộng Châu vừa rồi dụng thủ pháp gì để bắt những viên Tử Yến châu của mình.



Bình thường thì có lẽ Đào Văn Kỳ đã nổi giận lôi đình mà quyết sống mái với đối phương rồi, nhưng không hiểu sao lúc này trong thâm tâm hắn chỉ mong cho Chu Mộng Châu võ công càng cao càng tốt. Tuy là thế, nhưng chút đố kỵ trong lòng vẫn không phải đã hết, hắn chạy đi nhặt những viên Tử Yến châu, ngượng ngùng nói:



- Chẳng giấu gì Chu huynh, tiểu đệ từ khi xuất đạo giang hồ đến giờ đã đánh bại không biết mấy mươi nhân vật giang hồ cao thủ, dạng như Thất Bộ Truy Hồn thương pháp tuyệt luân thì hiếm gặp. Sáng nay tuy thua lão ta một chiêu, nhưng lòng hoàn toàn không phục.



Chỉ có Chu huynh thì tiểu đệ xin dùng ngũ lễ bái phục, bái phục!



Chu Mộng Châu tận tai nghe nhân vật thành danh ngạo nghễ võ lâm gần đây Nam Thiên Nhất Yến mà thốt ra những lời trang trọng kính phục mình như vậy thì hơi bất ngờ, vội nói:





- Nào dám, nào dám! Vài miếng công phu của tôi đáng gì!



Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng đã cảm thấy đắc ý lắm rồi.



Đào Văn Kỳ đảo đôi nhãn châu nhìn chàng chợt hỏi:



- Chu huynh thử nghĩ xem Thất Bộ Truy Hồn sau khi thắng ta một chiêu, sẽ có cảm tưởng như thế nào?



Chu Mộng Châu buộc miệng nói:



- Đương nhiên là rất đắc ý!



- Hừ, nào chỉ có đắc ý mà thôi, lão ta nhất định nghĩ rằng hạng trẻ tuổi hậu bâối không còn người nào dám tìm lão tỷ đấu.



Chu Mộng Châu nghe vậy hào khí trổi lên, ưỡn ngực nói:



- Ngày mai tôi sẽ đến đấu với lão ta một trận.



Đào Văn Kỳ chừng như thấy Chu Mộng Châu đã lọt vào kế của mình, khi ấy cười hớn hở. Nhưng bất chợt mày nhíu lại, vẻ mặt nặng nề.



Chu Mộng Châu nhận ra đối phương như có tâm sự gì, quan tâm hỏi:



- Đào huynh chừng như có chuyện gì khó xử, xin cứ nói hết ra, nếu như tiểu đệ có thể nhất định giúp Đào huynh một tay!



Đào Văn Kỳ đã cất hết sáu viên Tử Yến châu vào áo, bấy giờ ngồi xuống gốc cây bên đường. Chu Mộng Châu cũng liền tự động ngồi xuống cạnh hắn. Đào Văn Kỳ mới nói:



- Ta ngươi tuy quen nhau chưa lâu, thế nhưng ta đã nhận ra con người ngươi trung hậu thẳng thắn, cho nên quyết định đem tâm sự thổ lộ. Ân sư ta vốn định kết thân sự cho ta với con một nhà võ học danh gia, thế nhưng ta không chấp nhận, cho nên nhân lúc sư phụ bế môn nhập tịnh liền chạy trốn xuống núi lưu lạc giang hồ.



Chu Mộng Châu thầm nghĩ:



- Xem hắn mặt phơi phới xuân phong, chẳng ngờ lòng cũng nặng tâm sự bất như ý này!



Đào Văn Kỳ nói tiếp:



- Ta chỉ hơn nửa năm đã náo danh giang hồ, ý định cứ đợi đến lúc đó tất có cách tuyệt hôn sự.



Chu Mộng Châu chẳng ngờ là chuyện thế này, chàng vốn chỉ biết võ học và báo cừu, cho nên căn bản chẳng khi nào để tâm đến những chuyện tình ái, lúc này lắc đầu cười gượng nói:



- Chuyện này thì tại hạ chịu, không giúp được!



Chẳng ngờ Đào Văn Kỳ nói:



- Chỉ cần Chu huynh thành ý giúp đỡ, thì chuyện có thể xong.



Chu Mộng Châu nhíu mày hỏi vẻ ngạc nhiên:



- Thật vậy sao?



Đào Văn Kỳ gật đầu nói tiếp:



- Chu huynh như không chê, thì chúng ta từ nay cùng nhau hành đạo giang hồ. Bình thường do tiểu đệ ra mặt, gặp lúc phải cường địch thì mới do Chu huynh xuất thủ.



Chu Mộng Châu cũng chẳng suy nghĩ nhiều, thấy Đào Văn Kỳ nói thế nào thì nghe theo thế đấy, khi ấy gật đầu chấp nhận.



Đào Văn Kỳ vô cùng cao hứng, hai má tự dưng ửng hồng lên, trong ánh mắt lộ vẻ khác thường, chuyện vừa rồi thất thủ bại dưới tay Chu Mộng Châu tự nhiên tiên tan đâu mất.



Bấy giờ trời đã tối, hai người chẳng về khách điếm, mà tìm một ngôi miếu hoang nghỉ lại một đêm.



Qua một đêm điều khí dưỡng thần, cả hai người tinh thần sảng khoái, phấn chấn vô cùng.




Hôm nay khi về đến trấn thì trời đã đúng ngọ.



Thất Bộ Truy Hồn Đổng Hằng chừng như đoán chắc bọn Chu Mộng Châu và Đào Văn Kỳ nhất định quay lại, cho nên khi hai người vừa vào đến trấn thì đã có người chạy về báo cho lão ta biết.



Đổng Hằng đích thân đến nghênh tiếp bọn họ, Đào Văn Kỳ hôm qua thua một chiêu, cho nên cố tình lùi sau, chỉ do Chu Mộng Châu ra mặt nói chuyện.



Đổng Hằng sau mấy câu xã giao, mời hai người trở lại Thất Tinh Trang.



Bọn họ ba người vào đến một quãng trường rộng chừng hai mẫu sau lưng Thất Tinh Trang. Ngay chính giữa là ngọn trường thương mà Thất Bộ Truy Hồn thường dùng được gác lên giá sắt.



Đào Văn Kỳ lanh trí ghé tai nói nhỏ:



- Chu huynh, xem tình hình chừng như Đổng Hằng đã biết hôm nay chúng ta sẽ quay lại, mà chừng như lão ta rất coi trọng Chu huynh, nên càng phải cẩn thận.



Chu Mộng Châu nghe vậy thì biết hắn một nửa quan tâm với mình, nhưng một nửa là lo cho hắn, bèn nói:



- Chẳng lẽ ngươi không yên tâm?



Một lúc cũng không nghe Đào Văn Kỳ đáp lại, Chu Mộng Châu quay đầu thì thấy hắn đang đưa mắt nhìn vào một gã trung niên hán tử đứng ở góc trường đấu đến sững người.



Chàng trong lòng chẳng hiểu đối phương sao tự nhiên lại như vậy.



Lúc này Đổng Hằng đã bước vào trường đấu, nhấc ngọn thương lên, cao giọng nói:



- Tại hạ bình sanh quen dụng ngọn trường thương này, hoàn toàn không có ý muốn chiếm lợi thế về binh khí trường đoản. Hôm qua may được Đào thiếu hiệp nhượng một chiêu, âu cũng chỉ là nhờ vào thế lợi trường thương, chứ chẳng phải công phu võ học qua nổi Đào thiếu hiệp.



Đào Văn Kỳ tuy nghe đối phương một giọng khiêm tốn, nhưng nghĩ đối phương cố ý nhắc nhở về chuyện của mình bại thủ, trong lòng bực tức, hừ một tiếng vẻ hậm hực.



Chu Mộng Châu đã nhận ra Đào Văn Kỳ không vui, bèn nói ngay:



- Đổng trang chủ bất tất khách khí nhiều lời, binh khí là binh khí, công phu là công phu, trang chủ thương dài lực mãnh, nhưng tại hạ với thanh bảo kiếm này ...



Nói đến đó chàng bằng một thế ra kiếm điêu luyện, chỉ nghe "coong" một tiếng, người lướt nhanh như chớp chém đứt ngang ba chân giá thương bằng sắt. Toàn trường trố mắt kinh ngạc đến sững người.



Đổng Hằng mắt chú đến thanh bảo kiếm trong tay Chu Mộng Châu, nhất thời không nói được câu nào.



Chu Mộng Châu nói tiếp:



- Chẳng phải tại hạ có ý hiển lộ bảo kiếm chém sắt như chém bùn để dọa người, nhưng là có lời nói trước, binh khí tại hạ cũng chiếm ưu thế, trang chủ bất tất cố lự, cứ việc tận lực thi thố tài nghệ.



Một câu này nói ra, toàn trường kể cả Đổng Hằng đều cảm phục, chưa nói đến võ công của chàng nhưng tính khí lỗi lạc này cũng đủ làm người ta phải bội phục rồi. Duy nhất chỉ có Đào Văn Kỳ thì không hài lòng, hắn nghĩ Chu Mộng Châu không nên làm vậy, lẽ ra cần để bất ngờ chiếm tiên cơ lúc thi đấu mới đúng.



Thất Bộ Truy Hồn Đổng Hằng thấy Chu Mộng Châu uy thái hiên ngang, hoành kiếm tĩnh lập, khi ấy nắm trường thương bước đến hai bước, thương từ từ đưa lên, nhưng kình lực dồn ra thân thương đã thấy thương phát kình phong kêu thành tiếng, toàn trường đều reo lên:



- Hảo, hảo!



Đổng Hằng hành lễ nói:



- Chu thiếu hiệp, xin ra chiêu!



Chu Mộng Châu nói:



- Mời!



Đổng Hằng một thương phóng ra đâm thẳng tới người Chu Mộng Châu, đây chỉ là chiêu Thanh long thám huyệt, khởi đầu mà thôi.



Chu Mộng Châu đợi đến khi thế thương đã già tầm, mới vung kiếm đánh bạt ra, thế kiếm cực nhanh đủ tránh chiêu thương đối phương.



Đổng Hằng thấy thanh bảo kiếm của Chu Mộng Châu sắc bén như thế thì không dám trực tiếp đón chiêu, tay thâu nhanh ngọn thương, thuận đà nhào người ra ngoài một bộ, phóng thương công vào hông trái của chàng.



Chu Mộng Châu lần này không bạt kiếm mà chỉ thi triển thân pháp nhảy né tránh.



Đổng Hằng công liền ba thương, Chu Mộng Châu chung thủy chỉ thủ chứ chưa phản công.



Đổng Hằng công thêm hai chiêu nữa, Chu Mộng Châu vẫn chưa công trả, Đổng Hằng bỗng dừng thương nói:



- Tại hạ đã công năm chiêu, mời Chu thiếu hiệp xuất cao chiêu. Thanh bảo kiếm của người tuy sắc bén, nhưng chưa hẳn đã đụng đến được thương của tại hạ.



Chu Mộng Châu bỗng thâu thanh bảo kiếm vào người, tay đổi thanh trường kiếm mà Thiên Lãng Tử tặng cho mình, nói:



- Trang chủ cứ việc thi thố hết bản lĩnh!



Thất Bộ Truy Hồn dụng ngọn thiếc thương này đã nhiều năm, quý nó như con, vừa rồi mấy lần ra chiêu, chỉ vì sợ chạm phải thanh bảo kiếm của Chu Mộng Châu tất sẽ hỏng ngọn thương, nên chung quy thi triển chỉ năm sáu thành công phu.



Thấy Chu Mộng Châu đã thay kiếm lão mới an tâm thi triển hết sở học, hai người khi ấy mới thật sự tỷ đấu.



Mười chiêu đầu thì còn nhận ra người này công một chiêu, người kia phản một chiêu, thế đấu một thương một kiếm như quân bình, nhưng sau chiêu thứ mười trở đi, chẳng còn nhìn thấy bóng Chu Mộng Châu đâu nữa. Nguyên là cả người chàng như hòa vào trong rừng thương ảnh và kiếm ảnh ngời ngời. Đây đó khắp trường nghe nhiều tiếng xầm xì tán thưởng thương pháp của Thất Bộ Truy Hồn uy mãnh tuyệt luân, thật là danh bất hư truyền, đặc biệt là đôi mắt ngưng tụ vào thương pháp của Thất Bộ Truy Hồn, từng chiêu tấn thoái, cho đến bộ pháp, nhất nhất được nhìn rất kỹ càng.



Ngọn thương trong tay Thất Bộ Truy Hồn lúc này như con phi long đắc địa, vân vũ tung hoành rợp không gian chỉ là ánh thương, xem ra tuyệt diệu và uy mãnh hơn ngày hôm qua rất nhiều.



Thất Bộ Truy Hồn liền một hơi công đến hai mươi chiêu, trên bề mặt thì Thất Bộ Truy Hồn chiếm thế thượng phong, nhưng thực tế thì chẳng đúng như vậy. Càng tấn công mà không vào nổi đối phương, thì lão ta càng tỏ ra lúng túng, ngược lại Chu Mộng Châu trầm ổn ra chiêu, thế kiếm liên hoàn phủ kín cả người, chẳng hề để lộ một chỗ hở nào, mắt thì ngược lại quan sát đối phương rất sát.



Thế thương của Đổng Hằng lúc này từ nhanh mãnh đã trở nên hòa hoãn, bóng Chu Mộng Châu cũng từ đó đã nhìn thấy rõ.



Thất Bộ Truy Hồn công thêm năm sáu chiêu nữa, nhưng xét ra khá vất vả, Chu Mộng Châu vẫn thế kiếm giữ thủ, nhưng rất bình tĩnh chắc chắn, Đào Văn Kỳ thoạt nhìn cũng đã nhận ra trận đấu của họ đã đến cao điểm.



Sau một thế thương quét ngang không thành, Thất Bộ Truy Hồn thương hình vòng cung phóng tới. Chu Mộng Châu vừa nhảy né người tránh chiêu, nhân khi người hạ xuống, kiếm cản thương, lập tức thương kiếm giữ chắc vào nhau.



Đổng Hằng vội vận chân lực vào thương, thương nặng như thiếc bảng, thanh trường kiếm cũng liền hạ thấp xuống.



Chu Mộng Châu liền vận hết mười thành công lực vào thân kiếm, bỗng hét lên một tiếng thật dài rồi kiếm vung mạnh lên một vòng, ngọn thương bị chấn động, đầu thương tung lên cao ...



Đổng Hằng chỉ thấy hổ khẩu ở hai tay ê ẩm, tay như không nắm nổi thương, bất giác buông ra mất tự chủ, ngọn thương bay vèo lên không cao đến hai trượng rồi rơi lăn lóc trên đất.



Toàn trường thất sắc, kêu lên một tiếng, sững sờ cả người.



Đổng Hằng mặt xanh như tàu lá, hai tay ôm vào nhau, mắt tròn xoe nhìn thiếu niên trước mặt mình, chẳng thốt lên được câu nào.



Đào Văn Kỳ ngược lại lúc này tự nhiên trong lòng vừa khâm phục Chu Mộng Châu vừa sinh lòng đố kỵ, rồi bất giác bắn vọt người lên không phóng ra khỏi Thất Tinh Trang.



Chu Mộng Châu chẳng hiểu nguyên do thế nào, nhưng thấy đồng bọn đã bỏ đi, cũng liền tung người phóng chạy theo. Người trong Thất Tinh Trang chẳng ai dám cản đường.



Thất Bộ Truy Hồn uy danh mấy mươi năm chừng như bị hủy một ngày, lão mặt mày thê thảm, bước chân không nổi về phía ngọn thương nằm cách ngoài sáu bảy trượng, nhặt thương lên định dùng hết chân lực bẻ gãy. Nhưng bất chợt nhớ ra điều gì, lại thôi, khi ấy gọi lão tổng quản Bát Diệu Lung Linh và một số thuộc hạ thân tín vào nội trang nói chuyện.



Lại nói Chu Mộng Châu phóng chạy theo Đào Văn Kỳ, trong lòng không hiểu nguyên do thế nào. Hôm qua thì còn nói vì hắn thẹn mà bỏ chạy như ma đuổi, thế nhưng hôm nay đâu có lý gì mà phải bỏ chạy?



Chạy được chừng ba bốn dặm, khi ấy thấy đã cách Thất Tinh Trang xa rồi, Chu Mộng Châu định lên tiếng gọi, nhưng liền thấy Đào Văn Kỳ ở phía trước đã dừng chân lại bên khe núi, đưa tay vẫy vẫy mình, chừng thầm nghĩ hẳn đối phương có lời muốn nói gì đây.



Đào Văn Kỳ đợi đến khi Chu Mộng Châu đã dừng chân lại trước mặt, cắn môi nói dứt khoát:



- Bắt đầu từ đây về sau, chúng ta ai đi đường nấy, ngươi bất tất theo ta!



Chu Mộng Châu thấy kỳ quặc, hỏi:



- Chẳng phải Đào huynh đã nói là chúng ta cùng nhau hành cước giang hồ sao?



Đào Văn Kỳ lắc đầu nói:



- Không được, ta đã nghĩ ra, con người ta phải tự mình bằng vào bản lĩnh của mình dựng sự nghiệp. Ngươi tuy đối với ta chuyện gì cũng tốt, nhưng thiên hạ thì mắt đâu có mù, thừa nhìn ra Nam Thiên Nhất Yến ta bản lĩnh tuy cao cường, thế nhưng đi bên ngươi chỉ như ánh sao mờ!




Chu Mộng Châu nói ngay:



- Kẻ nào dám buông lời như vậy, ta sẽ đánh người ấy.



Đào Văn Kỳ bật cười thành tiếng, nói:



- Con người ngươi mới thật là hay, có đâu thật thà như vậy chứ? Ngươi thử nói xem, nếu như toàn thiên hạ này đều nói như vậy, liệu ngươi có đánh nổi hết bọn họ không chứ?



Chu Mộng Châu ngớ người, lắp bắp:



- Điều này thì không thể ...



Đào Văn Kỳ cười cười tiếp lời ngay:



- Cho nên ta mới nói tốt nhất mỗi người một ngã. Ngươi chẳng nên áy náy vì ta, ta tuy thua Thất Bộ Truy Hồn một chiêu, nhưng lão ta là nhân vật thành danh giang hồ, thua lão ta thì chẳng có gì là mất mặt. Vả lại, vừa rồi khi ngươi đấu với lão ta, ta đã nhận ra chỗ hở trong thương pháp của lão, ba tháng sau, nhất định lấy lại món nợ đó.



Chu Mộng Châu môi mấp máy như định nói gì nhưng vẫn không nói ra được.



Thật ra chàng cũng chẳng biết phải làm như thế nào, đề xuất chủ ý đi chung với nhau hành hiệp giang hồ cũng là do Đào Văn Kỳ, giờ nói chia tay mỗi người mỗi ngã thì cũng lại là Đào Văn Kỳ, thử hỏi nên nói thế nào đây chứ?



Tần ngần một lúc, nghĩ lại cũng nên như thế, chàng bèn nói:



- Thôi được, vậy chúng ta ai đi đường nấy!



Đào Văn Kỳ vừa nghe chàng nói vậy thì thốt lên một tiếng:



- Tạm biệt!



Rồi lập tức quay người đi ngay, thế nhưng mới đi được chừng hai ba bước, bỗng quay người vung tay ném một vật gì về phía chàng nói:



- Tặng ngươi vật này làm kỷ niệm!



Chu Mộng Châu chỉ đưa tay bắt theo phản xạ, khi nhìn lại mới hay đó là một chiếc tiểu kim châm, chàng ngớ người suy nghĩ:



- Hắn tặng ta vật nữ nhi thường dùng này để làm gì chứ?



Ngẩng đầu lên nhìn, thì bóng Đào Văn Kỳ đã lẫn khuất trong rừng.



Chu Mộng Châu còn đứng ngẩn người hồi lâu vẫn chưa đi.



Khi quay người lại định bước về khách điếm, thì bỗng nghe có tiếng áo lướt gió, biết lại là nhân vật giang hồ, chính định tránh mặt thì trước mặt đã thấy xuất hiện ba người, không còn cách nào bỏ đi.



Chu Mộng Châu đã nhận ra người đi đầu chính là gã trung niên hán tử mà khi trong Thất Tinh Trang đã chạm mắt với Đào Văn Kỳ, hai người đi sau là một đôi nam thanh nữ tú, thoạt nhìn cũng biết bọn người này đều có võ công cao cường.



Trung niên hán tử vừa đến trước mặt chàng thì dừng lại, chấp tay thi lễ hỏi ngay:



- Xin hỏi Nam Thiên Nhất Yến hiện tại ở đâu?



Chu Mộng Châu vừa nghe hỏi thì định đáp thật, nhưng chợt nhớ ra Đào Văn Kỳ vừa rồi kể là vì nhân chuyện hôn sự mà phải trốn xuống núi lang bạc giang hồ. Nhìn thiếu nữ kia, chẳng phải chính là vị hôn thê bị ép buộc của hắn hay sao chứ?



Nghĩ thế liền tìm lời hỏi vặn lại:



- Các hạ hỏi hắn làm gì?



Trung niên hán tử vẻ không vui, nhưng nén giận nói:



- Ta tìm hắn có chuyện gì với ngươi vô can, ngươi chỉ việc nói ra hắn hiện tại ở đâu, ta tự tìm đến hắn là được!



Chu Mộng Châu lắc đầu nói:



- Ta không biết, nếu như ta biết thì ta cũng đi tìm hắn!



Trung niên hán tử giận lên, quát:



- Ngươi có tư cách gì mà đi tìm hắn chứ?



Thiếu nữ lúc này đã bước lên bên cạnh trung niên hán tử, chẳng biết nói gì với hắn, chỉ thấy hắn gật đầu lia lịa, miệng lại thốt lên:



- Hảo, hảo!



Chu Mộng Châu nhân lúc bọn họ không chú ý, liền nhún nhẹ người vọt vào rừng, qua mấy cái nhảy đã xa tầm mấy mươi trượng, nhìn lui không thấy họ đuổi theo, mới thư thái bước đi.



Chàng đi một mạch về khách điếm, lúc này mới nhớ ra mình quả sơ hốt, lần này đến Thất Tinh Trang là có chủ ý, chẳng ngờ hai lần chạm mặt Thất Tinh trang chủ mà chẳng để lão ta biết mình đến với mục đích gì. Khi ấy liền mượn giấy bút thảo một phong bái thiếp định nhờ tiểu nhị đưa đến cho Thất Bộ Truy Hồn Đổng Hằng, chẳng ngờ còn chưa kịp đưa thiếp thì bên ngoài đã nghe có người tìm gặp mình, chàng bước ra khách phòng mới hay chính là Thất Bộ Truy Hồn tự động đến tìm.



Chu Mộng Châu không ngờ đối phương cũng có ý đến tìm mình, ban đầu hơi giật mình, nhưng khi thấy thần thái lão ta và cả Bát Diệu Lung Linh Trịnh tổng quản chẳng có vẻ gì là ác ý mới yên tâm.



Chu Mộng Châu thi lễ nói:



- Tại hạ chính định đưa bái thiếp đến Trang chủ, chẳng ngờ Trang chủ lại đến đây, thật may. Chẳng hay Trang chủ có gì chỉ giáo?



Thất Bộ Truy Hồn vốn sau khi thua Chu Mộng Châu một kiếm, trong lòng sầu não thất vọng vô cùng. Nhưng lão bỗng nhận ra còn chuyện hết sức hệ trọng, cho nên mới tạm không bẻ thương quy ẩn, lại tự mình tìm đến khách điếm gặp Chu Mộng Châu. Bấy giờ lão chẳng quanh co, hỏi thẳng vấn đề:



- Xin hỏi tôn giá với vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Chu đại hiệp năm xưa có quan hệ gì với nhau?



Chu Mộng Châu giật mình, chẳng ngờ đối phương lại hỏi điều này, ngập ngừng giây lát mới đáp thật:



- Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm chính là tiên phụ!



Vừa nghe đến đó, Thất Bộ Truy Hồn dậm chân than lên:



- Ái da! Ta chỉ nghe Chu huynh thất tích không biết thế nào, chẳng ngờ đã qua đời, thật đáng tiếc, đáng tiếc!



Chu Mộng Châu nhìn thần thái và ngữ khí của lão đối với phụ thân mình thống thiết như vậy, chừng như năm xưa cùng cha mình thâm giao, bất giác cảm thấy chuyện mình vừa rồi hạ lão một chiêu áy náy vô cùng. Chàng đứng lặng người một hồi mới hỏi:



- Trang chủ với tiên phụ năm xưa giao tình thế nào?



Đổng Hằng nói:



- Thật ra nghe tiếng thần giao đã lâu, nhưng vì tục sự liên miên nên chưa có cơ hội diện kiến.



Chu Mộng Châu nghe vậy "a" lên một tiếng, gật gù nói:



- Thế nhưng sư phụ tôi nhất định bảo tôi phải tìm đến đây, bất luận thắng bại cũng phải cùng Trang chủ lĩnh giáo vài chiêu, nếu không tôi trở về chẳng biết ăn nói thế nào với người.



Đổng Hằng tròn mắt hỏi:



- Lệnh sư là vị cao nhân nào?



Chu Mộng Châu khi ấy mới lấy pho tượng Kim La Hán trong người ra đưa cho lão xem.



Đổng Hằng gật đầu chặt lưỡi nói:



- Thảo nào mà ta lấy làm ngạc nhiên, ta với Chu đại hiệp năm xưa vãn danh biết người, chưa từng có chút ác cảm với nhau, lấy đâu ra thù hận, hậu nhân của người có lý gì tìm đến ta thọ giáo. Nguyên là lệnh sư phái đến, chẳng trách ...



Nói đến đó lão ngừng lại thở dài một tiếng, rồi tiếp:



- Nhân bất thập toàn, chung quy có lúc cũng sai. Chẳng ngờ hai mươi năm trước ta một lần thất thủ, mà tạo thành hậu nghiệp hôm nay ...



Lão bỗng dừng lời, khiến Chu Mộng Châu bất giác đưa mắt nhìn ra cửa, quả nhiên đã thấy có người bước nhanh vào.




Vừa nhìn thấy họ, Chu Mộng Châu "a" lên một tiếng, thầm nghĩ:



- Chẳng ngờ lại gặp phải bọn họ!



Thì ra lại là ba người vừa rồi gặp nhau ngoài rừng hỏi thăm Đào Văn Kỳ.



Trung niên hán tử mắt trừng trừng nhìn chàng như còn phẫn nộ.



Thất Bộ Truy Hồn Đổng Hằng thấy tình hình không ổn, bèn tiến lên cười giả lả nói:



- Đến đây, đến đây! Ta giới thiệu cùng các người, vị này là hậu nhân của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Chu đại hiệp, cũng là môn đồ của vị cao tăng nhất đại Kim La Hán - Chu Mộng Châu. Còn vị này là Thiếu bảo chủ Đằng Tiểu Thanh, trưởng tử của Bảo chủ Quy Hồn Bảo oai danh khắp thiên hạ.



Vị Thiếu bảo chủ Quy Hồn Bảo đưa mắt nhìn đối phương, bắt gặp ánh mắt đối phương cũng nhìn mình sắc bén.



Hồi sau mới thấy hòa hoãn trở lại, khi ấy Đổng Hằng mới trịnh trọng tuyên bố:



- Nhị vị thiếu niên anh hùng sau này nhất định thân giao với nhau. Hiện tại lão hủ muốn Đằng thiếu bảo chủ làm chứng, lão hủ từ nay rửa tay gát kiếm, thoái xuất giang hồ.



Đổng Hằng vừa nói ra câu này, mọi người chung quanh đều chấn động.



Bát Diệu Lung Linh buộc miệng la lên:



- Trang chủ ...



Thất Bộ Truy Hồn không để cho lão ta kịp nói gì, cắt ngang:



- Ý ta đã quyết, tổng quản chớ nhiều lời.



Bát Diệu Lung Linh Trịnh Quảng Thái còn định lên tiếng, nhưng bắt gặp ánh mắt của Đổng Hằng thì đành nín lời trong họng, chẳng dám nói ra.



Thất Bộ Truy Hồn khi ấy mới nhìn Chu Mộng Châu nói tiếp:



- Tôn giá hồi sơn, xin báo lại với lệnh sư là lão hủ đã giữ đúng lời hứa năm xưa, từ nay thoái xuất giang hồ.



Nói rồi lão quắt mắt nhìn Trịnh tổng quản ra lệnh:



- Quảng Thái, chúng ta đi!



Dứt lời đã thấy cả người lão xông nhanh ra cửa, Bát Diệu Lung Linh mặt mày còn uẩn khúc, nhìn chăm Chu Mộng Châu một lúc nữa, cuối cùng cũng sãi chân bước theo.



Chu Mộng Châu nhìn thấy gã trung niên hán tử trong bọn ba người kia thì không có thái độ biểu hiện gì, thế nhưng gã Đằng thiếu bảo chủ Quy Hồn Bảo và thiếu nữ thì mắt đầy giận dữ nhìn mình.



Chu Mộng Châu bị họ nhìn chăm đến lúng túng tay chân, la lên hỏi:



- Các ngươi cứ chăm nhìn ta làm gì chứ?



Đằng Tiểu Thanh còn chưa kịp lên tiếng, thiếu nữ đã cướp lời:



- Nhìn ngươi là nhìn ngươi chứ gì?



Chu Mộng Châu cứ nghĩ thiếu nữ này là người ước hôn với Đào Văn Kỳ, trong lòng rủa thầm:



- Thứ không biết xấu hổ!



Đằng Tiểu Thanh lúc này mới nói giọng đầy tức giận:



- Hiện tại Thất Bộ Truy Hồn Đổng Hằng đã thoái xuất giang hồ, Quy Hồn Bảo chúng ta chẳng cần phải lo lắng gì về lão, nếu ngươi còn ngang ngược thì sẽ cho ngươi biết mùi lợi hại!



Chu Mộng Châu thấy đối phương vô văn cớ kiếm chuyện, hừ một tiếng nói:




- Ngươi đủ tư cách nói câu ấy?



Đằng Tiểu Thanh nghe thế liền rút cặp đơn hoàn câu đao lưỡi cong như trăng khuyết, đầu đao có một vòng tròn sáng loáng, thét lớn:



- Ngươi thử rồi sẽ biết!



Chu Mộng Châu thấy rõ bọn ba người này tìm mình kiếm chuyện, đằng nào họ không tìm chàng thì sau này chàng cũng tự tìm đến Quy Hồn Bảo, đấu sớm một trận cũng hay. Khi ấy chàng liền rút thanh bảo kiếm ra. Đằng Tiểu Thanh nhìn thấy thanh bảo kiếm thì đã hơi chùn lòng, chẳng ngờ Chu Mộng Châu định dụng bảo kiếm chém hủy cặp bảo đao của đối phương, trừng trị thói cuồng ngạo tự phụ.



Gã trung niên hán tử đã nhanh nhẹn chạy quanh một vòng dẹp hết bàn ghế tạo thành một khoảng không rộng lớn ngay trong tửu điếm để bọn họ quyết đấu.



Đằng Tiểu Thanh hai tay nắm cây đao, nhưng vẫn chần chừ chưa dám ra chiêu.



Thiếu nữ thấy tình hình, liền đưa mắt ra hiệu cho gã trung niên hán tử, gã ta liền chạy vào giữa nói lớn:



- Thiếu bảo chủ xin tạm lùi, giết gà đâu cần đến dao mổ trâu, tiểu tử này cứ để tại hạ dùng tay không tiếp nó mấy chiêu!



Đằng Tiểu Thanh nghe vậy lập tức thâu đao nhảy về sau, gật đầu nói:



- Hảo! Cát Thiên Long, trước hết cho hắn nếm mùi Thiên Long trảo!



Gã trung niên hán tử cười nói với Chu Mộng Châu:



- Cát Thiên Long ta xin tiếp tiểu huynh đệ vài chiêu!



Rõ ràng bọn người này ngông cuồng ngạo mạn, đã chứng kiến Chu Mộng Châu động thủ thắng Đổng Hằng, mà vẫn còn buông lời ngạo mạn.



Chu Mộng Châu khi ấy thấy đối phương tay không, liền thâu kiếm vào vỏ.



Cát Thiên Long không nói thêm tiếng nào, nhảy tới phóng chưởng tấn công.



Chu Mộng Châu bằng vào kình lực cũng nhận ra đối phương võ công cao cường, khi ấy ra chưởng nghênh tiếp. Cát Thiên Long khoát tay hóa chưởng thành trảo, chộp nhanh vào uyển mạch của Chu Mộng Châu.



Chu Mộng Châu hơi giật mình, rụt tay phải lại, tả chưởng đánh bật nhanh, Cát Thiên Long hơi ngớ người, nhưng né không kịp, liền tung chưởng chống đỡ.



"Bình" một tiếng, cả hai sững người, tất nhiên đã thầm hiểu đối phương công lực thế nào.



Chu Mộng Châu biết gặp phải cường địch, nên không dám khinh xuất.



Khi ấy gia thêm mấy thành công lực vào chưởng chiêu tấn công.



Qua chiêu thứ hai, đôi bên vẫn bình phân, chưa thắng phụ rõ ràng.



Lần này Chu Mộng Châu không chờ đối phương ra chiêu, lập tức phóng chưởng trong Phiên Thiên chưởng tấn công với chín thành công lực.



Cát Thiên Long chưởng trảo cùng xuất, nghênh liền một chưởng của Chu Mộng Châu.



Nên biết Cát Thiên Long trong Quy Hồn Bảo công lực đứng thứ nhì chỉ sau Quy Hồn Bảo chủ, vậy mà lần này một chưởng bị Chu Mộng Châu đánh bật ngược về sau bốn năm bước, hai tay ê ẩm.



Chu Mộng Châu cả người bất động, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì đã thấy nền gạch dưới chân rạn nứt, đôi bàn chân lún xuống có đến hơn một phân.



Sau ba chưởng, bỉ thử đã biết nhau, Cát Thiên Long ngầm vận khí khống chế nhanh cơn đau ê ẩm ở hổ khẩu, ra chiêu "Thôi sòng vọng nguyệt" chộp hờ vào ngực Chu Mộng Châu.



Chu Mộng Châu né người, tay trái đón hữu chưởng đối phương, tay phải một chưởng đánh thốc vào hạ sườn. Cát Thiên Long ra chiêu đầu chỉ là hư chiêu, khi thấy đối phương đã phát chiêu hóa giải và tấn công, lập tức thâu chưởng hóa chiêu "Kim ty triền uyển" vòng cổ tay thộp vào uyển mạch của Chu Mộng Châu. Trong thế chưởng thì hàm ẩn thế cầm nả thủ pháp. Thấy biến thế của mình như sắp đắc thủ gã cười quát luôn:



- Ngươi chết!



Chu Mộng Châu cười thầm trong lòng đáp lại:



- Chưa chắc!



Vừa nói tay vừa cong lại tạo thế đối chiêu với Cát Thiên Long.



Cát Thiên Long chộp vào tay Chu Mộng Châu mà cứ ngỡ như chộp vào một vật cứng như sắt thép, đồng thời có một cỗ kình lực đẩy ngược lại, gã giật thót mình, liền buông ba ngón tay, cả người nhảy lùi về sau.



Chu Mộng Châu nhanh như chớp thi triển chiêu Phiên Thiên chưởng truy theo tấn công.



Cát Thiên Long một chiêu không thành, để đối phương chiếm tiên cơ tấn công ào ạt, nháy mắt thế thượng phong đã thuộc hẳn về phía Chu Mộng Châu.



Chính tại lúc này, Chu Mộng Châu nghe sau lưng có tiếng ám khí rít gió, chàng không quay đầu cũng hiểu là thiếu nữ đã lén ra tay.



Chu Mộng Châu định phát chưởng đánh bật ám khí trở lại đối phương, nên vừa chần chờ thì đã thấy Cát Thiên Long chộp lấy thời cơ vào tấn công một chưởng như trời giáng.



Chu Mộng Châu nghĩ nếu phát chưởng đẩy bật ám khí thì tất trúng chưởng của Cát Thiên Long, trong đầu chợt nhớ đến Bạch Cốt Y hộ thân, bèn tay đổi ý định. Chưởng nghênh tiếp Cát Thiên Long với chiêu "Bồ đề dẫn độ" đẩy bật Cát Thiên Long về sau, đồng thời trở người thuận tay chộp lấy ám khí.



Vốn chàng cứ ngỡ chỉ là ám vật bình thường cho nên đưa tay bắt lấy, nào ngờ tay vừa chạm phải ám khí thì bỗng thấy tê dại, biết chuyện không xong, liền nhắm mắt vận khí, nhưng ngay lúc ấy đầu óc tối sầm, ngã người trên đất hôn mê bất tỉnh.



Chỉ trong tích tắc đó chàng còn kịp nghe loáng thoáng giọng cười thiếu nữ, và câu nói:



- Ta không tin là ngươi thoát nổi tay Kim Châm Thánh Nữ Trầm Phi Phi này. Ha ha ...



Chẳng biết hôn mê qua bao lâu.



Khi chàng tỉnh dậy thì thấy bị giam trong một thùng xe ngựa bít kín bằng vải bố. Người tuy đã tỉnh nhưng cảm thấy yếu như không còn chút sức lực nào. Ban đầu chàng cứ ngỡ là bị phong bế huyệt đạo, nhưng thử vận khí mới biết là không phải nên hơi nhẹ lòng.



Chính đang lúc suy nghĩ cách thoát thân, bỗng nghe có tiếng người nói chuyện:



- Tiểu tử này đã là hậu nhân của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, lại là cao đồ của kỳ tăng Kim La Hán, nhưng trong người hắn lại có Cửu Dao Châu là ám khí độc môn của Trường Bạch lão nhân, còn thêm chiếc kim trâm sở dụng của Lý Uyển Nhược, thân thế của hắn thật khả nghi.



Chu Mộng Châu nghe vậy, biết lúc hôn mê đã bị đối phương lục soát trên người.



Tiếp đó liền nghe tiếng Đằng Tiểu Thanh:



- Ta chẳng kể hắn thế nào, chỉ cần giữa hắn với Lý Uyển Nhược có quan hệ bất minh, thì ta nhất định không tha!



Khi ấy lại nghe giọng Kim Châm Thánh Nữ Trầm Phi Phi:



- Đương nhiên Quy Hồn Bảo danh chấn thiên hạ, cho dù hắn thân thế ra sao cũng không phải sợ. Thế nhưng theo ý tôi thì trước hết chúng ta cần bắt cho được Đào Văn Kỳ, xem nó có đúng chính là Lý Uyển Nhược hóa nam trang hay không, khi ấy sẽ định bước hành động tiếp:



- Đằng Tiểu Thanh nói:



- Theo ta thì không sai được, chiếc kim trâm kia là vật chứng.



Trầm Phi Phi nói:



- Suỵt! Phải khẽ thôi, không chừng tiểu tử kia đã tỉnh lại, để tôi vào xem!



Chu Mộng Châu nghe đến đó liền nhắm mắt thở nhẹ, quả nhiên đã thấy có ánh sáng lùa vào, một người chui vào xe đưa tay sờ lên mũi chàng, lại sờ lên người xem xét, rồi mới bỏ trở ra ngoài. Chu Mộng Châu nhắm mắt trầm tư suy nghĩ những lời bọn họ vừa nói chuyện với nhau.



Xe vẫn tiếp tục lăn bánh trên đường, thân xe lắc lư theo câu chuyện vô bổ của bọn ba người ngồi phía trước. Sau chừng hai canh giờ, xe bỗng dừng lại, chàng thấy có người khiêng mình xuống xe, tiếp đó bước chân nhiều người từ xa lại gần. Chu Mộng Châu vẫn nhắm kín mắt thở nhẹ vờ làm như còn mê man chưa tỉnh.



Một lúc bỗng có người lên tiếng hỏi:



- Thiền Long huynh, tiểu tử vừa đưa xuống xe là ai vậy?



Chu Mộng Châu hé mắt nhìn, chỉ thấy người hỏi Cát Thiên Long là một lão già, Cát Thiên Long cố ý thấp giọng nói:



- Đây là vì lão trượng hỏi, chứ người khác hỏi thì tôi không dám nói. Người này chính hôm qua từng đánh bại Thất Tinh Trang chủ Thất Bộ Truy Hồn Đổng Hằng một chiêu. Bởi vì có chỗ hiểu lầm giữa hắn với Thiếu gia chúng tôi, nên tạm thời giữ lại đưa về Quy Hồn Bảo.



Lão già nghe tợ hồ như không tin, đưa mắt nhìn vào người Chu Mộng Châu, chung thủy không thốt lên lời, cuối cùng quay người bỏ đi.



Chu Mộng Châu nghe không khỏi sung sướng trong lòng, lát sau có người khiêng chàng vào một căn phòng, khi thấy người đã ra ngoài hết, chàng mở hẳn mắt thì đã thấy trên bàn để sẵn thức ăn, nhưng không còn ai đến xem chàng thế nào nữa.



Sáng hôm sau, bọn họ lại tiếp tục lên đường.



Nhưng lần này Chu Mộng Châu được người dìu lên xe, chàng đã tỉnh táo, nhưng cơ thể cảm thấy yếu đuối vô lực, ngoài ra không có biểu hiện gì khác.



Bọn họ cứ đi đi nghỉ nghỉ lại trong một khách điếm nhỏ ở tiểu trấn ven chân núi. Nửa đêm chừng canh ba, Chu Mộng Châu vốn không ngủ, chỉ nghĩ kế thoát thân. Nhưng chưa tìm ra kế gì hay, chàng tuy được tự do, nhưng cơ thể vô lực thì làm sao thoát nổi tay đối phương.



Đang lúc buồn rầu chợt phát hiện có tiếng bước chân trên mái ngói, mà tợ hồ như có đến hai người ở hai đầu hồi. Nghe tiếng bước chân, cũng đoán là người trong giang hồ, mà người xuất hiện đầu chừng như cao minh hơn người xuất hiện sau.



Bước chân người chạy trên ngói nghe rất rõ, tợ hồ như cố ý gây tiếng động. Chu Mộng Châu không hiểu dụng ý của người kia thế nào.



Đột nhiên phòng kế bên cạnh thấy đèn sáng lên, có tiếng người quát hỏi:



- Cao nhân phương nào, thâm dạ quang lâm, Cát Thiên Long xin mời vào phòng nói chuyện.



Không có tiếng đáp lại, thế nhưng tiếng áo lướt gió, rõ ràng người kia đã phóng chạy về phía hậu viện.



Cát Thiên Long thét lớn:



- Tôn giá đã không ra mặt, Cát Thiên Long đành cưỡng lưu chân khách.



Dứt lời đã nghe tiếng áo lướt gió vù vù từ xa đến gần.



Chu Mộng Châu biết Cát Thiên Long đã đuổi theo người kia, trong lòng thầm nghĩ không biết người kia là ai? Sao nửa đêm lại lẻn vào đây là gì?



Chính lúc này bỗng lại nghe tiếng gió rất nhẹ, nếu như Chu Mộng Châu không ngưng thần lắng nghe chỉ e không phát hiện ra. Người kia dừng chân lại ngay bên ngoài cửa sổ phòng Chu Mộng Châu, gõ nhẹ mấy tiếng, lập tức có tiếng của Trầm Phi Phi chẳng biết ẩn người ở đâu phát hỏi:



- Tôn giá là ai? Sao nửa đêm đột nhập vào đây? Mau khai báo tính danh!



Chỉ nghe người kia cười gằn một tiếng, nói:



- Ta đã nhiều năm không hành cước giang hồ, tính danh nói ra ngươi cũng chẳng biết.



Chỉ cần ngươi giao người mà các ngươi đã bắt kia, thì ta cũng chẳng làm khó các ngươi!



Trầm Phi Phi thé giọng:



- Phế ngôn! Người được Quy Hồn Bảo đã giữ, ai dám nhúng tay xen vào?



Người kia cười gằn:



- Hừ, ta thì chẳng tin!



"Ầm" một tiếng, cánh cửa sổ phòng Chu Mộng Châu nằm ngủ bỗng nhiên mở toang, chàng kịp nhận ra một lão già cao gầy.



Chẳng biết Trầm Phi Phi nấp ở đâu bỗng nhiên nhảy vọt tới, lão già phất tay một cái, lập tức thấy Trầm Phi Phi cả người khựng lại.



Lão già cười lên mấy tiếng hắc hắc, nói:



- Xem kẻ nào dám cản đường lão phu?



Kim Châm Thánh Nữ Trầm Phi Phi hai tay buông thỏng đứng yên, rõ ràng là đã bị phong bế huyệt đạo. Đằng Tiểu Thanh từ đâu liền xuất hiện, nhảy tới sau lưng lão già, cặp song câu vung lên bổ xuống hai vai lão già vô thanh vô sắc.



Lão già đứng yên tợ hồ như không hề hay biết, Chu Mộng Châu ngược lại nằm trong nhìn ra thấy rất rõ, chàng lạnh toát cả người, nhưng nhất thời chẳng biết nên la lên báo cho lão tay biết hay không. Đúng lúc cặp câu đao chỉ còn cách vai lão nhân mấy thốn, cả người lão bỗng ngã xuống bung lên song cước đá liền "bốp bốp" hai cái trúng đích vào ngực Đằng Tiểu Thanh nhanh như chớp. Đằng Tiểu Thanh lòng đang khấp khởi vì bổ cặp câu đao trúng vai đối phương, không ngờ đối phương ngã người bằng đôi Hồi long song cước, gã bật người ngã xuống mồm hộc máu tươi.



Chu Mộng Châu tận mắt chứng kiến lão nhân thi triển quái chiêu, lòng thầm khâm phục lão ta.



Còn đang ngớ người, đã thấy thân hình lão nhân nhẹ nhàng vọt vào phòng, một tay cắp chàng dưới nách như diều hâu cắp gà con, rồi vọt lẹ ra phòng biến mất trong màn đêm.